Chẩm Khẽ hỏi hai người họ tại sao lúc đó lại xuất hiện trước cửa nhà cô.
“Điện thoại của em gọi mãi không được, vì vậy mới chạy qua thôi.”
“May mà chạy qua, không thì em định làm thế nào?”
Lý Minh Đình hỏi.
“Thì em tưởng chết chắc rồi.”
Chẩm Khê vừa nói dứt lời thì bị Huy Dương véo má.
“Em có thể nói những câu dễ nghe hơn được không?”
Huy Dương dìu cô đến dưới tầng, còn định dìu cố lên nhà luôn.
Chẩm Khế một mực từ chối: “Đừng đừng đừng, lát nữa bố em bắt gặp lại có chuyện để nói bấy giờ.
Anh có thể nghĩ cho em được không?”
Chẩm Khê đặt tay lên vai Lâm Tụ: “Có anh họ em ở đây lo rồi, các anh về đi.”
“Vậy ngày mai anh đến đón em đi học.”
“Thôi đừng mà.”
Vẻ mặt Chẩm Khể trông rất thảm thiết, “Em bị thương thành thế này rồi tại sao còn phải đi học chứ? Em không đi đâu, ngày mai không đi, mốt cũng không đi.”
Chẩm Khê vẫy tay chào: “Các anh mau về đi, về còn tắm rửa ngủ nghỉ, không thể lại lấy em làm cớ để mà trốn học.”
“Bây giờ anh đã hiểu người trong cái nhà này đều là loại người thế nào rồi chứ.”
Trong bóng tối, Chẩm Khê cất lời.
“Là loại người gì?”
“Anh nhìn em gái họ anh mà xem, mới có tí tuổi đầu mà lòng dạ đã ác độc đến mức này.
Anh cho rằng nó không cho em báo cảnh sát là vì nghĩ cho Lâm Chinh sao? Nếu như ban nãy Lâm Chinh cầm dao đâm chết em thì chắc nó còn nhảy cẫng lên sung sướng ấy chứ.
Dù gì cũng là Lâm Chinh giết người, chẳng có liên quan gì đến nó cả.”
“Còn dì của anh.
Anh tin không, lát nữa về nếu bà ta ở nhà, bà ta nhất định sẽ bắt chúng ta giúp Lâm Chinh rửa tội.
Bà ta sẽ gặp anh nói chuyện, bảo anh đứng ra làm chứng, nói vết thương của em là do Lâm Chinh không cần thận gây ra, không có liên quan tí tẹo gì đến Chẩm Hàm.
Và cũng không phải là do Lâm Chinh có ý định giết người, thực chất là do em sơ ý.”
“Nếu anh nghe lời của bà ấy thì sao?”
Chẩm Khê ngây người một lúc, cô cười khẩy: “Cũng đúng, đó là dì ruột của anh, lại còn là người giám hộ của anh nữa chứ.
Em chẳng qua chỉ là một con nhỏ quê mùa ở cùng dưới một mái nhà với anh mà thôi, tội gì anh phải đắc tội với bà ta.
Vậy anh đi làm chứng thì cứ nói do em không cẩn thận là được.”
Giọng nói của Chẩm Khê dần nhỏ lại, “Dù sao em cũng quen rồi.”
Lâm Tụ dừng chân, hình như anh quay đầu lại, Chẩm Khê có thể cảm nhận được tóc của anh chà xát qua gương mặt cô.
“Lúc nãy anh bảo đi, vì sao còn quay lại?”
“Còn có thể là vì sao?”
Chẩm Khế khẩy khẩy móng tay, cô cố gắng kiềm chế nỗi uất ức trong lòng.
“Là do em ngốc thôi.”
Không cần chờ họ phải lấy chìa khóa ra vì cửa nhà đã mở rồi.
Hình ảnh Lâm Tuệ đầu tóc bù xù xuất hiện trước mặt bọn họ, sách vở vứt đầy dưới sàn được xếp lại một cách qua loa.
Chẩm Khê đi lướt qua bà ta vào trong thì nhìn thấy Chẩm Hàm đang ngồi trong góc, hai mắt đỏ hoe.
“Thế nào rồi?”
Chẩm Toàn hỏi.
“Tiếc là vẫn chưa chết được.”
“Mày nói chuyện kiểu gì đấy?”
“Bố, vừa nãy xém chút là con đã bị Lâm Chinh giết rồi.
Nếu không phải là do mẹ con trên trời có linh thiêng thì giờ này bố đã đến bệnh viện để nhận xác con rồi đấy.”
Chẩm Khê nhất thời không kiềm chế được cảm xúc của mình: “Con đào mồ mả nhà họ Lâm lên hay sao? Mà bọn họ cứ năm lần bảy lượt muốn giết chết con vậy?”
“Nó đâu có cố ý, chỉ là vô tình thôi.”
Lâm Tuệ cất lời.
Chẩm Khê liếc Lâm Tụ, ý nói với anh rằng nhìn đi, em đoán không sai chút nào chứ.
“Ừm, có thể là do anh ta hút ma túy nên đầu óc không tỉnh táo.
Còn Chẩm Hàm đâu? Con muốn hỏi nó chút chuyện? Tại sao Chẩm Hàm lại cầm dao chém con? “Em không có!”
Chẩm Hàm khóc thét lên.
“Mày nói không có là không có sao? Trên con dao đó chắc cũng có dấu vân tay của mày đấy!”
“Đó là dao ở nhà, tất nhiên là sẽ có dấu vân tay rồi.”
“Chà chà!”
Chẩm Khê cười thành tiếng, “Cái đầu của mày lần này cũng khá đấy chứ? Chỉ là sao không dùng để làm việc gì cho đàng hoàng vậy?”
Chẩm Khê trợn mắt, nhìn trùng trùng về phía nó, đồng thời cũng bước từng bước lại gần nó, dường như có một ngọn lửa đang cháy bừng trong mắt cô.
Chẩm Hàm luống cuống, không ngừng lùi lại phía sau.
Nó cuống quýt nhìn xung quanh để tìm sự giúp đỡ, nhưng người đứng gần nó nhất là Chẩm Toàn lại chẳng có chút phản ứng gì.
“Tay em vừa khâu xong đấy.”
Lâm Tụ đứng chắn trước mặt cô.
“Chẩm Khê, việc này không liên quan gì đến Chẩm Hàm.”
Lâm Tuệ lườm cố, giống như đang tỏ ra không hài lòng đối với một đứa con nít gây sự vô cớ.
Tay Chẩm Khổ đau, đầu cũng đau, toàn thân đều đau, xua tay, nói: “Được rồi, ngày mai con phải đến đồn cảnh sát viết bản tường trình, còn việc có liên quan hay không thì ngày mai hẵng tính.”
Lâm Tuệ ngăn cổ đi về phòng, hỏi: “Mày còn muốn sao?”
“Không phải là tôi muốn sao, mà là con trai bà muốn như thế nào?”
Chẩm Khẽ thở mạnh, “Sau khi hút ma túy xong anh ta muốn giết tôi, chẳng lẽ tôi còn phải chia cổ ra cho anh ta cứa sao?”
“Lâm Chinh không hút ma túy!”
Trong phút chốc Lâm Tuệ như đã kiềm hãm được sự kích động của bản thân.
Bà ta nói, “Nó chẳng qua là bị người ta dụ dỗ hút một vài hơi thôi.”
“Thế sao?”
Chẩm Khê thở dài tiếc nuối.
Ấy dà, chỉ hút một vài hơi thôi.
Lâm Tuệ, não bà rơi dưới tầng rồi hả.
Hút một vài hơi chơi thôi ư, hút thêm vài hơi nữa là chơi chết Chinh Chính của bà đấy.
Tại sao không phải là ma túy đá chứ, để hắn ta hút đến thắng thiên luôn đi chứ.
“Lâm Chinh không phải là cố ý hại con, nó chỉ vô tình thôi.”
“Lâm Chinh không làm tôi bị thương.
Nhưng anh ta đích thực là có ý định giết tôi.
Tuy nhiên, người đâm tôi một dao đó lại là Chẩm Hàm.”
“Đây không phải là sự thật.”
“Đó là sự thật.”
“Mày không có chứng cứ.”
“Tôi có chứng cứ.”
Lâm Tuệ nói rất nhanh, Chẩm Khế cũng nhanh không kém, bọn họ giống như đang trong một màn đấu cờ vậy, nếu như chậm một chút là sẽ rơi vào thế yếu thế vậy.
“Tiểu Tụ?”
Lâm Tuệ chuyển ánh mắt qua Lâm Tụ.
“Thật ra là lúc Chẩm Hàm cầm dao chém Chẩm Khê, con có nhìn thấy.”
Vẻ mặt Lâm Tuệ hết sức kinh ngạc, hoảng hốt, sự tức giận đã dâng lên đến tột độ nhưng phải cố kiềm hãm, trông rất đã mắt.
Chẩm Khê đẩy Chẩm Hàm đang đứng trợn mắt há hốc mồm ra rồi về phòng, khóa cửa lại.
Vì đau đớn nên cả đêm cô ngủ không được.
Lâm Tuệ và Chẩm Toàn thì đang cãi nhau trong phòng khách.
Đến khi trời gần sáng, cả căn nhà mới yên tĩnh lại được một chút.
Chẩm Khê mở cửa ra, thấy Chẩm Toàn râu ria xồm xoàm đang ngồi ở ghế sô pha.
Ông ta đã già đi trông thấy.
“Đan Đan.”
Tiếng gọi đầy mệt mỏi, ốm yếu, đồng thời mang theo trọng trách nặng nề.
“Hôm nay con đi viết tường trình.”
Chẩm Khê lạnh lùng nói.
“Bố biết, bố chỉ muốn nói với con chuyện này.
Hàm Hàm...”
“Chẩm Hàm không phải là một đứa con ngoan.
Nó ham vinh hoa phú quý, lòng dạ ác độc, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, đã thế lại còn ngu ngốc.”
Chẩm Khê lập tức ngắt lời ông ta, giống như là nếu cô không cản lại thật nhanh thì sẽ phải nghe những lời chửi rủa kinh khủng thốt từ miệng ông ta, sẽ khiến cho cô chết đứng tại chỗ.
“Không phải như vậy đâu, con bé vẫn còn nhỏ, nó chỉ là...
chỉ là không hiểu chuyện thôi.
Lần này nó biết sai rồi, nó nghĩ rằng con sẽ làm hại Lâm Chinh nên nó làm vậy chỉ để ngăn cản con thôi.
Dù gì Lâm Chinh cũng là anh trai ruột của nó.”
“Nó nói với bố thế à?”
Chẩm Khế bật cười nói, “Một đứa con trai to xác như Lâm Chinh, con có thể làm gì được?”
“Bố!”
Đột nhiên mắt Chẩm Khê cay cay.
“Con học hành giỏi giang, lại thông minh.
Thầy cô và bạn bè đều khen ngợi con, bố...
tại sao bố lại không thích con?”
“Bố...”
“Con đã làm sai gì chứ?”
Chẩm Khê đã cố gắng kìm nén nhưng nước mắt vẫn tuôn ra.
“Bố có biết, trước khi lên đây con đã đặt biết bao kỳ vọng về cái nhà này không? Con cứ nghĩ rằng bố sẽ thương yêu con giống như bà ngoại vậy.
Nhưng mà bố chỉ thương mỗi Chẩm Hàm, trong mắt của bố trước giờ chưa từng có con.
Bố đem con ra làm vật hy sinh cho Chẩm Hàm, thậm chí là cả Lâm Tuệ và Lâm Chinh.”
Chẩm Khê đưa tay gạt đi nước mắt, cô tiếp tục nói: “Con cũng là con gái của mẹ, cũng là con của bố.
Chính vì bố và Lâm Tuệ con mới không có mẹ, bố, vì sao lại không thương con?”
Chẩm Toàn thở dài, không phải vì ông ta cảm thấy hổ thẹn, cũng không phải để phủ nhận những lời Chẩm Khê nói.
Ngược lại nó giống như cảm giác bất lực trước trước sự cứng đầu của Chẩm Khê.
“Con còn muốn như thế nào nữa?”
“Hai mươi nghìn tệ.
Số tiền ban đầu bố vay của bà ngoại, bố hãy trả cho con.”
Chẩm Khê nấc cụt, nói cũng không thể nói hoàn chỉnh.
“Còn nữa, ông bà nội phải từ bỏ quyền giám hộ của con, giao lại cho bà ngoại con.
Khi nào tiền và thủ tục làm xong thì con sẽ nói với cảnh sát rằng chuyện này không liên quan gì đến Chẩm Hàm, mà là do Lâm Chinh bất cẩn.”
“Không thể được.”
Chẩm Toàn từ chối một cách dứt khoát, sự dứt khoát này còn kèm theo cả sự tức giận trong đó.
“Lâm Tụ đã đồng ý thay Hàm Hàm làm chứng rồi, con không có bằng chứng chứng minh nó có liên quan đến chuyện này.
Còn về Lâm Chinh thì tùy con.”
Mặc dù điều này đã nằm trong dự liệu, nhưng Chẩm Khê vẫn cảm thấy có chút khó thở giống như cả người đang bị người ta dí đầu vào trong nước vậy.
Cô không biết phải đối mặt với Lâm Tụ thế nào, nên trách móc hay tán dương anh ta đây.
Anh ta nhạy bén nắm bắt được thời thể khiến Chẩm Khê rất vui mừng, ít ra cũng còn hơn là bảo thủ giữ lấy những thứ chính nghĩa vô dụng kia.
Chẩm Khê càng mong rằng cô và Lâm Tụ có thể đoạt lại được càng nhiều lợi ích hơn sau chuyện này.
Nhưng mà tối qua hay ngay cả trước đây...
Quả nhiên vẫn là suy nghĩ một bên của cô mà thôi.
“Sao con lại không có chứng cứ chứ?”
Chẩm Khê lắc đầu, lấy lại tinh thần.
“Bố! Sau chuyện trộm tiền lần trước, sao bố vẫn chưa rút được kinh nghiệm vậy?”
Chẩm Khê thậm chí có chút hối tiếc với cái tính cách của người được gọi là bố mình.
“Bị Lâm Tuệ nói qua nói lại vài câu lấp liếm là bố đã đến nói chuyện với con rồi sao? Con nói thật cho bố hay, chuyện tối qua, từ khi con bắt đầu phát hiện ra chuyện Lâm Chinh hút ma túy cho đến khi con nhập viện, tất cả quá trình con đều đã ghi âm hết rồi.”
Chẩm Khê thở dài, nói: “Nếu như con giao đoạn ghi âm đó ra, Chẩm Hàm không đơn giản chỉ là làm bị thương người khác thôi đầu.
Tối qua nó còn một mực xúi giục Lâm Chinh lúc đó thần trí không tỉnh táo đến giết con.
Bố nghĩ cho kỹ đi, thương lượng kỹ càng với Lâm Tuệ vào.
Hai mươi nghìn tệ với quyền giám hộ để đổi lấy cuộc sống không chút vết nhơ cho Chẩm Hàm sau này, hai người hãy suy tính cho kỹ đi.”
Chẩm Khế xoay người bước vào phòng, đóng trầm cửa.
Viết tường trình cái gì chứ, bà đây không viết nữa.
Cô cứ an tâm ngồi đợi Chẩm Toàn với Lâm Tuệ đến cầu xin cô là được.
Lâm Tuệ mới sáng ra đã dẫn Chẩm Hàm tới đồn cảnh sát thăm Lâm Chinh đang bị bắt giữ, Lâm Tụ cũng đã đi học rồi.
Sau khi cãi nhau với cô xong thì Chẩm Toàn cũng đóng sập cửa đi mất.
Chẩm Khê ở nhà một mình, xem ti vi, nghe nhạc, tưởng tượng tương lai sau này của bản thân, điểm nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Buổi trưa, Lâm Tụ quay về.
“Em muốn ăn gì?”
Anh mặc bộ đồng phục của trường số 7, cả người trông cao ráo, vừa lương thiện lại vừa hiếu thắng, cái dáng vẻ này sao mà mâu thuẫn thế.
Con người anh ta thật ra không thể hình dung bằng hai từ “đẹp trai”
mà phải là bốn từ “vô cùng đẹp trai”
So với người từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, chưa biết cực khổ là thế nào như Nhiêu Lực Quần thì anh càng trông nhã nhặn, cao quý.
Cho dù cùng mặc một bộ đồng phục trường nhưng cả người anh vẫn toát ra cái khí chất rất cuốn hút mà không từ nào có thể diễn tả được.
Anh cởi áo khoác ngoài ra sau đó xắn ống tay áo sơ mi lên.
Thấy Chẩm Khê không nói gì, anh nghiêng đầu nhìn cô hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
Chẩm Khê chậm rãi đưa ánh mắt nhìn sang anh, đặt điều khiển ti vi xuống, chống tay lên ghế sô pha, nhấc người dậy.
Anh bước đến phía cô, đưa tay ra.
Chẩm Khê vừa khách khí vừa lạnh lùng tránh sang một bên, “Không phiền anh.”