Nàng tóm lấy vạt áo của hắn, dùng giọng điệu tự nhận là rất hung ác: “Ngươi có nghe hay không hả?” Nàng cảm thấy cái giọng điệu này đối với hắn cũng có một ít uy hiếp đấy chứ.
Nàng thực không ngờ tới cái bộ dạng giơ nanh múa vuốt này của mình trong mắt hắn lại phi thường đáng yêu. Hắn không nhịn được đưa tay bấm bấm mặt nàng, nàng dùng sức vỗ vào tay hắn một cái.
“Nghe thấy.” Hắn chớp chớp phượng mâu: “Chẳng qua là ta không đồng ý.”
Nàng cảm giác được rằng giờ phút này quả thực rất muốn đánh người: “Như thế nào ngươi mới chịu đồng ý?”
“Nàng cũng biết mà: cùng ta thành thân.” Hắn nói thẳng.
“Chỉ là tạm hoãn ngày kết hôn thôi mà, trước hết ngươi phải đồng ý việc này với ta.”
“Không đồng ý thì thế nào?”
“Ngươi dám không đồng ý, ta có chết cũng không gả cho ngươi.” Nàng bày một vẻ mặt nghiêm túc, kiên quyết nói.
Sắc mặt hắn liền khổ sở trầm ngâm, lát sau hắn mới mở miệng: “Vậy thì lúc còn sống nàng gả cho ta đi.”
Máu nàng đột ngột xông lên não, nghẹn một ngụm ở cổ không lên được mà cũng chẳng xuống được: “Tần Liễm! Ngươi thật đáng ghét!”
Lúc nàng xù lông nhì cũng thật đáng yêu, thật muốn bấm một cái nữa trên mặt nàng, nghĩ là làm, hắn liền động thủ đưa tay bấm bấm: “Ngoan, đừng tức giận.” Ừ, mặt nàng mềm mêm, sờ vào xúc cảm rất tốt.
“Tần Liễm!” nàng nghiêng đầu, há mồm cắn cái tay đang ngắt mặt nàng, cũng không nỡ dùng sức khiền hắn bị thương.
“Phu nhân đừng giận a.” Giọng nói hắn nhu hòa, nhìn nàng bằng ánh mắt cưng chiều mà sủng ái: “Vừa rồi ta cùng Liễu Không Đại sư chơi cờ, hồi lâu mà vẫn không thể phân thắng thua, sau đó Đại sư có việc phải đi trước.” Liễu Không Đại sư là cao tăng Tướng Quốc Tự, tinh thông Kỳ Đạo, cùng Tần Liễm có vài phần giao tình.
“Như vậy đi, nàng thay Liễu Không Đại sư chơi nốt ván cờ này, nếu nàng thắng, ta liền đồng ý. Nếu ta thắng, sáu ngày sau chúng ta thành thân.”
“Được.” nàng đồng ý, đáp ứng hắn trước rồi nói sau, thắng cư nhiên là điều tốt, nếu thua, nàng tính toán quỵt nợ.
Hai người đứng dậy, sửa sang lại quần áo rồi ngồi xuống.
Ván cờ hai quân đen trắng đang ở thế cầm hòa, cả hai tình hình tinh tế. Kỳ nghệ cùa Thanh Linh không kém nhưng nhìn hồi lâu mới nhìn ra thế cục của trận cờ.
Tần Liễm đi quân trắng, Thanh Linh dùng quân đen.
Thanh Linh là người thả cờ đầu tiên, tay nàng bóp bóp con cờ, nhìn thế cờ, phát hiện có sơ hở liền hạ cờ.
Nàng cơ hồ vừa dứt nước cờ, quân trắng của Tần Liễm cũng theo sát xuống.
Quân trắng vừa hạ xuống, thế cờ trong chốc lát biến hoá nghiêng trời lệch đất, vốn hai bên lực lượng tương đương, giờ quân đen rơi vào thế hạ phong.
Thanh Linh giật mình, vẻn vẹn qua một chiêu, nàng liền ở thế bất lợi. Xem ra nàng càng phải thêm cẩn thận mới được, xem kĩ thế cờ, suy đoán nước cờ tiếp theo sẽ hạ như thế nào để tránh việc nàng vừa đặt xuống hắn đã đi tiếp.
Con cờ nằm trong lòng bàn tay đã thấm mồ hôi của nàng, lại phải đối phó với Tần Liễm nhìn cũng chẳng thèm nhìn trận cờ lại cứ nhìn nàng không chớp mắt.
“Ta không hiểu vì sao ngươi cứ khăng khăng muốn thành thân với ta?” Cái vấn đề này làm phiền nàng đã một thời gian, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi.
“Dĩ nhiên là vì ta thích nàng.” Hắn rất tự nhiên mà chân thật trả lời nàng.
“Vậy cũng không cần gấp gáp vậy chứ?” Nàng thầm oán, lúc này lại đột nhiên cảm thấy bụng ẩn ẩn đau, còn mơ hồ có cỗ nhiệt lưu rỉ ra. Thanh Linh hình như đoán được đó là cái gì, nàng bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Xui xẻo rồi, không phải quỳ thủy đến chứ? Từ lúc nàng sống lại ở thân thể này còn chưa từng thấy quỳ thủy, có lẽ hôm nay là lần đầu tiên đi.
“Nàng đã bao giờ thấy vịt đun sôi lại có thể bay chưa?”Khóe môi hắn giương nhẹ, hài hước nói.
Nàng bỏ qua thân thể có chút khó chịu hỏi lại hắn: “Có ý gì?”
“Nàng nên thả cờ rồi.” Hắn không đáp câu hỏi của nàng, đồ của hắn thì mãi là của hắn, hắn đã coi trọng nàng thì hắn sẽ tìm cách nhanh chóng lừa về nhà.
Hắn không nỡ làm nàng uất ức, lại càng không chịu nổi nàng bị tổn thương. Chỉ có sớm một chút để nàng quang minh chính đại trở thành nữ nhân của hắn, hắn hoàn toàn có ham muốn chiếm hữu nàng.
Mặc dù lòng của nàng hắn vẫn chưa lấy được, nhưng hắn không ngại sớm biến nàng trở thành phu nhân của hắn.
Không chiếm được tâm, hắn phải đoạt được người. Khi đã lấy được người, hắn có cả đời để bắt lấy lòng nàng.
Thanh Linh suy đi tính lại, quyết định hạ cờ.
Lần này thật không khác gì lần trước, quân đen vừa hạ quân trắng liền theo đuôi.
Thế cục biến hóa nghiêng trời lệch đất, mắt Thanh Linh trừng lớn, nàng thiên tư vạn tưởng, lại không ngờ được rằng quân trắng vừa hạ xuống liền đem nước cờ của nàng phá hỏng.
Nàng nắm chặt quân cờ, tâm dần lo lắng, lúc này bụng lại một hồi co rút đau đớn, sắc mặt nàng liền trắng bệch.
Một cỗ nhiệt lưu tựa vỡ đê đột nhiên xông ra, tay nắm quân cờ đột nhiên cứng đờ, nhìn nhìn bàn cờ, nhất thời không biết hạ cờ ở đâu, nàng đột nhiên thấy phiền não.
Nàng liền muốn ăn vạ, cầm quân cờ màu đen lên có ý muốn đi lại.
Hắn vỗ nhẹ bàn tay càm cờ của nàng, nhu hòa cười một tiếng: “Phu nhân, hạ cờ rồi không được hối hận.”
“Ngươi để cho ta đi lại không được à?” Nàng nhe răng, đứng lên, giọng điệu bá đạo mà vô lại nói, nàng vừa đứng dậy, bụng liền đau theo đó có một cỗ nhiệt lưu phun ra.
Nàng lung túng nhanh chóng ngồi xuống, cảm nhận rõ ràng được quần đã ướt, nàng thật muốn rời đi, nếu đẻ người khác nhìn thấy chung quy cũng không tốt.
“Phu nhân, không thể hồi cờ.” Hắn híp mắt cười, lấy từ trong tay nàng hai quân đen trắng rồi thả lại vào bàn cờ.
“Hẹp hòi!” Nàng cắn răng, một lần nữa nhìn kĩ thế cờ, nhìn tới nhìn lui, vô luận nàng đi nước nào cũng đều không tốt.
Nàng nghĩ kết thúc liền rời đi, ai ngờ mới hạ ba quân liền thua, quá uất ức rồi, đoán chừng sau này trước mặt hắn nàng không thể ngóc đầu lên nổi.
“Phu nhân, còn chưa nghĩ ra nên thả quân cờ kia vào đâu sao?” Hắn nghịch quân cờ trong tay, vẻ mặt trấn định tự nhiên như thể biết trước bản thân chắc thắng.
“Ngươi gấp cái gì?” Nàng rũ đôi mắt trong suốt thoáng dao động vài tia giảo hoạt, ngước mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của hắn, tay áo rộng thùng thình nắm chắc mấy cây ngân châm.
“Ám vệ của ngươi ở gần đây?” Nàng hỏi.
“Không có.” Vốn là có nhưng hắn âm thầm điều lệnh rút lui. Hắn thật vất vả mới có thể cùng nàng ở một chỗ, như thế nào còn có thể giữ bọn họ lại đứng một bên nhìn.
Không có ở đây cũng tốt, Thanh Linh nội tâm thầm nghĩ.
“Ngươi đưa đầu lại gần đây đi.”Nàng nói.
Hắn hồ nghi trong chốc lát, sau đó không chút phòng bị liền hưng phấn tiến tới: “Phu nhân có gì phân phó?”
“Phu nhân, nàng…” Phượng mâu diễm lệ của Tần Liễm kinh ngạc mà tức giận nhìn nàng sau đó liền nhắm lại, hắn gục đầu xuống bàn.
Hắn thực không ngờ tới nàng dám dùng ngân châm với mình, đối với nàng hắn vẫn là không chút phòng bị, ai ngờ trúng kế, bị nàng dùng ngân châm đánh gục. Chẳng biết từ lúc nào hắn liền đối với nàng phòng bị thấp như vậy.
Giữa rừng trúc từng mảng nắng loang lổ, gương mặt xinh đẹp của hắn dưới ánh mặt trời liền phiếm một tầng vàng nhạt, dụ hoặc mà tràn đầy thần thánh.
Thanh Linh như bị ma xui quỷ khiến, hướng về mặt hắn cắn một ngụm. Không không chế tốt sức lực khiến lúc nàng nhả ra gương mặt trắng mịn của hắn liền hiện lên dấu răng hết sức rõ ràng.
Nàng thưởng thức kiệt tác mà mình lưu lại, thỏa mãn gật gật đầu. Đem hắn dời qua một bên, nhanh tay nhanh chân thay đổi thế cờ. Chỉ trong chốc lát quân đen vốn ở thế hạ phong liền chiến thắng, quân trắng thua đến rối tinh rối mù.
Nàng da mặt dày tự nhủ: “Là ngươi nói ta thắng ngươi liền đồng ý cho ta đi Tiêu Dao thành, hiện ta thắng, ngươi chớ đổi ý a.”Dù sao hắn không nói không được dùng thủ đoạn hèn hạ mà.
Nàng đem áo bào băng lam sắc cởi xuống, trực tiếp lột áo bào Tần Liễm mặc vào. Áo bào của hắn nàng mặc liền rộng thùng thình, chất liệu cũng tốt lắm.
Nàng cầm da mặt Diệp Đàm dưới đất, trước mắt đeo lên, trong chớp mắt liền biến thành Nhị thiếu gia thanh nhã của Diệp phủ.
Nàng men theo con đường nhỏ vội vã xuống núi. Nàng phải nhanh chóng về phủ thay áo không lại làm bẩn áo Tần Liễm. Về phần Hương Thảo vẫn còn ở Bảo Hòa điện dâng hương, nàng mặc kệ, Hương Thảo không tìm được nàng chắc cũng tự mình về phủ thôi.
Nàng men theo đường núi vội vã đi, thình lình một giọng nói cất lên.
“Diệp nhị công tử có chuyện gì lại hốt hoảng như vậy?”
Thanh Linh dừng bước, nhìn Hách Liên dực từ một đường nhỏ khác đi ra, hắn giơ phút này đang chắn đường của nàng.
Hắn ngân quang buộc tóc, hắc bào nổi bật gương mặt anh tuấn, phong thái tuấn tú lịch sự, quanh thân quý khí trời sinh.
Hách Liên Dực thấy cả người Thanh Linh mặc đồ trắng, áo bào lại tử sắc thêu hoa văn phức tạp, hắn nhìn một cái liền biết áo bào nàng mặc là của Tần Liễm.
Ánh mắt thâm u của hắn đột nhiên trở nên phức tạp, Diệp nhị công tử Diệp phủ khi nào lại cùng Tần Liễm đi lại gần đến thế? Đây tuyệt nhiên không phải điểm tốt lành.
Theo hắn biết Diệp Đàm triền mien trên giường bệnh nhiều năm, gần đây mới được chữa khỏi từ Linh Y Cốc trở về. Hôm nay thấy khí sắc cùng người bình thương không khác nhau, hai mắt linh động sáng bóng, cùng con ma bệnh trong ấn tượng của hắn quả thật khác nhau một trời một vực.
Tần Liễm là kẻ không dễ dàng cùng người khác thân cận chớ nói chi đem áo bào cho người khác mượn. Chưa từng nghĩ Tần Liễm lại có thể đem áo bào cho Diệp Đàm mặc, ngoại trừ Diệp Đàm là nhị ca Thanh Linh chắc chắn phải có những thứ khác chứ?
“Ta có chút việc gấp cần xuống núi, kính xin Vinh Vương nhường đường.” nàng nóng lòng muốn xuống núi, huống chi nàng cũng không chào đón Hách Liên Dực, hắn lại còn cố tình cản đường nàng đi, nàng phiền não đến mức giọng điệu đã còn nhẫn nại.
“Nhị công tử có việc gì gấp, không ngại nói với bổn vương một chút, có lẽ bổn vương có thể giúp ngươi phâ ưu.” Hách Liên Dực không hề có ý định tránh đường.
“Không cần, đa tạ Vương gia có ý tốt.” Đại khái là do quỳ thủy tới, đáy lòng nàng nóng nảy muốn rời đi càng nhanh càng tốt, cũng không còn đủ kiên nhẫn để bồi Hách Liên Dực nói chuyện. Hắn không nhường đường, nàng liền nghiêng người đi qua hắn.
Chỉ là vừa đi qua, Hách Liên Dực đột nhiên ra tay với nàng.
Hách Liên Dực muốn xem Diệp Đàm rốt cuộc có bản lãnh gì mà có thể khiến Tần Liễm ưu ái, hắn liền ra tay muốn dò xét một phen.
Chưởng phong quét qua, Thanh Linh không ngờ hắn đột nhiên ra tay, bản năng liền vận nội lực chống đỡ.
Hách Liên Dực kinh hãi, trong mắt thoáng qua tia lạnh lẽo, con mèo bệnh ốm quanh năm có thể đỡ được một chiêu của hắn, hoàn toàn không bị đánh bay? Sau đó hắn liền vận nội lực, chưởng phong một lần nữa lại quét qua.
Thanh Linh phiền não, lắc mình tránh né, Hách Liên Dực đây là không muốn cho nàng đi? “Vương gia, Diệp Đàm từng đắc tội ngài sao?”
Hách Liên Dực không nói, ra tay càng mạnh, hắn muốn xem Diệp Đàm có thể chân chính đỡ được mấy chiêu của hắn.
Hách Liên Dực duỗi tay hướng ngực nàng đánh tới, phía sau nàng là sườn dốc, không thể tránh được. Nếu bị hắn đánh trúng, hắn sẽ nhận ra khác thường của nàng. Xem ra không động thủ không được.
Hai bóng dáng một đen một trắng ở tiểu sơn lộ đối chiêu, phá hủy không ít cây cỏ, đấy đá chung quanh. Vừa mới bắt đầu còn không phân thực lực cao thấp, về sau người tinh ý liền phát hiện ra nam nhân hắc y đang chiếm thế thượng phong.
Một đợt đau bụng đánh tới, nhiệt lưu đứt quãng liền phun ra, Thanh Linh giờ phút này lực bất tòng tâm, cũng là đáng đáng hết sức mình.
Thật lâu không cùng Hách Liên Dực so chiêu, lần này nàng phát hiện võ công của hắn lại cao hơn nhiều, không, phải nói là đột phá vượt bậc.
Hắn bây giờ chưởng phong bén nhọn, còn mang theo hơi thở âm hàn, từng đạo chưởng phong quét tới, nàng lạnh đến mức muốn nhảy mũi. Kỳ quái, võ công của hắn là loại gì? Trước kia sao nàng chưa bao giờ thấy hắn sử dụng qua?
“Vương gia, chàng ở chỗ này sao?” Âm thanh mềm mại từ xa truyền lại, nghe qua cũng biết đây chắc hẳn là một mỹ nhân.
Mấy ngày gần đây nàng nghe nói Hách Liên Dực mới nạp trắc phi tên Dung Thi Thi.
Nghe nói Vinh Vương bị ám sát, đúng lúc Dung Thi Thi đỡ được một đao cứu Vinh Vương một mạng. Vinh Vương đối với nữ nhân đã cứu mình liền vừa thấy đã yêu, nàng kia cũng là một bộ dạng si tình với Vinh Vương.
Thanh Linh cảm thấy ánh mắt vị cô nương này nhất định không tốt.
Tình chàng ý thiếp, Hoàng Thượng niệm tình Dung Thi Thi cứu Vương gia nên khi Hách Liên Dực thân thể tốt lên liền nạp nàng làm trắc phi.
“Vương gia, chàng rốt cuộc đã đi đâu a? Chàng đừng trốn Thi Nhi có được không?”Thanh âm mềm mại lọt vào tai nghe đến xương cốt cũng mềm nhũn.
Hách Liên Dực liền dùng công kích, hướng phía âm thanh lên tiếng: “Thi Nhi, bổn vương ở đây…”
Khi hắn ngừng động tác, trong phút chốc Thanh Linh tình thế nghịch chuyển, níu lấy cơ hội từ thế hạ phong sang thế thượng phong, nàng nắm chạt quả đấm, dùng sức đánh về phía bụng Hách Liên Dực. Sau đó nàng liền nhanh chân nhảy ra xa.
Hách Liên Dực sắc mặt âm trầm, đau đến đổ mồ hôi lạnh, lần này hắn hỏi: “Diệp nhị công tử, chúng ta có thù oán sao?”
Thanh Linh đáy lòng liền cười lạnh. Có thù oán sao? Có, tất nhiên là có!
“Vương gia, hôm nay Diệp Đàm quả thật có chuyện gấp, cáo từ trước.” Quần ẩm ướt truyền đến cảm giác không dễ chịu, nàng không thể trì hoãn thêm nữa, phải mau chóng rời đi xử lý quỳ thủy.
“Vương gia!” Âm thanh mềm mại kinh hô: “Vương gia, chàng làm sao vậy?”
Thanh Linh xoay người, thấy một cô nương quyến rũ đi tới, toàn thân nàng liền cứng đờ, một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên não. Con ngươi nàng chợt co lại, mô mím chặt nhưng đến lúc bóng dang kia đến gần, nàng đã khôi phục được vẻ mặt bình thường.
Cô gái mặc hồng y, vạt áo thêu hai đóa Mẫu Đơn bằng tơ vàng nở rộ. Gương mặt nàng kiều mị, mặt mũi đáng yêu lại xinh đẹp, khóe mắt điểm một nốt ruồi lệ, đôi môi đỏ ướt át như kiều hoa.
Khóe mắt nàng có nốt ruồi giọt lệ, nhìn thật chướng mắt.
DungThi Thi trước mặt chính là Văn Thi Dung! Nàng ta biến mất một thời gian dài, cuối cùng cũng xuất hiện.
Thanh Linh giờ phut này thấy nàng, lòng liền ngập tràn thống hận, còn có mơ hồ hưng phấn. Nàng cảm thấy thật vui sướng, tìm được Văn Thơ Dung, nàng có thể tìm ra kiếp trước người nào chỉ điêm Văn Thi Dung giết nàng.
“Vương gia, chàng sao vậy?” Dung Thi Thi thấy Hách Liên Dực ôm bụng, lo lắng hắn xảy ra việc gì, vội vàng chạy lại.
“Bổn vương không sao.” Hách Liên Dực lập tức nói, Thanh Linh hướng hắn đấm một quyền kia thực không tạo thương tổn gì, qua một lúc là ổn.
Đoạn đường núi này hẹp, đường một bên là đất đá, một bên là sườn núi. Nàng đứng giữa lộ, ngăn cản Dung Thi Thi chạy qua.
DungThi Thi thấy có nam tử không chớp mắt nhìn nàng, lòng thấy không thoải mái: “Ngươi, tránh ra!” Giọng điệu nàng không tốt chút nào, chỉ tay vào Thanh Linh quát.
Thanh Linh bắt được cổ tay nàng, ôn nhu văn nhã nói: “Cô nương đừng nóng giận, tại hạ liền tránh ra.”
“Ngươi buông tay!” Dung Thi Thi lấy một tay khác gỡ tay Thanh Linh, sắc mặt nàng đỏ lên, nhìn có vẻ đang cố hết sức.
Thanh Linh ngẩn ra, nàng nắm tay Dung Thi Thi cũng không dùng bao nhiêu sức lực. Với võ công của Văn Thi Dung hoàn toàn có thể tránh được nàng. Lại dùng một tay kia dò nội lực của Dung Thi Thi, lại ngoài ý muốn phát hiện nàng ta không có chút nội lực nào.
“Diệp Đàm, ngươi càn rỡ, còn không buông trắc phi bổn vương ra!” Hách Liên dực cả giận hô.
Thanh Linh buông tay Dung Thi Thi,, cười nhạt một tiếng: “ Thì ra là Vinh Vương trắc phi, mới vừa rồi là ta đường đột, kính xin trắc phi cùng Vinh Vương tha lỗi, cáo từ.” Nàng nói xong liền vội vã xuống núi.
DungThi Thi một chút nội lực cũng không có, lẽ nào nàng ta không phải là Văn Thi Dung? Nhưng giọng nói và dáng điệu lại giống hệt Văn Thi Dung như đúc, ngay cả nốt ruồi hình giọt lệ cũng giống y như đúc.
Thanh Linh vốn am hiểu thuật dịch dung, trên mặt có dấu vết dịch dung hay không nàng đều có thể nhận ra. Gương mặt Dung Thi Thi không có bất kì dịch dung, nàng chính là Văn Thi Dung, điểm này Thanh Linh có thể khẳng định.
Về phần võ công cao cường của Văn Thi Dung, làm thế nào Dung Thi Thi không có một ít nội lực nào, nàng sẽ tìm cơ hội điều tra qua.
Trong không khí liền bay tới một cỗ mùi vừa khai vừa thối, Thanh Linh thật muốn nôn mửa.
Phía trước là một hòa thượng trẻ tuổi, trên vai hắn lag hai thùng nước bẩn.
Thanh Linh bịt mũi, nghĩ đến vừa rồi gặp Hách Liên Dực cùng Dung Thi Thi. Nàng giương mắt nhìn bốn phía, trừ vị hòa thượng trước mặt này quả thật là không có ai, thời cơ thích hợp làm chút chuyện xấu.
Bất tri bất giác, môi nàng giương lên một nụ cười tà ác.