Thuật Đọc Tâm

Chương 54

Bữa cơm trưa hôm sau, Thẩm Dịch đến đón cô đến vườn bách thú như đúng hẹn, Tô Đường sợ bà ngoại nhìn anh với ánh mắt khó tả nên không dám cho anh lên nhà.

Cô xuống dưới nhà đúng giờ, Thẩm Dịch đã đứng trước xe đợi cô rồi.

Có lẽ Thẩm Dịch đã chuẩn bị xong để đi chơi với cô, hôm nay anh mặc bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái, vẻ mặt vui vẻ đứng dưới nắng mặt trời ban trưa, cả người như sáng bừng lên.

“Anh có thể nói cho em biết xem giá trị con người anh bây giờ là bao nhiêu không?”

Thẩm Dịch sửng sốt một chút rồi lắc đầu, ngỡ ngàng giữa hai hàng lông mày như hiện rõ dưới ánh mặt trời.

“Anh chưa tính thử à?”

Thẩm Dịch gật đầu.

“Vậy anh nghĩ xem, nếu nhân viên quản lý vườn bách thú muốn mượn anh để triển lãm mấy ngày thì em nên lấy giá nào cho hợp?”

Thẩm Dịch cười rộ lên, dắt bàn tay người đang ngửa mặt cười ngây ngô với anh, đi nhanh từ trước ra sau xe.

Tô Đường bị anh nắm chặt một tay, sóng vai đứng sau đuôi xe, nhìn anh dùng ngón trỏ viết chữ lên lớp bụi mỏng trên kính chắn gió.

—— Em nói cho họ biết, anh là đồ riêng của em, từ chối tất cả các hình thức triển lãm công khai.

“Tuân mệnh!”

Mấy chục năm nay thành phố S chỉ có duy nhất một vườn bách thú, qua mấy lần tu sửa mấy năm gần đây thì đã đổi khác đi nhiều, nhưng Tô Đường vẫn có thể thấy đâu đó dấu vết quen thuộc trong ký ức xưa, vào đến vườn bách thú, cô như chú khỉ kéo táy Thẩm Dịch chạy đông chạy tây, còn kể lại truyện cho Thẩm Dịch nghe.

“Haiz… Ở đây, ở đây này, có một chiếc đu quay ngựa gỗ, em nhớ khi đó vừa học tiểu học, em ngồi trên đó, hai chân còn chạm được tới mặt đất.”

“Anh xem cái cây này… Nó vẫn luôn ở đây, nghe nói là trồng từ thời dân quốc, lúc còn nhỏ em từng chụp ảnh ở đây, bà ngoại chụp cả cái cây vào nên nhìn em nhỏ vô cùng, giống như là cái thùng rác đặt cạnh cái cây í.”

“Thùng rác trước kia trông không giống thế này, nguyên một đám ếch mở miệng, khi còn bé mỗi lần đến đây em rất hăng hái vứt rác.

Thứ bảy, trời quang mây tạnh, không nóng không lạnh, trong vườn thú người qua lại rất nhiều, Tô Đường đi loanh quanh cũng không quên kéo tay Thẩm Dịch.

Không biết từ khi nào thân thể cô đã nhớ kỹ hành động này, trở thành một thói quen không cần suy nghĩ.

Thẩm Dịch vì được cô kéo mà không nhìn đoạn đường phía trước, anh chỉ nghiêm túc nghe cô nói chuyện, sau đó lại càng nghiêm túc nhìn những nơi cô chỉ, cho đến khi cô dẫn ánh mắt của anh nhìn đến một nơi.

Tô Đường có một cảm giác khá kỳ lạ, giống như ánh mắt dịu dàng của anh thấm dẫm quãng thời gian gần hai mươi năm, chảy xuôi vào trong trí nhớ cô thành những ký ức rải rác khi còn bé.

“Thẩm Dịch.” Tô Đường đột nhiên dừng bước dưới một cành liễu đã vàng úa: “Anh có thể nói cho em biết anh thích em từ khi nào không?”

Thẩm Dịch bị cô kéo đi đang sững sờ, đột nhiên thấy cô nghiêm trang hỏi như thế lại càng sửng sốt hơn, gió thổi cành liễu quẹt qua vai anh, như nói lên sự ngổn ngang trong anh.

“Dù chỉ là chút ấn tượng tốt ấy.” Tô Đường kéo tay anh truy hỏi, xung quanh nhiều tiếng trẻ con ồn ào, chỉ có Thẩm Dịch gần ngay trước mắt là có thể nhìn ra lời nói rất nhỏ của cô: “Là từ lần đầu tiên nhìn thấy em ở viện an dưỡng hai mươi năm trước sao?”

Ngay cả lần gặp gỡ thoáng qua mới đây cô cũng có thể quên sạch, đương nhiên đã chẳng còn nhớ khi đó mình thế nào, nhưng khi nhìn quanh những cô bé con bốn tuổi trong vườn bách thú, nói rằng cậu chàng tám tuổi thích cô bé nhỏ xíu ngay từ lần gặp đầu tiên, cho dù Thẩm Dịch gật đầu thì Tô Đường cũng khó mà tin nổi.

Nhưng mà cho dù là trước kia hay sau đó, Tô Đường không thể biết được mình được vây quanh bởi dịu dàng ấm áp đó từ khi nào.

“Hay là ngày mà anh đến đón em ở sân bay?”

Thẩm Dịch kinh ngạc giơ tay lên, dường như muốn dùng thủ ngữ nói gì đó, nhưng đột nhiên nhớ ra, anh lại lấy điện thoại, đứng dưới bóng cây gõ một hàng chữ, đưa cho Tô Đường.

—— Vì sao em lại hỏi vấn đề này?

Thủ ngữ của câu này Tô Đường biết, Thẩm Dịch còn rõ trình độ thủ ngữ của cô hơn cả bản thân cô, Tô Đường đoán anh không sử dụng thủ ngữ, đổi sang dùng cách phiền toái hơn để nói những lời này, chắc là anh lo cách nói chuyện khác người này sẽ khiến cô bị soi mói.

Tô Đường hờn dỗi lấy di động của anh bỏ vào trong túi mình.

“Em muốn biết đó.”

Tâm trạng Thẩm Dịch rất tốt, bị Tô Đường tước đoạt quyền sử dụng di động nhưng vẫn lẳng lặng vui vẻ giữa nơi huyên náo này, vẫn không dùng thủ ngữ, quay đầu nhìn xung quanh rồi dắt tay Tô Đường đến một sạp bán đồ uống.

Mua đồ uống trong vườn bách thú như mua bỏng trong rạp chiếu phim, mua cơm hộp trên xe lửa, không có cái gọi là vật đẹp hay giá thấp, cho nên dù người qua lại trong đây nhiều nhưng sạp bán nước vẫn vắng tanh,

Bọn họ còn chưa đứng yên thì ông cụ bán hàng đã nhiệt tình chào hỏi: “Hai người muốn mua gì?”

Ánh mắt Thẩm Dịch không nhìn lên mặt ông cụ, nhất định không biết ông cụ đang hỏi gì, Tô Đường định trả lời thay anh nhưng lại không biết trả lời cái gì.

Hình như anh không khát thì phải.

Ánh mắt Thẩm Dịch lướt qua đống chai lọ xếp gọn gàng, sau đó vươn tay cầm lấ một lon đồ uống, cười đưa cho Tô Đường.

Tô Đường ngẩn ngơ nhận lấy mới biết Thẩm Dịch chọn trúng một lon bia, bởi vì bày ra giữa trởi nên trên đó dính một lớp bụi, cầm trong tay thấy cộm cộm lại dính dính khó chịu.

Cô hỏi anh thích cô từ khi nào, anh lại đưa bia cho cô, đây là có ý gì?

Ông cụ vừa thấy Tô Đường nhìn chằm chằm vào bình cau mày thì lấy ngay một cái khăn lau: “Đây, để tôi lau cho cô, vừa mới lấy về đấy, chỉ là gió thổi hơi to một chút, lau qua là được…”

“Không cần đâu ạ…”

“Ô, khăn của tôi cũng sạch lắm!”

Ông cụ nói rất tha thiết, Tô Đường cũng ngại từ chối nên đưa trả lại ông, vừa định hỏi Thẩm Dịch có ý gì, nghiêng đầu qua thì chẳng thấy anh đâu.

Tô Đường sửng sốt cúi đầu mới phát hiện Thẩm Dịch quỳ xuống tại chỗ, một tay chống đất, một tay cầm miếng gạch vỡ viết chữ lên nền xi măng.

—— Vấn đề này rất khó để dùng một thời gian cụ thể trả lời, giống như việc cất rượu vậy, chẳng thể biết được ethanol xuất hiện khi nào, nhưng quá trình lên men từ nguyên liệu là liên tục. Dù anh không thể xác định được rằng anh thích em từ khi nào nhưng anh có thể trả lời em rằng, từ khi anh bắt đầu thích em thì tình cảm nơi anh chỉ tăng không giảm, cho đến khi bão hòa thì nó sẽ luôn ổn định như thế.

Thẩm Dịch nửa quỳ bên phải Tô Đường, ghi những dòng thẳng tắp từ phải qua trái, ghi đến chân Tô Đường thì dừng lại, vì muốn nhanh nên anh viết hơi ngoáy, có vài nét hất thì lại đẩy ngang qua, chữ gạch đỏ viết lên nền xi măng xám, hòa vào nhau dịu dàng ấm áp.

Thẩm Dịch viết xong đứng dậy, Tô Đường còn chưa hồi hồn vì hành động bất thình lình này của anh.

Tư thế quỳ rạp xuống đất viết chữ của Thẩm Dịch còn đáng chú ý nhiều hơn so với việc dùng thủ ngữ, chỉ một lát sau xung quanh đã vây đầy người xem, có người cười, có người ồ à, có người chụp ảnh lại, Tô Đường còn nghe thấy một người mẹ trẻ nói với cô con gái trong ngực: “Con xem, chữ của chú này đẹp quá kìa….”

Thẩm Dịch đứng đối diện cô, cách hàng chữ này mấy bước, đứng chắp tay, mỉm cười thỏa mái, vô cùng dịu dàng.

Ông cụ bán đồ uống đứng sau sạp, không nhìn thấy trên mặt đất có gì, nhưng thấy đột nhiên có nhiều người vây quanh sạp nước của mình như vậy thì khó hiểu bước ra, liếc nhìn thấy những dòng chữ Thẩm Dịch ghi trên đất thì ngẩn ngơ rồi nhảy cẫng lên.

“Ôi chao…. Thằng nhóc này! Mau lau đi, cầm lau đi, viết cái gì chứ… Lát nữa nhân viên quản lý thấy thì sẽ phạt tiền tôi đấy!”

Thẩm Dịch chỉ thấy ông cụ luống cuống tay chân nói gì, không rõ nội dung cụ thể, anh hoang mang nhìn Tô Đường.

Đa số khách đều không quên mình mua vé để đến chơi, và không ít người đưa con đến, thấy ông cụ vội vàng như vậy thì sợ sẽ dính phải chút tranh chấp, tốp năm tốp ba tản đi.

Đám đông làm thành một vòng nhỏ, có người vừa rồi bị chắn phía sau không thấy rõ tình huống thì hiếu kỳ bước lên phía trước nhìn quanh. Tô Đường vừa bước đến bên che cho Thẩm Dịch, còn chưa kịp nói xin lỗi với ông cụ thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi cô với vẻ bất ngờ.

“Tô Đường.”

Tô Đường sững sờ, quay sang nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy Lục Tiểu Mãn hai mắt trừng to.

Chồng Lục Tiểu Mãn ôm con trai hơn một tuổi đứng bên cạnh Lục Tiểu Mãn, vẻ mặt đoan trang hơn nhưng nét kinh ngạc trong mắt thì tuyệt đối không ít hơn Lục Tiểu Mãn.

Lục Tiểu Mãn kinh hô: “Đúng là cô thật.”

Tô Đường vừa mới còn cảm thấy bị người vây xem thì cũng không có gì lớn lắm, nhưng giờ thì lại khóc không ra nước mắt.

Cô đã nghĩ đến vô số cách để giới thiệu Thẩm Dịch với Lục Tiểu Mãn, nhưng không ngờ lại gặp gỡ kiểu này, chẳng những gặp được Lục Tiểu Mãn mà còn gặp được cả nhà cô ấy…

Không đợi Tô Đường mở miệng, Lục Tiểu Mãn đã bước nhanh tới, và cũng nhanh chóng nhận ra Thẩm Dịch đang nhìn cô theo ánh mắt Tô Đường.

“Đây không phải là, người đó, người đó….”

Lục Tiểu Mãn nhìn chằm chằm vào Thẩm Dịch, đôi mắt mở lớn.

Tô Đường cười rộ lên, giúp cô nàng bổ sung hết lời: “Thẩm Dịch, bạn trai tôi.”

Tô Đường nói xong, vỗ vỗ cánh tay Thẩm Dịch, kéo ánh mắt khó hiểu nhìn Lục Tiểu Mãn của anh qua môi mình.

“Đây là Lục Tiểu Mãn, bạn em ở trong công ty, hôm qua ở bệnh viện là cô ấy gọi điện đến đó. Người đằng sau ôm đứa bé đeo máy ảnh chính là chồng cô ấy, Kỳ Đông.”

Thẩm Dịch hơi ngẩn ra, vội ném khối gạch vỡ đến ven đường không người, xoa lớp bụi mỏng trên ngón tay, mỉm cười bắt tay Lục Tiểu Mãn.

Lục Tiểu Mãn ma xui quỷ khiến lại bắt tay Thẩm Dịch rồi nhìn những hàng chí Thẩm Dịch dùng gạch đỏ ghi trên đất, cho đến khi chồng cô ôm con đến bắt tay Thẩm Dịch, Thẩm Dịch còn cười dùng ba ngón tay nắm lấy bàn tay nhỏ mập mạp của con trai cô. Lúc này Lục Tiểu Mãn mới nhớ mình sẽ phải phát biểu chút đánh giá của mình với ‘Người đàn ông ba tốt’ mà Tô Đường chọn trúng.

Đánh giá của Lục Tiểu Mãn chỉ có bốn chữ, ngữ nghĩa hàm xúc, nhưng tình cảm mãnh liệt.

“Tôi ghim rồi đấy.”

Dù Thẩm Dịch thấy rõ những lời này nhưng lại không hiểu, quay đầu nhìn Tô Đường xin giúp đỡ, thấy Tô Đường vừa bực mình vừa buồn cười.

“Đang khen anh ấy… Anh mau xóa sạch mấy chữ trên đất đi, để nhân viên quản lý trông thấy thì sẽ bị phạt tiền đó.”

Thẩm Dịch sững sờ, đột nhiên hiểu ra, vội vàng ngẩng đầu cười xin lỗi ông cụ, còn chưa kịp xóa thì đã bị Lục Tiểu Mãn ngăn cản.

“Này này…. Đợi chút, đừng xóa vội!”

Lục Tiểu Mãn xoay người đón lấy cậu con trai: “Để Kỳ Đông chụp cho hai người mấy kiểu, cái này phải lưu lại làm kỷ niệm!”

Thẩm Dịch không thấy rõ lời của Lục Tiểu Mãn nhưng thấy chồng Lục Tiểu Mãn cười lấy máy ảnh khoác trên vai xuống, chụp mấy cái thì cũng hiểu đại khái. Tô Đường đỏ mặt khoát tay với vợ chồng Lục tiểu Mãn, Thẩm Dịch thì cười ôm chặt lấy cô.

Kỳ Đông chụp mấy tấm liền, đến khi Tô Đường cũng thả lỏng ra, nở nụ cười tự nhiên, Kỳ Đông mới hài lòng ra dấu ok.

Chữ trên mặt đất là Kỳ Đông giúp Thẩm Dịch xóa sạch, Kỳ Đông ‘thành công’ trượt khỏi kỳ tuyển dụng của Hoa Chính, gây dựng sự nghiệp từ niềm yêu thích chụp ảnh, mở một studio, cả người tỏa ra khí chất nghệ sĩ, đứng cạnh Thẩm Dịch là người làm ăn, cũng không chút kém.

Hai người giúp đỡ nhau một phen lại nảy sinh ra chút tình huynh đẹ, Thẩm Dịch đưa lon bia không có ý định mua cho Kỳ Đông, trước khi Tô Đường trả lại di động cho Thẩm Dịch, hai người còn khoa tay múa chân và đoán mò để trò chuyện với nhau.

Mà ngay cả con trai Lục Tiểu Mãn cũng rất thích Thẩm Dịch, cu cậu chủ động giang hai tay muốn Thẩm Dịch bế. Tô Đường phát hiện, khi Thẩm Dịch ôm cậu nhóc xem con công xòe đuôi, trên khuôn mặt một lớn một nhỏ có sự vui vẻ rất tự nhiên.

Người bình thường lắm chuyện lại không thấy hỏi han gì, Tô Đường thấy lạ lặng lẽ qua hỏi vì sao, Lục Tiểu Mãn liếc mắt lườm cô.

“Tôi cũng coi anh ta như thần tượng mà sùng bái nửa tháng, chuyện gì của anh ta mà tôi không biết, lại không biết người con gái vừa khỏe mạnh vừa xinh đẹp lại dịu dàng mà anh ta thích là cô…” Lục Tiểu Mãn nói xong, còn hỏi tức giận nhìn thoáng qua Thẩm Dịch đang cùng bố con nhà cô xem công, dường như giận quá mà rên lên một tiếng: “Sao tôi lại sùng bái một người không có mắt thế nhỉ!”

Tô Đường hơi giận, ầm ĩ lên với Lục Tiểu Mãn, khi ba người lớn nhỏ quay đầu lại tìm hai cô thì hai người đã cười cười đùa đùa quên luôn cả lý do vì sao lại làm ầm lên.

Thẩm Dịch mời cả nhà Lục Tiểu Mãn ăn cơm tối với lý do bị anh làm phiền cả ngày nghỉ Quốc khánh và Trung Thu. Thẩm Dịch uống chút rượu, trên đường về vẫn luôn kéo tay Tô Đường, nhìn sâu vào người trong ngực, cười nhìn cô.

Tô Đường vừa bực mình vừa buồn cười chọc vào ngực anh.

“Em nói cho anh biết, để Lục Tiểu Mãn biết hai chúng ta yêu nhau thì có nghĩa cả thế giới đều biết điều đó, anh chuẩn bị tâm lý tốt chưa?”

Thẩm Dịch cười tươi, gật đầu, dắt tay cô, dùng ngón tay viết chữ vào lòng bàn tay cô.

Buổi tối, ánh sáng trong xe không được tốt, đôi mắt không nhìn được lại càng giúp xúc giác nhạy hơn, Tô Đường đọc chuẩn xác những gì Thẩm Dịch viết trong lòng bàn tay cô.

—— Anh tự tin có thể xử lý tốt đố kỵ của đàn ông toàn thế giới với anh.