Tô Đường cầm di động cứng ngắc ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt không có tiêu cự nhìn vào đồng hồ ở góc phải máy tính, bên cạnh là bồn hải đường rậm rạp, nhất thời không làm được gì.
Sau mấy phút trầm mặc, Tô Đường mới đột nhiên nghĩ được gì đó.
“Hôm qua?”
“Sáng hôm qua, khoảng mười giờ bốn mươi gì đó.”
Tô Đường hít sâu một hơi, cả lồng ngực như bịkhí lạnh đóng băng, đau đớn.
Lúc đó cách hiện tại khoảng 30 tiếng, khi ấy cô đang ở ngay cạnh anh, nghiêm túc để ý anh từng chút một, cô còn có thể hình dung rõ ràng mỗi động tác Thẩm Dịch khi đó, thậm chí mỗi ánh mắt nụ cười anh.
Trí nhớ của Thẩm Dịch tốt hơn cô nhiều, Tô Đường tin rằng, nhất định anh có thể nhớ rõ ràng hơn cô khoảng thời gian ấy anh đang làm gì, nghĩ gì.
Mà chính khi anh muốn làm những việc đó đã vô tình bỏ lỡ cơ hội gặp mặt mẹ lần cuối cùng.
Cảm xúc Thẩm Dịch sao có thể tốt được cơ chứ…
“Hôm qua tôi nghỉ để hôm nay trực đêm, vừa đến bệnh viện tôi mới biết được…”
Giọng nói Tống Vũ luôn mang vẻ êm ái khi chữa bệnh và chăm sóc người bệnh, giờ đây đối mặt với sinh lão bệnh tử thì vô cùng bình tĩnh, đồng thời cũng mang theo chút tiếc nuối và áy náy từ nội tâm.
Tô Đường hiểu được Tống Vũ tự trách, không biết sao trong đầu lại thoáng bị hình ảnh người trong bệnh viện đang khổ sở lấp đầy, cô sửng sốt không nghĩ ra bất kỳ lời nói an ủi nào… cuối cùng chỉ miễn cưỡng ‘ừ’ một tiếng.
Tống Vũ còn nói gì đó nhưng Tô Đường không để vào đầu.
Ngay cả điện thoại là cô cúp hay Tống Vũ cúp, cô cũng không có ấn tượng.
Khi Tô Đường đến bệnh viện thì Tống Vũ đang đứng ngoài cửa phòng bệnh mà khi còn sống mẹ Thẩm Dịch từng ở, đứng bên cạnh Tống Vũ còn có hai bảo vệ tuổi trung niên.
Tô Đường bước nhanh qua: “Thẩm Dịch đâu?”
“Ở bên trong…”
Cửa phòng bệnh khép, Tô Đường vừa muốn đưa tay đẩy cửa thì bị Tống Vũ cản lại.
Tống Vũ vịn tay cô kéo qua một bên, cách hai bảo vệ một khoảng thì mới nói nhỏ cho Tô Đường nghe: “Thẩm Dịch có chút xung đột với bảo vệ bệnh viện, có lẽ bọn họ sẽ ở đây một lát, cô đừng xen vào bọn họ.”
Tô Đường sững sờ ngẩng đầu, lúc này mới chú ý đến vẻ mặt hai ông bảo vệ cũng không được tốt, giống như lúc nào cũng chuẩn bị dùng cách đơn giản hữu hiệu nhất để mời Thẩm Dịch ra khỏi viện.
Tô Đường chạy một mạch từ cửa bệnh viện đến đây, hơi thở còn dồn dập, không khí trong phổi trao đổi nhiều lần với bên ngoài nhưng cô vẫn cảm thấy bên trong như cháy rực.
Mỗi lần anh đau lòng khổ sở đều luôn yên tĩnh và vô hại, tuyệt đối sẽ không quấy rầy bất cứ ai ngoại trừ chính anh. Ngoài việc lưu luyến chút hơi thở còn sót lại trong không gian này của mẹ thì Tô Đường không nghĩ ra Thẩm Dịch có thể làm ra chuyện gì khiến bảo vệ bệnh viện không vừa lòng.
Bọn họ vội vàng dọn căn phòng bệnh này như vậy, không cho anh chút thời gian sao?
Tô Đường cắn răng, bình tĩnh hỏi Tống Vũ: “Trả phí cho phòng bệnh này ở chỗ nào?”
Tống Vũ sửng sốt trong giây lát mới hiểu được, cười khổ lắc đầu, cô càng nói nhỏ hơn chút: “Không phải vì cái này… Bác sĩ Tưởng dùng danh nghĩa viện trưởng Thẩm đưa thi thể mẹ Thẩm Dịch đi, lúc Thẩm Dịch đi tìm thì bà ấy đang đi kiểm tra phòng, có thể là Thẩm Dịch hơi kích động, các bác sĩ cũng sợ ảnh hưởng đến người bệnh ——”
Tống Vũ còn chưa nói dứt lời đã bị Tô Đường kinh ngạc: “Bác sĩ Tưởng?”
Tống Vũ không biết làm sao, khẽ nhíu mày rồi gật đầu.
Tô Đường mím môi, mím đến mức môi trắng bệch.
Thẩm Dịch không thể nói chuyện, Tưởng Tuệ đương nhiên sẽ không đứng ở đó chờ anh đánh chữ hoặc việc chữ diễn tả phẫn nộ, từ giây phút anh bắt đầu nhấc chân đi tìm Tưởng Tuệ đã chắc chắn là tốn công vô ích rồi.
Tô Đường không khó để tưởng tượng được sự kích động ngay lúc đó của Thẩm Dịch, nhưng lại rất khó để tưởng tượng sự yên tĩnh vào lúc này của anh.
Cô cảm thấy hơi lạnh đang lan toàn thân mình, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, cả người không chỗ nào không lạnh, lạnh đến mức cô phát run.
Tô Đường đầy bụng thắc mắc nhưng không nói câu nào mà vội vàng đi vào phòng bệnh.
Phòng bệnh đã được sửa sang lại, những dụng cụ chữa bệnh không thuộc về phòng bệnh đã được mang ra, chăn nệm được trải cẩn thận trên giường bệnh trống rỗng, mặt bàn mặt đất và tủ đồ cũng dọn dẹp sạch sẽ không dính bụi, tất cả những gì không thuộc về bệnh viện cũng được dọn vào một cái túi, chất đống lại ở dưới chân tường gần cửa, mau lẹ đến vô tình.
Thẩm Dịch ngồi yên trên ghế dựa cạnh giường, từ trước đến nay Tô Đường chưa bao giờ thấy sống lưng thẳng tắp đó cong sâu tới như vậy, hai chân vắt qua nhau, hai tay đỡ trán, không nhúc nhích, cả người yên lặng cuộn vào trong ánh chiều tà chếch qua cửa sổ, giống như cô đơn lạc vào trong thế giới chỉ có mình anh.
Tô Đường thấy mũi cay xè, đi qua vỗ nhẹ lên vài anh.
Khi lòng bàn tay chạm vào bả vai anh, thân thể cứng ngắc an tĩnh như điêu khắc đột nhiên run lên như bị điện giật, thắt lưng cong cong thoáng cái kéo thẳng ra.
Tô Đường không đợi anh làm gì, ôm chặt lấy anh.
Thẩm Dịch đơ người trong mấy giây, đột nhiên nâng bàn tay run run ôm lấy eo Tô Đường, ôm chặt, nhấc đầu lên vùi sâu vào ngực cô, rất giống đứa trẻ ở ngoài bị bắt nạt lảo đảo bước được về đến nhà.
Khuôn mặt Thẩm Dịch kề sát ngực cô, hô hấp nặng nề không đều đặn mang theo nhiệt độ nóng bỏng ướt át, dần dần thẩm thấu lớp quần áo mỏng của cô, đốt nóng làn da trước ngực cô.
“Không sợ, không sợ…”
Tô Đường đặt nhẹ cằm lên đầu Thẩm Dịch, bàn tay vuốt từng nhịp trên tấm lưng phập phồng của anh, nước mắt chảy xuống, trong miệng thì thào nói nhỏ, cô cũng không biết đang an ủi Thẩm Dịch hay an ủi chính bản thân mình.
Thẩm Dịch vùi mình trong lòng cô một lúc, khi anh buông tay ra ngẩng đầu lên thì ánh sáng còn sót lại của trời chiều gần như đã tan mất rồi, cả phòng bệnh chìm trong ánh hoàng hôn, nhưng Tô Đường vẫn có thể nhìn rõ nét đờ đẫn khi anh nhìn vào gương mặt dẫm nước mắt của cô.
Tô Đường sững người.
Đôi mắt Thẩm Dịch ửng đỏ, cả người nhìn mệt mỏi và hơi u ám nhưng trên khuôn mặt tái nhợt không có một vệt nước mắt nào.
Tô Đường muốn vươn tay chạm vào đôi mắt không ngấn nước này, nhưng vừa giơ tay lên đã bị Thẩm Dịch nắm lấy, đưa đến bên môi, hôn lên bàn tay vẫn luôn dịu dàng vuốt lưng anh.
Tô Đường ngơ ngác nhìn anh: “Thẩm Dịch….”
Thẩm Dịch ngẩng đầu nhìn cô, một tay nắm lấy tay cô, một tay dịu dàng mơn trớn gò má ướt nước mắt, dịu dàng lau sạch sẽ, sau đó gần như dùng hết sức lực cong khóe môi lên, miễn cưỡng nở nụ cười xin lỗi.
Thẩm Dịch buông tay cô ra, dùng thủ ngữ nói với cô.
—— Yên tâm, anh khỏe lắm, cảm ơn vì em đã đau lòng cùng anh.
Tô Đường khẽ cắn môi chịu đựng cơn đau trong lòng, kéo tay Thẩm Dịch.
“Đi thôi.”
Dù ánh sáng chỉ còn mờ mờ, nhưng Thẩm Dịch vẫn có thể đọc được câu ngắn như vậy.
Thẩm Dịch đứng dậy theo lực kéo của Tô Đường nhưng lại dịu dàng giữ Tô Đường lại, khẽ tránh khỏi tay cô, lấy di động gõ chữ, áy náy đưa cho Tô Đường.
—— Xin lỗi em, bây giờ anh chưa đi khỏi đây được. Bác sĩ Tưởng đưa di thể mẹ anh đi rồi, vừa rồi khi đi tìm bà ấy anh hơi xúc động, ảnh hưởng đến công việc của bệnh viện, anh cần phải tỉnh táo lại trong chốc lát, sau đó lại đi tìm bà ấy để nói chuyện, nếu như không thành công thì anh phải liên lạc với luật sư của anh.
Tô Đường sửng sốt.
Một mình anh trốn vào đây ngồi, không phải vì đang khổ sở đau lòng, mà đang tự kiểm điểm vì mình không khống chế được cảm xúc, sau đó bắt buộc chính mình tỉnh táo lại…
Tô Đường im lặng, cúi đầu nặng nề gõ một hàng chữ.
—— Anh đã đủ tỉnh táo rồi, em sẽ đi gặp bà ấy với anh.
Thẩm Dịch khẽ giật mình, đôi mắt hơi sáng lên trong bóng tối, vừa định gật đầu thì đột nhiên nhớ ra gì đó, anh nhíu mày lắc đầu, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Tô Đường an ủi.
Tô Đường biết rõ anh đang do dự điều gì.
Lúc này mà đi tìm Tưởng Tuệ thì nhất định sẽ cãi nhau một trận, mà cãi nhau là một trong những điều cô sợ nhất.
Đến lúc này mà anh vẫn còn có thể nhớ rõ….
Trước mắt Tô Đường như mờ đi, cô cắn răng nén dòng nước mắt trực trào.
—— Em không đi tìm bác sĩ Tưởng, em đi tìm mẹ anh. Chúng ta đã nói hôm nay anh sẽ giới thiệu em cho mẹ mà, em rất muốn đến gặp bác, anh không đưa em đi thì em tự đi vậy
Tô Đường gõ chữ xong, nhét di động vào tay Thẩm Dịch, xoay người đi ra cửa.
Trong vòng ba bước, Thẩm Dịch đuổi kịp bắt lấy cánh tay Tô Đường.
Ngoài hành lang đã lên đèn, cửa phòng bệnh mở nửa, hai người lại đứng cách cửa không xa, Thẩm Dịch có thể thấy rõ thay đổi trong ánh mắt Tô Đường, cũng miễn cưỡng có thể thấy rõ khẩu hình miệng Tô Đường.
“Anh sẽ dẫn em đi chứ?”
Thẩm Dịch gật đầu.
Từ phòng bệnh đến văn phòng Tưởng Tuệ, hai người bảo vệ cũng luôn đi theo sát sau Tô Đường và Thẩm Dịch, Thẩm Dịch không quay đầu nhìn bọn họ, chỉ đưa một cánh tay ôm nhẹ lấy vai Tô Đường, thể hiện một tư thế bảo vệ rất tự nhiên.
Cửa phòng làm việc Tưởng Tuệ đóng chặt, Tô Đường đi cách cửa phòng làm việc vài bước cũng đã nghe láng máng tiếng cãi vã.
Hai người đang khắc khẩu là hai người phụ nữ, cửa gỗ dày và nặng, hiệu quả cách âm rất tốt, Tô Đường đứng trước cửa cũng không nghe rõ hai người đang cãi nhau vì điều gì, chỉ nghe ra một giọng nói của Tưởng Tuệ, còn một giọng nói khác thì khá là quen, Tô Đường nhất thời không nhớ ra được, nhíu mày.
Hai người bảo vệ cũng nghe ra nhưng chỉ nhìn nhau rồi không ai nói gì.
Thẩm Dịch đương nhiên không biết sau cánh cửa này đang có người cãi nhau, lẳng lặng bước qua nửa bước, vươn tay mời Tô Đường gõ cửa.
Tô Đường không hề thích bất kỳ kiểu cãi nhau nào, cô đưa tay gõ cửa không chút do dự.
Tiếng khắc khẩu sau cửa im bặt sau tiếng gõ.
Sau một lát yên lặng, giọng nói điềm đạm vang lên.
“Mời vào.”
Tô Đượng vặn nắm cửa đẩy ra, liếc nhìn người trong phòng, âm thầm cười khổ.
Tưởng Tuệ khoác blouse trắng hòa nhã vui vẻ ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, còn Thẩm Nghiên đỏ mắt đứng trước bàn làm việc.
Trông thấy Tô Đường và Thẩm Dịch bước vào, nụ cười trên mặt Tưởng Tuệ cứng ngắc, không đợi Tưởng Tuệ nói gì, Thẩm Nghiên đã cau mày, cầm túi trên bàn bước liền ra cửa, chỉ ném lại một câu mang chút tức giận.
“Buổi tối có việc, không về nhà.”
Nụ cười trên mặt Tưởng Tuệ cứng lại, nhìn lướt qua hai người đứng trước bàn làm việc thế chỗ Thẩm Nghiên, khi ánh mắt bà nhìn vào mặt Thẩm Dịch thì giọng nói lạnh đi lại còn tức giận.
“Thẩm Dịch, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, mỗi ngày bệnh viện đều có bệnh nhân qua đời, nếu cậu có nghi vấn gì thì đi hỏi bác sĩ phụ trách, cậu đến tìm tôi làm gì?”
Đương nhiên Thẩm Dịch không cách nào trả lời ý của bà ta.
Tô Đường không nhìn phản ứng của Thẩm Dịch, chỉ nhìn thẳng vào Tưởng Tuệ, trong giọng nói không nghe ra được gì ngoài xa cách, khách khí và hơi khàn vì khóc: “Bác sĩ Tưởng, di thể của mẹ anh ấy là do bà mang đi sao?”
Tưởng Tuệ hơi nhíu mày, nhìn Tô Đường nói hộ Thẩm Dịch, cằm hơi hất lên: “Là tôi đưa đi.”
“Thẩm Dịch là người có quan hệ máu mủ với bà ấy, khi mà anh ấy không biết gì, bà dựa vào cái gì mà đưa đi?”
Tô Đường nói câu này vẫn rất nhạt và khách khí nhưng Tưởng Tuệ lại nhướn mày.
“Dựa vào cái gì à?”
Tưởng Tuệ cười lạnh, trả lời Tô Đường nhưng lại nhìn Thẩm Dịch đang xem khẩu hình miệng bà ta, có lẽ dư âm sau cãi nhau với Thẩm Nghiên còn chưa biết xả vào đâu, lời nói ra khỏi miệng rất khó nghe.
“Vậy cô thử hỏi cậu ta xem, tôi còn tự gọi điện, còn dùng điện thoại trong phòng làm việc của tôi nữa, không tin thì mấy người thử xem lịch sử cuộc gọi xem. Di động cậu ta không trong vùng phủ sóng, tôi đâu còn cách nào, nhà xác cũng đâu phải ở miễn phí, tôi làm sao biết khi nào thì cậu ta mới về, hàng năm số người chết bệnh viện nhiều như vậy, tôi sao mà lo lót được?”
Trái tim Tô Đường nặng nề hơn, đến mức hai chân cũng run run.
Cô nhớ rõ cuộc điện thoại đó, vào lúc 10h40 phút, khi cô và Thẩm Dịch đang ôm nhau vì trận thắng đó, cô trơ mắt nhìn cú điện thoại gọi tới rồi ngắt đi, Thẩm Dịch cũng tập mãi thành quen coi như không thấy…
Tô Đường không dám quay đầu nhìn sắc mặt Thẩm Dịch lúc này, sợ rằng đau lòng sẽ phá đi chút tỉnh táo cuối cùng trong cô, gây ra phiền toái gì đó, làm hỏng việc nên làm.
Tô Đường hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh khách khí: “Bây giờ anh ấy đến rồi, không làm phiền bà nữa, bà có thể giao di thể cho anh ấy, tất cả tốn kém anh ấy sẽ trả.”
Tưởng Tuệ không biến sắc: “Không cần phiền phức thế, hỏa táng rồi.”
Trong đầu Tô Đường như nổ tung, còn chưa hết kinh ngạc vì những lời nói này thì thấy Tưởng Tuệ đứng lên khỏi bàn làm việc.
“Cậu trừng mắt nhìn tôi cái gì?” Đôi mắt sắc sảo của bà trừng Thẩm Dịch, trong giọng nói mang vẻ sắc nhọn chẳng khác gì Thẩm Nghiên khi đến cửa nhà họ Dịch: “Mẹ cậu chết cậu không đến, tôi bỏ tiền túi ra lo hậu sự, cậu còn đi qua đi lại làm ầm ở đây, cậu có tư cách gì mà trừng mắt nhìn tôi!”
Tô Đường vẫn không dám nhìn Thẩm Dịch nhưng vẫn muốn nắm lấy tay anh.
Thẩm Dịch rủ tay xuống bên người, nắm lại thành đấm, móng tay như muốn đâm sâu trong lòng bàn tay, run run lên, được Tô Đường cầm lấy thì cũng buông lỏng một chút.
Tô Đường cắn răng hỏi Tưởng Tuệ: “Vậy tro cốt đâu?”
“Tôi còn phải xây miếu cung phụng nữa chắc??” Tưởng Tuệ khoanh tay, khinh khỉnh: “Đổ rồi.”
Từ khi chào đời tới nay, lần đầu tiên Tô Đường thật sự cảm nhận được cảm giác lồng ngực sắp nổ tung.
Dù hiện tại Thẩm Dịch đánh Tưởng Tuệ một trận tơi bời thì Tô Đường cũng không cảm thấy hành vi của Thẩm Dịch chỉ coi như không khống chế được.
Vừa nghĩ như vậy, Thẩm Dịch đã vung khỏi tay cô.
Trái tim Tô Đường run lên, kéo lý trí suýt tan thành mây trở lại…
Muốn và hành động là hai việc khác nhau, hai vị bảo vệ cao lớn đứng ở cửa, nếu Thẩm Dịch đánh nhau ở đây, dù cô giúp anh hết sức thì hậu quả cũng rất khó tưởng tượng…
Tô Đường còn chưa kịp giữ chặt cánh tay anh thì Thẩm Dịch đã kéo tay cô lại.
Tô Đường sững sờ, Thẩm Dịch đã kéo tay cô xoay người ra ngoài.
Từ trước đến nay Thẩm Dịch luôn dịu dàng cẩn thận, rất ít khi bước nhanh như vậy, Tô Đường gần như phải chạy mới miễn cưỡng đuổi kịp anh, hai vị bảo vệ cũng căng thẳng, không rời bước, theo sát phía sau.
Tô Đường vô thức gọi anh mấy tiếng, Thẩm Dịch hoàn toàn không biết.
Đi hơn nửa đường hành lang, Thẩm Dịch mới bước chậm lại, buông tay Tô Đường ra, sau đó vẫn bước vô thức về phía trước hai bước rồi dừng lại trong hành lang trống rỗng, giống như người lạc đường không biết nên đi theo hướng nào tiếp.
Tô Đường theo sau khoác lên cánh tay anh: “Thẩm Dịch….”
Thẩm Dịch không quay đầu nhìn cô, đờ dẫn nhìn phía trước, bóng dáng cao ngất hơi lắc lư tại chỗ, giống như bị rút mất điều gì đó trong người, ngã oặt xuống.
“Thẩm Dịch!”