Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 24

Chương 24 – Cơ hội cuối cùng.

Toàn bộ quá trình từ lúc Giang Hưng tiến vào không gian hệ thống rồi lại quay về thế giới thật còn chưa đến một phút đồng hồ.

Vì thời gian không dài nên lượng tinh thần tiêu hao cũng không lớn, nhưng do đi qua đi lại giữa hai không gian thật và ảo, hơn nữa còn gánh chịu thêm một lần thất bại, Giang Hưng cảm thấy vô cùng mỏi mệt, anh tựa vào ghế salon thở hổn hển hồi lâu.

Trong suốt khoảng thời gian này, tinh thần Giang Hưng không cách nào ổn định lại, khiêu chiến vừa rồi khiến tâm trí anh như gặp phải gió lốc càn quét, anh cố gắng thả lỏng, suy nghĩ trong đầu như những con ngựa hoang thoát cương đang điên cuồng chạy tán loạn khắp nơi.

Hệ thống 0021 quả nhiên xứng đáng với những gì nó vừa khẳng định, 'năng lực phân tích vượt xa não bộ con người rất nhiều lần'.

Trong khi đầu óc Giang Hưng vẫn còn đang hỗn loạn, khi chính anh cũng không khống chế được cảm xúc của mình, nhưng những điều trên qua phân tích của 0021 đã được tổng hợp rất rõ ràng.

Những ký tự, con số ánh lên sắc lam nhàn nhạt hiện ra trước mắt nó.

Tiêu cực – Tiêu cực – Tiêu cực – Tiêu cực – Tiêu cực.

Vẫn là Tiêu cực.

0021 im lặng quan sát.

Trong mớ tư duy lộn xộn kia, cảm xúc tiêu cực đã chiếm tới 69%, một giới hạn vô cùng nguy hiểm, chỉ cần ký chủ buông xuôi trong tích tắc mà thôi, tâm lý của ký chủ nhất định sẽ xuất hiện vấn đề.

... Thật ra đây cũng không phải là điều quá kinh ngạc.

Một người có nghị lực phi thường chưa hẳn sẽ chuốc lấy thất bại.

Một người có nghị lực phi thường, lại có được 'Hệ thống Trợ giúp thực hiện mơ ước', chắc chắn đã từng là một người thất bại.

Đa số những con người thành công, sẽ không xuất hiện vấn đề tâm lý; và hầu hết những kẻ thất bại cũng vậy.

Chỉ có những con người không ngừng nỗ lực, nhưng mãi mãi vẫn không thể vươn đến thành công, họ tự tạo áp lực lên chính mình, càng ngày càng nặng nề, cho đến khi thần kinh của họ đứt đoạn.

Con số 0021 này đại diện cho số Tinh Linh hệ thống được mở ra thành công trong số hàng trăm nghìn hệ thống phụ trợ trong tương lai.

Cho đến tận lúc này, trong số những đồng bạn cũng thành công thức tỉnh như nó, thực sự hoàn thành nhiệm vụ của mình, cũng chỉ có mười một người.

Câu nói khi trước "Có được Hệ thống, ai ai cũng có thể thành công", thật ra cũng chỉ là một lời nói dối thiện ý không trái với quy tắc của hệ thống.

Sau khi mở ra hệ thống, tỉ lệ đào thải còn khoảng 50%.

Một tỉ lệ vô cùng tàn khốc, trong hai người, vẫn có một người thất bại.

Mà căn nguyên của sự thất bại này, tám chín phần là do yếu tố tâm lý.

'Hệ thống Trợ giúp thực hiện mơ ước' có lẽ cũng là một cỗ máy hết sức tàn khốc chăng?

0021 đôi khi không kìm được mà nghĩ như vậy.

Nếu chỉ là đơn thuần thất bại nhiều lần, tuy rằng những con người đó vẫn không ngừng theo đuổi, nhưng có lẽ tình cảm mãnh liệt trong lòng họ đã phần nào nguội lạnh, có lẽ họ đã có đủ khả năng nhìn thẳng vào thất bại của chính mình.

Nhưng hệ thống lại cho bọn họ hi vọng.

Nhưng niềm hy vọng này cũng rất mong manh, quá trình cũng không kém phần vất vả hơn so với khi trước là bao; không những thế, bởi vì có mục tiêu rõ ràng, có thước đo nghiêm khắc, cho nên trên con đường hướng tới mục tiêu cuối cùng, áp lực lại càng nặng nề hơn.

Biết rõ chỉ cần vượt qua thử thách này, chỉ cần có thể khiêu chiến thành công, là có thể tiến thêm một bước thật dài đến gần với ước vọng.

Nhưng làm thế nào để vượt qua? Làm thế nào để chinh phục? —— Tại sao ta mãi vẫn dậm chân tại chỗ!??

Trong quá trình sử dụng 'Hệ thống Trợ giúp thực hiện mơ ước', không phải không có những ký chủ vì áp lực tinh thần quá lớn mà sụp đổ hoàn toàn.

0021 đôi khi lại nghĩ, nếu có thể hạ thấp yêu cầu một chút thôi, chẳng hạn như hiện tại, khi chỉ còn lại một lần cuối cùng, một cơ hội cuối cùng, nó có thể động viên Giang Hưng tiếp tục khiêu chiến một lần nữa, rồi cho anh một gợi ý nho nhỏ nào đó... Có lẽ ký chủ của nó sẽ không phải gánh chịu sức ép khủng khiếp như thế này.

Nhưng phương pháp này cũng đã từng có hệ thống thử qua.

Kết quả vẫn thất bại.

Một khi đã vượt qua giới hạn, thì giới hạn ấy sẽ càng ngày càng thấp đi, ký chủ của hệ thống nọ cuối cùng cũng công thành danh toại: Người tài năng trong lĩnh vực ấy không nhiều, nên thành tựu mà vị ký chủ kia đạt được khiến 80% số người trên thế giới sửng sốt.

Nhưng đó không phải là đỉnh cao cuối cùng, không phải là mục đích cuối cùng cho sự tồn tại của hệ thống.

Trong giai đoạn sau, người kia từng bước tiến tới, nhưng những số liệu được tổng hợp bên trong Tinh Linh hệ thống cứ không ngừng lùi về sau.

Người đó có thể khiến 80% nhân loại nể phục thì thế nào?

Hệ thống có được những thành tựu khoa học – kỹ thuật tiên tiến nhất trên đời, có phương thức huấn luyện hợp lý nhất, cũng có nguồn tài nguyên phong phú vô hạn.

Đỉnh cao cuối cùng của hệ thống, là Vương, thành công duy nhất của hệ thống, cũng chỉ là Vương.

Mà vị ký chủ kia chỉ có thể trở thành một trong những kẻ đứng đầu, chứ không thể vượt lên trên tất cả.

Đường thành công nào có trải đầy hoa hồng, trong vô số lý do thành công, chỉ cần người chọn sai một cái, thì người chỉ còn cách ôm lấy thất bại.

0021 và Tinh Linh hệ thống kia là bạn tốt.

Trên thực tế, chỉ cần hệ thống được khởi động thành công, các Tinh Linh số sẽ thức tỉnh, chúng có được ý thức của riêng mình, và chúng cũng có thể làm bạn với những Tinh Linh số khác.

Tinh Linh thức tỉnh quá ít, đến tận lúc này, lịch sử cũng mới ghi nhận được có 21 Tinh Linh mà thôi.

Tinh Linh nọ có số thứ tự là 18. Sau khi ký chủ của nó thành danh, Tinh Linh số 0018 đã nản lòng, nó cảm thấy là do bản thân nó sai lầm, vì nó mà một người vốn lẽ nên thành công đã hoàn toàn thất bại.

Thất bại đó không chỉ là của ký chủ, mà còn là thất bại của Tinh Linh.

Những lời ngợi ca, chúc tụng có lẽ đã khiến ký chủ quên đi mộng ước thuở đầu, nhưng giấc mộng ấy, hành trình ấy lại là toàn bộ ý nghĩa tồn tại của một Tinh Linh số.

0018 cuối cùng đã lựa chọn phá hủy toàn bộ số liệu của nó.

Nó hoàn toàn biến mất khỏi vũ trụ này.

Những gì còn truyền lại cho 0021, chỉ là những bước sóng vô tuyến điện tử đơn điệu, u buồn.

0021 tỉnh lại giữa những hồi ức của mình, nó phát hiện mười lăm phút đã trôi qua, sau khi ngơ ngẩn một lúc, Giang Hưng đã phần nào tỉnh táo lại, những cảm xúc tiêu cực không ngừng chồng chất ban nãy giờ đã lắng dịu xuống, nhường chỗ cho sự bình thản, thông thái và điềm tĩnh.

0021 tiến vào phạm vi sóng điện não, khoan khoái tắm rửa một chút.

Đây là những cảm xúc mà hệ thống thích nhất. Chúng nó có thể đọc được mọi suy nghĩ trong đầu ký chủ, nếu ký chủ quá mức kích động, sẽ khiến hệ thống thời thời khắc khắc căng thẳng theo; nếu ký chủ cảm giác suy sụp, chúng nó cũng theo đó uể oải chậm chạp; duy chỉ khi tâm tư ký chủ bình thản mà thông suốt, mới có thể làm chúng nó thoải mái, vui mừng.

Quả thật rất thần kỳ.

0021 không khỏi thầm nghĩ.

Cho dù là ký chủ, hay Tinh Linh hệ thống thuộc về ký chủ, cũng có những cảm xúc của riêng mình.

Con người này rất có nghị lực.

Hơn nữa —— năng lực thừa nhận của tâm lý cậu ấy rất mạnh.

Vừa mới nghĩ đến đây, 0021 bỗng phát hiện xung quanh có một dao động sóng điện mang cảm xúc vui sướng, cũng trùng hợp với cảm xúc hân hoan của nó hiện tại.

Không cần nói cũng biết, đó nhất định là Giang Hưng.

0021 cũng không suy đoán linh tinh, nó trực tiếp nói ra nghi hoặc của mình: [Cậu đã thất bại...]

[Ừ?]

[Nhưng cậu lại rất vui vẻ?] 0021 hỏi.

Giang Hưng đột nhiên bật cười khe khẽ.

Anh nói: [Tất nhiên là nên vui vẻ rồi! Cuối cùng tôi đã hiểu ra cái bẫy nho nhỏ mà Không gian Mô phỏng đã bày ra.]

Sau khi nói xong câu đó, Giang Hưng cũng không vội vã khiêu chiến lần nữa.

Anh ngồi trên ghế salon, uể oải duỗi lưng một chút, rồi đứng lên làm vài động tác thể dục cho đỡ mỏi, sau đó vào bếp tự làm vài món ăn khuya.

Sau khi biết việc ăn thức ăn bên ngoài sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe, Giang Hưng bắt đầu có thói quen tự nấu nướng tại nhà, anh cũng tập cách vừa làm thức ăn vừa tranh thủ nghỉ ngơi, thư giãn.

Anh đứng trong bếp, mặc một chiếc tạp dề hồng hồng cam cam, lấy ra ít nguyên liệu trong tủ lạnh, định bụng làm một bát canh bí đỏ và sủi cảo tôm.

Lớp bột trong suốt thấm mùi vị hải sản thơm ngon, phần thịt tôm bên trong được hấp vừa chín, cắn một miếng, liền cảm nhận được vị ngọt của nước dùng thấm vào đầu lưỡi; lại thêm canh bí đỏ ấm áp thơm nồng, nếu có thể vừa nghe nhạc vừa xem qua sách y, thỉnh thoảng nhấm nháp một chút thì không còn gì tuyệt vời hơn.

Kim phút đồng hồ tích tắc, biểu thị đã trôi qua nửa giờ, Giang Hưng ăn hết đồ ăn khuya, rửa xong bát đĩa, rồi nằm trên giường một lúc, để khiến cho cả thân thể lẫn tinh thần hoàn toàn thả lỏng.

Anh nói với 0021: [Khi tiến vào hệ thống thực hiện lần khiêu chiến vừa rồi, tôi đã phát hiện ra một điều khá thú vị.]

[Hơ?]

[Tuy cùng là một kịch bản, yêu cầu về độ hoàn thiện trong thế giới của mỗi phân đoạn là giống nhau, nhưng điểm số cho mỗi chi tiết nhỏ thì không như vậy.]

[...] Mỗi lần 0021 không muốn trả lời một vấn đề nào đó thì đều im lặng như thế này.

Giang Hưng bèn giải thích thêm, nhưng phần lớn là tự nói với chính mình: [Giả sử hệ thống yêu cầu mức độ hoàn thiện là 50% thì mới cho phép mở ra kịch bản...]

Ký chủ không biết yêu cầu hiện tại chỉ mới có 20% – 0021 nghĩ.

Giang Hưng nói tiếp: [Số liệu cần có để mở ra thế giới trong kịch bản là 50%, như vậy mỗi lần khiêu chiến tôi cần phải đạt được độ hoàn thiện 50% để thỏa mãn yêu cầu của hệ thống. Thế nhưng mỗi phân đoạn là một bối cảnh, tình tiết khác nhau, cho nên điểm số dành cho những chi tiết nhỏ cũng không hề giống nhau. Chẳng hạn như trong phân đoạn đó có sự xuất hiện của nữ chính, tâm trạng của Dư Trì sẽ mang chút ngây ngô lãng mạn, chờ mong, khát vọng và cả một chút trốn tránh nữa; nhưng nếu trong một cảnh khác, nữ chính không xuất hiện, thì những cảm xúc như vậy thường không đáng kể, hoặc thậm chí không tồn tại.]

Rất tốt, phân tích rất chính xác! Nếu có thể, 0021 sẽ không ngần ngại mà thốt ra lời khen ngợi, nhưng đối với tình huống trước mắt này, nó chỉ có thể tiếp tục im lặng, đồng thời nghĩ thầm trong lòng: Nhưng vẫn cần cố gắng thêm, tuy mỗi phân đoạn có đôi chỗ khác biệt, nhưng đồng thời cũng có những nét tương đồng, nên trong những lần khiêu chiến gần đây, dù ký chủ không biết, nhưng kết quả ký chủ đạt được đều xấp xỉ trên dưới 19% —— số liệu này đã phản ánh thực lực hiện giờ của ký chủ, quả thật chỉ còn một bước nữa là có thể thành công.

Một điều may mắn rằng từ sau khi có hệ thống, Giang Hưng lại càng ngày càng có thói quen tự mình giải quyết vấn đề, gặp những chỗ khó khăn, anh vẫn không ngần ngại cùng nó đại chiến ba trăm hiệp hòng tìm kiếm phương pháp xử lý, khi giờ đây suy đoán mới không ngừng hình thành, Giang Hưng càng nói càng cảm thấy tự tin, cũng không để ý đến thái độ luôn im lặng của 0021.

Tuy rằng bề ngoài luôn lãnh đạm, nhưng trong lòng 0021 cũng âm thầm phấn chấn, nó thầm nhủ: Chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn đầu tiên này, mọi chuyện còn lại sẽ dễ dàng hơn! Giải quyết được yếu tố tâm lý xong, thì điểm xuất phát của ký chủ đã ở vị trí rất cao rồi. Sự kết hợp giữa nhân tố bên ngoài và bên trong như vậy sẽ giúp cậu ấy đạt được lợi ích vô cùng lớn! Còn con đường sau này —— ừm, vẫn phải tiếp tục cố gắng...

Giang Hưng phân tích phần lớn là cho chính mình nghe.

Sau khi nói xong, anh liền nhắm mắt lại, nằm trên giường, thả lỏng thân thể, tiến nhập vào Không gian Mô phỏng.

Mười phân đoạn trong thế giới kịch bản 'Bác sĩ trẻ', chỉ còn lại một ô vuông cuối cùng đang lóe sáng.

Giang Hưng bắt đầu xây dựng thế giới trong phân cảnh này.

Ngôn từ miêu tả tình tiết hiện lên trong đầu anh, rất đơn giản ngắn gọn, chỉ có mấy câu.

"Góc bệnh viện, trên ghế.

Dư Trì ném tiền xu.

Trong suốt cuộc đời, đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy khó hiểu, nghi ngờ đến vậy. Từ ngày đầu tiên công tác tại bệnh viện, anh đã luôn vì người bệnh mà cố gắng, thế nhưng sau ba tháng thực tập, lại nhận được phản hồi là: Anh là vị bác sĩ vô trách nhiệm và khó gần nhất trong bệnh viện."

Giang Hưng nhắm mắt.

Quả cầu ánh sáng đang chuyển động xuất hiện trước mặt anh.

Đây là một phân đoạn rất nhỏ. Không gian trong phân cảnh ấy là một căn phòng, cũng chỉ có một nhân vật xuất hiện.

Cho nên khi xây dựng thế giới này, nếu muốn vượt qua được, nhất định phải lý giải tâm trạng của nhân vật nam và chi tiết bối cảnh không gian thật chính xác.

Thời tiết đang giao mùa, xuân qua, hạ đến.

Những nhành lá non đầu cành đã trưởng thành tươi tốt, màu xanh non mơn mởn tầng tầng lớp lớp bao trùm lên những cành cây khô già yếu.

Lúc này đã là năm giờ sáng, chỉ riêng những thời khắc như thế này, khi vạn vật đã ngủ say, bệnh viện vẫn luôn đông đúc ồn ào mới có thể yên tĩnh lại trong chốc lát.

Đây là một góc hẻo lánh trong bệnh viện, trên bức từng màu trắng là những vết ố vàng ảm đạm, thậm chí một phần sơn tường màu xanh lá đã muốn tróc ra từng mảng từng mảng.

Một chiếc ghế gỗ đơn sơ được đặt sát vào góc tường, nơi ánh nắng ban mai sáng rọi qua ô cửa không cách nào chiếu đến được.

Dư Trì ngồi trên chiếc ghế dài đó, đầu dựa vào tường.

Anh mặc chiếc áo blouse trắng ngày hôm qua vẫn chưa thay, không ngừng hồi tưởng lại tin tức ngày hôm qua vừa nhận được.

Mình là bác sĩ không được hoan nghênh nhất bệnh viện này.

Thật buồn cười quá.

Mình đã rất tận tâm với từng người bệnh.

Mình chưa từng chẩn đoán sai bất cứ bệnh lý đặc thù nào.

Mình không thể làm bọn họ nhanh chóng khỏe mạnh nhanh hơn những gì đã hứa hẹn, nhưng mình đã giúp mọi người sử dụng những phương thuốc tốt nhất với giá cả phải chăng.

Không ai cảm ơn mình cả.

Trưởng khoa, đồng nghiệp, người nhà, người bệnh.

Mình không làm gì sai, nhưng không ai yêu quý mình, nhận ra ý tốt của mình cả.

Như vậy, tất cả bọn họ đều sai hay sao?

Trên thế giới này, chỉ có mình mình là đúng hay sao?

Mảnh trời ngoài cửa sổ thủy tinh trong vắt, những đôi se sẻ không ngừng líu lo.

Ánh mặt trời đổ xuống dưới chân Dư Trì thành từng bóng sáng.

Đằng trước đôi giày vải màu trắng được thắt buộc gọn gàng kia, có bao nhiêu đôi giày khác đang vội vã bước qua nó, có lớn có nhỏ, có cả nam lẫn nữ.

Không ai dừng bước, tất cả đều vội vàng, không chút do dự, họ đến rồi đi, không một khắc nào nán lại.

Máy quay đang hướng về phía mặt đất rốt cuộc dời đi.

Dư Trì tựa lưng vào ghế.

Không còn thấy những đôi giày, không gian nhỏ bé này dường như chỉ còn thuộc về mình anh.

Ánh nắng bên ngoài đang tỏa sáng rực rỡ, trong một góc bệnh viện, Dư Trì nhìn vào lòng bàn tay mình, nhìn vào đồng tiền xu bên trên nó.

Anh đặt đồng tiền xu ấy lên ngón cái.

Một cách vững vàng.

Anh nhẹ nhàng búng ra, tiền xu xoay tròn bay về phía không trung, từng mặt xu xoay tròn lặp đi lặp lại, giống như trái tim trong lồng ngực anh bị người ta bóp lấy, rồi cầm lắc dữ dội.

Âm thanh máy móc đột nhiên vang lên: "Chúc mừng ký chủ, thế giới kịch bản đã xây dựng thành công; thế giới trong phân đoạn đã mở khóa. Ký chủ đã mở ra phân đoạn cuối cùng trong kịch bản 'Bác sĩ trẻ'."