Thuật Đọc Tâm

Chương 57

Thẩm Dịch nhanh chóng thay xong quần áo, rồi ôm con mèo ra ban công tắm rửa, Tô Đường nhìn tủ quần áo chật cứng đồ thì lâm vào tình trạng không biết chọn kiểu gì, khó khăn lắm mới chọn được một bộ đi ra tìm anh, mèo ướt sũng nước đã đã quay lại thành quả cầu lông vàng như nghệ rồi, nó đang vô cùng thoải mái nằm trên đùi Thẩm Dịch, hai mắt nhắm nghiền, mặc cho những ngón tay dịu dàng của Thẩm Dịch đang xoa bộ lông vẫn chưa khô lắm của mình.

Tô Đường ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Dịch, hất mái tóc mình vừa lau khô sang một bên, cột gọn lại, ngửa mặt đưa đến trước mặt Thẩm Dịch, “Tóc em cũng chưa khô hết đâu.”

Thẩm Dịch bật cười, một tay anh xoa lông mèo, tay kia thì dịu dàng xoa xoa đầu cô.

Tô Đường cũng chẳng để ý chuyện phải chia sự dịu dàng của Thẩm Dịch cùng con mèo kia, thỏa mãn cọ cọ đầu mình vào lòng bàn tay anh.

“Đúng rồi, cuốn sách anh viết đã được tung ra thị trường đúng không?”

Thẩm Dịch gật gật đầu.

“Lục Tiểu Mãn muốn anh ký tên một quyển cho cô ấy, để tặng cho mẹ chồng, anh có ký không?”

Thẩm Dịch hơi ngẩn người, anh khẽ cười gật đầu, không đứng dậy khỏi ghế mây, cách một tấm cửa kính thủy tinh, anh vươn tay chỉ về phía chiếc thùng giấy đặt ngay ngay chiếc laptop trên bàn làm việc trong thư phòng.

Tô Đường đi tới liếc mắt nhìn qua, trong thùng là hai mươi cuốn sách được xếp rất gọn gàng, tất cả đều mới tinh, lớp giấy bóng plastic còn chưa được xé ra, từ địa chỉ đơn vị ký chuyển phát trên tờ đơn chuyển phát dán trên thùng giấy, đây hẳn sách của công ty xuất bản ký hợp đồng với Thẩm Dịch gửi tặng anh.

Tô Đường cầm một quyển sách, lại cầm thêm một chiếc bút quay về bên cạnh Thẩm Dịch.

“Quyển này là quyển thứ mấy anh kí tặng rồi?”

Thẩm Dịch cười lắc đầu, khum tay thành hình số 0.

Tô Đường dương dương tự đắc cầm sách trong tay, “Đây là quyển đầu tiên?”

Thẩm Dịch gật đầu.

“Quyển này của em.”

Tô Đường kẹp bút giữa hai cánh môi, hai tay xé toang màng bọc plastic bao ngoài sách, mở trang bìa, một tay giữ sách, tay kia còn chưa kịp lấy chiếc bút đang kẹp trên môi xuống, ánh mắt Tô Đường đã nhìn chằm chằm vào một hàng chữ nhỏ ngay chính giữa trang bìa sách, cô hơi ngẩn người.

—— Trịnh trọng tặng cuốn sách này cho mẹ người ban tặng sinh mệnh này, và cô gái ban tặng cuộc sống mới cho tôi.

Tô Đường ngẩn ngơ, môi cô hơi mở ra theo bản năng, chiếc bút không được giữ rơi thẳng xuống dép lê của cô, sau đó lăn một mạch đến bên chân Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch đang chăm chú nhìn cô, không để ý đến chiếc bút bên chân.

“Cô gái tặng anh cuộc sống mới… là em à?”

Khóe môi Thẩm Dịch khẽ cong lên, anh không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ cười ôm con mèo đặt xuống đất, rồi quay sang nhặt chiếc bút dưới chân, mở nắp bút cắm vào đuôi bút, sau đó anh vươn tay về phía Tô Đường.

Tô Đường đưa cuốn sách vào tay anh.

Thẩm Dịch dựa lưng vào chiếc ghế mây, thu chân phải về đạp nhẹ lên rìa ghế, lấy đùi phải làm lót bàn, cầm bút viết mấy chữ trên trang bìa, từ tần xuất dịch cổ tay của anh cho thấy, số lượng chữ viết còn nhiều hơn tên anh.

Thẩm Dịch viết xong liền cười đem sách đưa cho Tô Đường.

Những con chữ mềm mại uốn lượn của Thẩm Dịch theo sát hàng chữ nhỏ trên trang bìa kia, đối lập với những con chữ in cứng nhắc kia, những con chữ ấy có phần đậm chất tươi mới và dịu dàng hơn hẳn.

—— Tặng người tôi yêu nhất Tô Đường.

“Vậy cô gái cho anh cuộc sống mới là ai vậy?”

Tô Đường không phải đang ghen tị với người đó, chỉ là nếu người này có thể khiến Thẩm Dịch trịnh trọng đặt tên cô ấy và mẹ mình ngang hàng với nhau, thì nhất định đó là một người vô cùng quan trọng với Thẩm Dịch, trước đây cô lại chưa từng nghe anh nhắc tới người đó lần nào.

Cô ấy đang chia sẻ cuộc sống mới này với Thẩm Dịch, đáng lý cô cũng nên có lòng cảm kích đối với người này như anh.

Thẩm Dịch cười trông có vẻ đầy ẩn ý, anh cúi đầu đóng nắp bút, đứng dậy khỏi chiếc ghế mây, rồi đi vào thư phòng, rút một tờ giấy trắng trong khay đựng giấy, chọn chiếc bút chì 5b, đứng trước bàn làm việc cúi người viết chữ.

—— Khi đó cô ấy mới bốn tuổi, anh rất cám ơn vì cô ấy cho anh cuộc sống mới, nhưng cũng không vì lí do đó mà anh yêu cô ấy. Anh yêu em vì em của hiện tại, em và cô ấy là hai người khác nhau.

Ngoại trừ viết ba chữ “Anh yêu em” Thẩm Dịch cầm bút chặt hơn để chữ in đậm hơn, còn những chữ “em” khác thì viết nhẹ hơn, thế cho nên đục lỗ xem qua đi, mấy con chữ in trên trang giấy kia có vẻ dịu dàng đậm chất thư tình lạng mạn, thực ra thông điệp muốn lan truyền là bảy chứ cái đã to lại càng thêm to này.

Em, anh yêu em, em, em, em.

Tô Đường đặt cuốn sách trong tay xuống, nhảy lò cò tới ôm lấy cổ Thẩm Dịch.

“Em cũng yêu anh ngày hôm qua, hôm nay, và cả ngày mai nữa, mãi yêu.”

Khẩu hình miệng của hai chữ “Ngày mai” phản chiếu trong đáy mắt Thẩm Dịch, Tô Đường rõ ràng nhận ra ẩn chứa trong nụ cười kia của Thẩm Dịch là từng chút từng chút sự bất an, cô không khỏi ngẩng đầu lên hôn chụt một cái thật mạnh lên mặt anh.

“Tối ngày mai là chúng ta có thể ăn một chậu cua đồng lớn rồi.”

Sự bất an ít ỏi ấy cuối cùng cũng theo nụ hôn của Tô Đường mà biến mất sạch sẽ, Thẩm Dịch cười một cái thật tươi mà gật đầu, như một lời hứa hẹn không thành lời.

Tô Đường cầm tờ giấy mà Thẩm Dịch vừa viết cẩn thận kẹp lại trong cuốn sách độc nhất vô nhị chỉ thuộc về mình cô, ăn xong bữa cơm chiều, Thẩm Dịch lôi hết đống sách trong thùng ra, lần lượt ký tên rồi giao một trong số đó cho Tô Đường.

Sáng hôm sau đến công ty, khi Tô Đường giao sách cho Lục Tiểu Mãn trước cửa tòa nhà, Lục Tiểu Mãn gào lên Tô Đường không biết tranh thủ.

“Sao cậu lại không biết lợi dụng chức vụ thì xin cho tôi một quyển nữa thế!”

Tô Đường vừa bực mình vừa buồn cười, “Lợi dụng chức vụ cho tiện như nào?”

“Cậu còn có chức vụ gì nữa chứ, thổi gió bên gối!”

“Ngộ nhỡ thổi hoài anh ấy bị cảm thì làm sao?”

Lục Tiểu Mãn bị Tô Đường chọc cười, nở nụ cười vô tư như con gió mát sớm thu, ánh mắt dừng lại trên bộ trang phục mới tinh của Tô Đường, hai mặt nheo lại,“Không tệ không tệ… Gần đây nhất định cậu chăm lắm phải không.”

Tô Đường cúi đầu nhìn bộ trang phục trên người mình, biết rõ hôm nay có một trận phải đánh, hiểu rõ nguyên tắc dù yếu cũng phải dốc toàn lực, Tô Đường đã chọn một bộ trang phục đầy khí thế trong tủ quần áo Thẩm Dịch chọn cho cô kia, sau khi ra khỏi nhà Thẩm Dịch mới nói cho cô biết, cô có đôi mắt rất tinh có thể vừa nhanh lại chuẩn chọn một bộ trang phục đắt nhất trong tủ quần áo chật cứng ấy…

Bộ trang phục Thẩm Dịch nói đắt nhất rốt cuộc bao nhiều tiền, Tô Đường hỏi cũng không hỏi nhiều.

Tô Đường cười khổ, “Đây không phải do tôi mua đâu…”

“Không phải tôi nói cậu chịu khó làm việc, là tôi nói cậu luyện lên cấp rất chịu khó, nhanh như vậy đã thay được trang phục cấp cao nhất rồi.” Lục Tiểu Mãn nói xong bèn chớp mắt với Tô Đường,“Chịu khó là chuyện tốt, nhưng vẫn phải chú ý sức chịu đựng của cơ thể đấy, có thể liều mạng nhưng đừng quá liều mạng.”

Tô Đường tức giận, lấy túi xách đánh cô nàng một cái.

“Cậu xem xét nói đến chuyện chính hộ tôi đi được không, giấy xin nghỉ phép cậu đã chuẩn bị xong cho tôi chưa?”

“Trước khi tan làm hôm qua tôi đã chuẩn bị xong rồi…” Lục Tiểu Mãn xoa cánh tay vừa bị cô đánh mà nhìn cô trợn mắt, “Cậu lại muốn lén lút đi gặp tình lang đúng không hả?”

Tô Đường nhíu mày, “Không thì sao?”

Tô Đường và Trần Quốc Huy hẹn nhau lúc mười rưỡi, mười giờ Tô Đường đã chạy tới trước cửa công ty của Thẩm Dịch, Trần Quốc Huy đến lúc mười giờ mười lăm phút, vừa xuống xe nhìn thấy Tô Đường đang đứng ngoài cửa chờ mình, trong chớp mắt giữa lông mày bỗng hơi nhăn lại có vẻ khá bất ngờ.

Tô Đường khách khí đi tới đón, Trần Quốc Huy cười có vẻ không tự nhiên cho lắm.

“Tôi thấy hôm nay đường có vẻ tắc nên định đi sớm hơn bình thường, sao cô cũng tới sớm vậy chứ?”

Tô Đường thầm nở nụ cười nhạo trong lòng.

Đến trước nửa tiếng là Thẩm Dịch đã dặn riêng cô như vậy, vì anh đã dặn cô làm vậy nên cũng chỉ cô cách phải giải thích với Trần Quốc Huy thế nào nếu ông ta hỏi cô tại sao đến sớm, “Tôi nhìn nhầm giờ thôi.”

Trần Quốc Huy nở nụ cười cứng ngắc, không truy hỏi nhiều về chuyện đó nữa.

Thẩm Dịch đã đánh tiếng trước với bác bảo vệ ngoài cổng nên Tô Đường và Trần Quốc Huy cứ thế đi thẳng vào tòa nhà, bấm thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất.

Tầng cao nhất là quán cafe trong công ty, vì đang trong giờ làm việc nên cả quán café rộng như vậy cũng chỉ có lác đác vài người, hoặc đang vùi đầu đọc sách, hoặc đang vùi đầu làm việc với máy tính.

Tô Đường tìm một vị trí gần cửa sổ, mời Trần Quốc Huy ngồi xuống, ngoại trừ lúc gọi đồ uống nói “Latte” ra, Trần Quốc Huy không nói thêm câu nào nữa.

Tô Đường cũng không nói mấy câu khách sáo tám chuyện với ông ta, sau khi nhân viên bưng café lên, Tô Đường cúi đầu lôi ra một tập giấy A4 và một tập tài liệu đã đóng bìa chỉnh tề trong túi xách ra, chia thành hai phần như nhau, rồi đưa tới trước mặt Trần Quốc Huy một phần.

“Ông đọc hợp đồng trước đi, nếu ông cảm thấy có thể, thì ký tên vào trang cuối cùng của mỗi bản.” Tô Đường nói xong, liền vươn tay giúp Trần Quốc Huy mở chỗ ký tên ở trang cuối cùng, “Anh ấy đã ký hết rồi.”

Mười giờ hơn nắng rực rỡ, trên trang giấy trắng xuất hiện hai chữ “Thẩm Dịch” màu đen trông khá cứng cỏi, nổi bật khiến người ta cảm thấy có chút chói mắt.

Trần Quốc Huy nhăn mày, thản nhiên “Ừ” một tiếng, rồi vươn tay lật lại trang đầu tiên của hợp đồng, ông dựa lưng vào sofa từ từ đọc.

Tô Đường thản nhiên ngồi thưởng thức tách cafe, mở mắt to nhìn Trần Quốc Huy thỉnh thoảng lại mày nhăn mặt nhíu, rồi lại bình thường, sau mấy lần lặp lại, rốt cục cũng nhăn lại không buông.

Trần Quốc Huy chau mày đọc đến trang cuối rồi ngẩng đầu hỏi Tô Đường.

“Những điều kiện này là do cậu ta đề xuất?”

“Tôi không biết.” Tô Đường đáp rất dứt khoát lại thản nhiên, “Anh ấy nhờ tôi đưa tài liệu cho ông đọc trước, nếu ông đồng ý thì ký tên, anh ấy sẽ lên đây nói chuyện tiếp với ông, nếu như ông không muốn ký thì cũng không cần nói thêm gì nữa.”

Giưa mi tâm Trần Quốc Huy nhăn lại, dường như ông đang cân nhắc chuyện gì đó, mấy phút sau lông mày từ từ dãn ra, ông hỏi Tô Đường một câu, “Rốt cục cô đã khuyên thế nào mà cậu ấy đồng ý?”

Tô Đường cười cười, “Người yêu của ông chưa từng thủ thỉ nơi đầu giường sao?”

Trần Quốc Huy bỗng nở nụ cười, không lên tiếng trả lời, cũng không hỏi thêm nữa.

Trần Quốc Huy duỗi tay cầm tập tài liệu giống y hệt, đọc từ trang đầu đến trang cuối, nhìn thấy chữ ký trên trang cuối cùng, thì lật chữ ký của bản hợp đồng kia ra soi, kiểm tra mẫu chữ ký của hai bản hợp đồng hơn nửa phút, sau đó mới lôi một chiếc bút bi trên áo khoác ngoài, ký một chữ như rồng bay phượng múa trên trang giấy trắng kia.

Tô Đường kéo một phần hợp đồng đến trước mặt mình, tập còn lại thì để cho Trần Quốc Huy, sau đó lôi di động ra nhắn một tin cho Thẩm Dịch.

—— Ông ta ký rồi.

Thẩm Dịch đáp lại trong giây lát.

—— Ba phút nữa anh tới.

Tô Đường đặt di động xuống bàn, thở phào một hơi như trút được gánh nặng trong lòng, cô nâng tách café của mình hướng về phía Trần Quốc Huy như mời ông ta một chén rượu, “Trần tổng, những chuyện tôi có thể làm đều đã làm hết rồi, chuyện còn lại chính là việc của ông và anh ấy. Chúc ông mọi chuyện đều thuận lợi.”

Trần Quốc Huy cười khẽ, bưng tách café của mình lên chạm nhẹ vào tách của cô.

“Cám ơn.”