Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 89: Tiểu ái đồ, vi sư đến rồi (2)

Doanh Châu.

Chủ điện.

Ôn Chi Hàn dù thế nào cũng không ngờ tới Duyệt Nhi bỗng dưng lại đến Doanh Châu, thắm thiết nhìn Duyệt Nhi, thấy nàng trước sau như một chuyên tâm ăn uống thì đành nén kích động trong lòng.

Duyệt Nhi uống trà súc miệng xong liền từ trong túi càn khôn lấy ra một món đồ chơi, bàn tay nhỏ nhắn vừa đùa nghịch vừa nói: “Chi Hàn, Doanh Châu chúng ta bao nhiêu đệ tử? Thực lực ra sao?”

Thần trí Ôn Chi Hàn nháy mắt ngập tràn mãn nguyện bởi giọng nói mềm mại ngọt ngào cùng biểu cảm ngoan ngoãn của Duyệt Nhi, cười nói: “Doanh Châu nội môn đệ tử ba ngàn, đều là tu vi Đại La Kim Tiên, đệ tử ngoại môn hơn vạn, tu vi tất cả đều trên Đại la Thượng tiên, hộ vệ ba vạn, tu vi đa phần đều trên mức Cửu Thiên Huyền Tiên.”

Duyệt Nhi đang nhìn món đồ chơi, ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào với Ôn Chi Hàn: “Triệu tập họ lại, cùng ta đi đến Yêu giới thưởng ngoạn, được không?”

Ôn Chi Hàn không chút do dự gật đầu: “Yêu cầu của Duyệt Nhi, có gì mà không được?” Y cho rằng nàng sẽ không bước vào Doanh Châu nữa, cho dù giúp nàng không thu được ích lợi về mặt buôn bán cũng như các phương diện khác, y vẫn sẽ không chút băn khoăn mà đồng ý với nàng.

Y cũng không biết vì sao, có lẽ chỉ đơn giản vì hiện tại y vẫn cho được thứ nàng cần.

Dứt lời đã gọi Tiên đồng ngoài cửa vào, truyền lệnh xuống.

Hai mắt Duyệt Nhi híp lại, đáng yêu không thể tả, Ôn Chi Hàn chỉ cảm thấy cứ như vậy nhìn nàng thì đã cực kỳ mãn nguyện: “Duyệt Nhi, chi bằng ở lại Doanh Châu một thời gian, chuyện bên đó của Yêu giới, đừng vội.”

Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Ở đây sẽ nhớ đến Khanh Lan và phụ thân ngươi.” Trầm mặc lại nói: “Phụ thân ngươi, ở cùng với Thược Dược tiên tử?” Ôn Chi Hàn không có biểu hiện gì, chỉ lắc đầu nói: “Ông đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện ở Tiên giới, Thược Dược tiên tử cũng không biết ở nơi nào, hẳn là theo ông mà thôi.”

“Phụ thân ngươi không đúng, đời này đã phụ hai người.” Duyệt Nhi rất nghiêm túc nói ra sự thật này. Cho không được mà buông bỏ cũng không xong, không đành lòng tổn thương nhưng cuối cùng vẫn là thương tổn.

Ôn Chi Hàn buồn bã, nhất thời khó mà đè nén: “Hôm đó ta nói cưới nàng, nàng còn nhớ chăng? Nếu là Duyệt Nhi, ta nhất định không phụ bạc nàng.” Y nhất định sẽ không phụ nàng, tiếc rằng bản thân một chút cơ hội cũng không có, cô nương mà bản thân đời này nhất kiến chung tình, chung quy chỉ có thể ước mà không được.

Thế nhưng Duyệt Nhi không hiểu y đang nói gì, trên mặt đều là nhớ nhung: “Mặc Ly không phụ ta thì đời này đã mãn nguyện rồi.”

Cửu Kiếm đứng bên cạnh nhìn gương mặt ảm đạm của Ôn Chi Hàn, cười thầm trong lòng, Duyệt Nhi cô nương mặc dù không hiểu rõ, nhưng đối với chủ thượng thì lại cực kỳ thông suốt, lời nói không chút do dự như vậy, không nghi ngờ gì chính là lời cự tuyệt tốt nhất.

Ôn Chi Hàn còn chưa kịp đáp lời thì bên ngoài đã truyền tới một giọng nói trong trẻo nhàn nhã: “Doanh Châu sơn chủ gần đây khỏe chứ? Dung Thời tùy tiện đến đây, làm phiền rồi.”

Thanh âm vừa dứt, hai thân ảnh tuấn tú đã xuất hiện nơi cửa điện, Kha Mộ Thanh và Ninh Tê toàn thân cứng đờ, đều cúi thấp đầu, không rõ là biểu cảm gì.

Duyệt Nhi nghe thấy giọng nói quen thuộc này, nghi hoặc nói: “Đông Hải Thái tử?”

Dung Thời thấy nàng ngoan ngoãn ngồi đó, trên tay còn cầm một món đồ chơi nho nhỏ, không phải là tiểu cô nương khi ấy ở Đông Hải long cung hỏi y và Kha Mộ Thanh ai nghe ai sao? Y đảo mắt nhìn, nhưng không phát hiện Lạc Thủy Thượng thần vẫn ôm nàng không buông, nhất thời có chút ngạc nhiên: “Đúng là Duyệt Nhi cô nương, đã lâu không gặp, cô nương vẫn khỏe chứ.”1

1Nguyên văn: “Biệt lai vô dạng”: Hi vọng ai đó vẫn khỏe từ khi chia tay

Duyệt Nhi phấn khởi quay mặt về phía Kha Mộ Thanh và Ninh Tê: “À, không việc gì.” Biểu cảm giảo hoạt nhìn mọi người một hồi không nói lời nào, Kha Mộ Thanh và Ninh Tê càng cúi thấp đầu, Dung Thời cũng trầm mặc không nói.

Chỉ Thủy đứng bên cạnh Dung Thời, trên trên dưới dưới nhìn Duyệt Nhi, hiện giờ sớm đã gấp đến độ liền cất tiếng: “Duyệt Nhi muội muội!”

Y nghe nói Duyệt Nhi ở Ma Vực cưỡi Long Đằng Vương về Doanh Châu thì liền vội vã rời Nam Hải, dọc đường gặp Đông Hải Thái tử Dung Thời cũng tương tự như vậy nghe được tin tức, mặc dù mục đích của hai người bọn họ không giống nhau, nhưng nơi cần tới lại như nhau, liền kết bạn đến đây.

Lúc trước Duyệt Nhi bị Cốc Quân Tinh Ma quân bắt cóc, y cũng vội vàng xông đến Ô Điệp Châu đi tìm, cuối cùng chỉ gặp một lần, Lạc Thủy Thượng thần lại trông giữ rất gắt liền quay về. Sau đó lại nghe tin Duyệt Nhi bỏ nhà ra đi, khi ấy đệ tử Bồng lai và Doanh Châu ra ngoài tìm người. Bản thân cũng phái người đi tìm, nhưng dù thế nào cũng không tìm được. Hiện giờ thấy Duyệt Nhi trải qua hai lần trắc trở khó khăn nhưng vẫn dịu dàng đáng yêu như trước, liền lập tức an lòng.

Hai tai Duyệt Nhi hưng phấn dựng thẳng: “Chỉ Thủy ca ca.”

Một lần ly biệt, vậy mà đã hơn hai mươi năm a!

Chỉ Thủy tay chân bối rối, rõ ràng cũng có chút khẩn trương, rất lâu sau mới lúng túng nói: “Không việc gì là tốt rồi, không việc gì là tốt rồi.” Nói rồi bản thân cũng phiền muộn vì hành vi của chính mình ở trước mặt nàng càng lúc càng trì độn, không phải tự nhủ tự đáy lòng chỉ xem nàng như muội muội sao? Để cứu vớt hình tượng của mình, Chỉ Thủy đành nói: “Duyệt Nhi muội muội, sao vừa xuất hiện đã tới Doanh Châu rồi, Mẫu vương rất nhớ muội, chi bằng đến Nam Hải, Chỉ Thủy ca ca dẫn muội đi ăn đồ ngon?”

Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi sáng lấp lánh: “Nam Hải…” Trong nháy mắt hương vị mỹ thực ấy liền khiến Duyệt Nhi cẩn thận nuốt nuốt nước bọt, một lúc lâu sau mới kiên quyết nói: “Không được! Muội đến Doanh Châu là để mượn binh.” Nói rồi lại vội vàng tiếp lời: “Sau này có cơ hội nhất định đi!”

Chỉ Thủy đã bị ánh mắt khinh bỉ của Ôn Chi Hàn nhìn đến độ chẳng cảm thấy gì, nghi hoặc nói: “Mượn binh? Duyệt Nhi muốn làm gì?” Y cũng không biết chuyện Duyệt Nhi bị bắt đến Yêu giới, phế đi linh lực.

Duyệt Nhi kéo kéo lỗ tai, bất đắc dĩ nói: “Muội muốn bắt nạt Yêu vương, nhưng nghe nói hắn có rất nhiều binh, liền đến mượn binh, phía Bồng Lai cũng đã truyền tin rồi. Thêm người của Doanh Châu, người của chúng ta hai ngày nữa tề tựu rồi liền đi Yêu giới.”

Chỉ Thủy vội nói: “Duyệt Nhi muội muội đừng lỗ mãng, đại quân Yêu giới kia mười mấy vạn, Doanh Châu và Bồng Lai không tới mấy vạn người, cho dù đều là tinh anh Tiên giới nhưng vẫn không có khả năng thắng.”

“Vậy à? Vì sao ai nấy đều nói vậy?” Lỗ tai Duyệt Nhi cụp xuống, bộ dạng thất vọng, mọi người nhìn mà đau lòng không thôi.

Chỉ Thủy cân nhắc một lúc, nói: “Ta truyền tin cho Mẫu vương, để bà điều binh Nam Hải đến đây.” Doanh Châu Bồng Lai mặc dù nhà giàu có tiền, nhưng chung quy không phải Vương tộc chính thống Tiên giới, binh tướng dù tinh anh nhưng dù gì vẫn sẽ bị quy định Tiên giới hạn chế số lượng. Nam Hải Long vương là nhất mạch Vương tộc, số lượng binh nắm giữ không có hạn chế gì, chẳng qua là phải trung thành với Ngọc hoàng đại đế.

Có điều, chỉ thuyên chuyển một chút nên không ngại.

Dung Thời còn đứng cách Kha Mộ Thanh một khoảng, nghe Chỉ Thủy nói vậy thì thâm trầm liếc nhìn Duyệt Nhi một cái cũng cười nói: “Đông Hải nguyện dốc bảy phần binh lực trợ giúp.” Việc này, ngay cả Kha Mộ Thanh bên dưới lớp mặt nạ cũng có chút kinh ngạc, một lúc lâu sau, y chấn kinh ngẩng đầu nhìn Dung Thời, ánh mắt chạm nhau, dây dưa vướng mắc, trong nhất thời, Kha Mộ Thanh đã hiểu tấm lòng của Dung Thời.

Duyệt Nhi đối với y có ơn tái sinh, tuy rằng y chưa bao giờ nhắc đến, nhưng Dung Thời biết, cũng khắc ghi trong lòng.

Gương mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi tràn đầy cảm kích, xoay mặt, cuối cùng vẫn chỉ lên tiếng dịu dàng ngọt ngào: “Đa tạ mọi người.” Chỉ Thủy thấy nàng lại long lanh lệ, khóc cười không xong, vội nói: “Người một nhà, đừng khách khí.” Duyệt Nhi mặt mày hớn hở, mạnh mẽ gật gật đầu: “Ừm!”

Sự việc cũng không thuận lợi như tưởng tượng.

—————————

Hai ngày sau, Ngọc hoàng đại đế phái Thái Thượng Lão Quân tới mời Duyệt Nhi đến Cửu Trùng Thiên một bận.

Thái Thượng Lão Quân thấp tha thấp thỏm dẫn Duyệt Nhi đến trước Lăng Tiêu điện.

Duyệt Nhi nét mặt không rõ nguyên do, còn thiếu một hai ngày nữa nàng sẽ dẫn người tới Yêu giới rồi, sao Ngọc Đế bỗng dưng lại triệu nàng đến, bọn họ cũng không thân thiết gì mà.

Ngọc Đế uy nghiêm nhìn Duyệt Nhi, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này dường như cao chừng ấy, mấy mươi năm trước là dáng vẻ đó, mấy mươi năm sau vẫn dáng vẻ đó, ngoan ngoãn nhu thuận đến độ ông hoài nghi liệu thật sự bảy phần binh lực của Thiên giới mấy ngày nay đều là vì nàng mà điều động.

Binh lực Tiên giới dồi dào, tứ hải chiếm bảy phần, binh tôm tướng cua thuộc Đông Hải và Nam Hải trong tứ hải lại chiếm phần nhiều nhất. Mấy ngày gần đây, Nam Hải không những điều động toàn bộ binh lực mà còn mượn một nửa binh lực Bắc Hải và Tây Hải, phía Đông Hải cũng điều động bảy phần binh lực. Thêm vào đó còn có mấy vạn tinh anh của “nhà giàu” Tiên giới là Doanh Châu và Bồng Lai, trong nháy mắt bảy phần binh lực của Tiên giới đã âm thầm biến động.

Ngọc Đế kinh hoảng, vội vàng thăm dò một phen nên hôm nay mới có hành động triệu Duyệt Nhi đến Lăng Tiêu điện. Đối diện là tiểu bảo bối của Lạc Thủy Thần Quân, tiểu ái đồ của Đạp Vũ Thần Quân, Ngọc Đế chỉ cảm thấy nội tâm mình đang điên cuồng rít gào, nếu như không phải hai vị Thần Quân này hiện giờ đều không ở Tiên giới, ông ta dám gọi tiểu cô nương này đến à? Trấn định tâm thần, Ngọc Đế dùng giọng điệu thân thiết dịu dàng nhất của cả đời mình, nói: “Duyệt Nhi cô nương, nghe nói mấy ngày nay cô nương đang triệu tập binh lực của Tiên giới?”

Bàn tay Duyệt Nhi nghịch nghịch viên Mẫu Đơn Nhan trong tay, nghi hoặc nói: “Đúng thế, sao vậy?”

Ngọc Đế bình định cảm xúc, tiếp tục nói: “Tiên có Tiên quy, cô nương triệu tập đại bộ phận binh lực như vậy, không những giống như phạm thượng, mà còn phớt lờ Tiên luật, mạo phạm điều lệ của Tiên giới.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi cuối cùng cũng ngẩng lên, thật thà nói: “Ta muốn đi đánh Yêu giới, ý ông là ta vô cớ xuất binh sao?”

Ngọc Đế nhìn biểu tình chân thật của nàng, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“À.” Mẫu Đơn Nhan trong tay Duyệt Nhi lại nghịch lên nghịch xuống, Vương Mẫu nương nương ở bên cạnh Ngọc Đế nhìn mà tâm can ngứa ngáy, Duyệt Nhi nghiêm túc suy nghĩ một lúc, gương mặt giãn ra, cười nói: “Vậy ông phong ta làm Tiên giới Uy Vũ Đại tướng quân, phụng mệnh thảo phạt Yêu giới, vậy không phải được rồi sao?” Chuyện đơn giản như vậy cũng phải triệu nàng từ Doanh Châu tới.

Chúng tiên nhân ở Lăng Tiêu điện suýt nữa thì đều thổ huyết, Lý Tịnh trước giờ cao ngạo tự đại bước ra, bất mãn nói: “Tiểu cô nương, Tiên giới Đại tướng quân há như cô muốn làm là làm? Đừng tưởng là đông người bảo vệ cô thì liền có thể vô pháp vô thiên. Tiên giới chúng ta lẽ nào lại sợ một tiểu cô nương không thần không tiên, không yêu không ma, không người không quỷ như cô sao?”

Cửu Kiếm và Ôn Chi Hàn lần này đi theo Duyệt Nhi, nghe thấy lời nói lăng nhục Duyệt Nhi như vậy, Ôn Chi Hàn phẫn nộ nói: “Duyệt Nhi mạo phạm Tiên luật của các người khi nào. Binh lực của mấy nhà chúng ta đương nhiên là có thể tùy ý điều động đi “thao luyện” một phen, chẳng lẽ còn cần Ngọc Đế bệ hạ đồng ý?” Doanh Châu và Bồng Lai là phú quan Tiên giới, thực lực hùng hậu, Ngọc Hoàng Đại đế lại muốn thế nào?

Lý Tịnh thấy tiểu sơn chủ Doanh Châu tuổi còn trẻ mà đã ở trước mặt chúng tiên bày tỏ thái độ, bác bỏ lời mình, y vốn là người hết sức nhỏ mọn, hiện giờ sao có thể phục, liếc nhìn Duyệt Nhi đang ngoan ngoãn đứng trong điện, cười lạnh nói: “Điều bảy phần binh lực của Tiên giới chúng ta, còn muốn phong làm Uy Vũ Đại tướng quân? Nực cười, đây là muốn lật đổ Tiên giới, chẳng phải sao? Còn muốn ra ngoài cho mất thể diện?” Nói tới đây thì càng tức giận, nhớ đến tin đồn trước kia, giọng càng lớn hơn: “Đừng cho là có mấy nam nhân chống lưng thì có thể làm xằng làm bậy, bất quá là kẻ “nhân tận khả phu”1 …”

1 ai cũng có thể làm chồng

Lời này thì không chỉ chúng tiên mà ngay cả Ngọc Đế cũng kinh hoảng, vừa định ngăn Lý Tịnh tiếp tục nói thì y đã bị một chiêu của Cửu Kiếm đánh văng lên cây cột trụ trên Lăng Tiêu điện, hộc một búng máu.

Chúng tiên ai nấy đều nín thở, không dám phát ra tiếng động nào nữa. Cửu Kiếm nhìn đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi đều là phẫn nộ, lệ quang lấp lánh, lập tức càng tức giận, chỉ hận không thể đánh cho Lý Tịnh hôi phi yên diệt: “Hôm nay niệm tình ngươi là đại tướng của Tiên giới, không lấy mạng ngươi, Duyệt Nhi cô nương của chúng ta, há có thể để cho ngươi sỉ nhục?”

Dứt lời đã quay laại đối diện với Ngọc Hoàng Đại đế, trên mặt đều là vẻ lạnh lùng băng giá: “Ngọc Hoàng Đại đế, nếu đám tiên nhân tự cho là đúng các người cho rằng Duyệt Nhi muốn lật đổ Tiên giới bát nháo này, thay thế địa vị của ông, vậy đại khái cũng không cần nghĩ nữa. Duyệt Nhi cô nương nếu như muốn Tiên giới, không cần phải phiền phức điều động binh lực như vậy, bất quá chỉ một câu, chủ thượng nhà chúng ta sẽ tự tay đặt Tiên giới các người vào tay nàng. Nếu như các người sỉ nhục Duyệt Nhi cô nương như vậy, hôm nào đó đừng trách người Thần giới chúng ta không khách khí, lần nữa tái diễn loạn Hạo Thiên Thần Đế, các người thấy sao?”

Cửu Kiếm là tu vi Thiên Thần cao nhất, cho dù là ở Thần giới cũng có thể hô mưa gọi gió, há lại sợ mấy người Tiên giới. Phen này tức giận mà nói vậy, một chút cũng không khách sáo.

Lời này khiến sắc mặt Ngọc Đế xanh mét, ông vốn gọi Duyệt Nhi đến hỏi chuyện, chỉ muốn từ nàng có một lời đảm bảo mà thôi, ông đã hết sức cẩn thận không dám đụng chạm tiểu cô nương này, tiếc rằng Lý Tịnh kia lại nói ra những lời ấy, đừng nói Cửu Kiếm và Ôn Chi Hàn, ngay cả ông cũng cảm thấy quá quắt.

Chúng tiên đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết làm thế nào mới được, đành phải yên lặng nhìn Duyệt Nhi nhỏ bé đứng giữa điện.

Duyệt Nhi dù biết Lý Tịnh mắng nàng, nhưng vẫn có vài điều không hiểu, nước mắt ầng ậng, giọng nói mềm mại ngọt ngào tràn đầy ủy khuất: “Cửu Kiếm, “nhân tận khả phu” là ý gì?” Trong tiểu thoại bản không có câu này.

Cửu Kiếm hoảng hốt, mở miệng nhưng không biết trả lời như thế nào. Gương mặt Duyệt Nhi lại quay sang Ôn Chi Hàn: “Chi Hàn, “nhân tận khả phu”là ý gì?”

Ôn Chi Hàn cúi đầu, thấy dáng vẻ nàng như vậy, quả thực không đành, miễn cưỡng cười nói: “Là nói, ai ai cũng có thể làm thầy, ở phàm gian dạy người đọc sách biết chữ, chính là phu tử.”

Duyệt Nhi ủ rũ gục đầu, một lúc lâu sau mới ‘à’ một tiếng: “Chung quy ta cảm thấy hình như không phải vậy.”…

Cửu Kiếm liền vội nói: “Đương nhiên là như lời Doanh Châu sơn chủ rồi, Duyệt Nhi cô nương đừng nghĩ linh tinh, cô nương không phải muốn đi đánh Yêu giới sao? Hiện giờ đại quân đã đến cửa vào Yêu giới đợi cô nương rồi. Chúng ta không để ý tới bọn họ, hiện giờ liền đi.”

“Nhưng mà…” Duyệt Nhi ngẩng mặt lên, quay về phía Ngọc Đế: “Ông ấy cũng chưa phong ta làm Uy Vũ Đại tướng quân, ta bỗng dưng cảm thấy làm Tướng quân rất oai.”

Chúng tiên: … Đây không phải trọng điểm, được không?

Lúc này ánh mắt Ngọc Hoàng Đại Đế nhìn Duyệt Nhi đều là cảm kích, cuối cùng cũng có bậc thang có thể leo xuống rồi, vội nói: “Lý Tịnh nói năng lỗ mãng, Duyệt Nhi cô nương đừng trách, sau này sẽ xử phạt. Duyệt Nhi cô nương muốn đi thảo phạt Yêu giới, vậy phong cô nương là Uy Vũ Đại tướng quân làm thống lĩnh, vì Tiên giới giành lấy vinh quang.” Miễn là tiểu cô nương này không để bụng, hai vị Thần Quân đương nhiên sẽ không thật sự đốt trụi Tiên giới này của ông.

Duyệt Nhi gật gật đầu, xoay người cất tiếng hô: “Tiểu hầu!” Hư Linh Hầu vương liền hiện ra từ hư không, ở trong không trung vẽ một vòng, chẳng bao lâu sau, Long Đằng vương thân hình khổng lồ đã xuất hiện bên ngoài Lăng Tiêu điện, khiến chúng tiên nhìn mãi.

Duyệt Nhi bay người đứng trên lưng Long Đằng vương, kéo tiểu hầu đến bên cạnh, cười nói: “Cửu Kiếm, Chi Hàn đến đây, chúng ta đi nhanh một chút.”

Cửu Kiếm và Ôn Chi Hàn đưa mắt nhìn nhau, mà thôi, Duyệt Nhi cô nương không truy cứu, vừa rồi cũng coi như đã cho Lý Tịnh một bài học, nên cũng nhanh chóng bay lên đứng trên lưng Long Đằng vương, nhờ phúc của Duyệt Nhi cô nương, họ may mắn được Long Đằng Vương chở một đoạn đường.

Bàn tay nhỏ nhắn của Duyệt Nhi chỉ về một phía, Long Đằng Vương liền vọt lên trời mà đi, nháy mắt đã mất hút khỏi tầm mắt của chúng tiên.

Chúng tiên ai nấy lau mồ hôi, đưa mắt nhìn Lý Tịnh nơi cột trụ đang cố gắng đứng dậy, vẻ mặt đều có chút không đồng ý, may mà Duyệt Nhi cô nương không hiểu đó là ý gì, lời nói khó nghe như vậy đối với cô nương nào cũng đều là sự sỉ nhục vô cùng. Trong ngũ giới, cũng chỉ có mấy nữ tử làm lô đỉnh mới có thể bị gọi là kẻ ai cũng có thể lấy làm chồng mà thôi.

Nếu nói bị Ngọc Hoàng triệu đến khiến sự việc không thuận lợi, thì những việc kế tiếp thế nhưng lại suôn sẻ đến đáng sợ.

Khi Duyệt Nhi dẫn gần ba mươi mấy vạn binh tướng Tiên giới tiến vào Yêu giới, vốn cho rằng sẽ gặp phải sự phản công mãnh liệt, không ngờ trên cây đại thụ của Yêu giới cờ trắng lại phấp phới tung bay, giống như sớm đã dự đoán được tình huống này.

Duyệt Nhi với tư cách là Uy Vũ Đại tướng quân của Tiên giới, rất chi khí phách cưỡi Long Đằng vương, nhanh chóng hướng nơi thâm sâu của Ma giới mà đi, sau lưng: Chỉ Thủy, Dung Thời, Kha Mộ Thanh, Thất Mệnh, Cửu Kiếm, Ninh Tê, Ôn Chi Hàn, Khổng Tước đứng thành một hàng. Trong khoảnh khắc, cảm giác sứ mệnh anh hùng đạp biến sơn hà, chinh chiến sa thành hoa hoa lệ lệ bao trùm lên người cô hổ nhỏ Duyệt Nhi.

Nàng đứng trên Long Đằng, quay đầu cười nói: “Các huynh đệ, hôm nay hãy để lưỡi đao của chúng ta được tắm máu thỏa thuê!”

Mọi người sau lưng ai nấy đều bất đắc dĩ đổ giọt mồ hôi lạnh to đùng: …Lời thoại trong tiểu thoại bản của phàm gian không được dùng bừa, được không hả?!

Trải qua một ngày, Yêu giới cũng không có điều gì bất thường, khiến Duyệt Nhi cho rằng Yêu giới liệu có phải lúc nào đó đã bị tiêu diệt rồi không.

Đến một đỉnh núi cao, Duyệt Nhi cho Long Đằng vương dừng lại trên cây đại thụ cao nhất nơi đỉnh núi, dùng linh lực và pháp thuật hô một câu: “Lục Bằng Hứa đồ vô lại! Hôm nay ta đến bứng sào huyệt ngươi đây! Lăn ra đây ứng chiến đi!”

Lục Bằng Hứa đồ vô lại! Hôm nay ta đến bứng sào huyệt ngươi đây! Lăn ra đây ứng chiến đi!

….

Giọng nói êm ái ngọt ngào nháy mắt liền lan xa rất xa, một lần lại một lần vang vọng khắp Yêu giới.

Binh lính Tiên giới: … Chưa từng nghe lời lẽ thô lỗ như vậy, à, không, lời tuyên chiến đáng yêu như vậy.

Đợi hết hai ngày, Duyệt Nhi cuối cùng nghe thấy vô số tiếng tay áo bay phần phật từ trên trời truyền tới, trong lòng mừng rỡ, nói: “Tới rồi, đại chiến tới rồi!”

Nàng khẩn trương ném Mẫu Đơn Nhan trong tay, đợi đối phương tới gần công kích.

Đáng tiếc là, âm thanh dần dần dừng lại ở phía đối diện cách đấy không xa.

Chúng binh sĩ Tiên giới mắt chữ A miệng chữ O nhìn mười mấy vạn đại quân tương tự ở phía đối diện, điều không giống, chính là cờ xí của bọn họ đều là cờ trắng.

Lục Bằng Hứa từ giữa không trung đạp mây đi tới, y trông có vẻ gầy yếu, chỉ hai mươi năm ngắn ngủi đã khiến gương mặt từng mang vẻ quý khí bức người của y bị giày vò đến độ gầy xọp, lúc này ánh mắt y bình thản, thần sắc cũng hết sức bình tĩnh, yên yên lặng lặng đi đến phía trước Duyệt Nhi, ngay cả pháp khi cũng chưa từng thi triển, chỉ nói: “Mấy vạn đại binh của Yêu giới, đầu hàng, mạng của Lục Bằng Hứa ta, cô cứ lấy tùy thích.”

Duyệt Nhi ủ rũ giậm chân một cái, tức giận nói: “Sao ngươi có thể đầu hàng như vậy?! Chúng ta còn chưa giao chiến mà!” Chết tiệt, như vậy nàng sẽ chẳng thể nào uy vũ rồi.

Lục Bằng Hứa thẳng thắn nói: “Sinh mạng mấy mươi vạn năm của ta đều vì nhất thống Yêu giới mà nỗ lực, hiện giờ trong hai mươi năm này ta đã tận lực rồi, như vậy cũng không có gì hối tiếc, nhưng Yêu giới không thể vì ta mà sinh linh đồ thán, tiểu cô nương, năm đó ta quả thực hổ thẹn với cô, hình phạt của Lạc Thủy Thần quân suốt hai mươi năm này khiến ta sống không bằng chết, hiện giờ ta chỉ xin được chết, hi vọng cô rộng lòng giúp đỡ.”

Duyệt Nhi mặc dù có muốn đánh trận thế nào đi nữa, nhưng nghe thấy lời này của y cũng đánh không được, chúng binh tướng Tiên giới đương nhiên cũng không muốn tổn hao, nàng trước giờ không nghĩ vì hận thù của một mình nàng mà khiến mọi người hi sinh, chẳng qua là nghe tới mười mấy vạn đại quân của Yêu giới nên cũng liền đi mượn mười mấy vạn đại quân tới, đến khi đó có thể yêu cầu Lục Bằng Hứa một đấu một với nàng.

Điều nàng không ngờ là, Lục Bằng Hứa thế nhưng sớm đã chuẩn bị đầu hàng, mặc dù y đáng ghét, nhưng nghe thấy lời này của y, sự chán ghét đối với y trong lòng Duyệt Nhi phần nào đã chuyển thành khâm phục.

Lục Bằng Hứa mặc dù hèn hạ, nhưng cả đời vì niềm tin mà sống, không còn niềm tin mà chết, dù vô sỉ nhưng cũng coi là kẻ nam nhi kiên cường mạnh mẽ.

Duyệt Nhi thở dài một tiếng, còn có thể thế nào chứ? Bất đắc dĩ nói: “Nếu như ngươi đã sống không bằng chết hơn hai mươi năm, vậy cũng rất đáng thương. Hiện giờ cho ngươi đi!”

Lục Bằng Hứa lại nhìn binh tướng Yêu giới phía sau y, ánh mắt lóe lên tia sáng, cao giọng nói: “Các ngươi đầu hàng thành toàn cho mong ước được chết của ta, Lục Bằng Hứa ta, kiếp sau sẽ không quên.”

Mười mấy vạn đại quân Yêu giới phía sau xúc động, cuối cùng nói: “Kiếp sau vẫn theo Yêu vương điện hạ.” Nếu không đầu hàng sẽ chỉ có thể khiến hai giới thương vong vô số, huống chi, Lục Bằng Hứa cũng không được giải thoát.

Tức Mặc Ly sao có thể bỏ qua cho kẻ làm tổn thương Duyệt Nhi? Hôm ấy ghép cánh tay lại đã khiến Lục Bằng Hứa suốt hai mươi năm qua mỗi giờ mỗi khắc đều cảm thấy giày vò như bị đục khoét sâu tận trong xương cốt linh hồn.

Duyệt Nhi không nói gì nữa, Mẫu Đơn Nhan trên bàn tay nhỏ nhắn chậm rãi vung lên, nhẹ nhàng điểm vài vị trí trên người Lục Bằng Hứa, không bao lâu, Lục Bằng Hứa cuối cùng đã nhắm mắt giải thoát, hồn phách bay đi, chỉ để lại một đóa Mẫu Đơn héo rũ.

Sống làm mẫu đơn, quý khí bức người.

Duyệt Nhi mếu máo, điều khiển Long Đằng vương xoay người rời đi, mấy người phía sau hiểu ý nàng, cũng hạ lệnh xuống, để chúng tiên binh hãy còn sững sờ đứng tại chỗ cũng xoay mây, theo phương hướng của Duyệt Nhi mà đi.

Nhưng mà, bỗng dưng thấy Long Đằng vương ngừng lại. Ai nấy tập trung tinh thần chăm chú nhìn.

Nam tử một thân thanh y đạp trên đám mây bảy màu đang đứng chặn phía trước Long Đằng vương, tư thái thanh thoát, đám người cách xa nơi đó chỉ cảm thấy tựa như gió xuân dịu dàng lướt qua mặt, Yêu giới khắp nơi lạnh lẽo giống như vào tiết trời mùa xuân ấm áp, khiến người say mê vô cùng. Những người đứng gần đó thì cơ bản đều ngây người, dung mạo tuấn tú tao nhã như vậy, khí chất ôn nhuận như ngọc như vậy, y chỉ nhẹ nhàng phe phẩy phiến quạt, ngọc thụ lâm phong, diện tựa quan ngọc, cũng chưa từng cười, nhưng lại như thể chứa đựng ý cười ôn hòa.

Duyệt Nhi đang không hiểu Long Đằng vương sao lại dừng, bàn tay nhỏ nhắn cầm Mẫu Đơn Nhan hươ hươ: “Tiểu Long, sao lại không nhúc nhích?”

Mỹ nam tử vận thanh y thoải mái chỉ nở nụ cười, nhìn bé con nhỏ nhắn y phục màu phấn hồng trên lưng Long Đằng vương, giọng nói cũng ấm áp: “Tiểu ái đồ, vi sư đến rồi.”

Duyệt Nhi kinh ngạc, đôi mắt vốn to tròn càng mở lớn, chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, lỗ tai nhỏ cũng hưng phấn dựng thẳng, lập tức nhận ra: “Đạp Vũ sư phụ, sao người lại tới?”

Đạp Vũ bước khỏi đám mây, khẽ phẩy ngọc phiến trên tay, vạt áo như gió, đạp không đi đến bên cạnh Duyệt Nhi, đưa tay liền xoa nắn lỗ tai nhỏ của nàng, cảm thấy yêu thương vô cùng.

“Thiên sơn vạn thủy, tất nhiên là vì con mà tới rồi.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi đỏ ửng đến độ có thể trích ra máu, liền vội vã lúc lắc đầu để nhích tai ra, bất mãn nói: “Lại bắt nạt người.”

Đạp Vũ đưa tay nhéo nhéo gương mặt Duyệt Nhi, cảm giác nơi tay vẫn mịn màng mềm mại như mấy mươi năm trước, tâm tình rất tốt: “Tiểu ái đồ, có điên cuồng nhung nhớ sư phụ như cách ba thu không?”

Duyệt Nhi: …

Ôn Chi Hàn, Chỉ Thủy, Cửu Kiếm: …Bó tay…

Những người còn lại: Sư đồ cấm đoán kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu vang dội cổ kim trong truyền thuyết?!