Thụy Du Thiên Miên

Chương 110: Kẻ Si Tình

Thuỵ Miên rời Kỳ Quốc, mang theo con tim yên bình và tâm trí nhẹ nhàng. Nàng thật tâm chúc mừng Đình Luân với chiến tích của hắn, nàng càng thực lòng muốn hắn được hạnh phúc. Thuỵ Miên tin tưởng Đình Luân sẽ là một vị vua tốt, một vị minh quân mà tên tuổi sẽ đi vào lịch sử. Đây là điều mà hắn xứng đáng được hưởng, hắn đã phải hy sinh từ bỏ quá nhiều. Tiểu sử của Đình Luân sẽ được hậu thế ca ngợi, sử sách sẽ ghi dấu những chiến công của hắn, và Thuỵ Miên không hề thấy luyến tiếc khi nàng không có mặt ở đó.

Nàng biết mình sẽ phải đi đâu tiếp, lặng lẽ đằng vân đến nơi mình muốn đến nhất.

Khi đến Tử Lâm núi, nàng thở nhẹ khoan khoái. Tuy lần trước nàng đã đến đây cùng Phó Kiện Đàm, Thuỵ Miên chỉ cảm thấy lạ lùng xa cách, nhưng giờ đặt chân đến nơi hơn năm trăm năm trước nàng đã sinh ra và lớn lên, nàng lại có cảm giác nơi đây thật quá đỗi thân quen.

Đứng nơi núi tiên, Thuỵ Miên quan sát khung cảnh, mọi thứ nơi đây không khác là mấy so với trí nhớ của nàng. Vẫn là rừng núi tĩnh mịch bốn mùa đan xen, vẫn là không khí tiên cảnh mây mù bao phủ. Nàng nhớ lại lúc chu du đến thế giới này, nàng đã lo lắng sợ hãi biết bao nhiêu, nàng đã từng muốn tìm hiểu tại sao mình lại xuyên không đến đây, may mắn được Bửu Diệp đại lão gia tìm được dưới chân núi Tử Lâm. Giờ thì nàng đã biết, lí do nàng xuất hiện ở nơi này chính là vì đây là nhà của nàng. Nàng đã về nơi mình sinh ra, nơi cội nguồn của thân phận khi nàng còn là cây Điệp Sâm Đan.

Thuỵ Miên không biết tại sao mình lại băng băng mà đi. Nàng dường như không nhớ rõ đường đi, cũng lại như đã biết mọi nẻo đường như trong lòng bàn tay. Khi đi đã sâu vào trong rừng, nàng vui mừng nhìn thấy nơi ở khi xưa của mình. Nàng nhẹ nhàng lại gần, ngồi xuống đặt tay lên mặt đất. Đây là mảnh đất nhỏ nơi nàng đã lớn lên, bên cạnh bằng hữu là Ưu Đàm hoa, bên cạnh đám hoa tiên xúm xít luôn nhộn nhịp ngồi lê đôi mách.

Nàng cảm nhận hơi thở của đất mẹ ấm áp, cảm nhận được tiên khí quen thuộc đang cuồn cuộn chảy trong không gian. Cảnh còn mà người xưa nay đã mất. Thuỵ Miên thở dài, tâm trạng đang hưng phấn giờ có phần hụt hẫng.

Bỗng nàng nghe có tiếng động phía sau. Thuỵ Miên đứng bật dậy quay đầu lại nhìn. Hắn đứng đó trong ánh nắng sớm mai, tinh khiết như một bông bạch hoa kiêu hãnh. Cả người hắn toát ra khí chất lãnh đạm thanh cảnh. Trên mái tóc trắng tinh cài một cây trâm ngọc thuần khiết cũng mang một màu trắng đục. Ngồi trên bả vai săn chắc của hắn là Bạch Hồ. Bạch Hồ một thân trắng phau, bộ lông xù mịn màng mời gọi vuốt ve, hai cái đuôi xoắn xít như hai cục lông tơ mềm mại.

Thuỵ Miên sững sờ không ngờ lại gặp hắn ở nơi này. Nàng tìm đến Tử Lâm không mong đợi có thể gặp được hắn, vậy mà hai người lại đã hội ngộ. Trớ trêu thay cho số phận, năm xưa lúc Thuỵ Miên hai lần muốn quay lại Tử Lâm để tìm hắn, thì hai lần nàng đều không thể gặp mặt. Giờ nàng đến đây không hy vọng gì, thì hắn lại xuất hiện như đã luôn ở đây chờ đợi từ lâu.

Bạch Hồ vừa nhìn thấy Thuỵ Miên, thì nhào từ trên vai chủ tử của nó xuống, lao vào lòng nàng mà dụi lấy dụi để. Nàng ôm nó trong vòng tay, ngập ngừng một lúc mới nói được: “Bạch Hồ, mới có một thời gian không gặp mà người thật to béo ra hẳn.” Bạch Hồ chíu chít kêu lên làm nũng.

Nàng ngẩng mặt lên thì thấy Mặc Cảnh cũng đang quan sát nàng và Bạch Hồ. Nàng lí nhí gọi tên hắn, nhưng cổ họng cứng đơ không thốt nên lời.

Mặc Cảnh từ từ lại gần, cất giọng lãnh đạm hỏi: “Nàng đã quay về nhà?”

Thuỵ Miên sững người, tự giác gật đầu. Dù hắn trầm mặc quả ngôn(1), nhưng nàng lại cảm thấy tự nhiên đến thế, thân thiết đến vậy.

Mặc Cảnh nhìn Thuỵ Miên, nói: “Phó Kiện Đàm báo cho ta biết, nàng đã khỏe hẳn lại, cũng không có vấn đề gì.”

Thuỵ Miên ngượng ngùng nhìn hắn, trả lời: “Ta không sao. Còn huynh thế nào?”

Mặc Cảnh dùng đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn Thuỵ Miên chăm chú. Hắn không trả lời câu hỏi của nàng, mà đã lại hỏi tiếp: “Nàng đến đây làm gì? Chẳng phải có người ở Kỳ Quốc đang mong chờ nàng sao?”

Thuỵ Miên bất ngờ, một lúc sau liền thành thật nói: “Ta với Đắc Di đã hết. Ta… ta đã nhớ lại mọi chuyện khi xưa. Ngươi là hắn? Ưu Đàm hoa tử?”

“Ta là ai cũng được. Nàng đã nhớ lại thì thật tốt.” Mặc Cảnh trả lời, tỏ vẻ không hứng thú, nhưng ánh mắt lay động của hắn đã tố giác hắn là một diễn viên không có thực tài.

Thuỵ Miên nhìn hắn nói: “Năm trăm năm không gặp, ta không ngờ Ưu Đàm tiên tử là huynh, huynh lại là Mặc Cảnh. Tại sao huynh không nói gì?”

Mặc Cảnh tỏ vẻ hững hờ, chắp hai tay về phía sau, trả lời: “Vì nàng. Chẳng phải nàng không nhớ gì sao? Chẳng phải nàng nói về việc nếu không nhớ về quá khứ thì hãy tạo ra một khởi đầu mới. Nàng đã nói muốn ta tạo ra những ký ức mới, làm lại từ đầu?”

Thuỵ Miên sững người nhớ lại khi hai người ở trong Bửu phủ tại Dược Trang thành, lần đầu tiên nàng và Mặc Cảnh cùng nói chuyện, hắn kể với nàng nghe về việc hắn quay lại Tử Lâm núi để tìm người thương, thanh mai trúc mã khi xưa của hắn, còn nói rằng người này đã quên hết quá khứ.

Hắn từng hỏi nàng: “Nếu cô nương biết cũng có một người chờ đợi mình, tìm kiếm mình như vậy, cô nương sẽ làm thế nào? Liệu cô nương có muốn nghe kể về chuyện quá khứ? Liệu nghe xong có thể có tác dụng gì?”

Thuỵ Miên chẳng phải đã trả lời hắn rằng quá khứ chỉ là chuyện đã qua, nếu không lấy lại được thì hãy tập trung vào tương lai. Nàng còn nói rằng hắn có thể tạo ra những ký ức mới, có thể nối lại duyên xưa với cố nhân của hắn. Thuỵ Miên còn nhớ rõ ánh mắt hắn đã nhìn nàng đầy hy vọng thế nào. Vậy chẳng phải chính nàng là người khuyên hắn hãy kiên trì theo đuổi, không nhắc lại chuyện xưa cũ, làm lại từ đầu hay sao?

Thuỵ Miên dần nhận ra, thanh mai trúc mã mà hắn kể đã cùng nhau lớn lên bên hắn là nàng ư? Bao năm nay hắn không ngừng đi tìm nàng? Hắn không quên nàng? Năm trăm năm qua, hắn vẫn giữ lời hứa sẽ đi tìm nàng khi xưa, khi hắn tặng nàng một cánh hoa làm dấu vết? Người hắn thương là nàng? Khi nàng lên đường cùng Đắc Di đi tìm bảo vật, hắn bảo muốn đi theo tìm nữ tử của hắn, chính là đi theo để ở bên nàng?

Mặc Cảnh đã trân trọng lời nói bâng quơ của Thuỵ Miên, đã không nói ra quá khứ của nàng, ở bên nàng kiên nhẫn chờ đợi, kiên trì bảo vệ chăm sóc. Thuỵ Miên ngỡ ngàng xúc động. Lại có một người đối xử tốt với nàng như vậy, vì nàng mà âm thầm làm bao nhiêu chuyện như vậy? Nàng ân hận tự trách. Tại sao nàng lại nhận ra hắn muộn như thế? Nàng đúng như lời Phó Kiện Đàm nói, là kẻ vô tâm, có cảm xúc chỉ bằng một hạt nho.

Thuỵ Miên nhìn Mặc Cảnh, muốn nói gì đó thật ý nghĩa, nhưng lại thốt ra một câu không liên quan: “Sao tóc huynh lại đổi thành màu trắng thế này?”

Nàng nói xong thì hoàn toàn ngượng ngùng, muốn rút lại nhưng đã muộn.

Mặc Cảnh nhìn nàng, ánh mắt không có chút chán nản mà bình thản trả lời: “Đây là hiện thân của ta. Trước đó ta rời khỏi Tử Lâm núi đã ba trăm năm, vì đi quá lâu khỏi núi tiên, cũng để dễ bề đi lại trong phàm giới, một phần pháp lực của ta đã phong ấn trên dấu cánh hoa trên tay mình.” Mặc Cảnh vừa giải thích vừa giơ cho Thuỵ Miên nhìn nơi cổ tay hắn. Nàng thấy một hình xăm cánh hoa màu trắng y hệt như dấu vết trên cổ tay mình, nhưng trên dấu ấn của Mặc Cảnh lại có thêm một vết cắt sâu hoắm đã lên da non.

Mặc Cảnh bình tĩnh giải thích tiếp: “Khi ta đấu với Duy Tuyên, hắn đã đánh vào phong ấn của ta, khai thông năng lực của ta. Vì vậy, ta mới có thể phát huy toàn bộ tiềm năng, đả bại được hắn. Nhưng cũng vì thế, mà ta phải quay lại Tử Lâm núi, tiên khí sẽ giúp ta mau chóng phục hồi.”

Thuỵ Miên xót xa nói, đặt Bạch Hồ đang rên hừ hừ xuống đất, vội vàng quan tâm hỏi thăm Mặc Cảnh: “Vậy huynh thế nào? Huynh có bị sao không? Duy Tuyên có làm huynh bị thương nặng lắm không?”

Bạch Hồ thấy không ai trong hai người họ chú ý đến mình, nhìn hai người uất ức, ngúng nguẩy bỏ đi. Trước khi đi nó còn không quên dừng lại lườm huýt đầy ai oán.

“Nàng đang lo lắng cho ta?” Mặc Cảnh hỏi, giọng nói của hắn thanh tĩnh nhưng ánh mắt lại mang theo mong đợi. Thuỵ Miên chưa kịp trả lời thì hắn đã vội vàng nói thêm: “Như một người bằng hữu?”

“Đương nhiên là lo lắng cho huynh, nhưng không phải chỉ như bằng hữu.” Thuỵ Miên lí nhí trả lời.

Mặc Cảnh nhìn nàng ta, trong mắt là sự hồi hộp chờ đợi: “Ý nàng là sao?”

Thuỵ Miên cố nói cho rõ ràng, hai mắt lúc này đã long lanh nước: “Đúng là trước đây ta đã định chung thân với Đắc Di, nhưng lúc đó ta quả thật chưa hiểu bản thân mình, ta còn tưởng huynh đã có người trong mộng, ta chưa từng nghĩ huynh có cảm tình gì với ta.

Nhưng từ khi huynh bỏ đi khỏi Phương Kiếm phái, ta luôn trong trạng thái ngẩn ngơ, bất trà bất phạn(1). Ta không biết tại sao mình lại như vậy. Ta luôn nhớ đến huynh, ta không biết từ bao giờ huynh đã quen thuộc với ta đến thế. Thậm chí Thuý Như muội còn nói cho ta biết ta là đã tương tư huynh rồi.

(1)    Bất trà bất phạn: Trong lòng tâm sự, không thiết ăn uống.

Đến khi huynh xuất hiện cứu ta ở mật thất, ta đã hiểu ra tất cả. Ta không thể cùng với Đắc Di, một phần cũng là vì huynh, vì huynh mới là ngươi tâm ta hướng tới, cho dù ta có nhớ lại được chuyện trước kia hay không, cho dù huynh có phải là Ưu Đàm tiên tử hay không.”

Mặc Cảnh yên lặng lắng nghe, đến khi Thuỵ Miên dừng lời thì hắn đã nhẹ nhàng tiến lại gần nàng. Hắn nhìn nàng vô cùng nghiêm túc. Thuỵ Miên không đọc được hắn đang nghĩ gì. Trong thâm tâm nàng lo lắng: “Có khi nào hắn nói không cần ta nữa? Có khi nào hắn nói đã muộn, hắn đã đổi ý hoặc hắn sẽ bảo rằng mình đã nhầm? Hắn thực chất không có ta trong lòng?”

Mặc Cảnh dịu dàng giơ tay vén sợi tóc đang vấn vương trước mặt Thuỵ Miên ra sau mang tai. Tim nàng đập bình bịch như đánh trống trong lồng ngực. Hắn từ tốn nói: “Ngày này khi xưa chính là ngày chúng ta trao nhau lời hẹn, ta đã hứa sẽ không để lạc mất nàng. Giờ ta đã tìm được nàng về. Nàng tính tặng ta cái gì?”

Thuỵ Miên ngẩn người, nàng đã tỏ tình với hắn như vậy, sao Mặc Cảnh không trả lời lại bỗng nhiên quay sang đòi quà? Nàng chưa biết phải trả lời thế nào thì Mặc Cảnh đã mỉm cười, nụ cười của hắn trong nắng sớm lung linh hút hồn, như mùa xuân đang ùa tới. Thuỵ Miên ngẩn người sây mê ngắm nhìn.

Mặc Cảnh lúc này nhỏ nhẹ cúi đầu nói khẽ bên tai nàng: “Nếu nàng chưa nghĩ ra, vậy để ta tặng quà cho nàng. Ta tặng nàng một đời này, có được không? Hãy trở về như khi xưa, chúng ta sẽ không xa rời nữa.”