Thuật Đọc Tâm

Chương 62

Lúc này Tô Đường mới hiểu câu nói tục vừa rồi của Triệu Dương là mắng cô, nhưng so với câu nói tục đó, Tô Đường càng muốn hiểu sâu những câu nói mang theo cơn tức đằng sau hơn.

Tô Đường bật dậy khỏi ghế sofa, quýnh lên thì lưỡi như xoắn cả lại.

“Có…. Có nghĩa là gì?”

“Có nghĩa gì hả!” Giọng nói Triệu Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Tô Đường cảm giác giọng anh đang rất khinh khỉnh: “Bệnh viện do bà ấy mở à, lò hỏa táng cũng của nhà bà ấy sao, bà ấy muốn thiêu là thiêu chắc?”

Năm giờ sáng, trong ngoài phòng bệnh đều yên tĩnh, giọng của Triệu Dương vang lên rất rõ ràng.

Tô Đường nghe thấy thì sửng sốt, đến mức quên cả thở.

Triệu Dương thở dài một tiếng, đầu bên kia có tiếng nước được rót vào cốc, rồi lại từng tiếng ừng ực vang lên, đến khi Triệu Dương nói tiếp thì giọng đã bình tĩnh lại, còn mang theo nụ cười có đôi phần bất đắc dĩ.

“Tôi nói hai người không biết những chuyện này, đúng là chẳng biết cái gì cả…. Quan hệ của bác sĩ Tưởng và mẹ Thẩm Dịch là như thế nào, mất chưa đến hai mươi tư giờ đồng hồ đã mang xác người ta đi, không làm lễ truy điệu cũng không làm lễ cúng cho di thể mà đã đốt xác luôn rồi, nhân viên lò hỏa táng đâu có ngu, nếu bà ấy dám làm thế thật thì người ta đã báo cảnh sát lâu rồi.”

Từng lời của Triệu Dương đều hợp tình hợp lý.

Lúc này Tô Đường không thể gọi là vui mừng ngạc nhiên được, nhưng lại không biết nên dùng từ gì để nói lên tâm tình của mình khi nghe tin tức này, nhất thời không thể nói gì, có lẽ Triệu Dương cho rằng cô vẫn không hiểu nên lại nén giận thở một hơi.

“Thủ tục hỏa táng di thể cô không hiểu thế thủ tục phá nhà cô hiểu không? Phá nhà ở cũ nếu không có phê duyệt của chính phủ thì đội phá dỡ có dám làm không?”

Lúc này Tô Đường mới giật mình hoàn hồn, gật mạnh đầu, nói năng lộn xộn đáp lời: “Đúng, đúng… tôi hiểu được….”

Nghe Tô Đường đáp lại, Triệu Dương thở phào, Tô Đường lại nghe anh nói lan man những lời dặn đừng đi tìm Tưởng Tuệ, đừng chấp bà ta bla bla…, trong lòng cô dần an tâm, muốn nói hai tiếng ‘cảm ơn’ với Triệu Dương nhưng nghĩ đến câu nói ‘làm trâu làm ngựa’ của anh…, cô khẽ cong môi, đổi “cảm ơn” thành cách nói khác.

“Triệu Dương, sau này tôi và Thẩm Dịch có con thì nhất định sẽ bắt nó gọi anh là bác ruột.”

Có lẽ lượng tin tức trong câu nói này hơi lớn, Triệu Dương sững sờ: “Hở?”

Tô Đường hiểu được anh ‘Hở’ cái gì.

“Hôm qua tôi đã cầu hôn Thẩm Dịch rồi, anh ấy cũng đồng ý.”

Giọng Triệu Dương đẩy cao lên: “Cô cầu hôn cậu ấy?”

Triệu Dương đặc biệt nhấn mạnh vào từ ‘cậu ấy’, Tô Đường nhướn mày.

“Tôi không cầu hôn anh ấy thì còn cầu hôn ai?”

Đầu bên kia vang lên tràng cười khanh khách liên tục của Triệu Dương.

“Hai người vui vẻ là được rồi, không nói nữa, tôi phải vào phòng thí nghiệm giải phẫu con thỏ để tỉnh táo lại.”

“…”

Tô Đường cúp điện thoại, để di động xuống, cuộn người nằm trên sofa, ôm đầu gối nhìn người nằm trên giường bệnh.

Khi cô nói chuyện với Triệu Dương không hề nói nhỏ nhưng người trên giường vẫn ngủ ngoan, không hề bị quấy rầu.

Thẩm Dịch hình như biết rõ cô ở đâu, đầu hơi nghiêng về phía cô, trời còn chưa sáng rõ, ánh nắng sớm xuyên qua bức rèm cũng chỉ còn mờ mờ, với khoảng cách như vậy, Tô Đường chỉ có thể nhìn được hình dáng người nằm trên giường, cùng với bộ ngực phập phồng theo hơi thở, cô cảm giác như anh bị nhốt ở thế giới an tĩnh trong một cái lồng vô hình, ai cũng không thể quấy rầy anh được.

Tô Đường cười khổ.

Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, khi Tưởng Tuệ nói những lời đó còn mang theo tức giận, bà ta tức giận với ai, tức vì cái gì Tô Đường không đoán ra được, nhưng cô lờ mờ cảm thấy bà ta nói những lời đó trước mặt Thẩm Dịch có lẽ chỉ vì đúng lúc Thẩm Dịch ở đó, bà ta chỉ giận cá chém thớt mà thôi.

Lúc đó trong đầu Tô Đường cũng chỉ có Thẩm Dịch.

Có lẽ là do quan tâm quá sẽ bị loạn…

Thẩm Dịch lại bị đau bụng lăn qua lăn lại khó lắm mới ngủ được, Tô Đường không đành lòng lay tỉnh anh, đành giữ lại phát hiện đáng mừng này, định đợi khi Thẩm Dịch tỉnh lại sẽ nói cho anh biết trước, ai ngờ nằm ổ trên sofa cô ngủ mất từ lúc nào, đến khi cảm giác mi tâm được hôn nhẹ thì cô mới tỉnh lại.

Trước mắt là khuôn mặt mỉm cười dịu dàng của Thẩm Dịch và ngoài trời thì đã sáng rõ.

“Ừm….”

Tô Đường vừa động mới thấy mình nằm thẳng trên sofa từ khi nào, dưới đầu là gối trên giường bệnh, còn đang đắp chăn dự phòng vốn gấp gọn trong tủ quần áo, nghĩ là biết ai làm.

Trái tim Tô Đường nóng lên, đẩy chăn ra ngồi dậy, vừa định đưa tay xoa lên đôi mắt khóc nhòe nước thì bị Thẩm Dịch đè tay xuống.

“Sao vậy?”

Thẩm Dịch ngồi xuống cạnh cô, cầm một lọ thuốc nhỏ mắt còn mới nguyên trên bàn, mở nắp ra cầm trong tay, một tay nhẹ nhàng nâng cằm Tô Đường lên, nhìn cô với ánh mắt hỏi thăm, giống như đang đợi cô cho phép.

Tô Đường ngây ngốc nhìn người nào đó ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt bình thản, dịu dàng săn sóc như ngày thường, giống như tất cả những gì hôm qua chưa từng xảy ra vậy, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.

Nhìn thấy Tô Đường gật đầu, Thẩm Dịch mới cúi lại gần cô, nhẹ nhàng nâng cằm để đầu cô ngửa ra sau một chút, sau đó vươn tay đỡ mi mắt phải, một giọt nước thuốc mát rơi vào trong mắt cô, sau đó Tô Đường mới cảm giác được hơi thở ấm áp gần ngay trước mắt.

Thẩm Dịch giúp cô nhỏ cả mắt trái, rồi lại cẩn thận giúp cô lau đi thuốc tràn ra khóe mắt, sau đó mới nở nụ cười, đặt thuốc lên bàn, cầm điện thoại gõ chữ.

—— Lúc 7 rưỡi anh đã gửi tin nhắn cho Kỳ Đông, nhờ cậu ấy chuyển lời cho Lục Tiểu Mãn, xin nghỉ phép một ngày giúp em.

Tô Đường ngẩn người nhìn giờ trên điện thoại, đã gần mười giờ rồi.

“Làm sao anh dậy sớm thế?”

Thẩm Dịch mỉm cười, thản nhiên đánh chữ.

—— Anh liên hệ với luật sư.

Hai chữ “Luật sư” rơi vào ánh mắt vừa được thuốc làm dịu, chút buồn ngủ bị đánh bật ngay lập tức. Tô Đường vội vàng kể lại toàn bộ những gì mà sáng sớm nay Triệu Dương nói cho cô, từ đầu tới đuôi không thêm thắt cái gì. Thẩm Dịch nghiêm túc nhìn cô nói xong, trên mặt cũng không xuát hiện biểu cảm trong dự liệu của Tô Đường, cũng chỉ cười khổ rồi cúi đầu gõ một câu ngắn gọn.

—— Luật sư của anh cũng mắng hệt như vậy trong tin nhắn.

Lúc này Tô Đường mới thở phào, ngượng ngùng mím môi.

“Xin lỗi anh, em chẳng động não gì cả….”

Thẩm Dịch mỉm cười lắc đầu, vỗ nhẹ lên cánh tay cô, như muốn an ủi rồi cúi đầu xuống đánh chữ.

—— Ba cũng đã liên lạc với anh, trước tối nay nhất định sẽ để anh gặp được mẹ.

Tô Đường gật đầu, cô sẵn lòng tin người đã từng cầm bút ký từng tập từng tập bệnh án giả dầy cộm cho anh.

Nụ cười ở khóe môi Thẩm Dịch sâu hơn.

—— Đi rửa mặt đi, chúng ta nên ăn gì đó.

Lúc này Tô Đường mới để ý, trên bàn ngoài bình thuốc nhỏ mắt còn hai hộp cơm, có lẽ là anh ra ngoài mua nhân lúc cô đang ngủ say.

Tô Đường đột nhiên cảm thấy, sau trận khóc và giấc ngủ say tối qua, Thẩm Dịch như sống lại thành một người càng dịu dàng càng không thể phá vỡ được.

Vừa tỉnh ngủ nên ít nhều cũng sẽ hơi choáng, Tô Đường còn không bị choáng đến mức hỏi xem anh còn đau lòng khổ sở không, nhưng mà lúc đứng dậy hơi chóng mặt chút, được Thẩm Dịch đỡ vững.

Lúc Tô Đường rửa mặt xong vào phòng thì Thẩm Dịch đã rót hai cốc nước ấm, đang ngồi trên ghế sofa chờ cô về ăn cơm, anh lẳng lặng nhìn dây buộc tóc trên cổ tay mà thất thần, cho đến khi Tô Đường ngồi xuống cạnh anh, cảm giác được sofa lõm xuống thì Thẩm Dịch mới bừng tỉnh, vội vàng ngẩng đầu lên, xấu hổ nhìn Tô Đường, gò má ửng đỏ.

Cô cười chìa tay ra.

“Nhìn đủ chưa, nhìn đủ rồi thì đưa cho em.”

Tiếng nói của cô vừa mới thốt ra, chỉ thấy Thẩm Dịch cứng đờ người, nụ cười ngượng ngùng cũng tan đi, nét ửng đỏ trên mặt nhạt đi, trắng bệch, đôi môi khẽ mở run run.

“Không phải, không phải….” Tô Đường sửng sốt một chút mới hiểu ra, vội xoa bả vai cứng ngắc của anh: “Em không có ý đó, anh đừng căng thẳng, em cầu hôn anh là nghiêm túc đây, em không có quịt lời đâu.”

Thấy Thẩm Dịch không tin mình thì Tô Đường bất đắc dĩ hất mái tóc trên vai: “Hai ngày em không gội đầu rồi, để xõa vậy thì không ăn cơm được… Anh đưa cho em trước, dây buộc tóc như thế này nhà em còn nhiều lắm, năm ngàn ba cái, về nhà em lấy cho anh hẳn mười ngàn, được không?”

Thẩm Dịch không chút do dự đưa cánh tay đeo dây buộc tóc ra sau lưng, kiên quyết lắc đầu.

Tô Đường dở khóc dở cười, tình hình cấp bách quá nên cô phải rút dây buộc tóc ra, để dễ nói lên ý cầu hôn. Còn anh, chẳng lẽ anh thật sự coi dây buộc tóc của con gái thành nhẫn cầu hôn mà đeo trên cổ tay cả đời chắc….

“Em mượn dùng một lát, cơm xong sẽ trả anh luôn, được chưa?”

Thẩm Dịch nhíu mày, lắc đầu nguầy nguậy.

“Em đưa chứng minh thư cho anh nhé.”

Thẩm Dịch vẫn lắc đầu.

Tô Đường hết cách, đứng lên, vừa định tìm cây bút dài nhỏ trên bàn làm trâm búi tóc, còn chưa bước chân ra thì đã bị Thẩm Dịch nắm lấy tay.

Tô Đường vừa bực mình vừa buồn cười, quay đầu nhìn anh: “Nghĩ thông rồi?”

Thẩm Dịch không gật cũng không lắc, càng không lấy dây buộc tóc xuống, anh chỉ đứng dậy kéo Tô Đường đến trước gương tủ quần áo, lại xoay người lấy ghế bên cạnh giường bệnh đặt sau lưng Tô Đường, rồi ra dấu mời ngồi.

Tô Đường sững sờ: “Anh muốn làm gì?”

Thẩm Dịch chỉ vào tóc Tô Đường, không cười, ánh mắt vẫn rất dịu dàng.

Tô Đường nhìn gương, lại nhìn ghế, lại nhìn Thẩm Dịch vừa bị cô suýt nữa dọa hết hồn, nhướng mày: “Anh định cạo trọc em để sau này không bao giờ đoạt dây buộc tóc với anh nữa phỏng?”

“….”

Thẩm Dịch bị cô chọc cười, lườm yêu cô một cái, giơ tay lên vịn chặt bờ vai cô, dịu dàng ấn cô ngồi xuống trên ghế, sau đó lại vỗ nhẹ lên vai cô, ý bảo cô ngồi yên đừng có giãy.

Vừa rồi cô chỉ đùa anh thôi, chứ Tô Đường chẳng hề lo lắng việc Thẩm Dịch sẽ làm chuyện gì không tốt với cô.

Tô Đường an tâm ngồi trên ghế, nhìn qua gương thấy Thẩm Dịch đứng sau lưng cô, sát vào thành ghế, hai tay vén nhẹ tóc hai bên tai về sau cổ, sau đó ngón tay vuốt từ đỉnh đầu chia tóc làm ba phần, quen tay tết vài cái, rồi lại vén vài sợi tóc bện vào trong, tiếp tục tết như thế…

Lúc này Tô Đường mới hiểu Thẩm Dịch đang tết tóc cho cô.

Suýt nữa thì cằm cô rớt xuống đất, ánh mắt Thẩm Dịch chăm chú nhìn tay và tóc, không nhận ra sự khác thường của cô.

Ngón tay ấm áp thon dài của anh dịu dàng luồn qua mái tóc Tô Đường, dịu dàng đưa một nhúm tóc đến vị trí hợp nhất, sau đó bện lại, Tô Đường ngơ ngác ngồi trên ghế, nhìn thẳng vào bóng hình cao lớn trong gương.

Thẩm Dịch vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt chầm chậm trượt dần xuống theo mối tết tóc, tóc Tô Đường dài đến thắt lưng, có lẽ vì muốn tết cẩn thận, đến phần anh cúi người không tiện lắm bèn quỳ nửa xuống, tết cho đến tận ngọn mới đứng dậy, cẩn thận chỉnh những lọn tóc tết chặt lại vào dưới bím tóc, quan sát kỹ rồi ngẩng đầu lên cười, vỗ vỗ bả vai Tô Đường, ý muốn nói đã thành công tốt đẹp rồi.

Tô Đường đứng lên, đưa tay sờ sờ bện tóc chỉnh tề sau lưng mà không cần đến dây buộc tóc, giọng nói nhẹ nhàng: “Sao anh biết làm cả cái này vậy?”

Thẩm Dịch cười thản nhiên, về bàn cầm lấy điện thoại, cúi xuống đánh câu trả lời.

—— Trước kia thỉnh thoảng anh sẽ giúp mẹ chải tóc.

Trái tim Tô Đường như bị nhéo lấy, chỉ hận không thể tát mình một phát.

Đây rõ ràng là đáp án có thể nghĩ đến…

Không đợi Tô Đường rối rắm có nên nói xin lỗi không thì Thẩm Dịch đã bổ sung thêm.

—— Từ sau khi bị ốm thì mẹ vẫn để tóc ngắn, như vậy sẽ dễ chăm sóc hơn, nhưng sau đó anh nhìn thấy bức ảnh của mẹ trước khi bị ốm, hóa ra mẹ anh luôn để tóc dài, vì vậy anh đã giúp mẹ nuôi tóc dài, quả là hơi phiền toái chút nhưng anh có thể cảm thấy mẹ rất thích.

Khi anh gõ những dòng này vẫn luôn nở nụ cười bình thản, giữa lông mày toát ra chút nhẹ nhàng lưu luyến, dù không nhìn ra chút đau thương nào nhưng trái tim Tô Đường vẫn cảm thấy rất đau.

“Thẩm Dịch….”

Thẩm Dịch mỉm cười khẽ lắc đầu, lặng lẽ cắt đứt những lời an ủi còn chưa kịp nghĩ ra của cô, tiếp tục cúi đầu đánh chữ.

—— Anh đã trao đổi với y sĩ trưởng rồi, mẹ anh đi rất nhanh rất bình an, bọn họ còn chưa kịp thông báo bệnh nhân tình hình nguy kịch nữa, sau đó họ thấy nếu gửi tin nhắn đến cho anh để nói chuyện này thì không hợp lắm, nên đã thương lượng với bác sĩ Tưởng, bác sĩ Tưởng đồng ý sẽ báo cho anh, cho nên họ mới không liên lạc.

Bàn tay vừa mới tết tóc cho cô thoáng dừng lại rồi lại tiếp tục gõ chữ.

—— Anh vẫn cho rằng nếu như anh có đủ tiền, đợi đến ngày y học phát triển, dù là phương án trị bệnh đắt đỏ cỡ nào, chỉ cần có thể làm cho mẹ tỉnh lại thì anh đều cho bà thử. Mẹ đang nhắc nhở anh, chuyện cần chờ đợi dù chắc chắn đến đâu vẫn luôn có sự thay đổi.

Thẩm Dịch ngừng một lát, ngẩng đầu lên cười thật tươi với Tô Đường đã quen đứng bên cạnh nhìn anh đánh chữ, sau đó lại thêm một câu.

—— Cho nên anh tuyệt đối sẽ không đưa dây buộc tóc cho bất kỳ ai rồi chờ người đó trả cho anh.