"Tiêu Tuyết, tôi về rồi đây" - Tiêu Thiện mở cửa ra.
Chính anh cũng không còn nhận ra đây là nhà mình nữa. Căn nhà sạch sẽ gọn gàng một cách hoàn hảo. Những tấm kính được lau một cách sạch sẽ.
Từ xưa căn nhà chưa từng có một bông hoa nào bây giờ thì lại luôn phản phất hương thơm, những bông hoa xinh đẹp được cắm trong bình đang đua nhau khoe sắc. Từ khi cô tới đã khiến anh cảm nhận rõ ràng về cuộc sống với sự ấm áp.
Tiêu Tuyết bước ra, mái tóc cô buộc cao lên. Cô mỉm cười sau đó nói:
"Bác sĩ Tiêu đã mua những thứ mà tôi dặn chưa"
Tiêu Thiên giơ túi đồ lên: "Tất cả đều ở đây"
Tiêu Tuyết bước tới cầm lấy túi đồ.
"Được rồi, hôm nay tôi sẽ nấu một bữa thật là ngon"
- "Bữa nào cô nấu cũng ngon mà"
"Đừng khen tôi nhiều như vậy. Tôi sẽ tự phụ đó"
Thấy cô vui vẻ như vậy Tiêu Thiện cũng cảm thấy trong lòng thoải mái, anh vươn vai sau đó nói.
"Cô tìm việc làm đến đâu rồi"
Tiêu Tuyết lắc đầu chán nản.
"Không có kết quả... tìm được việc làm ở Nhật thật khó khăn"
- "Nếu vậy hay là cứ như này thôi. Lương của tôi cũng ổn mà"
Nghe tới đây Tiêu Tuyết nhất quyết không đồng ý. Cô vội lắc đầu:
"Không được. Tôi muốn kiếm tiền, chi phí ở Nhật cũng không phải rẻ. Tôi đã ở đây một tháng rồi đó bác sĩ Tiêu à. Cứ ở nhà như vậy tôi sẽ phát điên mất"
Tiêu Thiên suy nghĩ một lúc sau đó nói:
"Vậy để mai tôi dẫn cô tới chỗ bạn cũ xem như nào nhé! Cậu ấy có một quán ăn ở Nhật."
Nghe tới đây Tiêu Tuyết vô cùng hào hứng. Cô đưa đôi mắt sáng bừng nhìn Tiêu Thiện:
"Thật không"
Tiêu Thiện mỉm cười tỏ vẻ đắc ý giọng nói đầy tự hào.
"Tất nhiên, quen biết của tôi ở Nhật cũng tốt lắm nha"
Tiêu Tuyết vô tay vui vẻ thản nhiên nói:
"Vậy hôm nay tôi sẽ đãi anh một bữa hoành tráng nhất"
- "Đa tạ, đa tạ, tôi xin phép đi tắm đây"
Tiêu Tuyết sắn tay áo lên nói:
"Cứ tự nhiên, căn bếp này hãy giao cho tôi"
Tiêu Thiện mỉm cười, anh bước đi nhưng vẫn không quên quay đầu nhìn lại, anh muốn nhìn cô thêm chút nữa. Hình bóng của cô luôn khiến anh không thể rời mắt.
Có lẽ anh đã thích cô mất rồi...
Căn nhà bây giờ phản phất hương thơm đồ ăn. Tiêu Thiện vừa đi vừa lau đầu. Anh phấn khích khi thấy mâm cơm thịnh soạn được bày biện trên bàn. Anh liền kéo ghế ngồi xuống.
Tiêu Tuyết từ từ bê bát canh rồi đặt xuống. Tiêu Thiện đưa ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn cô.
Cô chỉ mỉm cười sau đó cũng kéo ghế ngồi xuống. Tiêu Tuyết đưa tay buộc lại tóc.
"Ngày mai tôi dẫn cô đi mua vài bộ đồ nhé"
- "Thôi không cần đâu"
"Vai của cô chắc đã khoẻ hơn nhiều rồi đó. Tự mình buộc tóc được rồi mà"
Tiêu Tuyết gật đầu: "Đúng vậy, giờ tôi cảm thấy khoẻ lắm."
Tiêu Thiện gật đầu sau đó gắp miếng thịt vào bát cô: "Được rồi, để khoẻ hơn tiểu cô nương nên ăn nhiều thịt vào nhé!"
Cô vui vẻ đáp lại: "Đa tạ, tôi sẽ ăn thật nhiều để mau khoẻ lại"
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện với nhau. Tiêu Thiện kể cho cô nghe về một ngày dài trong bệnh viện. Anh kể cho cô đã gặp những bệnh nhân như nào. Hôm nay anh chữa bệnh cho một cô gái bị gãy tay...
"Cô không thể tưởng tượng được đâu, cô gái đó cứ ngả vào người tôi vậy đó"
Tiêu Tuyết bật cười, cô đưa tay che miệng sau đó nói:
"Cô ấy thích anh rồi đó"
- "Không thể nào. Tôi không thích những cô gái dùng nước hoa quá nhiều"
"Vậy anh nói xem anh thích cô gái như nào?"
Tiêu Thiên đưa ánh mắt vô cùng chân thành nhìn cô:
"Như cô vậy"
Nghe tới đây đột nhiên cô thấy tim loạn nhịp. Cô bối rối.
"Anh đừng đùa như vậy. Tôi thì có gì chứ..."
Thấy cô đang né tránh ý mình anh cũng hiểu, anh mỉm cười sau đó nói: "Tại vì cô rất tốt, đối với tôi con gái cứ như cô là được"
Tiêu Tuyết gật đầu: "Sau này nhất định sẽ có người tốt hơn tôi để dành cho anh"
Nhưng tôi cần em là đủ...
Tiêu Thiện không đáp lại, anh chỉ lặng im nhìn cô.
Đã một tháng ở cạnh cô, mọi ngày trôi qua đều rất vui vẻ. Nhờ cô mà anh cảm nhận được hơi ấm trong căn nhà này... Anh chỉ muốn chăm sóc cô mãi, ở bệnh viện, ở hiện tại và cả tương lai. Anh thích ngắm nhìn cô cười và muốn cô như vậy... ở bên cạnh anh như vậy...
Tiêu Tuyết ngồi dậy trên chiếc giường, cô nhẹ nhàng vươn vai. Lại một ngày mới bắt đầu. Cô bước xuống đi tới chỗ tủ quần áo. Cô lấy chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần jean đen.
Đơn giản vậy là đủ. Cô nghĩ vậy sau đó gật đầu rồi bước ra ngoài.
Đúng lúc này Tiêu Thiện cũng bước từ phòng tắm ra.
Thấy anh dậy sớm như vậy cô khá bất ngờ.
"Ô... tôi còn tính làm bữa sáng xong mới gọi anh"
Tiêu Thiện mỉm cười sau đó vỗ vai cô: "Hôm nay tôi sẽ nấu bữa sáng."
Chưa hiểu chuyện gì, bình thường anh rất bận rộn vào buổi sáng, phải lo xem xét bệnh án cho bệnh nhân nữa nên cô luôn chuẩn bị bữa sáng.
Dù sao anh cũng đã nói vậy. Tiêu Tuyết không lo nghĩ gì nữa cô bước vào phòng tắm để sửa soạn.
Sau khi xong xuôi, cô bước ra ngoài. Cô luôn như vậy, giản dị nhưng luôn có một sự quyến rũ lạ kì, mái tóc đen dài xoã ngang lưng, cô vừa đi nhẹ nhàng đưa tay vén tóc. Tiêu Tuyết tiến đến chỗ bàn ăn. Trên bàn đã có sẵn hai bát mì đang nghi ngút hương thơm.
Tiêu Thiện cầm hai cốc nước ra nhìn cô:
"Sao nào, thấy tôi nấu ăn như nào?"
Tiêu Tuyết mỉm cười cô kéo ghế ngồi xuống: "Chắc chắn sẽ rất ngon"
- "Tất nhiên rồi"
Tiêu Tuyết cầm đũa lên, cô gắp đũa đầu tiên...
Cái vị này...
Tiêu Thiện vẫn đang nhìn cô chăm chú, anh đang chờ đợi phản ứng của cô.
Thấy anh như vậy Tiêu Tuyết bèn mỉm cười: "Ngon lắm, anh thử đi"
Thấy cô như vậy, Tiêu Thiện vô cùng vui anh lấy đũa để ăn.
"Ối... mặn quá" anh cau mày nói.
Tiêu Tuyết không nói gì bèn phì cười, cô đưa cốc nước cho anh.
Tiêu Thiện vội cầm lấy rồi uống hết.
"Sao mặn như vậy mà cô không nói luôn"
Tiêu Tuyết vẫn mỉm cười đáp:
"Không sao, vẫn rất ngon mà"
- "Thôi đừng ăn nữa, tôi đưa cô ra ngoài ăn nhé."
Tiêu Tuyết lắc đầu: "Đừng lãng phí đồ ăn như vậy, cho chút nước vào là sẽ đỡ ngay. Đợi tôi một chút nha"
Kết thúc bữa sáng. Theo như lời hứa hôm qua, hôm nay anh sẽ dẫn cô đi tới chỗ bạn anh để xin việc.
Hai người đi tới một quán ăn tại Nhật. Quán ăn có hai tầng, nhìn cũng rất đơn giản, quán được thiết kế theo kiểu cổ của Nhật.
Tiêu Tuyết đưa mắt vào trong, bên trong quán cũng rất đông khách.
"Ban ngày mà cũng đông như vậy sao?"
Tiêu Thiện nhìn cô sau đó nói:
"Đây là quán ăn gia truyền của nhà cậu ấy. Ở đây khá là nổi tiếng đó nha. Buổi tối chắc chắn sẽ đông hơn như vậy"
Tiêu Tuyết gật đầu.
"Sao vậy? Cô sợ mệt à?"
Tiêu Tuyết lắc đầu: "Tất nhiên là không rồi" cô đưa bàn tay sau đó nắm lại "Tôi sẽ cố gắng hết mình"
Tiêu Thiện mỉm cười sau đó bước vào: "Vào thôi nhanh nào"
Vừa thấy anh bước vào, một chàng trai người nhật cao ráo, mái tóc màu nâu nhạt liền chạy tới ôm. Anh ta nói vài câu tiếng Nhật:
"Ôi thằng bạn của tôi"
Tiêu Thiện cười sau đó nói:
"Dạo này làm ăn thế nào"
Cũng may là cô biết tiếng Nhật nên có thể hiểu họ đang nói gì.
Sau màn chào hỏi nhau một lúc thì Tiêu Thiện mới ngỏ lời.
"Kiru tôi có người bạn từ Trung Quốc mới sang đây, cô ấy đang tìm việc, không biết cửa hàng anh có còn tuyển nhân viên không?"
Kiru đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết thấy anh nhìn mình cô liền vui vẻ nói: "Chào anh Kiru, tôi là Tiêu Tuyết"
Thấy cô biết nói tiếng Nhật anh khá là bất ngờ sau đó vội gật đầu:
"Được chứ, hãy làm ở đây"
Tiêu Tuyết vui vẻ: "Cảm ơn anh"
Sau đó cả ba nói chuyện làm quen với nhau. Kiru dẫn cô đi thăm quan nhà hàng. Đúng là một nhà hàng truyền thống. Những hoa văn hoạ tiết ở đây đều khiến cô không thể rời mắt.
Đột nhiên, Tiêu Thiện có điện thoại. Anh cầm máy nghe: "Tôi nghe, bác sĩ An"
Phía bên đầu dây giọng nói vô cùng lo lắng: "Bác sĩ Dương, tôi biết hôm nay là ngày nghỉ của anh nhưng mà có việc gấp lắm. Anh tới bệnh viện đi. Có một bệnh nhân sau khi phẫu thuật xong thì bị co giật"
Nghe tới đây anh đưa mắt nhìn cô.
Tiêu Tuyết mỉm cười đưa tay ngỏ ý mau đi đi.
"Được tôi sẽ tới ngay" anh nói rồi cúp máy sau đó đi tới chỗ cô. Chưa kịp mở miệng thì Tiêu Tuyết đã nói.
"Chắc chắn quan trọng, mau đi đi. Tôi tự về được"
Tiêu Thiện có vẻ không an tâm:
"Hay tôi đưa cô về trước rồi tới bệnh viện"
Tiêu Tuyết lắc đầu: "Thôi mà bác sĩ Dương, thỉnh thoảng mới ra ngoài. Anh để tôi đi dạo chút đi."
Thấy cô nói như vậy anh cũng không ý kiến gì nữa, anh chỉ gật đầu. Tiêu Tuyết và Kiru tiễn anh ra ngoài. Nhìn theo bóng xe khuất dần.
Kiru đặt tay lên vai cô: "Cô yêu anh ấy không?"
Nghe đến đây Tiêu Tuyết vội lắc đầu: "Chúng tôi chỉ là bạn thôi. Tôi mang ơn anh ấy nhiều lắm nhưng không phải là quan hệ đó"
- "Cô ngốc, người tốt như bạn tôi cô nên giữ lấy"
"Thôi tôi cũng xin phép về luôn đây, từ mai tôi sẽ đi làm đúng giờ thưa ông chủ"
- "Cái cô này, tôi trẻ vậy sao làm ông chủ được"
Tiêu Tuyết cười sau đó nói: "Cậu chủ"
Kiru gật đầu, tỏ vẻ đắc ý: "Được rồi mai đi làm sớm"
Tiêu Tuyết gật đầu sau đó cô cúi chào theo kiểu Nhật bản.
Hai người tạm biệt nhau sau đó cô bước về. Cô đưa mắt nhìn xung quanh. Những tán cây xanh ngát và hương thơm trong mát của gió trời.
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn lên bầu trời cao vút và trong xanh ấy. Cô hít một hơi rồi thở dài nhẹ nhõm. Cảm giác yên bình nhẹ nhàng đến lạ.
"Tiêu Tuyết!"
Tiếng gọi bất ngờ...
Tiêu Tuyết quay người nhìn lại.
Một người con trai cao ráo bước tới trước mặt cô.