Thụy Du Thiên Miên

Chương 63: Người Giống Người

Nữ tử vừa bước vào sảnh đường có dáng vẻ nhanh nhẹn, khí chất khoan thai, có vẻ đẹp như liên hoa tiên tử (1). Nàng ta vừa xuất hiện, thì Lê Ba liền kích động rít lên: “Chính là nữ tử hôm qua ta và công tử Cát Uy giáp chiến”.

(1)    Liên hoa tiên tử: xinh đẹp như hoa sen

Thuỵ Miên trầm trồ nhìn ngắm nữ tử tên Cảnh Lan vừa đến. Nữ nhân vẻ mặt xinh xắn, nhưng khí chất kiêu ngạo lạnh lùng. Khi bước qua Hội Tam Bảo, nàng ta cũng chẳng thèm nhìn họ lấy một cái. Nàng ta có khuôn mặt trái xoan, ánh mắt sắc nét, sống mũi dọc dừa cùng làn môi mỏng, da trắng như tuyết, tóc đen mịn màng được buộc lỏng hất sang một bên vai. Trên lưng nàng ta đeo hai thanh đoản kiếm nhỏ gọn đan chéo nhau. Trên hai cán kiếm được buộc hai sợi dây màu đỏ như màu cánh hoa hải đường, rung rinh theo mỗi bước nàng đi.

Thuỵ Miên ngờ ngợ, ánh mắt và khí chất của nàng ta, làm nàng cảm thấy quen thuộc như đã từng gặp đâu đó. Bỗng có tiếng cốc rơi vỡ trên mặt đất, Thuỵ Miên giật mình quay lại thì thấy Mộc Hải tiên sinh người đã cứng đờ như tượng gỗ, đang nhìn không chớp mắt về phía Cảnh Lan. Tiếng động làm mọi người đều quay lại. Cảnh Lan nhíu mày nhìn Mộc Hải, nhanh chóng quay đi lạnh lùng tiến về phía Phương trưởng môn.

Thuỵ Miên thấy phản ứng của Mộc Hải tiên sinh khác lạ, hỏi nhỏ: “Mộc Hải tiên sinh, người có sao không?”

Mộc Hải chỉ lắc đầu, vẫn nhìn theo Cảnh Lan không chớp mắt.

Cảnh Lan lại gần Phương trưởng môn, cung kính nói: “Trưởng môn, người cho gọi con?”

Phương trưởng môn nhìn Cảnh Lan gật đầu, trong mắt ánh lên sự yêu mến, giới thiệu nàng ta với Hội Tam Bảo: “Đây là Cảnh Lan, là nhi nữ của ta, cũng là đệ tử chân truyền của ta. Ta lúc nãy có nhắc đến việc muốn trao đi bảo bối được cất giữ ở Phương Kiếm phái, hãy để Cảnh Lan giải thích cho mấy người.”

Mộc Hải lúc này thở dài, ánh mắt mất mát, buồn bã quay đi, không còn chăm chú nhìn Cảnh Lan nữa.

Cảnh Lan đưa tay hành lễ về phía Phương trưởng môn, quay lại nhìn Hội Tam Bảo nói: “Mười ngày nữa, Phương Kiếm phái chúng ta sẽ tổ chức đại hội võ thuật. Người chiến thắng, sẽ được trao lại bảo bối trong truyền thuyết. Những ai muốn tham gia thi đấu phải hội tụ đầy đủ ba yếu tố: thứ nhất, phải là nam nữ trẻ tuổi, thứ hai, phải là người xuất thân từ các bang phái chính thống, thứ ba, người đó phải có chung lý tưởng với Phương Kiếm phái của chúng ta.”

“Đại hội võ thuật?” Đắc Di hỏi lại “Ai thắng sẽ có được Huyền Bích Kiếm?”

Cảnh Lan nhìn Hội Tam Bảo, lạnh nhạt trả lời: “Đúng vậy.”

Đắc Di gật đầu nói: “Đây chính là thử thách mà Phương trưởng môn lúc này nói đến, chính là muốn để xem liệu chúng ta có đủ tư cách thuần phục bảo kiếm hay không? Ta sẽ tham gia thi đấu.” Mọi người trong Hội Tam Bảo đều im lặng đồng tình.

“Các người không đủ tư cách tham dự, đừng tốn công mong đợi gì nhiều.” Cảnh Lan lạnh lùng nói.

“Xin cô nương nói rõ. Tại sao cô nương lại cho rằng chúng không có tư cách tham dự?” Bửu Toại thắc mắc.

“Thứ nhất, các người không thuộc môn phái chính thống nào, thứ hai, các ngươi là tà môn ngoại đạo, đêm hôm dám cả gan thâm nhập vào Phương Kiếm phái, chính tỏ là quân đầu trộm đuôi cướp. Chỉ riêng hai điều này, đã đủ để loại các người ra rồi.” Cảnh Lan giải thích, lúc này liếc mắt ghét bỏ nhìn về phía Lê Ba.

“Xin cô nương nói về quy định thứ ba, lý tưởng của Phương Kiếm phái là gì?” Đắc Di hỏi.

“Chính là kiếm minh chủ võ lâm, tìm người phục hưng thể chế tam quốc.” Cảnh Lan dõng dạc tuyên bố.

Thuỵ Miên nhìn Cảnh Lan, nhẹ nhàng tiến lên đối đáp: “Điều kiện thứ ba của võ phái cũng chính là lý tưởng của bọn ta. Về điều kiện thứ nhất, thế nào là bang phái chính thống? Chúng ta chính là phái Hội Tam Bảo, chính thống đã hoạt động được hai tháng. Thứ hai, ta đã giải thích với trưởng phái về hiểu lầm tối qua. Vậy, chúng ta không phải là tà môn ngoại đạo. Xin Cảnh Lan cô nương và trưởng phái định đoạt, cho phép chúng ta tham dự đại hội, ra sức chiến đấu giành bảo bối.”

“Điều này là không được.” Cảnh Lan lập tức gắt gao nói.

Thuỵ Miên không bỏ cuộc, hỏi lại: “Tại sao? Chẳng phải Phương Kiếm phái muốn tìm người đủ năng lực để trao bảo vật đi ư? Có câu nhất ngôn cửu đỉnh(1), lẽ nào việc trao đi bảo vật chỉ là lời hứa suông? Cô nương sợ chúng ta chiến thắng, thực sự mang bảo bối đi?”

(1)    Nhất ngôn cửu đỉnh: lời nói đáng giá

“Dựa vào các ngươi?” Cảnh Lan hỏi lại, giọng đầy khinh thường thách thức.

“Được rồi. Không cần tranh cãi thêm. Ta đồng ý để các người tham gia thi đấu.” Phương trưởng môn lên tiếng cắt dòng tranh luận, làm mọi người liền im lặng.

Hội Tam Bảo hân hoan nhìn nhau, trong khi Cảnh Lan tỏ vẻ không phục, quay sang phía Phương trưởng môn thắc mắc: “Tại sao người lại đồng ý cho họ tham dự, họ lấy tư cách gì chứ?”

“Chỉ hai chữ: duyên phận. Con có nhớ tối qua ta đã nói gì với con không?” Phương trưởng môn trả lời, nhưng trong giọng nói mang theo uy nghiêm. Cảnh Lan không dám phản đối, bất mãn lặng im gật đầu.

Đắc Di nhìn Phương trưởng môn, cúi đầu bái tạ: “Phương trưởng môn là người nhân nghĩa lại thấu tình đạt lý. Cảm ơn người đã cho chúng ta cơ hội này.”

Phương trưởng môn dặn dò: “Cảnh Lan, con hãy giúp họ thu xếp chỗ ở, tuần sau sẽ bắt đầu tỷ thí. Cũng hãy đưa họ đi gặp người nam nhân hôm qua con cứu được dưới vực băng.” Nói rồi ra hiệu cho mọi người lui đi.

Mọi người nghe Phương trưởng môn nói, liền ngạc nhiên mừng rỡ. Hoá ra tối qua Cảnh Lan là người đã cứu được Cát Uy, bảo sao bọn họ không tìm thấy hắn dưới vực băng.

Đắc Di vội vàng hỏi: “Cảnh Lan cô nương, Cát Uy đệ đệ là do cô cứu? Xin nhận của ta một lễ, cảm tạ công ơn cứu mạng của cô nương thay cho đệ đệ.”

“Phương Kiếm phái chúng ta gặp nạn cứu khổ, không thể kiến tử bất cứu(1). Hắn đang nằm trong khách viện. Các người theo ta.” Cảnh Lan lạnh lùng trả lời.

(1)    Kiến tử bất cứu: thấy chết không cứu

Cảnh Lan đưa đoàn người ra ngoài, không nói thêm lời nào. Thuỵ Miên nhìn tình hình, muốn dĩ hoà vi quý. Dù gì ở đây lâu ngày, còn phải nhờ vả nhiều, nàng không muốn Hội Tam Bảo bị gây khó khăn bất lợi nơi đất khách.

“Cảnh Lan cô nương, cô nương là nữ nhi của trưởng lão, hèn gì mà diện mạo lại xinh đẹp như vậy, dáng vẻ cũng thật kiêu sa, có khí chất nữ nhân anh hùng.” Thuỵ Miên giơ ngón cái lên, giọng nói mềm mỏng, ra sức vỗ mông ngựa.

Thay vì vui vẻ được nghe lời nịnh nọt, Cảnh Lan tỏ thái độ khó chịu, nói: “Người mồm miệng nhanh nhẩu, nhưng đừng hòng giở trò với ta. Nam nhân hôm qua đột nhập Phương trưởng môn, là đồng bọn của các người, đều muốn ăn cắp bảo bối của Phương Kiếm phái. Nếu hôm nay không phải Phương trưởng môn nói lời cho phép, các người đừng vọng tưởng tham gia vào đại hội võ thuật. Việc này ta sẽ không bỏ qua dễ dàng.”

Thuỵ Miên nhìn thái độ thù hằn và cách ăn nói không kiêng nể của Cảnh Lan, bất ngờ tự thấy nàng ta và Cát Uy quả thực rất giống tính nhau, trực ngôn bất huý(1). Nàng không đổi giọng, kiên trì tiếp tục nói: “Cảnh Lan cô nương không những diện mạo xinh đẹp, dáng vẻ kiêu sa, ta giờ còn phát hiện ra cô nương là người ngay thẳng chính trực, thật đúng là nữ nhân hào kiệt, thật là hiếm có.”

(1)    Trực ngôn bất huý: Nói thẳng không kiêng kị

Cảnh Lan không thèm tiếp chuyện, hiên ngang đi tiếp. Thuỵ Miên nhìn thái độ lãnh đạm của nàng ta thật quen thuộc, trong đầu liền hiện lên hình ảnh Cát Uy kiêu ngạo lúc hai người mới gặp ở tửu quán trong Dược Trang thành.

Cảnh Lan đưa đoàn người vào khu vực của khách điếm. Trên đường đi, chỗ nào cũng xuất hiện những khóm cây hải đường xanh um nở rộ. Mộc Hải thở dài nhìn cảnh vật lại càng thêm sầu não. Thuỵ Miên lùi lại quan tâm hỏi: “Tiên sinh, người là đang nhìn vật nhớ người?”

“Ta không sao, xin Thuỵ Miên cô nương đừng lo lắng. Chỉ là hoa hải đường là loài hoa mà nàng thích nhất.” Mộc Hải nói.

“Lúc nãy thái độ tiên sinh đối với Cảnh Lan cô nương có chút đặc biệt, là có chuyện gì?” Thuỵ Miên hỏi han.

“Chẳng qua chỉ là người giống người, ta là quá bất ngờ mà thôi. Cảnh Lan là hài nhi của Phương trưởng môn, chuyện kia càng không thể xảy ra.” Mộc Hải chìm vào suy ngẫm.

Thuỵ Miên đang phán đoán ý của Mộc Hải thì Cảnh Lan đã dẫn đoàn người đến một biệt viện yên tĩnh. Xung quanh biệt viện bố trí bốn căn phòng riêng biệt, nàng ta tiến về phía căn phòng ở giữa đang có một ni cô đứng bên ngoài canh gác, mở cửa bước vào. Ni cô nhìn thấy Cảnh Lan, gật đầu nhanh chóng rời đi.

Nằm trên giường là Cát Uy, hắn đã được thay y phục gọn gàng sạch sẽ, mặt nạ dịch dung của hắn cũng đã được tháo ra. Trên mặt và tay chân Cát Uy đầy vết xây xát. Hắn đang nằm im, hơi thở đều đặn khẽ khàng.

Cảnh Lan nói: “Mặc dù không nguy đến tính mạng, nhưng bị rơi từ vách núi xuống, thể lực của hắn cũng thực là tốt, mới không bị gì nghiêm trọng. Hắn hiện giờ chỉ là mất sức, từ tối qua vẫn chưa tỉnh lại.”

Hội Tam Bảo vui mừng nghe Cảnh Lan nói. Đắc Di, Lê Ba, Lý Tư và Thuỵ Miên cùng khẩn trương lại gần giường của Cát Uy. Thuỵ Miên ngồi xuống, bắt mạch xem bệnh cho hắn.

Trong lúc nàng chuẩn trị cho Cát Uy, Cảnh Lan bỗng nói: “Ta không hiểu sao Phương trưởng môn lại coi trọng các ngươi như vậy. Tối qua người đã đoán các ngươi hôm nay sẽ đến, nhìn thấy tên tiểu tử này, liền ra sức bảo ta cứu hắn. Hừ, các ngươi số mệnh cũng thật là may mắn.”

Bửu Toại hỏi Cảnh Lan: “Phương trưởng môn đoán được chúng ta sẽ đến ư?”

“Đúng vậy, chẳng phải sáng nay trưởng phái đã cho người đi đón các ngươi sao?” Cảnh Lan khinh khỉnh trả lời.

Thuỵ Miên nghe Cảnh Lan nói, càng tò mò về thân phận lẫn năng lực tiên đoán của Phương trưởng môn. May mắn là Đắc Di đã chân thực trả lời các câu hỏi của người từ đầu, không giấu giếm thân phận và mục đích thực sự của mọi người. Với người thông minh lại có tài nhìn thấu mọi việc, tốt nhất là nên thành thật mà giãi bầy, tránh việc thử địa vô ngân tam bách lưỡng(1), lại tạo ra ác cảm khó mà có thể xoá bỏ.

(1)    Thử địa vô ngân tam bách lưỡng: muốn giấu giếm, trái lại lại bị bại lộ