Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 12

Chương 12 – Nhẹ nhõm

Lục Vân Khai tự phân tích rõ ràng xong thì hết sức ngượng ngùng. Cậu ta ước gì được quay ngược thời gian về lại mười phút trước, lúc đó nhất định sẽ đem đầu mình kẹp vào khe cửa!

Gương mặt cậu trong nháy mắt đỏ bừng, sau đó màu đỏ này dần lan đến cổ và tai, mồ hôi vã ra từ trán, rồi chảy xuống chóp mũi. Lục Vân Khai ấp úng hồi lâu vẫn không sao thốt lên được một câu hoàn chỉnh. Giang Hưng nhìn biểu hiện của cậu nhóc đứng trước mặt anh hồi lâu, sau đó đột nhiên cúi đầu, lấy tay đỡ trán, rồi bật cười.

Không phải là nụ cười giễu hay đùa cợt. Anh chỉ hơi gợi khóe môi một chút, lộ ra tiếng cười nhẹ nhàng, trong trẻo.

—— Như thể... Đối với anh, những chuyện xảy ra từ nãy giờ đều đã quá quen thuộc, đều không ngoài dự đoán, cho nên anh chỉ đơn giản lấy một thái độ thản nhiên bao dung mà mỉm cười.

Giang Hưng chỉ cười rộ lên một lúc, sau đó giơ xấp giấy trong tay, đoạn hỏi: "Được rồi, quay về chính sự, cậu đánh giá hợp đồng này thế nào?"

Hóa ra trên thế giới vẫn còn có người tốt như vầy tồn tại QAQ!

Lục Vân Khai biết mình có một tật xấu rất kỳ cục, đó là việc cậu thường tin tưởng một cách mù quáng vào cảm nhận —— phân tích —— giác quan thứ sáu —— của bản thân. Nói một cách cụ thể là, mỗi khi cậu có cảm giác không ổn về một người hay sự việc nào đó, cậu lại bắt đầu bất an, đáng sợ hơn, nỗi lo lắng ấy không hề biến mất theo thời gian, chỉ cần có điều kiện tiếp xúc thường xuyên, cậu sẽ nhớ hoài nhớ mãi, để rồi không sao cư xử cho tự nhiên được.

Nhưng kỳ diệu nhất là, tuy linh cảm của cậu không chính xác đến trăm phần trăm, nhưng ít nhất bảy mươi phần trăm là chuẩn.

Lục Vân Khai không thực sự chú ý đến những chuyện trước đây, chỉ vì thói quen khác người này mà tình bạn của cậu và nhiều người khác gần như tan rã hoặc tổn hại. Đối với cậu, một khi mối quan hệ giữa hai người phai nhạt hoặc xuất hiện vết nứt nào đó, cậu nhất định sẽ cảm thấy và không cách nào gạt đi nó.

Cũng phải nói thêm, rất nhiều lần những vấn đề như 'phai nhạt' hay 'xuất hiện vết nứt' này hoàn toàn không phải do Lục Vân Khai tưởng tượng hay suy nghĩ không đâu, cho nên dần dần... Cứ nhìn tình trạng hiện tại của cậu thì biết, ngoại hình không tồi chút nào, nhưng lại chẳng có bao nhiêu bè bạn _(: з" ∠)_.

Nhưng lúc này, cậu lại nhận thấy rất rõ ràng Giang Hưng không mấy để tâm đến những lời nghi ngờ vô căn cứ của cậu, thái độ anh cũng không thay đổi là bao, nếu có chăng, thì ít ra cậu không hề cảm thấy điều đó.

Điều này làm cậu vô cùng cảm động... 》 《

Cứ nghĩ rằng cả đời mình cũng không tìm được người tri kỉ thế này... 》 《 Mới chỉ nghĩ đến đây, trong nháy mắt Lục Vân Khai cảm thấy như bay bổng, cậu gạt đi xấu hổ vừa rồi, vui mừng tiếp lời Giang Hưng: "Em rất muốn nghe ý kiến của anh, Giang ca thấy bên nào thì hợp với em hơn?"

Giang Hưng không trả lời ngay, mà hỏi lại: "Tôi thấy cậu hình như cũng đã có dự định rồi, cậu thiện cảm với bên nào hơn?"

"Chúng Tinh." Lục Vân Khai đáp lại ngay.

Đáp án này không ngoài dự đoán của Giang Hưng. Đời trước, khi mới ra mắt, Lục Vân Khai cũng là nghệ sỹ của Chúng Tinh này.

Thật ra, Lục Vân Khai là một người rất có chủ kiến.

Giang Hưng thầm nghĩ.

Hơn nữa trong giai đoạn sau này, các quyết định của cậu thường rất chính xác —— cho dù đôi khi sai lầm, cũng không ảnh hưởng đến đại cục.

Anh nghĩ đến đây thì đặt hợp đồng xuống, hai bàn tay đan lại, hỏi: "Tôi hỏi một chút, tại sao cậu lựa chọn Chúng Tinh?"

"Cảm thấy ổn." Lục Vân Khai nói. Đây chính tiêu chuẩn cho hầu hết các phán đoán của cậu trong hầu hết mọi việc.

Cậu giải thích thêm một chút: "Em đã nói chuyện với người đại diện cả hai bên, bọn họ cũng đã nói về những kế hoạch tương lai cho em, em thấy rằng người đại diện của Chúng Tinh cho em không gian lớn hơn, em sẽ không cảm thấy lo lắng."

Lục Vân Khai nói tới đây thì ngừng lời một chút, băn khoăn không biết có nên nói về những 'cảm giác bất an' của mình hay không. Cũng không có lý do gì đặc biệt cần giấu giếm... Chỉ là, cậu cũng không biết nên diễn đạt thế nào cho phải.

Trước đây cậu đã từng tâm sự với người khác, chỉ là không một ai thật sự để ý, không một người nào —— dù là bên ngoài có vẻ quan tâm đấy, nhưng cũng không thật sự đem lời cậu nói để vào lòng.

Sau khi Lục Vân Khai đưa ra ý kiến, Giang Hưng mới cười rộ lên, đáp: "Nếu cậu thật sự nhạy cảm đến vậy, khi đến chỗ không thoải mái, cậu hẳn sẽ rất khó chịu đúng không?"

Lục Vân Khai thở dài nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút mất mát không nói nên lời.

Có điều những cảm xúc nho nhỏ ấy không ảnh hưởng nhiều đến cậu, cậu chỉ mẫn cảm hơn người bình thường một chút, cũng đâu phải tố chất thần kinh yếu hay bệnh tâm lý gì.

Lục Vân Khai nghiêng đầu một chút, bỗng nhận ra từ lúc hai người nói chuyện đến giờ, ý kiến cậu đưa ra quá thiên vị một bên, có lẽ Giang Hưng khó mà mở lời, lập tức bổ sung thêm, "Có điều em vẫn muốn nghe thêm ý kiến của dân chuyên nghiệp nha, dù sao thời gian suy xét cũng dài, nếu quả thật không thích hợp, đổi công ty khác là được, không cần quá gấp rút, không sao cả."

Giang Hưng gật đầu, nói với Lục Vân Khai suy nghĩ của mình: "Vừa rồi tôi xem qua, hai hợp đồng này đều có nội dung thông thường dành cho người mới, không có cạm bẫy gì. Mà cậu hẳn đã tìm hiểu về hai công ty Chúng Tinh và Vạn Bảo, đều được xem như ông lớn trong ngành —— Đúng rồi, cậu có đắc tội gì với người đại diện bên Chúng Tinh không vậy?"

Lục Vân Khai bị hỏi mà ngơ ngẩn một chút, sau đó ngẫm nghĩ: "Chắc là không đâu...? Em mới gặp có hai lần, một lần em diễn thử rồi thu vào đĩa đưa cho anh ta, lần thứ hai thì anh ta mang hợp đồng đến, sau đó bọn em vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm."

"Như vậy kế hoạch tương lai mà người đại diện Chúng Tinh thảo luận với cậu có ít nhất năm, sáu phần là thật." Giang Hưng phân tích, "Vạn Bảo và Chúng Tinh đều là công ty lớn, khi ký hợp đồng với nghệ sỹ thường kèm theo phúc lợi tương đối khá, ngoài ưu thế tài chính hùng hậu, mạng lưới quan hệ rộng lớn, mỗi tháng còn sẽ cung cấp cho nghệ sỹ một khoản phí sinh hoạt gốc. Người muốn đầu quân vào giới giải trí, nếu không phải vì tiền sinh hoạt thì cũng vì mạng lưới quan hệ mà theo đuôi các công ty lớn như vịt, cho nên nếu người đại diện của Chúng Tinh chịu ngồi xuống, chấp nhận cùng cậu phân tích hướng đi tương lai, thì hẳn là ông ta thật sự muốn dẫn dắt cậu đi theo phương hướng này —— những kẻ như ông ta, mỗi tháng, thậm chí mỗi ngày đều phải sàng lọc ra biết bao nhiêu người, không hề rảnh rỗi, cơ bản sẽ không phát sinh tình huống lừa lọc, tùy tiện lôi kéo cậu vào. Nhưng tôi còn nói 'Năm, sáu phần là thật' là bởi vì... Người đại diện Chúng Tinh có nói qua với cậu rằng, kế hoạch của ông ta quả thật là như vậy, nhưng nếu ban đầu công ty thúc đẩy mà cậu vẫn không lên nổi, kế hoạch tương lai gì gì đó đều vô dụng?"

Có điều chuyện này không phải điều cậu cần lo lắng. Giang Hưng trong lòng bỏ thêm một câu.

Lục Vân Khai nói: "Đương nhiên có! Em hiểu ý của Giang ca!"

"Tôi chỉ nói vài điều cơ bản. Quyết định ban đầu của cậu cũng rất tốt rồi." Giang Hưng cười nói, lại giải thích thêm, "Chẳng hạn có vài chỗ trên hợp đồng, thực ra có thể đàm phán lại, nhưng cá nhân tôi nghĩ không cần thiết. Nếu cậu không có giá trị, đàm phán giành giật đều vô ích; nhưng nếu cậu chứng minh được giá trị của mình, hợp đồng đó sớm muộn gì cũng phải sửa lại cho cậu ký tên."

Lục Vân Khai liên tục gật đầu, hoàn toàn tin phục, đang muốn trò chuyện, chiếc điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên một hồi chuông.

Ánh mắt hai người đồng loạt nhìn qua, Giang Hưng làm một động tác tỏ ý xin lỗi về phía Lục Vân Khai, cầm di động rồi đứng lên, đi ra hướng ban công, vừa đi vừa mở máy chào hỏi: "A lô, chị Trần? Vâng, hiên tại tôi rảnh, có chuyện gì...?"

Anh còn chưa kịp ra đến ban công, đã ngẩn ra: "Sao, một bộ phim đang thử vai? Giới thiệu tôi tới?... Cụ thể thế nào?"

"Phim hiện đại của đạo diễn Tôn Duệ, hiện nay ông ấy là một trong những đạo diễn đi đầu trong lớp những người cùng thế hệ. Kịch bản bộ phim đang được giữ bí mật hoàn toàn, cậu đến tận nơi thì mới biết tình hình cụ thể được." Trần Văn Ngọc giải thích, "Đây không phải là buổi thử vai công khai, công ty phải khó khăn lắm mới tìm hiểu được tin tức, lấy được cơ hội này, tôi thấy lần trước cậu đã có sự tiến bộ rất lớn, lần này nhớ phát huy cho tốt."

"Lúc nào? Ở đâu?" Giang Hưng lập tức hỏi.

Lục Vân Khai vốn không định nghe nhiều, nhưng căn phòng không lớn lắm, cậu ngồi đó, dĩ nhiên nghe thấy giọng Giang Hưng hơi cao lên một chút —— mà cũng không hẳn...

Lục Vân Khai không xác định lắm, cậu hơi cảm giác giọng nói đó đột ngột trở nên mạnh mẽ, trở nên... Không hề dịu dàng chậm rãi như khi cùng cậu trò chuyện.

Cậu lơ đãng nhìn sang phía Giang Hưng đang nghe điện, chỉ thấy người cầm điện thoại vừa mới tiến đến gần chỗ ban công.

Ánh mặt trời xuyên qua các ô vuông cửa sổ chiếu vào phòng, làm sáng lên một bên má và tóc anh.

Giang Hưng gác điện thoại lên bả vai, nghiêng đầu giữ lấy, tay lấy giấy bút từ trong túi quần áo.

Người kia hình như thường xuyên mang theo giấy bút bên người. Lục Vân Khai không khỏi thầm nghĩ. Lần đầu tiên gặp mặt cũng như vậy, anh ấy mặc đồ hóa trang, nhưng lúc mò vào trong túi vẫn lấy ra giấy bút chẳng biết để ở đâu.

Sau khi lấy giấy bút ra, Lục Vân Khai lại chợt phát hiện đối phương đang mặc quần tây và áo sơmi có đường vân đơn giản, không quá trang trọng, nhưng nếu cần ra đường ngay lập tức cũng không có vấn đề.

"... Được, tôi đã biết. Tôi sẽ đến ngay bây giờ, hẳn là kịp."

Qua điện thoại, Trần Văn Ngọc đã thông báo cho Giang Hưng thời gian và địa điểm, Giang Hưng sau khi đáp lại câu này lập tức cúp di động.

Hai tay anh chống lên khung cửa sổ, hơi nhíu mày nhìn ánh sáng rực rỡ bên ngoài, hít sâu một hơi, rồi lại nhẹ nhàng thở ra.

... Cùng với con người thoải mái, ôn hòa mà cậu vừa chứng kiến, quả thật có sự khác biệt.

Cậu cảm thấy vừa rồi Giang Hưng dường như vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng.

Lục Vân Khai nghĩ.

Sau đó cậu nhanh chóng hiểu ra, nguyên nhân thật sự mà Giang Hưng bỏ qua sự mạo phạm của cậu, có lẽ không chỉ là do cá tính của anh, mà còn do những vấn đề đó, và cả cậu nữa, cũng không phải điều anh đặc biệt coi trọng...

Một lần nữa làm sáng tỏ phán đoán của mình, tâm tình Lục Vân Khai lúc này chuyển biến thật phức tạp!

Cậu có cảm giác, trong nửa giờ này, mình đã đụng phải cái BUFF thần kỳ nào đó, từng câu từng chữ thốt ra, tâm trạng cũng theo đó mà như thể ngồi lên xe guồng, không cách nào bình tĩnh được!

Nhưng nói cho cùng thì... Lục Vân Khai cũng không phải bị bệnh hoàng tử, cậu suy nghĩ cẩn thận xong, ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn: thật ra đây mới là điều bình thường, hơn nữa dù cho sự việc có là như vậy, tính tình Giang Hưng cũng thật sự rất tốt, không hề có gì đáng phàn nàn.

Lúc này Giang Hưng mới từ chỗ ban công trở lại, anh nói với Lục Vân Khai: "Bây giờ tôi..."

"Có chút việc?" Lục Vân Khai giúp Giang Hưng hoàn chỉnh câu nói, rồi cười đáp, "Hôm nay em đã làm phiền anh rồi, Giang ca có việc, em xin phép về trước!"

Khi nói chuyện, cậu cũng đồng thời cầm hợp đồng đi ra cửa, sau khi mang giày xong, cậu quay đầu nhìn Giang Hưng, định xin lỗi một chút vì chuyện ban nãy ——

"Sao vậy?" Giang Hưng thấy Lục Vân Khai dừng lại, nghi hoặc hỏi.

"A, không có gì." Lục Vân Khai nói, cậu hướng về phía Giang Hưng, nhoẻn cười rất tươi, "Giữ liên lạc được không?"

"Giữ liên lạc." Giang Hưng gật đầu, cũng cười đáp lại.