Thượng Công Chúa

Chương 65

Mộ Vãn Diêu thừa nhận mình rất ích kỷ.

Lưu Văn Cát bị phế nhưng ý nghĩ đầu tiên của nàng không phải là lo cho Lưu Văn Cát phải làm sao bây giờ mà là Xuân Hoa phải làm sao bây giờ.

Nàng rùng mình, ý nghĩ đầu tiên chính là: Không thể để Xuân Hoa biết chuyện này.

Không thể để đứa nhỏ trong bụng Xuân Hoa bị ảnh hưởng, không thể để bản thân nàng ta bị ảnh hưởng, mà đặc biệt là không thể khiến Tấn Vương phủ vì thế mà loạn lên.

Ý nghĩ thứ hai của nàng ta là: Không thể để Ngôn Thượng biết.

Một là sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi của chàng, hai là…… Hai là có kinh nghiệm lần trước nàng để chàng đi giải quyết chuyện của Xuân Hoa thế mà chàng đã một tên bắn chết người.

Sau đó chính là chuyện tiêu diệt cường hào khiến mọi người đều bị lôi vào theo.

Từ sự việc kia Mộ Vãn Diêu sợ Ngôn Thượng sẽ lại làm chuyện gì lớn hơn nữa.

Xảy ra chuyện thế này, Mộ Vãn Diêu nhắm mắt trầm tư hai nhịp thở sau đó định tự mình giải quyết.

Nàng lạnh giọng nói: “Cầm lệnh bài của ta cho người tới Bắc Lí tìm nương tử mà Lưu Văn Cát bảo hộ để đề phòng nàng ta chạy mất.

Trước khi ta tới đó phải tra khảo nàng ta xem có người sai khiến nàng ta không.

Ta muốn biết rõ rốt cuộc có kẻ lợi dụng chuyện này hay đây chỉ là trùng hợp!

Tìm xem kẻ nào đã phế Lưu Văn Cát! Mặc kệ có thể động vào hắn hay không, chỉ cần bọn chúng còn ở Bắc Lí thì trước tiên úp bao tải đánh cho một trận, sau đó phế hết những kẻ đã ra tay cho ta!

Lưu Văn Cát đâu?! Hầu ngự y! Hầu ngự y! Vào trong cung tìm Hầu ngự y tới cho ta!”

Trong đêm tối cả phủ Đan Dương công chúa sáng ngời ánh đèn.

Bản thân nàng tự mình xử lý chuyện này.

Đám hộ vệ của công chúa nhận lệnh ra khỏi phủ đi thi hành mệnh lệnh.

Mộ Vãn Diêu thở sâu một hơi nghĩ nàng phải giải quyết cho xong việc này trước khi Ngôn Thượng biết…… Hoặc nói đúng hơn là phải áp nó xuống.

Phương Đồng mang theo đám hộ vệ tới Bắc Lí bắt người, còn Mộ Vãn Diêu thì đi theo hai gã sai vặt tới nhìn Lưu Văn Cát đang thoi thóp.

Hai gã sai vặt này đi theo Lưu Văn Cát hai tháng, bọn họ quen nhìn hắn cả ngày uống rượu giải sầu nên tối nay đã chạy tới chỗ khác đấu võ mồm, chơi đùa cùng đám nương tử ở Bắc Lí.

Lúc nghe được động tĩnh bọn họ vội vã chạy về, còn chưa kịp nói ra tên của Đan Dương công chúa để bảo vệ Lưu Văn Cát thì mọi việc đã chẳng thể vãn hồi.

Mặt cả hai trắng bệch, trong lòng biết xong rồi, công chúa nhất định sẽ giết bọn họ.

Vì lập công chuộc tội, bọn họ nhanh chóng mang Lưu Văn Cát ra khỏi tòa hoa lâu đó chạy về phủ công chúa.

Lúc này Lưu Văn Cát được sắp xếp trong một phòng khách còn lòng Mộ Vãn Diêu thì như có lửa đốt.

Nàng bồi hồi đi lại ở bên ngoài, thật vất vả mới chờ được Hầu ngự y tới, lại thật vất vả chờ đến khi ông ta ra.

Mộ Vãn Diêu vội vàng nhìn về phía Hầu ngự y nhưng ông ta chỉ lắc đầu thở dài.

Mộ Vãn Diêu chợt thấy lạnh thấu.

Hầu ngự y phải nói với công chúa về chuyện này thì cũng hơi xấu hổ: “May hắn còn trẻ, lại kịp thời cứu chữa, nên ngày sau hẳn có thể bình thường…… ừm, hẳn là sẽ không trở ngại chuyện tiểu tiện…… Ừm, không đến mức bởi vì thế mà mất mạng, hẳn sẽ còn sống.

Điện hạ có thể…… Có thể giữ hắn lại phủ công chúa làm hoạn quan.”

Mặt Mộ Vãn Diêu chẳng có chút ý cười nào.

Phủ công chúa đương nhiên là có hoạn quan, lúc trước nàng còn vài lần lấy chuyện này ra trêu chọc Ngôn Thượng.

Nhưng hoạn quan này không nên là Lưu Văn Cát.

Mộ Vãn Diêu bấm sâu móng tay vào lòng bàn tay, cố dùng đau đớn để khiến bản thân bình tĩnh.

Nàng hỏi Hầu ngự y: “Hắn…… Đã tỉnh chưa?”

Hầu ngự y lộ ra thần sắc không đành lòng nói: “Hắn vẫn luôn tỉnh.”

Mộ Vãn Diêu ngẩn ra hỏi: “Từ đầu tới đuôi sao?”

Hầu ngự y đáp: “Đúng vậy.”

Nàng lại hỏi: “Toàn bộ quá trình hắn đều biết ư?”

Hầu ngự y đáp: “Đúng vậy.” Rồi ông ta than thở: “Thần chưa từng thấy tiểu lang quân nào có thể cố nén không ngất đi như hắn.

Cả người hắn đều là mồ hôi nhưng vẫn cố chống đỡ hỏi thần có cứu được không.

Thần có thể nói gì đây? Chỉ có thể đáp mỗi người đều có mệnh của mình.

Sau đó mắt hắn trống rỗng, chỉ nhìn lên đỉnh giường ngây người, không nói gì với thần nữa.”

Mộ Vãn Diêu ra hiệu cho thị nữ phía sau để bọn họ mang Hầu ngự y đi tới phòng khác nghỉ ngơi.

Có lẽ hai ngày này Lưu Văn Cát còn phải nhờ đến vị Hầu ngự y này.

Nhờ có thân phận công chúa của nàng mới có thể mời ngự y xem bệnh cho hoàng đế tới.

Đám ngự y này đã quen nhìn những người bị phế, cũng thường xuyên cấp thuốc cho đám thái giám trong cung nên đã thấy nhiều, cũng không phàn nàn mà bình tĩnh xử lý chuyện của Lưu Văn Cát.

Nếu tìm một đại phu khác thì hẳn sẽ không thể tốt bằng ngự y trong cung.

Mộ Vãn Diêu lại ở bên ngoài bồi hồi hai khắc mới đẩy cửa đi vào gặp Lưu Văn Cát.

Trước khi công chúa bước vào Lưu Văn Cát đã được hai gã sai vặt trợ giúp thay quần áo, sửa sang lại bộ dạng.

Lúc Mộ Vãn Diêu đến thì chỉ thấy hắn tiều tụy hành lễ với nàng.

Mộ Vãn Diêu để hắn nằm xuống nghỉ ngơi bởi vì chỉ làm vài động tác nhỏ nhưng mặt Lưu Văn Cát đã tái nhợt, không có chút máu nào.

Mộ Vãn Diêu yên tĩnh nhìn chằm chằm thiếu niên tuấn mỹ trước mặt một lúc lâu.

Dù sao hắn cũng là mỹ nam tử, lại còn quá trẻ nên dù có bị phế thì nhìn bề ngoài cũng không có gì thay đổi.

Nhưng khí chất trên người hắn đã khác hẳn.

Nếu lúc trước cả người hắn chỉ bị che lấp một tầng bụi thì lúc này chính là một tầng sương mù.

Có sương lạnh phủ lên linh hồn hắn khiến cả người Lưu Văn Cát trở nên lạnh lẽo hơn nhiều.

Cái lạnh này khác hẳn cái lạnh của Vi Thụ.

Bởi vì Vi Thụ giống như tuyết trên đỉnh Phù Đồ khiến người ta có cảm giác thanh lãnh, cao ngạo, còn Lưu Văn Cát giống như bão tuyết, chỉ toàn đau khổ dày vò.

Cái loại lạnh lẽo từ trong xương cốt này chính là do vận mệnh mang lại.

Nhưng vận mệnh đã quá tàn nhẫn với Lưu Văn Cát.

Mộ Vãn Diêu lặng im một lát mới nói: “Ta sẽ giúp ngươi bắt hết những kẻ đã làm nhục ngươi.”

Lưu Văn Cát nhìn về phía công chúa, đạm mạc hỏi: “Ngài bắt được hết ư?”

Mộ Vãn Diêu hơi ngây ra.

Lưu Văn Cát nhìn thiếu niên công chúa lúc này không nói nên lời thì khóe môi lộ ra một tia cười nhạo nói: “Đây là chuyện của thần, điện hạ chẳng qua chỉ vì Xuân Hoa mới quan tâm đến thần.

Ngài có lý do gì phải giúp thần đâu? Ngài yên tâm, thần sẽ không vì chuyện này mà sinh sự gây ra phiền toái cho ngài.”

Mộ Vãn Diêu lặng yên không nói gì.

Nàng không biết nên nói với Lưu Văn Cát như thế nào.

Đồng tình ư? Hay ôm hắn khóc ròng? Cảm tình của nàng và hắn cũng chẳng tốt đến thế, nàng cũng không thể gặp ai cũng đồng cảm giống Ngôn Thượng.

Nàng quả thực thấy hắn đáng thương, nhưng …… Cũng chỉ có thế thôi.

Nàng muốn mắng Lưu Văn Cát yếu đuối, mắng hắn muốn uống rượu thì ở nhà mà uống, sao phải chạy tới Bắc Lí làm gì.

Nhưng nàng biết nói những lời này cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Bắc Lí cũng đâu phải chỗ không thể đi.

Đại Ngụy không những không coi chỗ như Bắc Lí là tai họa mà trong lòng người dân đó là nơi phồn vinh nhất Trường An.

Ở đó người ta có thể say sưa nói chuyện thế nên bất kể ai đến Trường An mà không tới Bắc Lí thì coi như chưa đến đây.

Bản thân nàng cũng thường tới đó, đám quan viên triều đình cũng thường xuyên đi.

Đến cả Ngôn Thượng giữ mình trong sạch như thế cũng đã tới đó.

Nếu có ai nói mình không đi Bắc Lí thì chẳng ai nói người đó là kẻ thanh bạch mà chỉ cảm thấy hắn lạc đàn, ra vẻ này nọ.

Kia vốn không phải chỗ nào cấm kị…… Chuyện đáng buồn là quan viên triều đình có thể đi và bạch y thư sinh như Lưu Văn Cát cũng có thể đi nhưng một khi hai bên xảy ra xung đột thì ai thua ai thắng đã định sẵn.

Mộ Vãn Diêu lạnh nhạt nói: “Người có ý tưởng gì về sau chưa? Khoa khảo thì ngươi đừng nghĩ tới nữa, con đường đọc sách đã không thể đi.

Nếu ngươi muốn về Lĩnh Nam ta sẽ cho ngươi tiền tài, cũng sẽ sắp xếp cho phụ thân ngươi hoặc một thân nhân nào đó một chức quan nhỏ, đảm bảo quãng đời còn lại của ngươi ở Lĩnh Nam sẽ không có việc gì, bình an mà qua hết đời.”

Lưu Văn Cát đạm mạc nói: “Thần không thể về Lĩnh Nam.

Lúc này trở về phụ mẫu thần sẽ bị đả kích, sợ sẽ đi đời nhà ma luôn.

Phận làm con lại không thể nuôi dưỡng phụ mẫu đã là bất hiếu, nếu để bọn họ biết thần xảy ra chuyện thế này thì chẳng phải sẽ khiến bọn họ như bị xẻo thịt sao? Thần không thể để bọn họ biết.”

Mộ Vãn Diêu cảnh giác nhìn hắn hỏi: “Vậy ngươi muốn như thế nào? Báo thù sao? Đối phương cũng không phải người ngươi có thể đắc tội…… Hơn nữa ta đã nói ta sẽ giúp ngươi.”

Lưu Văn Cát nhìn về phía công chúa rồi nói: “Công chúa và thần chẳng có liên quan gì, chẳng qua chỉ vì một thị nữ thì sao ngài phải giúp thần nhiều như thế? Việc này nếu có nguyên nhân khác thì công chúa còn có lý do, còn nếu chỉ là trùng hợp thì …… Thần cảm thấy cũng cứ như vậy thôi.

Đúng hay không?”

Sắc mặt Mộ Vãn Diêu có chút chật vật, cứ thế trầm xuống.

Nàng ghét nhất là những kẻ nói một lời đã trúng đích.

Lưu Văn Cát đã trở thành một người khác trước hoàn toàn.

Trước kia hắn còn miễn cưỡng nén nhịn, không dám nói thật trước mặt công chúa.

Nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không có chút cố kỵ, cứ thế nói thẳng ra ý tưởng trong nội tâm của Mộ Vãn Diêu.

Nội tâm kia như ác thú, cứ thế dâng lên trong lòng nàng, hiện tại còn bị người ta lôi ra thì quả là chẳng vui sướng tẹo nào.

Mộ Vãn Diêu thấy hắn đáng thương như thế nên cũng chẳng so đo với hắn.

Nàng hỏi: “Vậy ngươi muốn như thế nào?”

Khuôn mặt Lưu Văn Cát tái nhợt, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm nàng.

Hắn chậm rãi xốc chăn lên, sau đó xuống giường.

Mộ Vãn Diêu cao ngạo ung dung đứng ở trước mặt hắn, lãnh đạm mà nhìn hắn quỳ xuống.

Lưu Văn Cát thấp giọng nói: “Xuân Hoa nhờ điện hạ sắp xếp chức quan cho thần nhưng thần lại từ chối.

Ngài muốn cho thần tiền tài nhưng thần cũng chẳng cần.

Trước đây thần chưa từng lấy Xuân Hoa làm cái cớ khẩn cầu ngài việc gì nhưng nay thần muốn sử dụng đặc ân đó, không biết ngài có đồng ý không?”

Mộ Vãn Diêu hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”

Lưu Văn Cát rũ hàng mi dài, lông mi hoàn toàn che khuất biểu tình trong mắt của hắn.

Hắn nói: “Thần muốn cầu ngài tương trợ để thần tiến cung làm thái giám.”

Mộ Vãn Diêu kinh ngạc nhìn hắn: “Vì sao? Ngươi…… Nghĩ kỹ chưa? Nơi đó không phải nơi tốt đẹp gì đâu, ta cũng sẽ chẳng thể quan tâm đến ngươi.

Cung đình và bên ngoài không thể lén lút trao đổi, ta sẽ không phạm vào kiêng kị này, cũng sẽ không duỗi tay đến địa bàn của phụ hoàng.”

Lưu Văn lắc lắc đầu nói hắn không cần nàng chăm sóc, lại nói chỉ cần công chúa đồng ý việc này thì hắn sẽ tùy ý để nàng xử lý.

Ngày sau hắn sẽ không phiền đến nàng, cũng sẽ không liên hệ với phủ công chúa, càng không có ý đồ liên hệ với Xuân Hoa để hủy hoại nàng ta.

Lưu Văn Cát quỳ trên mặt đất.

Ánh trăng lạnh bạc xuyên qua cửa sổ chiếu lên thân thể đơn bạc của hắn.

Hắn quỳ ở đó lẳng lặng nói: “Thần đã nghĩ mãi, mọi chuyện này đều là do thần không có quyền lực mới xảy ra.

Nếu muốn sống và báo thù ở một nơi như Trường An thì phải có quyền hành trong tay.

Người là dao thớt ta là cá thịt, những ngày như thế thần đã chịu đủ…… Đã quá đủ rồi! Nếu cứ bị vận mệnh dày vò nhiều lần thì có ai có thể cứ mãi đần độn?”

Lưu Văn Cát ngửa mặt nhìn Mộ Vãn Diêu, ánh mắt hắn sáng ngời, tràn ngập hận ý khắc cốt.

Không biết hắn hận thế đạo này hay hận những kẻ quyền cao chức trọng đã phế hắn.

Một đêm qua đi, phía Bắc Lí có tin tức truyền đến: Vị nương tử kia quả thực chỉ là một nữ lang mới tới Bắc Lí.

Lúc chuyện của Trương lang và Lưu Văn Cát xảy ra nàng ta đã bị dọa choáng váng.

Nàng ta biết việc này mình không thể nào gánh được.

Tuy không biết chuyện sẽ đi theo hướng nào nhưng Trương lang của nhà Hộ Bộ Lang Trung cứ thế tùy tiện phế người khác…… cũng là chuyện không được.

Mà nếu người khác biết nguyên nhân gây ra chuyện này là do nàng ta thì nàng ta đúng là chết không có chỗ chôn.

Vị nương tử kia nửa đêm trước bị Trương lang bắt đi nhưng vì được Lưu Văn Cát cứu nên mới tránh được một kiếp.

Sau chuyện của Lưu Văn Cát nên Trương lang cũng chẳng còn hứng thú với nàng ta, sau khi nàng ta cầu xin thì cũng có thể rời khỏi đó.

Nàng ta trở về lập tức thu thập hành trang, lảo đảo chạy khỏi đó…… Nhưng mới vừa mở cửa sau của hoa lâu thì đám Phương Đồng đã phá cửa vào.

Hai bên đụng phải nhau, chỉ cần Phương Đồng nhìn một cái đã biết nàng ta có liên quan tới chuyện của Lưu Văn Cát.

Trương lang kia không hổ là kẻ cầm đầu cả đám vô lại.

Khi hắn còn đang ở trong phòng ngủ đến mê man thì đám vô lại đi theo hắn đã bị phế vài kẻ.

Có kẻ sợ tè ra quần, chạy trốn tìm tới hắn ta, bảo hắn mau chạy trốn: “Lang quân, lang quân! Đi mau, đi mau! Là người của phủ Đan Dương công chúa! Không biết cái tên bị phế kia có quan hệ gì với Đan Dương công chúa nhưng lúc này người của công chúa đang tới phế chúng ta!”

Trương lang lập tức bị doạ tỉnh, hắn run rẩy bò xuống giường vội vàng mặc quần rồi bò ra ngoài cửa sổ trốn ra ngoài.

Đầu mùa đông trời giá rét, Trương lang chạy ra khỏi hoa lâu thì bị đông lạnh cứng nhưng hắn biết nếu không trốn mà bị người của phủ công chúa bắt được thì có thể sẽ thật sự bị phế.

Bởi vì Đan Dương công chúa rất có thể tiền trảm hậu tấu mà phế hắn trước rồi bổ cứu sau!

Rốt cuộc hắn cũng có làm quan mấy ngày, biết bản thân đã gây đại họa vì thế Trương lang để đám người đi theo mình ở lại phía sau yểm hộ, còn mình sợ tới mức trèo tường chạy ra khỏi Bắc Lí, một đường cưỡi ngựa lảo đảo về phủ cầu cứu.

Trời đã sáng.

Chuông trống cùng vang lên, gõ thật mạnh.

Trong phủ đệ của Hộ Bộ Lang Trung, Trương Lang Trung mới vừa tỉnh ngủ.

Hôm nay ông ta không thượng triều vì thế có thể nhàn nhã rời giường, đánh một bộ quyền ở hậu viện sau đó cùng thê thiếp ăn sáng, nói chuyện nhàn thoại sau đó tới thư phòng đọc sách.

Sáng nay ông ta định ở nhà đọc sách, buổi chiều sẽ tới Hộ Bộ nhìn công việc thế nào.

Đúng lúc ông ta đang an nhàn không có việc gì thì thấy cửa thư phòng bị ai đó gõ dồn dập.

Giọng của con trai ông ta vang lên thảm thiết ở bên ngoài: “A phụ, a phụ! Mau cứu con! A phụ không cứu con thì con không sống nổi nữa!”

Trương lang trung nổi trận lôi đình, lúc này ông ta đã nhận ra là giọng của Thập Nhất lang nhà mình.

Tiểu tử này bị ông ta ném vào Hộ Bộ rèn luyện mấy ngày nay nhưng cả ngày làm ăn lười nhác, chỉ chăm chăm xin nghỉ.

Hôm nay hắn còn dám nói cái gì mà không sống nổi.

Trương Lang Trung đen mặt đi ra mở cửa, đang muốn răn dạy con mình thì lại ngây người.

Ông ta thấy con trai mình bộ dạng thê thảm, quần áo xộc xệch, cổ tím tái vì lạnh, cả người run rẩy.

Tên kia thấy cha mình thì nhào tới ôm đùi ông ta khóc lóc: “A phụ, a phụ cứu con! Đan Dương công chúa muốn phế nhi tử, Đan Dương công chúa khẳng định đang trên đường tới đây, a phụ cứu con!”

Trương Lang Trung quát: “Nói bậy! Con yên tâm, ta và Đan Dương công chúa cùng vì Thái Tử làm việc……”

Con của ông ta lại khóc lớn đánh gãy lời ông ta: “Không phải như vậy a phụ! Đêm qua con ở Bắc Lí có đoạt nương tử với một nam nhân.

Con tức quá nên đã phế kẻ kia đi nhưng sau nửa đêm hộ vệ của phủ Đan Dương công chúa lập tức ào đến từng nhà của Bắc Lí …… Cái tên bị phế kia nói không chừng chính là tiểu tình nhân của Đan Dương công chúa, là người nàng ta thích! Nàng ta không nuốt được cục tức này nên cũng muốn phế nhi tử! A phụ, a phụ, cứu mạng!”

Hộ Bộ Lang Trung lập tức nghiêm mặt, ông ta biết việc này không nhỏ, cũng hiểu con trai mình đã chọc một cái họa to.

Ông ta giận đến sôi máu, nhưng vừa cúi đầu thấy con mình khóc mặt mũi tèm lem thì lại nóng lòng.

Rốt cuộc đây cũng là con trai ruột, sao ông ta có thể không cứu chứ?

Hộ Bộ Lang Trung cắn răng nói: “Người đâu, mau để Thập Nhất lang thay quần áo của gã sai vặt.

Thập Nhất lang, con mau chạy khỏi Trường An, đến nhà ngoại tị nạn.

Việc này còn chưa giải quyết thì con chưa được về Trường An! Khi nào vi phụ thương lượng xong với Đan Dương công chúa, đợi nàng vừa lòng với điều kiện của chúng ta thì con hẵng về!”

Tên kia vội vàng lau nước mắt đáp: “Vâng! A phụ nhất định phải cứu con……”

Trương Lang Trung nổi trận lôi đình: “Chức quan của ta còn không biết có giữ được không, có thể giữ được một mạng cho con đã là cực hạn rồi!”

Chưa đến một canh giờ sau đã có gã sai vặt tới báo Đan Dương công chúa tới cửa.

Trương Lang Trung lúc này đã mặc quan phục, nghiêm mặt đi ra gặp Đan Dương công chúa.

Lúc này Thập Nhất lang đã rời khỏi Trường An…… Ít nhất cũng bảo vệ được tính mạng.

Ông ta cũng có thể yên tâm cùng Đan Dương công chúa chu toàn việc này.

Ông ta cũng cực kỳ dứt khoát, vừa thấy công chúa ông ta đã thừa nhận con mình sai nên muốn từ quan để tạ tội.

Mộ Vãn Diêu nhíu mày, trong lòng vừa oán vừa bực, mắng cái tên cáo già này.

Trên quan trường không có kẻ ngốc, Trương Lang Trung đã làm Hộ Bộ Lang Trung mười năm nên nếu ông ta muốn từ quan thì trong lúc nhất thời quả thật sẽ không tìm được người thay thế.

Mà vì bồi tội cho con mình, ông ta sẵn sàng đưa tiền, ruộng tốt, lại còn từ quan.

Cuối cùng việc này hẳn sẽ nháo tới trước mặt Thái Tử.

Mà hiện giờ chuyện Thái Tử coi trọng nhất chính là đại điển cuối năm.

Mà quân bài lớn nhất trong tay Thái Tử chính là Hộ Bộ thế nên hắn sẽ không để Hộ Bộ xảy ra chuyện.

Một chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Hộ Bộ Lang Trung quả thực khiến Mộ Vãn Diêu thầm hận.

Lúc này nàng chỉ mong việc này là do Tần Vương hoặc Tấn Vương làm ra, như vậy nàng còn có thể làm nhiều một chút…… Nhưng mà đáng tiếc sau khi Phương hộ vệ tra xét cả đêm lại không thấy có ai trong số hai người kia nhúng tay.

Chẳng có ai trong số bọn họ để ý tới Lưu Văn Cát.

Chuyện của Xuân Hoa đã kết thúc.

Từ đầu tới đuôi Tần Vương còn chẳng biết có Lưu Văn Cát tồn tại.

Tấn Vương đại khái cũng không biết…… Một nhân vật nhỏ bé như Lưu Văn Cát dù có nằm trong ván cờ của bọn họ thì hai kẻ đó cũng chẳng nhớ đến hắn.

Mộ Vãn Diêu vỗ vỗ mặt mình, để bản thân bình tĩnh lại.

Kế tiếp nàng còn phải đánh một trận ác liệt ở Đông Cung.

Một ngày này Ngôn Thượng vẫn thi chế khảo.

Lúc chạng vạng kết thúc kỳ thi chàng rời khỏi Lại Bộ thì gặp gỡ mấy thí sinh khác và cả Lưu tướng công.

Lưu tướng công hỏi han bọn họ vài câu sau đó thu lại giấy thi rồi liếc Ngôn Thượng một cái, cười cười.

Ông ta chậm rãi nói: “Ta vừa nhìn qua bài thi của mấy người các ngươi, đều trả lời không tồi.

Lúc này đúng dịp phu nhân của ta đích thân xuống bếp, các ngươi có muốn tới nhà ta ăn tối không?”

Lưu tướng công đã tự mình mời thì làm gì có kẻ nào không nể mặt ông ta?

Đến tướng phủ rồi Lưu tướng công còn mời bọn họ uống rượu.

Ngôn Thượng không uống nên bị Lưu tướng công nhìn vài lần.

Cuối cùng cả đám thí sinh đều bị Lưu tướng công chuốc say vì thế bọn họ đều ở lại trong phủ của ông ta.

Ngôn Thượng là người khiêm tốn, chàng đương nhiên sẽ không tỏ ra khác người.

Người khác muốn ở lại nhà Lưu tướng công thì chàng đương nhiên cũng ở lại.

Nhưng chàng cũng sợ mình đi thi hai ngày sẽ khiến Mộ Vãn Diêu lo lắng vì thế chàng phái gã sai vặt Vân Thư đưa thư tới phủ để công chúa khỏi nhọc lòng.

Chuyện này cũng bị Lưu tướng công biết.

Lúc ông ta đang chơi cờ với cháu gái Lưu Nhược Trúc thì nghe nói gã sai vặt của Ngôn Thượng tới phủ công chúa.

Nghe xong ông ta vuốt râu như suy nghĩ gì đó.

Cháu gái ông ta thì ngồi quỳ đối diện, một lòng đều quan tâm đến vị Ngôn Nhị Lang phong thần tuấn lãng kia.

Lưu Nhược Trúc còn tưởng ông nội để Ngôn Nhị Lang ở lại trong nhà là muốn tạo cơ hội cho mình.

Nhưng hiện tại nhìn bộ dáng kia nàng ta lại hoài nghi hỏi: “Gia gia, có phải ngài lại định chơi trò xấu gì không? Ngài định bắt nạt Ngôn Nhị Lang sao?”

Lưu tướng công cười mắng: “Ta làm gì xấu chứ? Ta đang bảo vệ hắn! Đông Cung hôm nay rất náo nhiệt…… Tốt nhất hắn đừng tham dự mới tốt.”

Lưu Nhược Trúc rũ mắt suy nghĩ, đoán xem chuyện này rốt cuộc là sao.

Còn chưa nghĩ ra đã nghe ông nội nàng ta nói: “Nhưng vì sao Ngôn Nhị Lang lại phải truyền tin cho Đan Dương công chúa? Những chuyện hắn làm vì Đan Dương công chúa giống như chức trách của một gia thần hoặc phụ tá.

Nhưng chẳng lẽ việc hắn có về hay không còn phải báo công chúa ư? Thật là kỳ quái.”

Lưu Nhược Trúc nói: “Người ta là gia thần nên phải cẩn thận, ngài làm sao phải lấy bụng tiểu nhân đo dạ quân tử?”

Lưu tướng công cười to nói: “Rồi, biết rồi.

Ta quả là kém Tiểu Trúc nương tử nhà chúng ta, cháu mới công chính trong sáng, không thiên vị ai.”

Lưu Nhược Trúc đỏ mặt, bị ông nội nói thế thì đứng ngồi không yên.

Nàng ta nhảy dựng lên, hờn dỗi nói: “Không nói chuyện với ngài nữa, cháu đi gặp mẫu thân.

Mẫu thân đã ra lệnh chuẩn bị canh giải rượu cho khách, cháu sẽ giúp mẫu thân đưa một phần cho Ngôn Nhị Lang.”

Lưu tướng công liếc nàng ta nói: “Tố Thần không uống một giọt rượu nào.”

Lưu Nhược Trúc dậm chân, thẹn quá thành giận nói: “Vậy đưa một bát canh cũng được mà.

Sao ngài lại keo kiệt thế, có bát canh cũng không cho người ta.”

Màn đêm buông xuống, Đông Cung đèn đuốc sáng trưng.

Nhưng kẻ thường ở Đông Cung như Dương Tự hôm nay lại không tới.

Tổ mẫu của hắn bị bệnh nên Dương Tam Lang và biểu muội phải rời khỏi Trường An đi thăm bà, Thái Tử cũng không ngăn.

Lúc này ở trong Đông Cung Mộ Vãn Diêu và Hộ Bộ Lang Trung vẫn đang đối chọi gay gắt.

Bởi vì chuyện phế Lưu Văn Cát mà Hộ Bộ Lang Trung muốn từ quan.

Mộ Vãn Diêu nói với Thái Tử rằng nếu hắn muốn giữ Hộ Bộ Lang Trung cũng được nhưng nàng muốn hắn bồi thường cho mình, giao đại điển cuối năm cho nàng làm.

Thái Tử như suy tư gì đó mà vẫy vẫy tay: “Hai người các ngươi đừng cãi nữa, Trương Lang Trung, ngươi đi xuống trước đi, ta có vài câu muốn nói với Đan Dương.”

Trương Lang Trung đi rồi Thái Tử mới hỏi Mộ Vãn Diêu: “Rốt cuộc muội có ý gì? Chỉ là một bạch y thư sinh bị phế mà thôi, sao còn phải cáo trạng đến tận chỗ ta? Ta nghe các ngươi cãi nhau nửa ngày cũng đã hiểu.

Cái tên Lưu Văn Cát kia có quen biết với muội từ khi còn ở Lĩnh Nam, lại được muội yêu thích.

Nhưng cái này có đáng để muội làm rùm beng lên thế này không? Phế thì phế, một kẻ tầm thường mà thôi.”

Nếu Lưu Văn Cát quả thực chỉ là bạch y thư sinh thì có lẽ Mộ Vãn Diêu cũng sẽ nghĩ như Thái Tử.

Có điều tuy nàng lạnh lùng nhưng nghe Thái Tử nói “Phế thì phế” một cách nhẹ nhàng như thế thì nàng vẫn sửng sốt.

Lần đầu tiên nàng thấy rét lạnh và sự tuyệt tình của hắn.

Mộ Vãn Diêu không vui nói: “Dù là bá tánh tầm thường cũng không thể nói phế là phế.

Ngày mai giám sát ngự sử nhất định sẽ cáo trạng Hộ Bộ Lang Trung, muội thấy đại ca cũng chẳng giữ được.

Không bằng để ông ta hạ xuống một cấp, vẫn ở lại Hộ Bộ làm việc nhưng không thể làm Lang Trung nữa.

Đức của ông ta đã chẳng xứng đáng, chẳng thể nói phục người khác.”

Thái Tử gật đầu nói: “…… Cũng có thể.”

Thấy thái độ thế nào cũng được của Thái Tử, Mộ Vãn Diêu thở phào nhẹ nhõm.

Nàng biết Thái Tử cũng không phải quá để ý một Hộ Bộ Lang Trung.

Nàng chỉ sợ hắn quá để ý và hoàn toàn bỏ qua ý kiến của nàng.

Lúc này Mộ Vãn Diêu cắn môi dưới nói: “Hơn nữa muội muốn đưa Lưu Văn Cát tiến cung.

Hắn đã bị phế, ở trong cung là tốt nhất.”

Đôi mắt Thái Tử chợt lóe lên nhìn nàng.

Mộ Vãn Diêu lập tức nói: “Không phải muội muốn cài người vào trong cung.

Hắn cũng chẳng phải người của muội, ngày sau cũng sẽ không báo chuyện trong cung cho muội.

Đại ca yên tâm, muội sẽ không gây chuyện mà chỉ muốn bồi thường cho hắn thôi.”

Thái Tử kỳ quái nói: “Sau khi hòa thân về ta cảm thấy muội đã lạnh nhạt đi nhiều.

Nhưng lúc này lại thấy muội vẫn thiện lương như thế.

Diêu Diêu, một người tốt bụng không dính nổi tới chính trị đâu.”

Mộ Vãn Diêu lời ít mà ý nhiều: “Muội không tốt bụng, muội làm thế chỉ vì Lưu Văn Cát tuy không có quan chức nhưng hắn là bạn tốt nhiều năm của Ngôn Nhị Lang.”

Thái Tử ngẩn ra, sau đó nghiêm túc hẳn lên.

Một Lưu Văn Cát hắn không thèm để ý nhưng nếu có cả Ngôn Thượng…… Thái Tử quả thực muốn mượn sức Ngôn Thượng nên đương nhiên không muốn vì việc này mà đẩy Ngôn Thượng ra xa.

Thái Tử nói: “Việc này muội làm rất tốt, không thể vì một Lưu Văn Cát mà khiến Ngôn Nhị Lang thất vọng buồn lòng.

Muội muốn sắp xếp thế nào thì làm, có thể trấn an Ngôn Nhị mới là tốt nhất.

Hôm nay hắn tham gia chế khảo đúng không? Ngày sau hắn chính là người ta muốn mượn lực…… Không thể để xảy ra biến số vào lúc này.”

Mộ Vãn Diêu đáp vâng nhưng trong lòng nàng nghĩ có lẽ bồi thường thế nào thì Ngôn Thượng cũng sẽ không thích.

Thật là sầu.

Ngày hôm sau cả đám thí sinh rời khỏi phủ của Lưu tướng công, Ngôn Thượng cũng đến cáo biệt.

Lúc này Lưu tướng công đang ở thư phòng xem sách, Ngôn Thượng thì khoanh tay đứng ở bên cạnh chờ.

Đợi một lúc lâu rồi không thấy Lưu tướng công để chàng đi.

Mà Lưu Nhược Trúc cũng ở trong thư phòng và đứng sau bình phong.

Nàng nhìn thấy ông nội làm khó Ngôn Thượng thì không nhịn được sốt ruột.

Nàng ta lặng lẽ tạo chút động tĩnh rất nhỏ.

Ngôn Thượng vốn không bị âm thanh kia ảnh hưởng nhưng nó cứ lặp lại không ngừng vì thế chàng thấy kỳ quái mà nhìn lại.

Chàng thấy một thiếu nữ trẻ tuổi đứng sau bình phong đang chỉ chỉ tay với mình.

Chàng còn chưa kịp kinh ngạc vì sao trong thư phòng của Lưu tướng công lại có một tiểu nương tử thì đã theo ngón tay của nàng ta mà nhìn.

Chỗ nàng kia chỉ chính là cuốn sách trên tay Lưu tướng công.

Hử, cuốn sách kia có vấn đề gì hả? Ngôn Thượng nhìn chăm chú một cái sau đó lập tức giật mình.

Bởi vì chàng cảm thấy…… cuốn sách Lưu tướng công đang cầm trong tay chính là bài thi chế khảo của chàng.

Lưu tướng công đương nhiên biết cháu gái trộm giúp Ngôn Thượng.

Ông ta bất đắc dĩ buông cuốn sách hỏi: “Hiện tại mới nhìn ra hả?”

Ngôn Thượng định thần, rũ mắt đáp: “…… Vâng.”

Lưu tướng công thở dài nói: “Ta cầm bài thi của ngươi đọc một nén nhang mà bây giờ ngươi mới nhìn ra.

Ngôn Tố Thần à Ngôn Tố Thần, cái gì ngươi cũng tốt nhưng làm người quá mức cẩn thận, không chịu đi sai bước nào.

Nhưng người làm quan há có thể vĩnh viễn theo khuôn phép, há có thể vĩnh viễn không đi sai bước nào?”

Ngôn Thượng đáp: “Xin ghi nhớ lời tướng công dạy bảo.”

Lưu tướng công thấy chàng vẫn luôn ôn hòa thì không biết chàng nghe được mấy phần.

Lúc này ông ta ném cuốn sách lên bàn, nhếch miệng nghĩ hẳn là chàng chẳng nghe được mấy phần.

Thiếu niên như Ngôn Thượng thường có vài phần ngạo khí ở trong lòng.

Sau khi đến Trường An chàng đi từng bước ổn định, không hề có sai lầm…… vì thế đương nhiên Ngôn Thượng không cảm thấy làm người cẩn thận có gì không chính xác.

Lưu tướng công nói: “Lại Bộ đang chấm bài thi của các ngươi, nhưng bọn họ chỉ có được bản sao của bài thi này, cái ta cầm trên tay mới là bản gốc.

Ta từng đọc bài thi khoa khảo của ngươi, đó là nửa năm trước, bây giờ chữ của ngươi đã đẹp hơn nhiều.”

Ngôn Thượng vẫn chắp tay nghe ông ta nói.

Lưu tướng công nói lộn xộn rất nhiều điều, Ngôn Thượng thì càng lúc càng khó hiểu, không biết rốt cuộc ông ta muốn nói cái gì.

Đến cuối cùng, Lưu tướng công mới nói: “Ta sẽ sắp xếp cho ngươi làm việc ở Trung Thư Tỉnh, ý của ngươi thế nào?”

Tướng công sắp xếp quan viên làm gì có chuyện sẽ hỏi ý của người đó.

Lưu tướng công ôn hòa như thế khiến Ngôn Thượng cảm kích, cũng biết đối phương coi trọng mình.

Chàng khom người hành đại lễ, tất nhiên là tỏ vẻ tùy tướng công sắp xếp.

Trung Thư Tỉnh là nơi tốt, chàng có gì mà không hài lòng đâu?

Lưu tướng công nhìn chàng nửa ngày, thấy Ngôn Thượng nghe xong thì rất cảm kích nhưng vẫn không nói ra một câu mà ông ta muốn nghe.

Lưu tướng công đạm mạc nói: “Sao hả Ngôn Tố Thần? Ta đối đãi với ngươi như thế mà vẫn không đổi được một câu lão sư của ngươi hả?”

Ngôn Thượng nói: “Thật sự là Thượng đã có lão sư……”

Lưu tướng công vẫn chậm rãi nói: “Ngôn Tố Thần, có lễ là chuyện tốt nhưng không phải vĩnh viễn là chuyện tốt.

Người bề trên muốn nghe ngươi nói lời thật mà ngươi cứ thoái thác như thế ngược lại sẽ khiến người ta không vui.

Ta mà không vui thì dù không thể giết ngươi cũng có thể trị ngươi tội ‘hoa ngôn xảo ngữ’ là bình thường.”

Thần sắc của Ngôn Thượng hơi nghiêm lại.

Chàng cảm thấy có một tia áp lực.

Có thể nói chàng ở Trường An lâu như vậy nhưng Lưu tướng công là người đầu tiên khiến chàng cảm giác được áp lực…… Cái loại áp lực này vững vàng áp lên đầu chàng, khiến mọi hành vi của chàng đều như bị nhìn thấu.

Trước mắt trưởng giả thế này mà dùng mánh lới thì thực ấu trĩ.

Ngôn Thượng hổ thẹn mà đỏ mặt, khoanh tay lại hành lễ rồi nói thật: “…… Chỉ là tiểu sinh không muốn vừa vào triều đã chọn phe.

Phía trước tiểu sinh vẫn nghe công chúa sai bảo…… việc này sẽ gây ra hiềm nghi rằng tiểu sinh đang ruồng bỏ Thái Tử và sợ là sẽ khiến công chúa khó xử.”

Lưu tướng công cười nhạt còn Lưu Nhược Trúc trốn sau bình phong lại chu miệng, cảm thấy ông nội chẳng cho Ngôn Nhị Lang chút mặt mũi nào.

Người ta mới mười mấy tuổi, sao ông phải thế chứ?

Lưu tướng công nói: “Không có gì mà hiềm nghi.

Trung Thư Tỉnh không chịu Thái Tử quản chế, cũng không ai có thể thuyết phục mấy vị tể tướng chọn phe.

Ngươi không muốn bái sư nhưng lão sư của ngươi hiện tại chỉ là một lão sư của Thái Học thì có thể dạy ngươi cái gì? Ta hỏi ngươi, lý do ngươi muốn làm quan là vì cái gì?”

Ngôn Thượng nói thật: “Vì dân, vì chính, vì thiện, vì nhân.”

Lưu tướng công gật đầu nói: “Được, ta coi như ngươi là vì chính nghĩa nhân thiện.

Vậy ta hỏi ngươi, vì ai mà ngươi muốn chính nghĩa nhân thiện? Chính nghĩa nhân thiện trong thiên hạ này chẳng lẽ là tuyệt đối sao? Chúng nó chẳng lẽ lại chịu sự khống chế của Ngôn Thượng ngươi hả? Ngươi có thể xác định chuyện ngươi làm là đúng còn người khác làm là sai sao? Ngươi cảm thấy lập trường của ngươi là đúng còn người khác không phục chính là sai ư? Ngươi còn muốn vì bá tánh lên tiếng, vì dân chúng mà ra mặt.

Thật buồn cười! Ngươi cũng biết thiên hạ này xưa nay nói tới chính sự chỉ hỏi kẻ sĩ không hỏi bá tánh! Có lẽ ngươi không phục nhưng nó đã là đạo lý từ trước tới nay rồi.”

Ngôn Thượng cãi lại nói: “Nhưng thiên hạ có lý, thế nhân đều biết, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền.”

Lưu tướng công hỏi lại: “Ngươi lấy tuyệt cảnh ra làm ví dụ phản bác hành vi thường ngày sao? Bá tánh bị bức đến tuyệt cảnh sẽ phản…… Nhưng tuyệt cảnh đó từ xưa đến nay chỉ có họa diệt quốc.

Nếu gươi mà gặp phải chuyện đó thì cả ta và ngươi đều sẽ chết, cần gì ở chỗ này thảo luận chuyện làm quan như thế nào!”

Ngôn Thượng ngơ ngẩn, sắc mặt đã có chút hổ thẹn đỏ bừng vì suy nghĩ không chu toàn, lại có chút thê lương thấu tim.

Chàng mở to mắt nhìn Lưu tướng công, cứ thế nhìn không chớp mắt, đã quên cả lễ nghĩa.

Lần đầu tiên chàng nghe trưởng giả nói lời này, nó hoàn toàn đánh nát nhận thức của chàng trước giờ.