Thương Tiến Tửu

Chương 55: Sổ sách

Tiêu Trì Dã ác ý cướp đoạt môi lưỡi Thẩm Trạch Xuyên, làm trong đầu Thẩm Trạch Xuyên rối loạn, bị hôn đến không cách nào hít thở được, ngón tay co chặt theo thời gian trôi dần chậm rãi mất đi lực đạo.

Bởi vì hổn hển không thở kịp, Thẩm Trạch Xuyên mơ hồ có chút đầu váng mắt hoa. Trong nơi chật hẹp mờ tối này, y rơi vào tấm lưới Tiêu Trì Dã quăng ra, cảm giác nghẹt thở dâng lên, phảng phất đang sa vào trong nước càng chìm càng sâu. Tiêu Trì Dã dùng hai tay giam cầm y giãy dụa, biến mình thành nơi duy nhất y dựa vào trong thời khắc này.

Dư Tiểu Tái đi đến bên giường, giày di chuyển chếch bên cạnh hai người.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vàng, Thần Dương nói: “Ngự sử đại nhân ở đây rồi! Mời Ngự sử đi theo ty chức, thư phòng trong công văn tra xét cần Ngự sử đại nhân tự mình kiểm tra.”

Dư Tiểu Tái liền kẹp công văn cùng đi ra ngoài, nói: “Trấn phủ đại nhân ở đâu rồi?”

Thần Dương không dám nhìn loạn trong phòng, dẫn Dư Tiểu Tái đi ra ngoài, vừa khép cánh cửa vừa nói: “Trước đó Trấn phủ đại nhân uống trà ở phòng trực, bây giờ chắc đang đến đây rồi.”

Dư Tiểu Tái hỏi: “Không phải đại nhân đã sớm qua đây rồi à?”

Thần Dương nói: “Trời rét đất băng, uống chén trà ấm thân xong mới có tinh thần…”

Bọn họ càng đi càng xa, Tiêu Trì Dã mới thoáng rời môi Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên nằm dưới khôi phục thở dốc, đôi mắt đã sắp thất thần rũ xuống, cổ họng theo ngực chập trùng nuốt nước miếng, trên môi bị hôn đến đỏ tươi thủy nhuận, trận hôn này suýt nữa muốn mạng y rồi.

Tiêu Trì Dã cũng đang thở dốc.

Thẩm Trạch Xuyên dò một tay ra gầm giường, y muốn đi ra ngoài, nói: “Ngươi —— “

Tiêu Trì Dã vươn tay nắm chặt cổ tay muốn dò ra của y, dùng chóp mũi đè y, lại tiếp tục hôn xuống.

Lần trước Thẩm Trạch Xuyên nói Tiêu Trì Dã “ăn như hùm sói”, hiển nhiên hắn đã ghi hận, lần hôn này đều phải “nhai kỹ nuốt chậm” mà chơi đùa, chặn thanh âm đứt đoạn của Thẩm Trạch Xuyên, quấy hóa giữa răng miệng y, rồi nuốt vào trong bụng mình.

* * *

Lúc Dư Tiểu Tái gặp lại Thẩm Trạch Xuyên đã là sau gần nửa canh giờ. Hắn đi lên phía trước hành lễ, kinh ngạc thất sắc, quan tâm hỏi: “Đại nhân đây là…”

“Bị bỏng thôi.” Thẩm Trạch Xuyên nói không biểu tình.

Cẩm y vệ xung quanh còn đang lục lọi trong đống thư tịch mênh mông như biển, Cát Thanh Thanh lại đây, lắc lắc đầu với Thẩm Trạch Xuyên.

Bọn họ vốn chỉ đi ngang qua thôi, Thẩm Trạch Xuyên thấy không còn sớm lắm liền nói với Dư Tiểu Tái: “Nơi này đã tra được không ít rồi, chi bằng ngươi với ta đi đại viện ban sai hồi bẩm Phó đại nhân trước.”

Dư Tiểu Tái nói ‘Được’, lại nhìn quanh một vòng, nói: “Tổng đốc muốn tránh hiềm nghi nên vẫn còn ngồi bên ngoài đấy, trước khi đi cũng nên nói một tiếng.”

Thẩm Trạch Xuyên lặng lẽ dùng đầu lưỡi nhích nhích khóe môi, gật đầu đáp lại.

Bọn họ đi ra ngoài, Tiêu Trì Dã quả nhiên vẫn đội nón tơi ngồi ở bên hồ câu cá, như là đã ngồi cả một ngày, chẳng đi đâu hết.

“Sắc trời đã tối, hai vị đại nhân dùng cơm rồi hẵng đi?” Tiêu Trì Dã bắt chéo chân chống gậy tre, cũng không biết câu được con cá nào không.

Dư Tiểu Tái từ chối nói: “Làm phiền cả ngày rồi, thật không còn dám trì hoãn thời gian nữa, lần tới ta làm chủ, mời hai vị đại nhân uống chén rượu vậy.”

“Uống rượu được đấy.” Tiêu Trì Dã vụt gậy tre một cái, vớt một con cá chép nhỏ vây trắng từ trong nước ra. Hắn cười ha ha, tiện tay ném cá vào trong giỏ, đặt cần câu nhấc sọt đi lại đây. Hắn hơi khom người ra khỏi rừng cây, vứt giỏ cá cho Dư Tiểu Tái, nói: “Hôm nay ta được Dư đại nhân chiếu cố, mấy con cá này coi như lễ mọn, đặc biệt cám ơn ngươi.”

Lúc này đã có vài giọt sương tuyết, Dư Tiểu Tái còn đang cúi đầu xem giỏ cá, không để ý tới hai người họ.

Thẩm Trạch Xuyên nhìn Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã dùng ngón tay cái lơ đãng xoa xoa tai phải, Thẩm Trạch Xuyên lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác.

Dư Tiểu Tái thụ sủng nhược kinh, lại nói: “Cái này làm sao lấy được…”

“Làm sao,” Tiêu Trì Dã vỗ Dư Tiểu Tái một cái, nói, “lẽ nào đến mấy con cá này Đô sát viện cũng cho là hối lộ?”

Dư Tiểu Tái liền vội vàng nói: “Cũng không phải thế…”

“Hẹn sau thường đến.” Tiêu Trì Dã tránh thân ra, “Thần Dương, tiễn đi.”

Dư Tiểu Tái ù ù cạc cạc cám ơn, ra cửa vẫn còn mơ hồ.

Thẩm Trạch Xuyên sắp bước lên xe ngựa, bỗng nhiên sờ sờ tai phải rũ xuống của mình, cảm thấy nơi này bị tên khốn kia vò hỏng rồi, phỏng khiến tâm cũng phiền.

* * *

Phó Lâm Diệp đang ở đại viện ban sai của Cấm quân, hắn ngồi vắt chân, người chờ đợi bên cạnh chính là Mạnh Thụy. Mạnh Thụy thấy hắn uống trà hết chén này đến chén khác vẫn không di chuyển cái mông, liền biết hôm nay hắn nhất định phải moi ra ít thứ mới chịu đi.

Mạnh Thụy đã chán ngấy trong lòng, trên mặt lại không biểu lộ gì, tiếp tục dâng trà ngon cho hắn, cười nói: “Sổ sách Cấm quân Phó đô Ngự sử đại nhân đã xem, các vị lão gia Hộ bộ cũng đã tính rồi, còn có cái gì cần điều tra, đại nhân cứ việc nói cho ty chức.”

Phó Lâm Diệp bình chân như vại nói: “Cái thứ sổ sách này phải lật qua lộn lại mà tỉ mỉ đối chiếu, không thể chắc có chỗ nào đã sót, không vội được, cứ kiểm tiếp đi.”

Ngụy Hoài Hưng nói Tiêu Trì Dã năm gần đây sửa chữa đại viện, chuyện xây dựng thêm thao trường chưa giải thích rõ ràng, nhưng trên thực tế trong sổ sách Cấm quân lại vô cùng rõ ràng. Phó Lâm Diệp biết Tiêu Trì Dã không dễ điều tra, nhưng hắn nhất quyết phải khuấy ra gì đó trong vũng nước này, bằng không lại không thể giao nộp cho Ngụy Hoài Hưng. Huống hồ trước đây Lý Kiến Hằng che chở Cấm quân, coi trọng Tiêu Trì Dã, mọi người đều tình nguyện dễ cầm dễ bỏ, cơ bản không có chuyện gì không hỏi ý hắn, nhưng lần này Lý Kiến Hằng hiển nhiên là chán ghét hắn rồi. Thuận theo chiều gió, lúc này cũng nên cho Tiêu Trì Dã ăn chút vị đắng chứ.

Người của Hộ bộ cũng tới đánh bàn tính vang lách cách, lễ đường treo đèn, mỗi người đều tập trung tinh thần nghiên cứu sổ sách, hận không thể lật mỗi khoản lên mà tính bảy, tám trăm lần.

Lúc Thẩm Trạch Xuyên đến, bên dưới hành lang nhìn thấy Đàm Đài Hổ. Y không lên tiếng, Kiều Thiên Nhai đã dịch dung đóng vai thành Cẩm y vệ đi theo phía sau y cùng vào cửa.

Nội đường vang tiếng tính toán lọc cọc không dứt bên tai, Phó Lâm Diệp đặt chén trà, đứng dậy đón Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên cùng hắn hành lễ, hai người ngồi xuống ghế.

Phó Lâm Diệp nói: “Tra phủ viện thuận lợi chứ?”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Bị Tiêu Nhị trì hoãn rất nhiều thời gian.”

Phó Lâm Diệp nghĩ thầm ‘quả thế’, ngoài miệng lại nói vẻ thân thiết: “Hẳn là hắn đã động thủ? Cái tên lưu manh đó là bá đạo nhất, lần này khổ cho Trấn phủ đại nhân rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên thầm nghĩ động thủ rồi, nhưng mà không liên quan tới ngươi. Y cũng cười, nói: “Không quan trọng, làm việc cho hoàng thượng, chút khổ ấy đều chịu được. Tiêu Nhị vốn không cho ta tra viện, may nhờ có Dư đại nhân ở đó khuyên can đủ đường mới được.”

Phó Lâm Diệp dường như muốn giúp y hả giận, hận nói: “Chúng ta là nhận lệnh hoàng thượng làm việc, Tiêu Nhị hắn hết ngăn lại cản, vừa không đặt ngươi với ta vào mắt, cũng không đặt hoàng thượng vào mắt.”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn về phía nội đường, nói: “Bên đại nhân vẫn chưa tra xong sao?”

Phó Lâm Diệp nói: “Tra xong rồi, mà nói chung phải kiểm tra sổ sách thêm mấy lần nữa. Ngươi cũng biết đấy, sổ sách ấy mà, dễ ngụy tạo nhất.”

Thẩm Trạch Xuyên nghe ra ý tứ của hắn, ngưng chốc lát, nói: “Đại nhân làm chủ lần tra xét này, ta nghe theo đại nhân.”

Phó Lâm Diệp cười mà không đáp, cùng Thẩm Trạch Xuyên uống trà một chốc. Đợi đến giờ tý ba khắc, sổ sách mới đối chiếu xong đều được trình đến trước mặt.

Phó Lâm Diệp lật qua lật lại, đột nhiên hỏi Mạnh Thụy: “Đầu xuân năm ngoái, trong cung xây chùa chiền theo ý hoàng thượng, công bộ uỷ thác trọng trách vận tải cho Cấm quân. Nhưng sau đó chùa kia không dựng thành, Tổng đốc còn chặn ở Hộ bộ đòi bạc đúng hay không?”

Mạnh Thụy nói: “Không sai, bạc kia kéo dài tận mấy tháng liền, đều là tiền mồ hôi nước mắt của Cấm quân, Tổng đốc sốt ruột nên mới tự mình đi đòi.”

Phó Lâm Diệp khép sổ sách, cười lạnh nói: “Lúc đó chi tiêu quốc khố vẫn còn chưa tính rõ, Ti lễ giám cũng không dám tùy tiện phê, sao Tổng đốc cứ muốn đòi bạc?”

Mạnh Thụy nói: “Cấm quân chúng ta không lấy bạc, lúc đó là do chủ sự Hộ bộ Vương Hiến làm chủ, cho Cấm quân đám tơ lụa từ Tuyền Thành vào, Cấm quân đổi thành bạc. Khoản này trong sổ sách cũng có ghi chép, rất rõ ràng.”

Phó Lâm Diệp bỗng vỗ bàn một cái, chấn động đến mức ấm trà cũng cùng “lạch cạch”, nếu không có Kiều Thiên Nhai nhanh nhẹn giữ lại, Thẩm Trạch Xuyên cũng lĩnh nguyên một chân nước trà rồi. Thẩm Trạch Xuyên vẫn ngồi mỉm cười như cũ, chờ nghe bài văn phía sau của Phó Lâm Diệp.

Khoản tiền này là khoản đầu xuân, lúc đó Thẩm Trạch Xuyên còn trong chùa Chiêu Tội, nhưng y biết về khoản tiền này. Khoản này cuối cùng cũng được giải quyết, trên thực tế không phải do Vương Hiến, mà là do Tiết Tu Trác. Tiết Tu Trác lúc đó còn là Hộ bộ Đô cấp sự trung đứng ra điều hòa, dùng lụa Tuyền Thành trả nợ cho Tiêu Trì Dã.

Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên khẽ gõ đầu gối, thầm nghĩ.

Món nợ này là một lỗ hổng.

Đúng như dự đoán, Phó Lâm Diệp liền ra oai, chất vấn Mạnh Thụy: “Trong sổ sách này viết, lúc đó tổng cộng cho Cấm quân sáu trăm sáu mươi ti (đơn vị đo), các ngươi ghi là lụa Tuyền hạ phẩm, nhưng lúc ghi trong kho Khuất Đô lại đều là lụa Tuyền thượng phẩm! Đây khác biệt chữ thượng chữ hạ, sai biệt bốn ngàn lượng bạc! Bản quan hỏi ngươi, hơn bốn ngàn lượng bạc này đi đâu rồi hả?”

Mạnh Thụy phản ứng cực nhanh, đáp đâu vào đấy: “Lúc đó phát xuống đúng là lụa Tuyền hạ phẩm. Đồ từ Hộ bộ điều ra, viết trên điều lệnh thủ dụ chính là lụa Tuyền hạ phẩm.”

Phó Lâm Diệp ném sổ sách, nói: “Đó là dĩ nhiên, Vương Hiến sớm đã thông đồng với các ngươi, hắn viết trên điều lệnh thủ dụ là lụa Tuyền hạ phẩm, nhưng trên kho ghi rõ ràng đã lấy lụa Tuyền thượng phẩm. Tiêu Trì Dã cho Vương Hiến lợi ích gì mà có thể khiến hắn làm ra lệnh giả như vậy!”

Mạnh Thụy cả kinh, nói: “Vu khống! Phó đại nhân, chỉ —— “

“Ta thấy Cấm quân chính là cái sọt béo bở, Tiêu Trì Dã dựa vào các ngươi mà phát tài, những năm này hắn hỗn trên phố lớn Đông Long sống lang thang đều là chuyện rõ như ban ngày! Trước có Vương Hiến cấu kết với nhau làm việc xấu, sau có Viên Liễu nịnh nọt cung cấp đào kim, Tiêu Trì Dã nhận thánh ân của hoàng thượng, toàn là thủ đoạn mánh khoé để kiếm lời riêng!” Phó Lâm Diệp cười gằn, “Trấn phủ đại nhân, nhìn thấy không? Người tin cẩn cao nhất của thiên tử này, chính là tên tham tặc lớn nhất! Tối nay ngươi với ta điều tra sâu hơn một phen, kiểu gì đống sổ nợ rối mù này cũng có không ít!”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn Phó Lâm Diệp, nhìn khiến Phó Lâm Diệp phải e ngại, nói: “Việc này không liên quan án ám sát, không phải trong phạm vi chức trách lần này của ta, toàn bộ do đại nhân làm chủ.”

Phó Lâm Diệp vốn muốn lôi kéo Thẩm Trạch Xuyên xuống nước, thấy Thẩm Trạch Xuyên không bị lừa thì lại có chút do dự. Nhưng việc này mà bẩm lên quả thực cũng coi như là chuyện lớn, phần công lao này hắn không chịu ném đi, lập tức quyết tâm, vỗ bàn nói: “Lại điều tra! Tối nay đem toàn bộ sổ sách bao năm qua của Cấm quân điều tra trăm ngàn lần cho bản quan!”

Thẩm Trạch Xuyên bỗng nhiên nở nụ cười, dời ánh mắt, ngồi trên ghế dùng trà. Trên mặt y cười, tâm lại từ từ chìm xuống. Món nợ này nếu không có Tiết Tu Trác tham dự, y cũng chưa chắc sẽ chú ý tới, chỉ sợ chính Tiêu Trì Dã cũng đã quên mất rồi.

Lẽ nào Tiết Tu Trác đã đề phòng Cấm quân từ khi đó rồi sao?

Thẩm Trạch Xuyên trầm mặc, thổi thổi bọt trà.