Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương

Chương 85

Suốt mấy ngày sau đó Quỳnh An cũng không chịu nói chuyện, cũng không chịu ra ngoài. Cả ngày chỉ nhốt mình trong phòng rồi khóc. Huyền My thương bạn mình nhưng không thể làm gì khác hơn. Đây thực sự là một đả kích rất lớn đối với cô. Để vượt qua được nó có lẽ cần một thời gian rất dài.

Huyền My đang dưới nhà xem tivi thì thấy Quỳnh An từ trên nhà đi xuống. Quần áo đầu tóc chỉn chu, chẳng lẽ nó định đi đâu sao.

- Mày thay đồ định đi đâu sao.

- Ừ, tao ra ngoài hóng gió một chút.

- Tao sẽ đi cùng mày.

- Không, tao muốn đi một mình. Lát nữa mày gọi anh Toàn hộ tao, tao có chuyện muốn nói với anh ấy. Tao sẽ về sớm.

- Ừ tao biết rồi. Nhưng nhớ phải cẩn thận đấy, có chuyện gì thì gọi tao. Biết chưa. - Huyền My lo lắng dặn dò.

- Ừ tao biết rồi. Tao có phải trẻ con đâu.

Quỳnh An nói rồi đi thẳng ra cổng. Cô không bắt taxi mà tự mình đi bộ. Cô đi đến bờ sông Lays, ở nơi này cả cô và anh đã thừa nhận tình cảm của mình. Giờ nhớ lại sao lại xót xa đến thế.

Lays về chiều mới bình yên làm sao, những ánh nắng hoàng hôn cuối cùng màu đỏ đang vươn vấn nơi đây tạo nên một màu sắc tuyệt đẹp. Mặt hồ bình lặng còn lòng người thì bão tố. Cô nhớ anh quá, những ngày qua cô khôn giây phút nào không nhớ đến anh. Nhưng nhớ đến thì chỉ toàn cảm thấy đau lòng. Không biết giờ này anh đang làm gì, có nhớ đến cô không hay lại đang vui vẻ bên tình yêu mới của mình. Cô đúng thật là nực cười, thỉnh thoảng cô còn rất muốn gặp anh, mặc dù biết như thế là sai trái. Đáng lẽ ra cô không nên có suy nghĩ sẽ làm phiền anh.

Nhưng suy nghĩ thường đi ngược lại với hành động. Cũng như bây giờ cô đã đứng trước toà cao ốc Havar từ khi nào. Có đến vì biết đâu được ở đây cô có thể nhìn thấy anh từ xa. Cứ như thế cô đi vào trong. Cô đi một vòng quanh trung tâm thương mại.

Cô đang đứng trên cầu thang để đi lên tầng trên. Và.. vào những thời điểm quan trọng với một quyết định của ai đó lại có những chuyện xảy ra khiến họ càng chắc chắn hơn với chọn lựa của mình. Ở đầu thang đi xuống bên kia, một thân ảnh quen thuộc, khuôn mặt ấy, biểu cảm ấy đã bao ngày cô nhớ nhung. Tim cô lại đập loạn lên không thể kiểm soát. Cô hồi hộp không biết anh có nhìn thấy mình không, một cảm giác lo lắng cũng tồn tại trong cô. Và cuối cùng ánh mắt ấy cũng rời sang phía cô. Nhưng...ánh mắt ấy sao lại lạnh lùng, lãnh đạm đến thế. Đến khúc 2 người đối diện nhau, ánh mắt của anh đã lướt qua người cô như một người xa lạ chẳng hề thân quen. Khuôm mặt anh vẫn thế, vẫn không biểu hiện một chút cảm xúc nào. Khoảnh khắc ấy tim cô như vỡ vụn từng mảnh và cũng là lúc cô nhận ra anh đã hoàn toàn lãng quên cô rồi.

Quỳnh An cảm thấy mình không thể chịu được nữa. Cô chạy vội vào nhà vệ sinh vặn nước tạt vào mặt mình để ngăn cho những giọt nước mắt đang chảy xuống. Nhưng điều đó dường như không có tác dụng gì. Quỳnh An ngồi sụp xuống nền đất khóc như một đứa trẻ. Tim cô đau quá, cô không thể thở nổi. Anh hoàn toàn đã quên mất cô rồi sao, vậy mà cô cứ ngu ngốc nghĩ rằng nếu gặp được anh anh sẽ cho cô lời giải thích nào đó. Khoảnh khắc cô nhìn thấy anh từ trên cao đi xuống, anh cao cao tại thượng vô tình lướt qua cô thì cũng là lúc cô nghĩ tình yêu này cõ lẽ phải kết thúc rồi. Tình yêu nhỏ bé của cô cũng đã có những khoảng thời gian rất hạnh phúc bên anh. Như thế cô cũng đã vui lắm rồi.

Nhưng...có những sự thật được che giấu đi mà ta không thể nào nhìn thấu được.

Đi xuống cầu thang, bước chân của anh dừng lại. Cô gái mà anh hằng ngày nhớ nhung cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt anh nhưng anh không thể làm điều gì khác hơn. Hạo Thiên quay đầu nhìn lại thì đã không thấy bóng dáng cô đâu. Anh rất muốn chạy lại ôm chặt lấy cô và nói tất cả chỉ là hiểu nhầm, xin cô hãy tin anh. Nhưng anh lại càng sợ mỗi lời nói không đúng của anh sẽ trở thành lời nguỵ biện và càng làm cho cô thấy tổn thương hơn. Cô gầy đi nhiều quá, nét mặt đã không còn vui vẻ như trước nữa. Cô đau lòng, nhưng anh cũng đau lòng không kém.

- Thiếu gia thực sự không đuổi theo cô ấy sao? - Lâm Dương đứng bên cạnh lên tiếng hỏi khi thấy thiếu gia cứ nhìn mãi về nơi ấy. Anh biết hiện giờ thiếu gia của anh đang rất khó xử, không biết nên làm gì cho tốt.

- Đuổi theo rồi làm gì? Tôi chỉ càng khiến cô ấy đau khổ hơn thôi! - Anh nói bằng giọng chua xót.

- Nhưng để cô ấy đi như thế liệu có ổn.

- Cậu đi theo bảo vệ cô ấy về đến nhà an toàn.

- Tôi đã hiểu thưa thiếu gia.

Lâm Dương nhận lệnh rồi lập tức quay lại chỗ Quỳnh An đã đi lên. Còn Hạo Thiên thì một mình đi lên phòng làm việc của mình.

7h tối Quỳnh An đã về đến nhà. Anh Toàn đã ở đây chờ cô sẵn.

- Em về rồi. Xin lỗi đã để mọi người chờ.

- Không sao. Em cảm thấy thoải mái là được.

Mọi người cùng ngồi xuống ghế để bắt đầu cuộc trò chuyện, và cũng là vì lí do mà cô muốn gặp anh Toàn hôm nay.

- Sao cơ. Mày muốn đi du học á? - Huyền My ngạc nhiên tột độ khi Quỳnh An nói ra nguyện vọng của mình.

- Ừ. Em muốn rời xa nơi này một thời gian. Bắt đầu cuộc sống mới của em ở một nơi khác. Nơi ấy em sẽ không nhớ về những đau khổ ở đây nữa. - Quỳnh An tỏ ra mình đã ổn.

- Em đã suy nghĩ kĩ chưa. Hay là một thời gian nữa quyết định rồi cũng chưa muộn. - Anh Toàn có vẻ lo lắng. Bắt đầu một cuộc sống ở nơi xa lạ thực sự rất khó khắn.

- Không, em đã quyết định rồi. Và em muốn đi càng sớm càng tốt. Anh có thể giúp em được không. - Quỳnh An vẻ mặt cương nghị với quyết định của mình.

Anh Toàn suy nghĩ một lát rồi cũng trả lời.

- Được, nếu như là điều em muốn thì anh sẽ giúp em. Chỉ cần em cảm thấy thoải mái với quyết định của mình là được.

Cô em gái này của anh nếu đã quyết định chuyện gì thì rất khó để thay đổi mà sẽ thực hiện bằng được nó dù anh có giúp cô hay không. Như vậy cũng tốt, rời xa nơi này một thời gian, không phải gặp người đã khiến nữa sẽ làm cho tâm trạng cô tốt hơn.

- Em cảm ơn anh nhiều lắm.

- Mày lỡ bỏ tao ở lại đây sao. - Huyền My mếu máo, nghĩ đến chuyện không được gặp nó cô đã buồn lắm rồi.

- Mày vẫn có thể sang thăm tao mà. Vả lại tao có đi luôn đâu. - Quỳnh An cười cười huých vai Huyền My an ủi.

Tối hôm đó, 2 cô gái nằm trên giường, mỗi người theo đuổi dòng suy nghĩ riêng của mình.

- Tao sẽ nhớ mày lắm. - Huyền My đột nhiên lên tiếng.

- Tự nhiên sao hôm nay sến súa thế. - Quỳnh An trêu chọc.

- Mày có thể không đi được không? - Huyền My bỏ qua lời nói đùa ấy mà tiếp tục vào câu chuyện nghiêm túc của mình.

- Chiều nay tao đã gặp Hạo Thiê. - Nói đến đây, cô dừng một lát, dường như tim cô vừa nhói lên. Nó vẫn thường như thế khi nhắc đến anh.

- Thật á. Mày gặp ở đâu. Rồi như thế nào? - Huyền My hỏi dồn.

- Chả như thế nào cả. Anh ấy lướt qua tao như một người không quen biết. Lúc ấy tao đã biết được rằng mình không còn ở trong tim anh ấy nữa. Đến lúc tao phải từ bỏ rồi. Tao phải bắt đầu cuộc sống mới, một cuộc sống mà không có anh ấy. Tao cũng phải làm quen lại với việc không có anh ấy ở bên như trước kia. Vì vậy, tao phải đi xa khỏi nơi này, có như thế tao mới làm được. Thôi tao buồn ngủ rồi, ngủ thôi nào.

Quỳnh An nói xong chưa kịp để cho Huyền My trả lời thì đã kéo chăn qua đầu mình. Cô biết rằng nó làm thế để cô không biết được rằng nó đang khóc. Nhưng con nhỏ ngốc nghếch này, cách này của nó đã bị cô phát hiện từ rất lâu rồi. Trước kia mỗi khi nghĩ đến mẹ nó lại như thế. Đó là một cách nó làm để người khác không phải lo lắng vì nó. Nhưng càng như thế cô càng thương nó. Cô biết quyết định rời đi cả nó rất đau khổ và khó khăn. Nhưng như thế có lẽ sẽ tốt hơn cho tâm trạng của nó bây giờ.

Huyền My ôm lấy Quỳnh An từ phía sau.

- Được rồi. Tao ủng hộ mày. Thời gian còn lại ở đây thì cố mà yêu thương tao đi. Biết chưa?

Câu nói của cô không nhận được sự trả lời nhưng cô biết nó vẫn đang nghe. Cứ như thế 2 cô gái chìm vào giấc ngủ.