Thuật Đọc Tâm

Chương 5

Để tránh bị tắc đường giờ cao điểm đi làm buổi sáng, Tô Đường thừa dịp thời gian còn sớm, lái xe đến gần công ty Hoa Chính trước, tìm bãi đỗ gửi xe xong thì gọi điện cho bà ngoại báo bình an, sau đó ngồi ở quán cafe đối diện tòa nhà Vĩnh Hòa, mở túi hồ sơ Thẩm Dịch đã sắp xếp rất gọn gàng bí mật kín đáo đưa cho cô kia.

Trong túi hồ sơ là một tập văn kiện A4 có đóng dấu, cô vừa mở túi, lập tức ngửi được mùi mực in nhàn nhạt của giấy mới, Tô Đường rút cả tập giấy, liếc mắt nhìn trên cùng của trang đầu tiên, thì nhất thời ngạc nhiên.

Trang đầu tiên in hình một logo hình vuông giống hệt logo đại diện của tòa nhà cao tầng đối diện kia.

Đây là logo chính thức của tập đoàn Hoa Chính, tập đoàn Hoa Chính là một tập đoàn lớn trên thị trường, công ty xây dựng Hoa Chính chỉ là một công ty con trực thuộc tập đoàn này.

Tô Đường vội vàng lật từng trang tài liệu có đóng dấu ra, ngoài vài trang đầu giới thiệu chung về tập đoàn Hoa Chính, còn có các thông tin về hạng mục, bản vẽ, báo cáo nghiệm thu, tư liệu tiến độ công trình tòa nhà của Thẩm Dịch đang ở. Bất luận là giới thiệu hay tư liệu, trang nào cũng có in logo đại diện của tập đoàn Hoa Chính, font chữ định dạng chữ đều thống nhất, có vẻ như cùng được lấy ra từ một văn kiện nào đó.

Tư liệu công trình là tài liệu nội bộ công ty, không phải chỉ search mấy từ khóa trên mạng mà tìm ra tài liệu này, Thẩm Dịch sao có thể lấy được tài liệu nội bộ của công ty?

Nghĩ lại lúc Thẩm Dịch đưa túi tài liệu này còn cười mỉm với cô một cái có ý cổ vũ, trong lòng Tô Đường cảm thấy bồn chồn, anh không phải là người của tập đoàn Hoa Chính đấy chứ……

Anh chỉ thừa nhận mình là thương nhân, nhưng không hề nói mình kinh doanh gì, làm kiến trúc sư ở tập đoàn Hoa Chính thì dĩ nhiên cũng được xem như là thương nhân.

Tô Đường vừa nghĩ thông chuyện này, phản ứng đầu tiên chính là cầm di động lên, mở cuộc trò chuyện với Thẩm Dịch, nhanh tay đánh một dòng.

— Anh làm việc ở tập đoàn Hoa Chính sao?

Trước khi ấn gửi tin nhắn, Tô Đường vội vàng xóa sạch dòng chữ vừa viết.

Bây giờ hỏi anh chuyện này có sao không nhỉ, có giống như đang nhờ anh đi cửa sau không nhỉ?

Cũng không phải Tô Đường khinh thường những người tìm việc thông qua quan hệ, mỗi người một số mệnh, sinh tồn là chuyện vốn phải dựa vào chính sức mình, nhưng cô cảm thấy mối giao tình của mình và Thẩm Dịch chưa đến hai tư tiếng, vốn không đủ để khiến anh mang bản vẽ nội bộ của công ty cho cô biết.

Huống chi, nếu anh thực sự có ý muốn giúp cô đi cửa sau, thì cần gì phải thức cả đêm chuẩn bị cho cô nhiều tài liệu như vậy?

Tô Đường cất di động, nhìn ánh mặt trời chói mắt đang chiếu xuống tòa nhà lớn của công ty Hoa Chính phía đối diện đường, cầm cốc uống một ngụm sữa đậu nành nóng, rồi để xuống, cúi đầu sắp xếp đống giấy tờ còn đang hỗn độn trên bàn, bắt đầu đọc thật chăm chú từng chữ từ trang đầu tiên.

Dù sao đây cũng là tập tài liệu anh mang bệnh lại thức cả đêm làm xong in ra cho cô đọc, bất luận như thế nào, cô cũng không muốn lãng phí tâm ý của anh.

Tô Đường dùng xong sữa đậu nành và bánh quẩy mới chỉ đến tám giờ bốn mươi, cô đọc nốt mấy trang báo cáo nghiệm thu thêm lần nữa, liền sắp xếp lại tài liệu rồi đi sang tòa nhà đối diện phía bên kia đường.

Địa điểm phỏng vấn là phòng họp tầng năm, Tô Đường quẹt thẻ ngoài cửa, lúc vào thang máy đi lên thì thấy ngoài hành lang đã có rất nhiều người đang chờ, nam mặc tây trang đi giày da, nữ không phải trang phục công sở thì cũng là váy ngắn trên đầu gối, chỉ có mình cô mặc Tshirt và quần kaki, trên tay còn mang theo một túi giấy, nghiễm nhiên bị coi như người đưa báo của phòng thông tin phía dưới.

Lại thua người ta một trận, Tô Đường tự cười thầm trong lòng, tìm một góc không có người chú ý đến, bắt đầu im lặng ngẫm nghĩ về tương lai.

Bà ngoại nói trưa nay sẽ làm cá kho cho cô……

Thời gian kết thúc phỏng vấn không sai lệch mấy với suy đoán của Tô Đường, lúc ra khỏi phòng thì đã gần mười một rưỡi, trong thời gian chờ thang máy cô liền gửi tin nhắn cho Thẩm Dịch.

— Phỏng vấn đã xong, cám ơn tài liệu của anh. Bây giờ tôi sẽ tới bệnh viện trả xe cho anh, được không?

Tô Đường thừa nhận, sau khi bị ba vị nhà tuyển dụng mặt lạnh hành hạ một trận, thì cô có chút nhớ tới gương mặt lúc nào cũng dịu dàng mỉm cười của Thẩm Dịch.

Tô Đường đợi chừng hai phút, sau đó nhận được một tin nhắn dài.

— Bây giờ đường rất đông, cô cũng mệt rồi, tự lái xe không an toàn, không cần tới đây đâu. Trợ lý của tôi đang ở gần chỗ cô phỏng vấn, cô ấy họ Tần, lập tức sẽ gọi điện cho cô, cô cứ đưa chìa khóa xe lại cho cô ấy. Có xe bus 02 về thẳng viện an dưỡng, trạm xe bus ở đối diện công ty, về nhà ngủ một giấc cho khỏe đi.

Sau khi nhận được tin nhắn căn dặn rất cẩn thận của anh, Tô Đường có chút xúc động, ngay cả việc vì sao trợ lý của anh đang ở Hoa Chính cô cũng lười suy nghĩ. Cô ôm di động do dự một chút, chọn câu chữ cụ thể đáp lại anh.

— Đã thỏa thuận là phải bơm đầy xăng trả lại xe mà, như vậy không phải có lợi cho tôi rồi sao?

Vừa gửi tin này Thẩm Dịch liền nhắn lại.

— Vậy cô cổ vũ tinh thần cố gắng cho tôi đi.

Anh nói như vậy, Tô Đường cũng không ép nữa, cô cong khóe miệng mau chóng đáp lại cho anh một tràng “Cố lên” lấp kín hết cả màn hình điện thoại.

Tô Đường vừa nhắn xong tin này, cửa thang máy liền vang lên “Tinh” một tiếng rồi mở ra.

Vì bây giờ là giờ nghỉ trưa nên thang máy rất đông, bỏ qua chuyến này thì không biết phải chờ đến khi nào mới có chuyến nữa nên Tô Đường vội vàng cất di động vào túi rồi chen vào thang máy như cá nén trong hộp, đi thẳng xuống tầng một, vừa theo dòng người ra khỏi thang máy, di động liền reo, cô lập tức nhận được tin nhắn phản hồi của Thẩm Dịch.

— Cám ơn ** cám ơn

Tô Đường dở khóc dở cười đáp lại.

— Anh viết từ bậy bạ gì mà bị chuyển thành dấu sao hết vậy.

Thẩm Dịch còn chưa hồi đáp thì đột nhiên cô nhận được cuộc gọi từ số máy lạ.

Tô Đường đoán người gọi là trợ lý của Thẩm Dịch nên nhanh chóng nhấn nút nhận cuộc gọi, vừa đưa di động đến tai, còn chưa kịp mở miệng, người ở bên kia đã nói trước.

“Alo, chào cô, xin hỏi cô là Tô Đường tiểu thư?”

Giọng nói rõ ràng lưu loát, mang theo vẻ khách khí không chút cảm tình, Tô Đường nhất thời hoài nghi đây là nhân viên tiếp thị, do dự một chút mới đáp lại,“Vâng, xin hỏi cô là……”

Người ở đầu dây bên kia dường như đang vội, Tô Đường còn chưa nói dứt lời đã bị cô ta cắt ngang,“Chào cô, tôi là trợ lý của Thẩm tiên sinh, chìa khóa của anh ấy đang ở chỗ cô, bây giờ tôi có thể qua lấy không?”

“À…… Được,” Tô Đường theo bản năng lấy chìa khóa từ trong túi quần,“Cô đang ở đâu, tôi qua đó đưa cô.”

“Không cần, tôi đã nhìn thấy cô rồi.”

Không đợi Tô Đường nói gì thêm, bên kia liền vang lên tín hiệu cúp máy.

Lời này có ý người ta đang ở rất gần cô, Tô Đường ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy một người phụ nữ cao mặc đồ đen cách đó mười met và đang đi về phía mình.

Cô đang đứng gần cửa thang máy, lúc đó cũng có vài người phụ nữ đang đi về phía cô, nhưng Tô Đường chỉ nhìn một cái là nhận ra người phụ nữ kia, bởi vì phong thái cũng giống như giọng nói của cô ta vậy, lưu loát già dặn, trong giọng còn toát ra cảm giác mạnh mẽ chuyên nghiệp, so với cô ấy, mấy ứng viên mặc trên người những bộ trang phục cẩn thận kia cũng chỉ như kẻ cosplay mà thôi.

“Dò sông dò biển dễ dò nào ai lấy thước để đo lòng người” [1], chắc hẳn đây là cảm nhận của cô về người phụ nữ kia.

[1] Gốc là: 画虎画皮难画骨 – (Họa Hổ Họa Bì Nan Họa Cốt): Bạn có thể vẽ rồng vẽ hổ, nhưng rất khó vẽ trực tiếp phần xương dưới da chúng. Bạn có thể hiểu một người, biết được vẻ bên ngoài của người đó, nhưng khó mà biết được trong lòng người đó đang nghĩ gì

Tô Đường phát hiện, phàm là những thứ liên quan đến “Thẩm Dịch ”, tuyệt đối đều có chất lượng cao.

Tô Đường âm thầm cảm thán tiếp đón đối phương, khách khí giao chìa khóa cho cô, chỉ cho cô chỗ đỗ xe, cô ta cũng không nói nhiều với Tô Đường, chỉ nói lời cám ơn đơn giản rồi xoay người đi vào thang máy chật kín người kia.

“Tôi còn có một chuyện quan trọng muốn nhờ cô.” Tô Đường nhanh chóng đi tới, trước khi cửa thang máy đóng lại liền đuổi theo cô, đưa túi hồ sơ đang cầm ra,“Phiền cô trả tập hồ sơ này cho Thẩm tiên sinh giúp tôi luôn, đây cũng là đồ của anh ấy.”

“Được.”

Nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, Tô Đường mới lấy di động ra, xem tin nhắn Thẩm Dịch gửi tới lúc cô đang nghe điện thoại.

— Cám ơn ^ Cám ơn.

Tô Đường hơi ngạc nhiên, đột nhiên mới hiểu ra, hai dấu sao kia không phải từ “hài hòa” gì, mà là ký hiệu lũy thừa do máy tính tự lập trình.

Tưởng tượng ra dáng vẻ cười đến không thẳng được lưng của Thẩm Dịch, Tô Đường ai oán bỏ điện thoại vào túi xách.

Cấu tạo đầu óc không giống nhau, sao có thể làm bạn bè đây……

Lúc Tô Đường về nhà đã hơn mười hai giờ rồi, bà ngoại vẫn đang nấu cơm trong phòng bếp, Tô Đường rửa tay rồi vào giúp bà, câu được câu không đáp lại mấy vấn đề bà ngoại hỏi về cuộc phỏng vấn, đợi qua một lúc lâu mới có cơ hội thích hợp chen chân hỏi, cô vừa giã tỏi, vừa làm bộ như không chút để ý mà hỏi,“Đúng rồi…… Bà ngoại, Thẩm Dịch làm công việc gì vậy ạ?”

Bà ngoại hoàn toàn không nghi ngờ gì, nhấp miệng nếm một ngụm nước canh, không chút để ý trả lời,“Ừ, con đột nhiên hỏi nên bà cũng không nhớ lắm, hình như nó làm về quản lý tiền bạc gì đó, công việc cũng không bận rộn lắm, ban ngày bà làm việc nó còn thỉnh thoảng tới thăm bà nữa, nên hom ấy bà mới nhờ thằng bé đi đón con…… Nếu sớm biết nó đang nằm viện, tài xế còn xin nghỉ, bà đã gọi điện thẳng cho ông Trần rồi, còn phiền nó chạy ra sân bay……”

Tô Đường không để ý mấy lời càm ràm sau đó của bà ngoại, cô còn đang bận rộn liệt kê một loạt các công việc liên quan đến “quản lý tiền bạc” trong đầu, có vẻ Thẩm Dịch không giống một công nhân viên chức bình thường, Tô Đường đoán thử anh là một cán bộ chức cao nào đó,“CFO ạ?”

Bà ngoại đứng bên cạnh cẩn thận nếm thử miếng cá kho trong nồi, lắc đầu khẳng định chắc nịch,“Không không, không phải làm về vũ trụ đâu ……”

“Bà ngoại, không phải UFO…… ý con là CFO, giám đốc tài chính.”

Bà ngoại vừa lòng nhìn thành quả màu sắc lẫn hương vị đều vẹn toàn trước mặt, nhẹ gõ gõ thìa lên thành nồi, rồi chẳng hề để ý cười mà nói,“Chắc là vậy, không khác mấy đâu…… bà ngoại từng này tuổi rồi sao hiểu được mấy từ ngữ của giới trẻ các con chứ …… Thôi, được rồi, mang tỏi giã cho vào bát mộc nhĩ kia đi, sau đó dọn dẹp lại bàn rồi ăn cơm thôi!”

Bà ngoại cô vẫn thường coi những thứ bà không hiểu, đọc những câu bà không biết quy thành “ngôn ngữ của giới trẻ”, Tô Đường sợ nếu cứ tiếp tục nói nữa không cẩn thận sẽ để lộ chuyện đêm đó cô giúp Thẩm Dịch trốn viện mất, không dám nhắc tới chuyện gì có liên quan đến Thẩm Dịch nữa, cô chỉ lặng lẽ lấy di động ra seach một chút thông tin về CFO của Hoa Chính.

CFO của Hoa Chính không phải Thẩm Dịch, mà là một người đàn ông trung niên tên Trần Quốc Huy, tìm kiếm một lượt trên mạng về các lãnh đạo cấp cao của Hoa Chính cũng không có một ai họ Thẩm.

Sự tò mò của Tô Đường đối với Thẩm Dịch không đủ để chiến thắng sự mệt mỏi do việc chênh lệch múi giờ mang lại, ăn cơm rồi rửa bát xong là cô vào phòng ngủ bù, cảm giác như đã ngủ đến khi mặt trời xuống núi, thì bị tiếng chuông điện thoại đặt ở đầu giường đánh thức.

Tô Đường mơ mơ màng màng vươn tay với di động, điện thoại vừa rung báo cô có một email mới, người gửi là bộ phận nhân sự của Hoa Chính, nội dung đơn giản đến vô cùng, vừa nhìn qua là biết thư gửi tự động, Tô Đường click vào email nhìn lướt một cái, ánh mắt dừng lại ở một câu, mấy phút sau vẫn chưa dời mắt.

— Mời anh/chị ngày 09/08 ( tức Thứ hai tuần sau) lúc 12 giờ tới phòng nhân sự tầng 2 tòa nhà Vĩnh Hòa làm thủ tục nhận việc.

Đây là……

Email báo đỗ tự động của tập đoàn Hoa Chính bị bug [2] sao?

[2] Bug: lỗi hệ thống, ý là chị nghĩ người ta gửi nhầm kết quả.

Hôm nay là chiều thứ sáu, vừa mới hơn bốn giờ, hẳn là chưa hết giờ làm việc, Tô Đường gọi theo số điện thoại trong email có nhắc đến nếu có vấn đề cần thắc mắc.

“Alo, xin chào, sáng nay tôi có tham gia vòng phỏng vấn tại tập đoàn Hoa Chính, vừa rồi có nhận được một email, email thông báo……” Tô Đường dừng một chút rồi mới nói,“Tôi đã qua vòng phỏng vấn.”

Người nhận cuộc gọi là một người phụ nữ, giọng nói dịu dàng, thái độ ôn hòa,“Chúc mừng cô, cô gọi tới có thắc mắc gì sao?”

Tô Đường đột nhiên cảm thấy mình quả thật là ngốc, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn kiên trì mở lời hỏi,“Tôi chỉ muốn hỏi là…… thật sự tôi đã qua vòng phỏng vấn rồi sao? Có phải ai trùng tên với tôi hay công ty gửi nhầm người ……”

Người ở đầu bên kia bỗng bật cười,“Cô cũng thật cẩn thận quá rồi…… Cô tên là gì, để tôi kiểm tra lại cho cô.”

“Tô Đường.”

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng click chuột,“Là hai chữ thế nào?”

Tô Đường căng thẳng mở miệng nhanh nhảu nói,“Tô trong thịt Đông Pha…… à không phải, là Tô trong Tô Đông Pha [3]!”

[3] Nhà thơ kiêm thứ sử thời Tống – Tô Đông Pha, đã nạo vét hồ và cho xây dựng đê Tô, biến nó trở thành một phong cảnh đẹp khác của Tây Hồ. Ông cũng là người nghĩ ra một loại thực đơn đặc biệt để chế biến thịt lợn với tên gọi trong thực đơn là 東坡肉 (Thịt Đông Pha), Món thịt lợn kiểu Đông Pha này là thực đơn trong mọi khách sạn ở Hàng Châu.

Đầu bên kia vang lên trận cười lớn, Tô Đường giật mình nhận ra người bên kia vì để tiện tay đánh máy đã mở chế độ loa ngoài, đột nhiên cô lại không muốn tới công ty này làm việc nữa rồi ……

“Thấy tên rồi, thấy tên rồi……” Người ở đầu dây bên kia nói giọng còn mang theo ý cười,“Tô Đường, địa chỉ liên lạc là Viện an dưỡng Bác Nhã, số điện thoại có đuôi 9906, có đúng không?”

“Đúng……”

“Vậy thì đúng rồi, cô đã qua vòng phỏng vấn.”

“Cám ơn cô, làm phiền cô rồi ……”

“Không sao không sao……”

Lúc này Tô Đường bỗng nghe thấy tiếng cười vang lên liên tục ở bên kia, cô nhanh chóng cúp máy lao đầu vào gối tự tử.

Tỷ lệ chọi lớn như vậy cũng có thể qua vòng phỏng vấn, không phải món cá bà ngoại kho buổi trưa là cá chép Koi [4] đấy chứ?……

[4] Cá chép Koi: Người Nhật tin rằng những mảng màu trên người cá chép Koi là những hình xăm luôn mang lại sự may mắn.

Mấy từ cá chép Koi vừa lướt qua đầu, Tô Đường bỗng nhiên nhớ đến người đưa tập tài liệu cứu giúp cô ở thời khắc cuối cùng kia nên vội vàng đứng dậy, gửi một tin nhắn cho anh.

– Tôi đã qua vòng phỏng vấn của Hoa Chính rồi!

Đến tận chiều ngày hôm sau, khi Tô Đường đang bị nhấn chìm trong hàng đống lời chúc mừng của bà ngoại và bạn bè thân thiết, cô mới nhận được lời chúc mừng từ Thẩm Dịch.

– Chúc mừng Hoa Chính đã thành công đào được một khối vàng.