Thương Tiến Tửu

Chương 98

Mưa tạnh lúc tờ mờ sáng, đất trời bao la mờ mịt trong sáng tối đan xen. Thích Trúc Âm đạp lên nước bùn, đi ra từ giáo trường, quấn giáp tay lên, thấy phó tướng của mình đang giục ngựa vào doanh. Hắn tên Thích Vĩ, là một hán tử có thân thể cường tráng, lại là người hết sức cẩn thận, ra trận nhấc rìu rời trận cầm châm đều được hết, rất có uy danh trong quân.

Thích Vĩ chưa tới nơi đã xuống ngựa, vội gật đầu với các binh sĩ hành lễ, đi thẳng tới chỗ Thích Trúc Âm, báo: “Đại soái, tin tức đến rồi!”

“Khuất Đô hay Biên quận?” Thích Trúc Âm hỏi.

“Hai bên đều đến rồi, ” Thích Vĩ cúi thấp đầu, hắn nhìn xung quanh xong mới nói, “Khuất Đô gặp mưa bất chợt bị rửa sạch rồi. Nhị công tử Tiêu gia tháo chạy vội, mang theo hai vạn Cấm quân chạy đến biên cảnh Trung Bác rồi, xem bộ dáng thì có vẻ muốn đi Tì Châu.”

Thích Trúc Âm lại không hề kinh ngạc, nàng siết chặt giáp tay, lúc cắn dây thừng thoáng lộ nụ cười, nói: “Tiểu tử chạy trốn nhanh thật đấy.”

“Có án quân lương trước đó, lại có vây giết Tiêu Trì Dã sau đó, nhất định lần này Ly Bắc vương tức giận rồi.” Thích Vĩ đi theo Thích Trúc Âm nói, “Nếu Ly Bắc phản, chúng ta sẽ phải bố trí thêm thủ bị quân đến sáu châu Trung Bác, binh mã Trung Bác cũng quy về dưới trướng đại soái quản lý…”

Thích Trúc Âm phủ thêm áo ngoài, nàng nói: “Trung Bác lớn thế kia, dù có phân chia đứng tên ta, ta cũng không dám nhận. Chuyện Khuất Đô không vội, ngươi nói ta nghe trước, rốt cuộc thủ bị quân Biên quận xảy ra chuyện gì rồi? Lục Quảng Bạch đánh phục kích, đánh tới tận quê Biên Sa rồi cơ à?”

Trên khuôn mặt thật thà của Thích Vĩ biểu lộ do dự, hắn nói: “Đại soái, lần này Lục tướng quân không quản quân lệnh, đuổi theo kỵ binh Biên Sa vượt qua tuyến rồi, ta nghi ngờ…”

Hắn trầm mặc, chưa nói ra từ kia.

Thích Trúc Âm nói: “Năm nay quân lương giảm phân nửa, Biên quận khó sống, ta dựa vào danh nghĩa của cha ký khoản tiền nợ với Nhan thị tại Hà Châu rồi, ngay khi bạc tới phải mua lương thực cho thủ bị quân Biên quận. Ngươi nói nghi ngờ cái gì? Lời không có chứng ta một mực không nghe.”

Thích Vĩ biết Thích Trúc Âm yêu quý tướng lĩnh, xưa nay thưởng phạt phân minh, chắc chắn sẽ không bởi vì mấy câu nói mà bắt giữ chà đạp người. Nhưng lần này hắn đi tới Biên quận dò la, chính là bởi vì thấy tình hình không đúng nên mới nổi lòng nghi. Hắn lập tức không dám che giấu, nói thật: “Đại soái, lời không có chứng ta cũng đâu dám nói. Lần này đi Biên quận là vì tra xét tình hình quân mấy ngày trước đây, nhưng Lục tướng quân không chỉ không về doanh, thậm chí còn điều cả thủ vệ quân của Phong Hoả đài đi rồi.”

Chân Thích Trúc Âm khựng lại, nàng nhìn Thích Vĩ, hỏi: “Hắn điều cả thủ vệ quân đi rồi?”

Thích Vĩ gật đầu, đang muốn nói tường tận thì nghe ồn ào phía bên kia. Hai người quay qua, thấy ngoài doanh địa vừa tràn vào rất nhiều người vây quanh một chiếc kiệu nhỏ, bị thủ vệ cản lại.

Nghênh Hỉ nghe nói thủ vệ rất ngoan cố, không những tự xốc mành lên mà còn nói the thé: “Không biết ta là ai sao? Thứ gì cản được kiệu ta! Ta là giám quân Khuất Đô do hoàng thượng phái tới! Ngươi đi thông báo mau, nói cho Thích soái, ta có việc quan trọng báo!”

Thích Trúc Âm nhìn từ xa, nói với Thích Vĩ: “Ngươi đi chào hỏi hắn đi, bảo ta bận không rảnh gặp hắn. Thái giám Khuất Đô đều cùng một loại kia, đồ ăn ngon uống ngon cứ mang ra đãi hắn cho hắn khép cái miệng lại đừng thêm phiền là được. Giờ ta phải đi Biên quận, Lục Quảng Bạch không phải người sẽ làm tướng chạy trốn đâu. Trước khi ta về thì nói với kẻ ở Khuất Đô là ta không ở đây, bên kia chưa rõ sự tình, ngươi cũng xem chừng cha nữa, nếu ông ấy truyền tin với Khuất Đô thì ngươi hãy chặn lại, nói ông ấy hành động phải có cân nhắc.”

Thích Vĩ còn muốn nói thêm nữa nhưng Thích Trúc Âm đã xoay người lên ngựa rồi.

Trước khi đi nàng lại quay đầu nói với Thích Vĩ: “Chuyện Khuất Đô chưa nửa tháng chắc chưa yên được, hôn sự tháng sau chắc phải lùi lại, thu hết mấy thứ lụa hồng trong nhà đi, đó đều là bạc cả đấy.”

Dứt lời cũng không đợi thêm, lách khỏi cỗ kiệu Nghênh Hỉ liền đi thẳng về Biên quận.

***

Thẩm Trạch Xuyên đã uống thuốc, bệnh trên đường đi dần có khởi sắc. Cấm quân phải tiếp tục đi về hướng đông bắc, bọn họ cần nghĩ cách thuyết phục Châu phủ Tì Châu Chu Quế cho phép qua cửa —— trước khi đến đó còn phải thoát khỏi truy binh như âm hồn bất tán sau lưng.

“Kẻ đuổi sát không rời sau lưng là Hàn Cận, ” Đàm Đài Hổ ôm đao cuộn người ngồi trên tảng đá, “nếu như không thể đánh lui hắn trước khi đến Tì Châu, hắn nhất định sẽ mang theo lệnh từ Khuất Đô cưỡng ép Chu Quế phải đóng thành, chặn chết chúng ta tại cảnh nội Trung Bác.”

Tiêu Trì Dã ôm cánh tay không nói, trước mặt bọn họ là một bức địa đồ đơn giản. Tiêu Trì Dã cũng không sợ đánh nhau với Hàn Cận, thế nhưng hắn phải cân nhắc thời gian. Thời gian kéo càng lâu, đối với Cấm quân mà nói càng không có lợi. Thích Trúc Âm vẫn chưa xuất binh vây quét hắn chỉ là bởi vì giờ khắc này Khuất Đô đang lâm vào hỗn loạn không có hoàng tự thôi, đợi đến khi Khuất Đô vững vàng rồi, rảnh tay điều động Thích Trúc Âm đuổi bắt bọn họ, hai vạn Cấm quân này sẽ phải va chạm với thép cứng.

“Khó không ở chỗ đánh, mà là có thể đánh nhanh không.” Mặt mũi tái nhợt của Thẩm Trạch Xuyên chưa khôi phục huyết sắc, y cầm lấy cục đá vẽ vài đường trên đất, “Hàn Cận dám truy xa như vậy vì sau lưng chính là Đan Thành. Kho lúa Đan Thành rộng cửa đón tám đại doanh trong tay hắn, bọn hắn không lo cái ăn. Hai vạn người chúng ta chạy đến nơi đây là dựa vào chí khí, chúng ta không có lương thảo trợ giúp, muốn thông qua Tì Châu đến Ly Bắc thì nhất định phải giải quyết vấn đề khó khăn này trước tiên.”

Đàm Đài Hổ vẫn chưa quen đối diện với Thẩm Trạch Xuyên, hắn lập tức trầm mặc một lát, xong lại nhìn về phía Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã không nhìn hắn, bảo: “Có lời thì nói.”

Đàm Đài Hổ đổi tư thế ngồi, lấy ngón tay chỉ vào một nơi, nói: “Tì Châu và chúng ta quen biết đã lâu, để Chu Quế vin vào lý do tin tức không thông cho chúng ta mượn chút lương thực ứng phó khẩn cấp trước, như vậy không được sao?”

“Không được, ” Thẩm Trạch Xuyên thả cục đá, “ở bước ngoặt này, tất cả hành động đều mang ý đứng thành phe, cho dù có lẽ Chu Quế không có ý đó nhưng nếu như hắn làm, trong mắt Khuất Đô hắn cũng đã giúp đỡ quân đảo chính phản đảng rồi. Đợi đến khi chúng ta qua được Tì Châu, hắn sẽ bị giải vào Khuất Đô chịu phạt. Chu Quế còn có một nhà già trẻ, hắn nhất định sẽ không làm như thế.”

Đinh Đào ngẩng đầu lên khỏi cuốn sổ, nói: “Không phải Thần ca đi trù bị quân lương rồi sao? Chắc chăn huynh ấy đang đuổi tới chỗ chúng ta đấy.”

“Quân lương hắn trù bị đã phát cho Ly Bắc rồi, là lương thực tiền tuyến của thiết kỵ Ly Bắc, không còn thừa bao nhiêu để bổ sung cho Cấm quân.” Tiêu Trì Dã ngồi xổm người xuống, quan sát địa đồ, “Hắn và Cốt Tân mà tới đây cũng không mang nổi bao nhiêu lương thực.”

Đây gọi là binh mã chưa cần động, lương thảo phải đi đầu. Năm đó Ly Bắc và Khải Đông có thể cấp tốc đẩy lùi kỵ binh Biên Sa cũng là bởi kỵ binh Biên Sa không có quân nhu hậu bị, không chịu đựng nổi. Hiện giờ Cấm quân tiến thoái lưỡng nan, bị kẹt ở đây cũng không chịu đựng nổi như vậy. Đánh Tì Châu có lẽ là một biện pháp, nhưng chắc chắn là một biện pháp tồi, bọn họ đã lần lượt bỏ ra gần mười vạn lượng bạc cho Tì Châu, xây dựng nên tình cảm cùng nhau trấn thủ với Chu Quế, chính là vì tương lai sau này.

“Quay lại đánh xuống Đan Thành, ” Đàm Đài Hổ suy tư, “Đan Thành có kho lương, chúng ta không dừng lại lâu trong thành, mang theo lương thực là đi luôn, đến Tì Châu nói chuyện với Chu Quế.”

“Không được, ” Thẩm Trạch Xuyên hơi thở dài, “Đan Thành có đường binh nối thẳng Thuyên Thành và Khuất Đô, quay đầu chính là cho Khuất Đô thời gian điều khiển tám đại doanh còn lại, trên đường tiêu hao thể lực, thành thì chưa chắc có thể cấp tốc đánh chiếm.”

Hai lần đề nghị của Đàm Đài Hổ đều bị Thẩm Trạch Xuyên phủ quyết, trên mặt hắn không nhịn được, xoa tay không lên tiếng nữa. Ca ca hắn Đàm Đài long là một hảo hán, cũng làm tướng lĩnh, nhưng Đàm Đài Hổ không được ai chỉ bảo. Lúc này hắn vừa quẫn bách lại vừa lúng túng, song trong lòng cũng rất chịu phục. Hắn không phải kẻ ngang ngược không biết lý lẽ, ít nhất chịu thừa nhận mình là một người không được bén nhạy cho lắm.

Dường như Tiêu Trì Dã nhìn rõ được tâm tư Đàm Đài Hổ, hắn giơ tay vỗ lưng Đàm Đài Hổ, thong dong nói: “Quay về đánh Đan Thành tuy thời gian có hạn nhưng cũng là một cách. Trước kia ngươi chỉ từng đánh một lần trên đường phố với tám đại doanh trong Khuất Đô, bây giờ đi ra rồi, không hiểu thì hỏi nhiều lên, sau này có nhiều chỗ còn cần ngươi dẫn binh quyết định, không phải lần nào ngươi cũng có Thẩm đại nhân nhắc nhở đâu. Lão Hổ, biển học vô bờ mà, chịu bị té nhào chơi nhất định tiền đồ rộng mở.”

Bùn trên đất đã bị vẽ loạn, Thẩm Trạch Xuyên nhìn trời, nói: “Hàn Cận là con cháu Khuất Đô, xưa nay chỉ phi ngựa trên bãi săn, cho nên nhất thời chốc lát hắn không đuổi kịp chúng ta được.”

“Đánh một lần phục kích là có thể cướp được lương thực của Hàn Cận, ” Tiêu Trì Dã nhìn quanh bốn phía, “thậm chí không cần hai vạn người.”

“Hắn sợ ngươi, ” Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên dính ít bùn, y nói, “cả đoạn đường truy sợ hãi rụt rè, muốn khiến hắn trúng mai phục thì cần một mồi nhử trước mới được.”

“Ta mang năm trăm người ở chỗ này chờ hắn, đi hướng đông là sông Nê Sa, hai bên dựa núi, một bên sát cánh rừng, lão Hổ dẫn hai ngàn người mai phục ở đó.” Tiêu Trì Dã lau bùn cho đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên, “Tối nay Đinh Đào dẫn người đi ăn uống trên trấn ven đường, cứ bảo rằng Cấm quân chạy đến nơi đây bởi vì ta nghèo chẳng có tiền mua lương thực, không đến được Trung Bác nên lòng quân mới tiêu tán, xuất hiện rất nhiều đào binh.”

Hàn Cận còn trẻ tuổi, lúc kênh rạch công bế tắc từng giao thiệp với Tiêu Trì Dã. Thẩm Trạch Xuyên nói không sai, đúng là hắn sợ Tiêu Trì Dã. Trên thực tế công tử bột Khuất Đô không có mấy ai mà không sợ Tiêu Trì Dã, thể trạng và tính cách Tiêu Trì Dã khiến hắn đã trở thành bá vương danh xứng với thực trước cả đợt săn thu rồi. Bãi săn Nam Lâm là một ranh giới, như tên Hàn Cận dòng chính tông này, ở trong nhà không phải con trưởng, có cha huynh chăm sóc, vào quan trường thì thuận buồm xuôi gió, trông như không khác Tiêu Trì Dã chút nào nhưng thật ra chưa từng liều lĩnh được như Tiêu Trì Dã. Có lẽ hắn cẩn thận truy bắt vì kiêng dè Tiêu Trì Dã, nhưng tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội có thể đánh bại Tiêu Trì Dã.

Chỉ cần Tiêu Trì Dã cho hắn một sơ hở.

“Ngoài cái đó ra, ” Thẩm Trạch Xuyên suy nghĩ giây lát, nói với Đinh Đào, “còn phải nói ta bất hoà với Hầu gia, trên đường cãi vã nhiều lần, đã đến mức mỗi người mỗi ngả.”

“Trong ngoài đều gặp cảnh khốn, ” Tiêu Trì Dã siết răng nói, “cần thảm bao nhiêu thì cứ kể thảm bấy nhiêu.”

Đinh Đào nhanh chóng ghi chép vào sổ.

Đàm Đài Hổ không yên lòng hỏi: “Đinh Đào diễn được à? Diễn trước một lần ở đây cho chúng ta xem đã đi.”

Đinh Đào dụi dụi mắt, nâng sổ lên đọc: “Chủ tử của ta bị hại thê thảm quá, tám đại doanh như chó đuổi theo mãi không nhả, đuổi chủ tử ta đến nỗi hết cả tiền húp cháo. Chúng ta bạt mạng thoát khỏi Khuất Đô, mấy thứ thôn trang, cửa hàng đều chưa kịp thu lại, bạc trong phủ cũng chưa lấy được, trong túi nhẵn thín như phân dê rồi. Chủ tử còn nợ mấy ngàn lượng bạc ở tiệm bán bông tai trên phố lớn Thần Võ đấy, giờ cũng chịu không trả nổi luôn. Thẩm đại nhân mắc mưa bị ốm, ốm liệt ra mà đâu có tiền mời đại phu, nghèo quá… hức… Đại nhân cũng vứt bỏ chủ tử của ta rồi. Bây giờ binh mã đều đói bụng chạy hết cả, ta đói lắm, ta đói chua cả miệng, thực sự chịu hết nổi nên mới phải cùng mấy huynh đệ chạy lên phố xông vào nhà người ta kiếm chác tí tiền. Chúng ta vốn đều là nam nhi nhà lành đó chứ, bị bức đến nước này đều là vì theo sai người, giờ ăn mấy miếng rồi lại vội lên đường đây, phải đi Đan Thành nhờ vả Hàn Cận! Hàn Cận cực tốt nha, Hàn Cận có tiền còn có cơm, theo hắn mới có tiền đồ được! Tiền đồ chính là…”

Đinh Đào đọc đến độ tình cảm dạt dào.

Tiêu Trì Dã nói: “Chủ tử thấy ngươi nói rất tốt. Lão Hổ, lột cái áo khoác nhỏ của nó, trét bùn khắp mặt nó, cho nó thêm ba xâu bạc để nó mau lên đường. Không cần xuống trấn ăn uống nữa, ngươi chỉ cần gõ bát dọc đường trong trấn thôi —— ngươi giương mắt ngóng Lan Chu làm cái gì?”