Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương

Chương 63

- Con chào bác, bác đây là...- Quỳnh An còn chưa biết người đàn ông lớn tuổi này là ai. Nhìn vẻ bề ngoài thì là một người có tiền và đĩnh đạc. Ông ta đối với cô bằng thái độ rất thân quen.

- Ta có thể nói chuyện với con một lát được không.?- Người đàn ông lên tiếng.

- Hai người nói chuyện đi, bọn cháu ra ngoài trước.

Huyền My nói rồi kéo anh Toàn ra ngoài. Còn Hạo Thiên thì dường như đã hiểu rõ mọi chuyện nên cũng im lặng đi ra ngoài. Từ lúc Quỳnh An đi vào, ánh mắt của anh luôn dán chặt lên người cô.

- Ta xin lỗi đã đến gặp con đường đột như thế này. Ta...là chồng của mẹ con. - Ông Lý điềm tĩnh nói. Đúng phong thái của một người đã lớn lên và già đi trên thương trường.

Quỳnh An thực sự bị bất ngờ. Ông ta đến tìm cô làm gì. Hai ta dưới gầm bàn của cô đã nắm chặt lại. Cố chấn an bản thân phải thật bình tĩnh.

- Ông đến tìm tôi có việc gì. Hay bà vợ quý hóa của ông lại bảo ông đến đưa cho tôi một khoản tiền coi như bù đắp sai lầm trước kia.

- Là ta tự mình chủ ý đến đây gặp con. Ta nghĩ con nên biết sự thật trước khi quá muộn. Để con không phải ôm thù hận trong lòng nữa. - Trước thái độ thờ ơ của Quỳnh An, ông Lý vẫn điềm tĩnh.

- Còn sự thật gì tôi chưa được biết hay sao.

- Ta xin lỗi vì phải nói với con điều này. Nhưng có lẽ con đã quá ích kỉ khi chỉ nghĩ đến nỗi đau của mình rồi. Con có bao giờ nghĩ đến nỗi đau mà mẹ con đã phải chịu đựng không.

- Ích kỉ? Nỗi đau? Tôi phải nghĩ thế nào nữa đây khi một đứa trẻ 7 tuổi bị chính mẹ ruột của mình suýt nữa giết chết. Tôi nghĩ cho nỗi đau của bà ấy thì ai nghĩ đến nỗi đau của tôi, ai chịu thay những nỗi đau mà bao năm tháng qua tôi phải gánh chịu. - Quỳnh An như không thể kìm chế được nữa. Nói cô ích kỉ sao. Những khổ đau mà bao nhiêu năm qua cô phải chịu đựng, những cơn ác mộng bao đêm dằn xé cô là ai đã ban cho cô chứ.

- Nhưng con không hề biết rằng bà ấy làm như thế là để giải thoát cho con và cả cho bà ấy.

- Giải thoát sao?

- Đúng thế. Vì đã quá đau khổ và mệt mỏi, bà ấy đã phải dằn lòng muốn tìm đến cái chết nhưng lại không lỡ để con lại một mình với người cha như thế. Nên bà ấy đã quyết định mang theo con mà tự tử. Sau khi bà ấy làm như thế với con bà ấy cũng đã uống thuốc ngủ ngay trên biển ấy mà tự tử. Mẹ con bị trôi dạt vào bờ, chính ta là người đã nhìn thấy và cứu bà ấy. Phải chạy chữa rất lâu bà ấy mới có thể tỉnh lại. Nhưng ngay khi bà ấy tỉnh lại cái tên đầu tiên mà bà ấy gọi là con.

- Ông nói gì...?- Giọng Quỳnh An lúc này đã run run. Nhưng lời ông ta nói như một tiếng sấm đánh ngang tai cô. Bao nhiêu sức lực trong người dường như bị rút cạn.

- Mẹ con đã đau khổ và dằn vặt trong suốt thời gian qua. Đã rất nhiều lần bà ấy tìm đến cái chết. Bà ấy luôn nói không thể để con dưới đó một mình nên phải đi cùng con. Ta đã phải đưa bà ấy đến bác sĩ tâm lí và deo dắt và tư tưởng bà ấy là có thể con vẫn còn sống, từ khi ấy mẹ con mới thôi tìm đến cái chết. Cũng kể từ lúc ấy bà ấy không ngơi việc tìm kiếm con khắp mọi nơi. Hễ cô nhi viện nào có người giống tên con là bà ấy điều tra rất kĩ. Nhưng kết quả nhận lại vẫn là con số 0. Cho đến ngày hôm ấy gặp con ở cô nhi viện. Bà ấy đã rất vui.

- Giả dối, tất cả đều là giả dối. Tôi không tin. - Quỳnh An gào lên mà khóc. Không ngờ bao nhiêu năm qua cô đã trách nhầm người mẹ đáng thương của mình sao. Cô đúng là một đứa con quá bất hiếu.

- Ta nói ra sự thật này cũng mong con có thể nhẹ đi phàn nào trong lòng mà tha thứ cho bà ấy. Không còn nhiều thời gian nữa rồi, ta mong con sớm có thể đến gặp bà ấy. Những gì cần nói ta đã nói xong hết cả rồi. Ta đi trước.

Ông Lý nói rồi đứng dậy rời khỏi quán. Còn Quỳnh An vẫn bần thần ngồi ở đó, nước mắt cứ vô thức mà rơi xuống. Sự thật này quá tàn nhẫn với cô, cô không thể chấp nhận ngay được. Hóa ra bao nhiêu năm qua, không chỉ một mình cô đau khổ mà còn một người cũng đau khổ giống hệt như cô. Thế mà cô còn ôm niềm oán hận ấy rất lâu.

Quỳnh An dựa vào bàn muốn đứng lên, nhưng chưa đứng được bao lâu thì đã ngã quỵ xuống. Một bàn tay nhanh chóng ôm lấy cô vào lòng.

- Anh cũng đã biết chuyện này đúng không? - Quỳnh An đưa đôi mắt đẫm nước nhìn Hạo Thiên. Có lẽ cũng chính vì thế mà anh đã lừa cô đến gặp mẹ.

- Anh xin lỗi vì đã không thể nói cho em sớm hơn. Là lỗi của anh. - Giọng Hạo Thiên chất chứa sự thương xót cho cô gái bé nhỏ của anh.

- Em phải làm sao bây giờ....

Quỳnh An ôm lấy Hạo Thiên mà khóc, khóc rất to, rất lâu. Và bao nhiêu sức lực như bị rút sạch một lần nữa, Quỳnh An ngất đi trong vòng tay của Hạo Thiên.

Hạo Thiên nhanh chóng đưa cô về nhà. Có lẽ bây giờ về nhà sẽ tốt hơn cho cô là ở bệnh viện. Bác sĩ giỏi nhất cũng đã được anh mời đến để khám cho cô. Vì cô bị chấn động tâm lí nên tạm thời ngất đi.

- Cũng muộn rồi, hai người nên về nghỉ ngơi trước đi. Cô ấy cứ để tôi lo.

- Vậy tụi em về trước. Nhờ anh chăm sóc hộ bạn ấy. - Huyền My ánh mắt vẫn còn lo lắng nhìn về phía Quỳnh An trên dường.

- Yên tâm. - Rất ngắn gọn như thường ngày, nhưng trong câu nói của Hạo Thiên đều có sức nặng.

Trên xe anh Toàn không khí rất nặng nề. Suốt cả quãng đường, Huyền My và anh Toàn chẳng ai nói với ai câu nào. Anh Toàn thì dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Còn Huyền My thì cảm thấy không biết phải nói gì và bắt đầu như thế nào trong hoàn cảnh này. Cô biết rằng anh là đang lo lắng cho Quỳnh An nên mới như thế. Cô thấy được ánh mắt thương tâm của anh khi thấy Quỳnh An ôm Hạo Thiên khóc nức nở và ngất đi trong lòng anh ấy.

- Quỳnh An nó nhất định sẽ không sao đâu. Em không chắc em hiểu rõ nó hơn anh nhưng em tin nó là đứa mạnh mẽ trong mọi hoàn cảnh. - Huyền My không nhìn sang mà nói, cô đang cố gắng tạo không khí tự nhiên nhất có thể.

- Anh hiểu mà. Dù sao cũng rất cảm ơn em. - Anh Toàn quay sang mỉm cười với Huyền My.

Tự nhiên bây giờ anh lại cảm thấy ở bên cô gái này sự trống rỗng trong anh lại không còn nữa.

Cô bé tự nhiên cảm thấy vui vui trong lòng. Đúng rồi, em chỉ cần anh cười với em như thế thôi là đủ rồi. Em sẽ kiên nhẫn chờ đến ngày trong lòng anh có em.