Cố Úc Diễm cũng không rõ tình trạng hiện giờ của một nhà Vệ Minh Khiêm, nhưng gần đây Tần Thanh Miểu có vẻ rất nhàn rỗi, hơn nữa ngày cười càng nhiều hơn, cho nên nàng cũng không quá để ý. giờ phút này này Tần Thanh Dật nhắc đến, nghĩ sơ sơ, cũng hiểu được Tần Thanh Miểu nhất định sẽ trừng phạt bọn họ, gật gật đầu.
"Bây giờ, tôi rất yên tâm". Thấy Tần Thanh Dật cười nhợt nhạt, Cố Úc Diễm mở miệng khuyên nhủ lần nữa, "Vậy sao anh không trở về giúp Miểu Miểu, chị ấy rất nhớ anh". "Cùng lắm chỉ có thể gặp mặt thôi". lại cười cười, Tần Thanh Dật thả lỏng thân mình, "Tôi không muốn tiếp tục làm chuyện mình không thích nữa". Không ngờ được anh ta sẽ nói thế, Cố Úc Diễm ngẩn người, hơn nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn. "Cô đoán xem, ở đại học tôi học chuyên ngành gì?". Trưng ra nụ cười xấu xa, bộ dạng này của Tần Thanh Dật, làm cho Cố Úc Diễm nhớ tới Thương Mặc, không khỏi sửng sốt vài giây, mở miệng theo bản năng, "Luật?" "A?". đổi lại, người ngây ra lúc này là Tần Thanh Dật, tiếp theo là bật cười ha ha, "Làm sao có thể a, học cái đó tôi sẽ phát điên mất.... cái đó thích hợp với Thanh Miểu hơn". Nhức đầu, Cố Úc Diễm lại nghĩ nghĩ, đánh giá anh ta một lát, cẩn thận đoán, "Không phải là âm nhạc hay vẽ tranh đấy chứ?" "Không phải". Lắc đầu, Tần Thanh Dật nhìn Cố Úc Diễm, nén cười, "Tôi học y". "...". Cố Úc Diễm hoàn toàn ngây dạy, ngồi đơ ra một lúc lâu, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn. "Hơn nữa còn là nha sĩ". mắt thấy Cố Úc Diễm hoàn toàn ngây người, Tần Thanh Dật chậm rãi cười, ngay sau đó trước tình trạng hóa đá của người nào đó, cười thật to. Hảo.... cảm giác thật thần kì. Nhìn nam tử ngồi đối diện đang cười đến xán lạn, Cố Úc Diễm có chút chịu không nổi, cảm thấy từ khi gặp Tần Thanh Dật, cả người thật giống như đang ngồi trên xe địa hình, tâm tình trong chốc lát từ trầm trọng không yên, lát sau thì lại dở khóc dở cười. Tần Thanh Dật có vẻ thích trêu chọc người khác còn hơn cả Tần Thanh Miểu, điểm ấy, xem ra không cần hoài nghi. Chiều chạng vạng tới rất mau, Tần Thanh Miểu sau khi ký hợp thì vội vàng chạy đến. Lúc Tần Thanh Dật giới thiệu Tần Thanh Miểu cho Vương Vận Như, Cố Úc Diễm thấy trên mặt của người phụ nữa kia chợt lóe lên một tia bối rối và xấu hổ. Có chút lo lắng nhìn Tần Thanh Miểu, sợ nàng không vui, Cố Úc Diễm đi đến bên người nàng, nhẹ nhàng cầm tay nàng, ngay sau đó liền cảm thấy được bàn tay kia nắm lại tay mình, Cố Úc Diễm nghiêng đầu nhìn Tần Thanh Miểu, thấy nàng cho mình một nụ cười nhợt nhạt, lòng nhẹ hơn rất nhiều. Cơm chiều ăn ở nhà Cố Úc Diễm, vừa khéo Nguyễn Minh Kỳ và Mục Hề Liên cũng trở về, mấy người lớn trong nhà cùng tập trung lại rửa rau nấu cơm, rồi ngồi vây quanh cái bàn tròn lớn ăn cơm, Cố Úc Diễm thấy rõ ràng nụ cười xán lạn của ông bà ngoại nàng. Đúng rồi, kể từ khi ca ca qua đòi, trong nhà thật lâu đã không náo nhiệt vui vẻ như lúc này. Giống như thần giao cách cảm, thấy được tâm tình Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu nhẹ nhàng cầm bàn tay đặt dưới bàn của Cố Úc Diễm, mười ngón giao nhau, một lúc sau, nhìn thấy người kia quay đầu nhìn mình, nhẹ nhàng cười. Mục Hề Liên ngồi phía đối diên, nhìn hai người như vậy, trên mặt không hiện lên cảm xúc gì, mà Nguyễn Mịnh Kỳ hơi nhíu mi, ngay sau đó ánh mắt Mục Hệ Liên chuyển đến trên người nàng , như nhìn ra chút gì từ trong mắt nàng, dịu dàng cười, gắp miếng thịt gà để vào bát nàng, "Ăn nhiều một chút, gần đây em còn bận hơn chị". "Dạ...". gật đầu như gà mổ thóc, Nguyễn Minh Kỳ tiếp tục chúi đầu ăn cơm, dư quang nơi đáy mắt vấn chú ý đến Mục Hề Liên, thấy nàng vẫn nhíu mày với mình, vội vàng thu hồi tầm mắt. Ở cái thôn này nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Vương Vận Như hòa nhập vào cuộc sống của nông thôn, nhìn thấy mấy người trong nhà nhiệt tình chiêu đãi mình, có chút cảm động, dáng vẻ này rơi vào mắt của con trai bà, khiến cho anh ta có chút buồn cười. Lúc anh ta mới gặp mẹ ruột của mình, rõ ràng cảm thấy được đây là một người phụ nữ thành thị nghiện rượu, đã lớn tuổi mà còn ăn mặc lẳng lơ, trang điểm cầu kì, thật ra tong lòng, Tần Thanh Dật có chút không vui. Nhưng cũng không có giận hờn gì, mẹ cần tiền, thì vẫn chu cấp đầy đủ tiền cho bà. Không tưởng tượng được, sau khi rời khỏi Tần thị, tuy không phải là thực sự nguyện ý ở đây, nhưng nghĩ đến còn mẹ già, nên không thể cứ giống như hai mươi năm trước không mẹ được, chờ đến khi mọi chuyện đều ổn thỏa, liền trả lại một người mẹ trong sạch. Sau khi anh ta vào ở cái thôn nhỏ này, không còn thấy mẹ anh ta uống một hớp một ngụm rượu nào, đánh một ván bài nào nữa. Lấy kinh nghiệm mười mấy năm qua của anh ta, căn bản không thể nào lý giải được, một nữ nhân sống như thế hai mấy năm qua, rốt cuộc làm sao có thể thay đổi nhanh chóng như vậy, nhưng trong lòng cảm thấy thật an ủi. Nghĩ tới đó, trong bát liền có thêm miếng thịt, Tần Thanh Dật giương mắt nhìn động tác thu đũa của Vương Vận Như, cười cười, cũng gắp đồ ăn bỏ vào bát mẹ mình, "Mẹ, người cũng ăn thêm đi". "Ôi chao, được". Tay trái nắm lấy tay Cố Úc Diễm, ánh mắt dõi theo đừng động tác, từng biểu cảm của mẹ con Tần Thanh Dật và Vương Vận Như, Tần Thanh Miểu cứ như thế lẳng lặng mà nhìn, đợi đến khi bữa cơm kết thúc, bỏ lại mọi người đang nói chuyện phím giữa nhà, tiến thẳng vào phòng bếp, ôm lấy Cố Úc Diễm từ phía sau, "Tiểu Diễm..." "Sao lại vào đây?". người đang rửa chén nghiêng đầu hôn hôn hai má gần trong gang tấc, ánh mắt nhu hòa, "Không phải chị rất nhớ Tần đại ca sao?" Từ chiều đến giờ, Cố Úc Diễm cũng không biết nên gọi Tần Thanh Dật là gì, chỉ có thể kêu như vậy. "Tần đại ca?". cười nhẹ, lặp lại ba chữ kia, Tần Thanh Miểu hôn lại môi dưới của nàng, "Buổi chiều em và anh ấy đã nói gì sau lưng tôi?" "Không a... đều là Tần đại ca nói, không liên quan đến em nha". phủi toàn bộ trách nhiệm lên người Tần Thanh Dật, Cố Úc Diễm lau cái bát cuối cùng, giặt khăn lau tay, rồi quay người lại ôm Tần Thanh Miểu, "Miểu Miểu, nhớ em không?" Trắng mắt liếc nàng một cái, để mặc nàng ôm, Tần Thanh Miểu khẽ hừ một tiếng, "Nhớ em làm gì? Mới nhìn thấy em buổi sáng". "Không phải cả buổi sáng không thấy em nên nhớ sao?". Không đi thẳng vào ý tứ của người ngạo kiều này, đôi mắt Cố Úc Diễm sáng ngời, cười hì hì hôn sườn mặt của nàng, "Bình thường em đi làm, chị vẫn còn đang ngủ, có phải lúc vừa thức dậy, liền nghĩ tới em rồi không?" Tần Thanh Miểu hoàn toàn cạn lời đối với kẻ mặt dày nạt, không hình tượng liếc mắt, thoát ra khỏi lòng nàng, theo thói quen gõ gõ đầu nàng, "Không mặt mũi". "Hắc hắc...." "Hai người cũng quá tự nhiên đi". cửa bếp chợt truyền đến thanh âm của Mục Hề Liên, thân mình Cố Úc Diễm cứng đờ, lén lút nhìn Tần Thanh Diễm một cái, thấy vẻ mặt nàng không thay đổi, cười mỉm, giữ chặt tay nàng, ra khỏi phòng bếp. "Không sợ ông bà ngoại thấy được sao?". Mục Hề Liên và Nguyễn Minh Kỳ luôn bắt chước Cố Úc Diễm gọi ông bà ngoại, giờ phút này hai người đứng trong sân, thấy Cố Úc Diễm nắm tay Tần Thanh Miểu ra khỏi phòng bếp, Mục Hề Liên thở dài, "Về đây, tốt xấu gì cũng nên che dấu một chút đi?" "Liên tỷ tỷ, bà ngoại biết rồi". Cố Úc Diễm nháy mắt mấy cái, thấy Nguyễn Minh Kỳ trừng mình, có chút khó hiểu, bất quá vẫn tiếp tục nói, "nhưng ông ngoại vẫn chưa biết". "Nga, vậy sao?". có chút bất ngờ, Mục Hề Liên lên tiếng, tiếp theo nhìn về phía Tần Thanh Miểu, "Tần tiểu thư, có thời gian rảnh không, chúng ta nói chuyện một lát được không?' "A?'. "Có thế". không đợi Cố Úc Diễm a xong, Tần Thanh Miểu nới lỏng tay, bước về phía Mục Hề Liên, bộ dáng bình tĩnh tự nhiên, khiến Nguyễn Minh Kỳ sùng bái một trận. Nói đi cũng phải nói lại, Cố Úc Diễm có thể phá tan khối băng này, có phải càng đáng sùng bái hơn không? "Hai người cũng trở về hôm nay, tại sao hôm trước không nói với mình?". đá viên đá nhỏ, thường thường ngước nhìn hai người đang đứng nói chuyện ở đằng xa, Cố Úc Diễm có chút buồn bực, "Chúng ta có thể trở về cùng nhau a". "Làm sao mình biết nữ nhân nhà cậu có cùng trở về hay không a". Nguyễn Minh Kỳ tức giận trừng mắt liếc nàng, "Cậu biết rõ cô ấy và Liên tỷ tỷ không ưa gì nhau, chẳng lẽ muốn bị đông chết giữa đường a?" "Ách, không phải....". rất muốn lén lút chạy qua nghe xem hai người kia đang nói gì, trong kí ức hiện ra cuộc đối thoại duy nhất của Mục Hề Liên và Tần Thanh Miểu, đến bây giờ Cố Úc Diễm vẫn còn sợ, tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm bên kia, không có sự cho phép nên cũng không dám qua, chỉ có thể thở dài. "Liên tỷ tỷ sẽ không ăn người phụ nữ của cậu đâu...". Xem thường bộ dáng không tiền đồ của Cố Úc Diễm, Nguyễn Minh Kỳ dựa vào cây cột, bắt chước Cố Úc Diễm nhìn hai nữ nhân kia, dưới ánh trăng, hai bóng hình ấy càng trở nên xinh đẹp, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng. Lại một lúc sau, Tần Thanh Miểu chợt quay thân mình, vẫy vẫy tay với Cố Úc Diễm, Cố Úc DIễm lập tức chạy qua, Nguyễn Minh Kỳ đứng tại chỗ, hơi do dự, đi hai bước, rồi lại dừng lại, ngay sau đó, thấy Mục Hề Liên ngoắc nàng, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng chạy qua. Tận mắt thấy Mục Hề Liên và Tần Thanh Miểu bắt tay nhau, Cố Úc Diễm và Nguyễn Minh Kỳ vừa mới chạy qua có chút buồn bực, bất quá thấy vẻ mặt bình tĩnh của hai nữ nhân kia, tuy rằng rất thắc mắc, nhưng không truy vẫn nữa. Nếu hai người muốn nói, tất nhiên sẽ nói. "Thanh Miểu". Tần Thanh Dật bước ra khỏi phòng khách, thấy bốn người đứng ở đó, bước vài bước, kêu em gái một tiếng, Tần Thanh Miểu thả lỏng tay Cố Úc Diễm, nhìn chằm chằm nam tử cách đó không xa, đi qua, quật cường nhìn anh ta, không nói lời nào. "Giận sao?". trong kí ức, vẻ mặt này của em gái, không biết đã không được nhìn thấy bao lâu rồi, Tần Thanh Dật thấy cái mũi chợt ê ẩm, nhưng vẫn trưng ra nụ cười xán lạn, chìa hai tay, "Muốn ôm ca ca không?" Cắn cắn môi, dù mang giày cao gót, nhưng vẫn không thể cao hơn nam nhân này, Tần Thanh Miểu khẽ ngẩng đầu nhìn anh ta, trên người không còn hơi thở lãnh ngạo nữa, bước về phía trước từng bước, ôm Tần Thanh Dật. Hai anh em còn nói gì nữa, Cố Úc Diễm cũng không rõ lắm, nhưng đêm khuya, khi tất cả mọi người đều rời đi, hai người nằm trên giường, Tần Thanh Miểu vẫn giống như ngày thường, để nàng ôm mình vào ngực, cảm thụ không khí an bình, nhưng lúc này cái miệng xấu xa của tên kia lại bắt đầu hoành hành. "Miểu Miểu, hóa ra chị cũng biết làm nũng với ca ca a...." Biến sắc, mấp máy, ngay sau đó, Tần Thanh Miểu trực tiếp đá Cố Úc Diễm lọt giường, xoay người đắp chăn, ngủ.