Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 171: Cam nguyện chịu đựng

Tức Mặc Ly cõng Duyệt Nhi đi vào, Ngu Cực đang quỳ ở vị trí đầu tiên run rẩy ngẩng đầu, thấy Tức Mặc Ly đeo một cái mặt nạ bằng tử ngọc đơn giản, không khỏi toát lên đôi chút mị hoặc. Cái này, nghe nói vị này dung nhan tuyệt thế, cũng không đeo mặt nạ, càng huống chi, trên lưng y hãy còn cõng một tiểu cô nương không có chút khả năng tấn công……..Trong lòng Ngu Cực thấp thỏm, nếu như nhận sai người………..

Tựa như cảm nhận được ánh mắt của y, Tức Mặc Ly quắc mắt, chỉ thản nhiên gật gật đầu với y.

Ngu Cực lập tức lại cúi đầu. Khí chất và phong thái như vậy, chỉ khẽ gật đầu thôi thì y đã khẳng định vị này chính là bổn tôn ấy.

Phóng mắt ra khắp hang cùng ngõ hẻm cũng sẽ chẳng có kẻ nào dám giả mạo.

“Dẫn đường.” Thanh âm lạnh lùng trong trẻo như thể từ nơi xa xăm truyền đến. Ngu Cực gần như lập tức lại cúi đầu, một lúc sau thì kịp nhận ra phản ứng thần phục thái quá của chính mình, vội vàng đứng lên, cúi thấp đầu bay đi, nơm nớp lo sợ dẫn đường ở phía trước, thậm chí đầu cũng không dám quay lại.

Bóng dáng họ vừa biến mất thì bốn mươi chín môn chủ đang quỳ trên đất đồng loạt thở phào một hơi. Ai nấy đều ngẩng đầu lên, nương theo tầm mắt nhìn về phía bóng dáng bạch y đang cõng tiểu cô nương kia đã biến mất ở chốn xa, cùng len lén lau mồ hôi lạnh.

Vài người đứng dậy,im lặng quay trở về. Một người trông có vẻ lớn tuổi nhưng hãy còn tráng kiện, vậy mà chân lại mềm nhũn không đứng dậy nổi, thuộc hạ đang ở phía xa xa nhìn thấy tình hình như vậy thì chạy tới dìu y, trên mặt là vẻ chấn kinh.

“Môn chủ đại nhân, mọi người…..Vì sao?”Thuộc hạ nọ nói không nên lời. Ngày thường vị trí của môn chủ trong lòng họ đã là đại nhân vật cực kỳ cao quý cực kỳ mạnh mẽ, mà Ngu Cực-Minh chủ của liên minh là người hùng mạnh nhất. Lại lên một cấp, không ngoài nhị vị Thánh quân, về phần còn ở trên nữa thì vị đấy thần bí như thế, từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện bên ngoài, nghe đâu mấy vạn năm trước đã chẳng biết tung tích, nhưng ai cũng không dám nghĩ xem đã đi đâu rồi.

Mà vị này, khiến Ngu Cực quỳ nghênh đón, lẽ nào là một trong nhị vị Thánh quân kia? Cấp Quỳnh Thánh quân là nữ, tuyệt đối không phải tiểu cô nương nọ, mà một người nữa là Việt Hoa Thánh quân……….

Thánh quân đó cũng không cần toàn bộ môn chủ quỳ đón cung nghênh nha!

Người của Thánh giới, trên không quỳ trời xanh, dưới không quỳ đất dày, giữa không quỳ phụ mẫu.

Mà vị này cơ hồ là những người đứng đầu Thánh giới đều quỳ đón cung nghinh, nhưng cũng chả nói được mấy lời, lại là ai?

Ông lão được dìu dậy, nghe thấy thuộc hạ hỏi câu này thì chân vẫn mềm nhũn, tức giận nói: “Chuyện này không được truyền ra ngoài, không được phép ngông cuồng tự ý phỏng đoán, ngươi chỉ cần giữ im lặng, nhớ rõ chưa?”

Thuộc hạ đó hít một hơi, ngay cả suy đoán một chút cũng không được? Lập tức gật gật đầu: “Thuộc hạ tuân mệnh! Ừm, môn chủ, chân còn run?”

Ông lão phì phì trừng mắt: “Ai bảo ta sợ đến nhũn chân? Tuổi đã lớn như vậy rồi, cơ thể hư nhược, không được hả?”

Thuộc hạ cúi đầu, là ai mấy ngày trước còn lấy một chọi mười đem mười mấy hậu bối của Hóa Lương đánh đến gần đất xa trời? Giờ lại nói cơ thể hư nhược……….

Đợi đến khi Ngu Cực vội vã đi chuẩn bị Yểm Tịch Sơn ổn thỏa rồi quay lại thì Duyệt Nhi đã nằm rạp trên người Tức Mặc Ly mà ngủ mất.

Y trực tiếp bay đến tầng hai của lầu các, thấy bên trên đã treo hơn chục viên Dạ Minh châu to bằng nắm tay, phất tay trùm lên kết giới, ánh sáng bên trong phòng lập tức trở nên tối đi, chỉ sót lại một chút ánh sáng.

Bước tới trước giường, đưa tay đem toàn bộ chăn đệm mới tinh trên giường ném trả cho Ngu Cực rồi mới từ trong nội đỉnh lấy ra một lớp đệm chăn mới mềm mại thơm hương trải lên, vuốt phẳng rồi mới cẩn thận đặt Duyệt Nhi xuống.

Quay đầu lại trông thấy Ngu Cực đang ôm đống chăn đệm kinh ngạc nhìn y. Hai mắt hơi trợn lên, miệng há hốc đến độ có thể đút lọt một quả trứng, đích thực là làm tổn hại đến hình tượng cao thủ ngày thường đức cao vọng trọng của y.

Tức Mặc Ly không nói gì, chỉ nhẹ giọng truyền âm: “Lầu các này bố trí mấy đồ vật xinh xắn một chút, tầng hai là nơi Duyệt Nhi nghỉ ngơi, trước cửa cần thêm ba bức bình phong, bên cạnh là nơi tắm rửa, bình phong và màn trướng đều cần treo lên, lấy màu hồng mà treo.”

Ngu Cực lấy lại tinh thần khép miệng đang há hốc, cúi đầu truyền âm: “Tuân lệnh.”

Nhờ có tiểu cô nương này mà Ngu Cực đã vinh hạnh nghe được Tức Mặc Ly nói với y câu dài như thế.

Tức Mặc Ly thản nhiên gật đầu, đưa tay triệu chậu ngọc, cởi giày cho Duyệt Nhi, cẩn thận lau sạch một lượt, quay đầu lại trông thấy Ngu Cực đang sửng sốt nhìn chằm chằm bàn chân ngọc ngà của Duyệt Nhi, lập tức giữa gian mày lạnh đi vài phần: “Sao còn ở đây?”

Ngu Cực suýt nữa thì lại quỳ sụp xuống, vội cúi đầu nói: “Tiểu nhân cáo lui!” Trời ạ, y thật sự không có nhìn chân của tiểu cô nương. Y chỉ là quá đỗi kinh ngạc, thật sự chỉ là kinh ngạc khi một nam tử lại phục vụ một nữ tử như vậy mà thôi đó!

Đợi đến khi Ngu Cực gần như chạy trối chết lui ra, Tức Mặc Ly mới ôm Duyệt Nhi đang say ngủ đến bên ngọc trì bên cạnh, tắm rửa cho Duyệt Nhi.

Hôm sau, tầm chính ngọ, Ngu Cực dẫn theo nhị vị nữ nhi nhu thuận khéo léo nhà mình đứng trước sơn điện chờ đợi, truyền âm xin phép của Tức Mặc Ly, ba người vội vàng vào trong lầu các.

Duyệt Nhi đã rời giường từ sớm, đang ngồi chồm hổm bên dưới gốc hoa đào nhàm chán nghịch nghịch. Khi Ngu Cực đi qua thì nghe thấy nàng đang ngồi xổm nói chuyện với kiến: “Tiểu Hắc, ngươi nói xem vì sao nhà giàu nào đều thịnh hành cây đào như vậy?”

Một nhà ba người Ngu Cực: …………..

Duyệt Nhi không phát hiện đằng sau có người đang đi qua, bàn tay nhỏ nhắn chọc chọc con kiến bự đó, tự mình trả lời: “Nếu như là Đạp Vũ sư phụ, nhất định sẽ nói ‘Tiểu ái đồ, chuyện này con thật không hiểu gì a, hoa đào tung bay, rất hợp với ‘trước hoa dưới trăng’ đó!’, nếu là Sở Từ, chắc chắn sẽ trả lời là ‘Ông đây sao biết được? Yêu cái gì cái chi, một đám ngu xuẩn!’, nếu là Mặc Ly, khẳng định sẽ đáp ‘………’, có điều nếu là ta, ta cảm thấy hoa đào còn ăn rất ngon, bánh hoa đào cũng được lắm, ngươi liệu có phải cảm thấy hoa đào có thể làm chăn không?………”

Cả nhà ba người Ngu Cực nén cười, tiểu cô nương này dễ thương quá! Ngu Cực khôi phục tinh thần, không dám làm phiền nàng, vội ra hiệu cho hai đứa con gái của mình theo y đến tầng hai, chiếu theo yêu cầu của Tức Mặc Ly mà bố trí.

Lại qua một lúc lâu, Duyệt Nhi và con kiến to nói chuyện chán rồi, cũng không muốn để ý nó nữa, chạy đến đình nghỉ chân cách đó hơn mười thước ở phía trước ngắm hoa sen.

Tức Mặc Ly đang ở trong phòng bếp cách chỗ này không xa, nghe thấy âm thanh nàng chơi đùa ầm ĩ, lo lắng gọi một tiếng: “Duyệt Nhi……………”

Thanh âm lạnh lùng mà trong trẻo truyền vào tai Duyệt Nhi, Duyệt Nhi liền từ chỗ đình bay nhanh trở về: “Mặc Ly, hôm nay chàng chậm quá, thiếp sắp đói đến xỉu rồi.”

Tức Mặc Ly: ………..

Không lâu trước đó mới ăn hết một mâm lớn bánh hoa đào mà lại……….

Tức Mặc Ly đem chiếc đĩa cuối cùng đặt vào trong mâm. Chiếc mâm này xem ra tinh xảo đến độ chỉ có thể dùng để đựng thức ăn, nhưng kỳ thực bên trong chứa cả càn khôn, cho dù có bao nhiêu đi nữa cũng có thể chứa hết, hơn nữa giữ được mùi thơm và hương vị thơm ngon không bị hư hỏng, ngay cả độ ấm cũng duy trì ở trạng thái thích hợp nhất.

Cầm chiếc mâm xoay người, nhìn Duyệt Nhi đang ngồi trên cây đào, y vội bước qua đó, giang hai tay: “Xuống đây ăn cơm.”

Duyệt Nhi từ trên cây đào thả người phóng xuống, vững vàng được Tức Mặc Ly tiếp được: “Bướng bỉnh!”

Cô hổ nhỏ hắc hắc cười ngây ngô: “Đến ngôi đình kia ăn đi, hoa sen chỗ đó nở rất đẹp.”

Một tay Tức Mặc Ly bưng mâm, tay kia bế Duyệt Nhi, hướng phía ngôi đình nhanh nhẹn bước đi.

Mà ba người Ngu Cực vừa đúng lúc từ trong lầu các chuẩn bị xong bước ra, còn chưa kịp quỳ xuống hành lễ thì đã bắt gặp một màn này, ba người cùng lúc hướng về phía căn phòng bếp hãy còn sực nức mùi thơm liếc mắt nhìn, lại đồng thời liếc mắt về phía mâm thức ăn Tức Mặc Ly đang bê, cuối cùng cùng đưa mắt nhìn nhau, trong đầu chỉ có đúng một từ.

NGUY.

Ba người lại quay đầu im lặng quan sát Tức Mặc Ly đang đút từng miếng từng miếng một cho Duyệt Nhi nơi đình viện, tâm trạng đều thay đổi. Một nam tử, tự mình xuống bếp, tự mình đút ăn, nam tử như vậy bình thường đều là ngoại lệ, mà dạng ngoại lệ như thế nhất định là mang nghĩa xấu. Chính là, người nam nhân thế kia khẳng định là nô bộc.

Mà nam tử trước mặt kia dung nhan như họa, từng cái nhấc tay từng cử động một đều phong hoa tuyệt đại tao nhã vô cùng, chỉ ngồi nơi đấy thôi đã khiến người ta biết được sự mạnh mẽ của y. Đối đãi với một cô nương như thế, chỉ có thể giải thích bằng một ngoại lệ khác, người đó rất rất yêu tiểu cô nương này.

Khi đang ngây người thì một thanh âm lạnh lùng trong trẻo bỗng truyền vào đầu: “Sao vậy?”

Ngu Cực sợ giật thót, cũng vội truyền âm đáp lại: “Tiểu nhân và hai nhi nữ thất lễ, cũng không có ý khác. Chuyện đêm qua phân phó đã chuẩn bị xong rồi, xin hỏi liệu có cần để lại hai tiểu nữ để chăm sóc cho tiểu cô nương?”

Không lâu sau, một thanh âm trong trẻo lạnh lùng lại truyền tới: “Không cần, chạng vạng mấy người Cửu Kiếm sẽ đến. Ngoài ra, trong khoảng thời gian ta không ở đây, các ngươi hẳn là hiểu làm thế nào.”

Ngu Cực cung kính đáp: “Đã hiểu, tiểu nhân cáo lui.”

Thanh âm lạnh lùng lại truyền tới: “Tiểu cô nương này là thê tử của ta.”

Ý tứ rất rõ ràng, trong lòng Ngu Cực mặc dù kinh hãi nhưng vẫn như cũ giả bộ điềm nhiên dẫn hai con gái lui đi, trước khi đi, còn không cẩn thận suýt nữa thì ngã lăn quay, may mà hai con gái đỡ được.

“Mặc Ly, chàng và người khác đang nói chuyện sao?” Duyệt Nhi quay đầu nhìn Tức Mặc Ly.

Tức Mặc Ly gật đầu: “Ừ.” Một muỗng lại đút vào miệng Duyệt Nhi.

Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi láo liên, không nói gì nữa.

Cuối cùng để tiểu gia hỏa yên ổn ăn xong, Tức Mặc Ly ôm nàng quay mặt về chiếc hồ lớn, ngắm hoa sen xanh trên hồ nở rộ tươi đẹp vô cùng, im lặng, không biết mở lời thế nào.

Duyệt Nhi lúc này lại lên tiếng: “Mặc Ly, thiếp hỏi chàng một vấn việc.” Kể từ khi rơi vào Hợp hoan lâu nàng vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này.

“Ừ.”

Duyệt Nhi ngước mắt nhìn y, gương mặt hoàn mỹ vô khuyết, đôi đồng tử bình tĩnh nhìn mình, sự chuyên chú trong đáy mắt khiến cô hổ nhỏ rất không có tiền đồ mặt đỏ tim đập, một lúc lâu sau mới ấp úng nói: “Chàng đút đồ ăn chàng làm cho thiếp, giúp thiếp rửa mặt, giúp thiếp tắm rửa, giúp thiếp mặc y phục, giúp thiếp chải tóc, cái gì cũng đều làm cho thiếp…….Vậy……Chẳng phải sẽ tổn hại đến tôn nghiêm của chàng ư……….”

Tức Mặc Ly hiển nhiên có chút khó hiểu sao Duyệt Nhi lại hỏi vấn đề này, nhìn gương mặt nhỏ nhắn mịn màng của nàng đều là vẻ căng thẳng thì bên môi cũng mang chút ý cười: “Ta nguyện ý vì nàng làm tất cả việc này, cùng tôn nghiêm với không tôn nghiêm có can hệ gì chứ? Yêu chiều nàng, vốn là việc ta muốn làm.”

Duyệt Nhi ngây ngô nhìn y, tựa như hiểu, mà cũng tựa như không hiểu.

“Có thể tính cách ta kiệm lời lạnh nhạt, không thể nói với nàng những lời đường mật, cũng không thể thường chọc nàng cười. Không có ai nói với ta nên đối với người mình yêu như thế nào, ta chỉ thuận theo tâm ý của mình mà làm thôi, có thể vì nàng làm những việc này, thế nhưng vẫn còn xa lắm, chưa đủ đâu. Có khi ta thấy, nàng thường thích rời nhà ra ngoài, liệu có phải vì quá buồn chán?”

Tức Mặc Ly nói đến đây, nhớ chực ra nói dài như vậy, cũng hơi buồn cười: “Nàng muốn gì, ta đều sẽ cho nàng.”

Đưa mắt nhìn thế nhưng bắt gặp Duyệt Nhi hai mắt long lanh lệ nhìn mình thì y có hơi hoảng, cho rằng bản thân nói sai cái gì: “Duyệt Nhi, sao vậy?”

Duyệt Nhi vùi đầu vào trước ngực y cọ cọ, rồi mới ấp úng nói: “Thiếp cảm động quá!”

Tức Mặc Ly đưa tay xoa tai nàng, không nói lời nào.

Cô hổ nhỏ hãy còn cảm động một lúc, bỗng nhớ tới một việc cực kỳ quan trọng, vội ngẩng đầu nhìn Tức Mặc Ly, lo lắng nói: “Mặc Ly? Hốt Hốt thì sao?” Đừng nói là bị chết đuối rồi nha! Trái tim cô hổ nhỏ Duyệt Nhi thấp thỏm không yên.

Hốt Hốt, đừng trách mẫu thân vừa hồ đồ lại vừa nhẫn tâm……Nàng hiện giờ mới nhớ tới nhóc…

Quả thực, có Tức Mặc Ly ở bên, Duyệt Nhi trước giờ chưa bao giờ lo lắng Hốt Hốt xảy ra vấn đề lớn gì, đây chỉ là thói quen, huống hồ Hốt Hốt cũng không đơn giản.

Tức Mặc Ly đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi nàng: “Con hiện giờ đang ở Thủy Nguyên cốc, lúc đó được Vu Sơn và Vân Vũ tìm thấy.”

Duyệt Nhi an tâm, trong lòng bỗng dưng nảy sinh rất nhiều nhớ thương: “Mặc Ly, thiếp bây giờ có thể nhìn con không?”

“Ừ.” Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi, đứng bên đình thi triển pháp thuật. Mặt hồ bắt đầu gợn sóng lăn tăn, hiện ra khung cảnh Thủy Nguyên Cốc.

Đầu tiên, lọt vào tầm mắt là gương mặt hết mực tôn kính của hai người Vu Sơn và Vân Vũ, trước hành đại lễ, Duyệt Nhi vội nói: “Hốt Hốt đâu?”

Cảnh tượng trên mặt hồ thay đổi, hiện ra bóng dáng Hốt Hốt.

Nhóc đang ngủ trên cây, gương mặt dễ thương hãy còn hơi đỏ, rõ ràng là sống rất tốt. Một đám hư linh hầu vây quanh nhóc, Hư Linh hầu vương ngồi một bên, im lặng đếm trái cây.

Hốt Hốt chào đời, Duyệt Nhi liền để Hư Linh hầu vương và Long Đằng vương tặng cho Hốt Hốt, nửa làm bạn chơi cùng nửa làm tọa kỵ, không ngờ đến lúc này đi theo Hốt Hốt, nhưng thật ra là hai đứa nó trở về quê nhà.

“Liệu có muốn đón Hốt Hốt về?”

Tức Mặc Ly lắc đầu: “Chậm mấy ngày đã, để con ở đây tu luyện cũng không tồi, đỡ biếng nhác.”

Duyệt Nhi gật đầu, lại lưu luyến không đành nhìn Hốt Hốt một lúc, huyễn cảnh trên mặt hồ đã bị Tức Mặc Ly tản mất.

Duyệt Nhi đưa mắt nhìn quanh, nơi này và lục giới cũng không giống: “Mặc Ly, thiếp quên hỏi, đây là nơi nào?”

“Thánh giới.”

Duyệt Nhi ngờ vực không hiểu: “Vì sao thiếp chưa từng nghe qua bao giờ?”

Tức Mặc Ly đùa nghịch tai nàng, nhẹ giọng nói: “Lục giới chỉ biết thiên đạo, vì Thiên đạo chấp hành trừng phạt, Duyệt Nhi, nàng biết vì sao có hình phạt không?”

“Vì bọn họ làm trái quy tắc vạn vật, hoặc là cương thường.”

Tức Mặc Ly gật đầu: “Quy luật đó là ai đặt ra? Là Thánh giới. Kỳ thực thế gian này, lục giới kia mà chúng ta trước đây sinh sống thật ra chỉ là một trong rất rất nhiều lục giới, Thánh giới thông qua Thiên đạo cân bằng lục giới.”

Duyệt Nhi than thở: “Thế ra thiếp gặp được chàng cũng chả dễ dàng gì. Nếu như sai thời không, vậy không phải là chàng rồi.”

“Không đâu, ta cuối cùng sẽ tìm được nàng.”

Duyệt Nhi thế nhưng hãy còn quan tâm đến một việc khác, cũng không để ý câu này của Tức Mặc Ly, lại hỏi: “Người của Thánh giới thì sao?”

“Viễn cổ thần duệ đến một thời cơ nhất định sẽ lịch kiếp mà tiêu tan. Thực ra phần lớn đều là lịch kiếp biến mất tại lục giới, đi đến Thánh giới, bắt đầu sinh sôi. Mặc dù có thiên đạo kìm hãm, nhưng là đến bây giờ mà thôi, Thánh giới cũng có thần tộc lịch kiếp mà đến, chẳng qua rất ít.”

“Vậy người Thánh giới liệu có phải so với người của Thần giới càng lợi hại hơn?” Giọng nói của Duyệt Nhi đã trở nên mơ hồ.

Tức Mặc Ly lắc đầu: “Xem tình hình thì cũng có số khác, có điều đa phần người Thánh giới so ra sẽ lợi hại hơn, bởi vì bản thân đã tự có cơ thể qua một tầng tu luyện.” Y nói rồi, cúi mắt xuống, nhưng thấy đôi mắt to tròn của cô hổ nhỏ đã hơi khép lại, rõ ràng là nghe tới buồn ngủ rồi.

Ôm Duyệt Nhi quay trở lại phòng ngủ đặt lên giường, Duyệt Nhi mở mắt, nhìn Tức Mặc Ly.

“Duyệt Nhi, nàng ở đây một thời gian.”

“Vậy chàng thì sao?”

“Ta có việc cần xử lý, trước rời đi một thời gian. Đám Cửu Kiếm đêm nay sẽ đến đây, sẽ có người nói với nàng phải làm gì.”

Duyệt Nhi gật đầu, đôi mắt to tròn dâng lên một tầng hơi nước: “Thiếp không nỡ xa chàng.”

Tức Mặc Ly suýt nữa thì thỏa hiệp, cuối cùng đành nói: “Nhanh thôi.”

Cô hổ nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, Mặc Ly là phu quân đỉnh thiên lập địa lợi hại nhất, nhất định có việc cần phải giải quyết.

Tức Mặc Ly hôn nàng, đứng dậy bước ra ngoài, quay đầu lại, nhìn Duyệt Nhi với đôi mắt to tròn long lanh hai giọt lệ, yếu ớt nhìn y.

“Không được chạy lung tung.”

“Ừm.”

“Đi ngủ đúng giờ.”

“Ừm.”

“Không được nói nhiều với người khác.”

“Ừm.”

Tức Mặc Ly buộc lòng phải nhẫn tâm phi người bay ra ngoài.

Cô hổ nhỏ nhìn theo một lúc, ngây ngốc không hề khóc, mà là……..Yên lặng ngủ mất.

Không bao lâu, Tức Mặc Ly lại phi thân trở về, thấy nàng đang ngủ say sưa, quyến luyến sờ sờ tai nàng, một lúc lâu sau mới đứng dậy rời đi.