Editor: nhatientri, Beta: Wing
Sau khi tan học, Cố Úc Diễm từ phòng học đi ra, cầm trong tay sách giáo khoa luật dân sự cùng điều lệ pháp luật, một đường đi dọc theo hành lang, vẻ mặt vẫn là thập phần hoảng hốt. Từ ngày anh gặp chuyện đến nay cũng đã một tháng, chung quy nàng cũng không thể giấu ông bà ngoại cùng dì Mục nữa, ngày anh được đem đi hỏa táng, nhìn ông bà ngoại tuổi đã lớn nước mắt lưng tròng, thế mà chính mình lại không có một giọt nước mắt. Có lẽ là vì... ở những ngày trước khi hỏa táng anh, nước mắt sớm đã chảy khô rồi. Tro cốt của anh được ông bà ngoại đem về nhà, mà dì Mục... Khi nhìn đến Mục Hề Liên nhắm chặt hai mắt nằm trên giường bệnh thì lập tức ngất xỉu, Cố Úc Diễm lại hoảng hốt. "Tiểu Liên, tiểu Liên... sẽ không tỉnh lại nữa sao?" "Sẽ không, dì, chị Liên rất nhanh thì sẽ tỉnh lại" "Thật không?" "Thật!" "Nhưng.... nhưng là..." "Dì, yên tâm đi, hết thảy mọi việc đều có cháu ở đây." ...... Mặc dù cái chết của anh đã qua một tháng nhưng những chuyện đã xảy ra vẫn còn hiện rõ ràng trong trí nhớ, trong đầu Cố Úc Diễm cực kỳ hỗn loạn, vừa ngẩng đầu, liền thấy cách đó không xa một chiếc Porsche trắng đang đậu, đứng bên cạnh là một cô gái, tựa hồ dưới ánh nắng mặt trời thoạt nhìn cô gái cũng không có vẻ lạnh lùng như ở trong phòng xác ngày ấy. Trong lòng Cố Úc Diễm một mảng đông lạnh nhìn Tần Thanh Miểu, không chút do dự liền đi đến chỗ cô, mãi cho đến trước mặt cô thì dừng lại, đứng ở đó chờ cô nói chuyện. "Lên xe đi". Tần Thanh Miểu liếc mắt một cái, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào ghế điều khiển. Sửng sốt vài giây, có chút chần chờ không biết nên ngồi ở ghế phụ hay là ngồi ở phía sau, Cố Úc Diễm đứng bên ngoài, vẻ mặt do dự. Cửa ghế phụ bỗng nhiên mở ra, sau đó liền truyền đến thanh âm lạnh như băng không hề mang theo một chút cảm tình nào, "Đi lên". Ngồi vào trong xe, đóng cửa xe, mang dây an toàn vào, Cố Úc Diễm không hỏi Tần Thanh Miểu muốn làm gì, chỉ là im lặng ngồi ở ghế phụ, nhìn cô khởi động xe rời khỏi trường học. Xe ngừng lại ở một tiểu khu thập phần cao cấp, theo Tần Thanh Miểu xuống xe, mãi cho đến lúc Tần Thanh Miểu mở cửa phòng đi vào, Cố Úc Diễm có chút câu nệ đứng ở cửa, trong lòng một trận không yên. "Vào đi". Liếc mắt đến người mang vẻ mặt rối rắm đứng ở cửa, giọng điệu Tần Thanh Miểu thay đổi trở nên lạnh lùng, khẩu khí như vậy, nghe thấy cực kỳ giống như mệnh lệnh. Biết tình trạng hiện tại của chính mình, càng biết sinh mạng của Mục Hề Liên hiện giờ đang nằm trong tay cô gái lạnh lùng này, Cố Úc Diễm không chút phản kháng nghe lời đi vào, cầm dép lê thay, quay lại đóng cửa phòng, đi theo Tần Thanh Miểu vào phòng khách, nhìn cô ngồi xuống, chính mình đứng ở bên cạnh không biết có nên ngồi hay không. "Ngồi đi". Tần Thanh miểu nhìn thấy sự khủng hoảng không thể kìm nén của nàng nhưng lại vẫn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, trong mắt cô xẹt qua một tia cảm xúc không rõ, thanh âm lại như trước giống nhau khiến cho người ta không có một chút cảm tình. Sau khi ngồi xuống, lưng thẳng tắp, cho dù đang ngồi nhưng toàn thân vẫn như trước căng thẳng, Cố Úc Diễm đặt hai tay lên đùi nắm chặt thành quyền, nhìn Tần Thanh Miểu, bình ổn hô hấp chờ cô nói chuyện. Trừ bỏ ngày đó ở bệnh viện, sau khi trả xong tiền viện phí của Mục Hề Liên, một tháng qua Tần Thanh Miểu đều không có liên lạc với nàng, cho dù ngày mà anh được hỏa táng, cô cũng chỉ đứng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, không hề cùng nàng nói qua một câu. Vậy mà hôm qua lại gọi điện cho nàng, Tần Thanh Miểu bảo nàng đem thời khóa biểu gửi đến một cái mail, sau đó không nói thêm gì nữa liền cúp điện thoại. Mấy ngày nay, Cố Úc Diễm rất muốn biết Tần Thanh Miểu rốt cuộc muốn làm gì, nhưng là, hành động của chị ta thật sự quá mức quỷ dị làm cho người khác khó mà phỏng đoán được, nàng nghĩ tới nghĩ lui, cho dù nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu rõ chị ta muốn cái gì. Ngược lại là cái hôn ở phòng xác ngày hôm đó thật sự khiến cho nàng hoảng sợ. Vì cái gì chị ta lại nói muốn nàng? Nếu nói Tần Thanh Miểu thích con gái.... cho dù vẻ mặt vẫn lạnh như băng như vậy, nàng vẫn có thể nhận thấy được trên thực tế Tần Thanh Miểu rất để ý đến anh trai nàng. Cũng vì vậy nên ngay cả hành vi được cho là lợi dụng người khác lúc gặp khó khăn của Tần Thanh Miểu, cũng không khơi dậy nổi quá nhiều chán ghét trong lòng nàng đối với Tần Thanh Miểu, chính là cảm thấy thật sự không rõ chị ta muốn làm gì. "Đây là chìa khóa". Đem một chùm chìa khóa ném lên bàn, Tần Thanh Miểu dùng thanh âm đạm đạm bình thường nói, "Về sau mỗi chiều thứ năm thì lại đây, sáng hôm sau tôi sẽ đưa em về lại trường học." "...... Được." Cố Úc Diễm ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Thanh Miểu khiến cho người khác không nhịn được mà động tâm, vẻ mặt lại lạnh như băng không biểu lộ gì thật khiến người khác lạnh cả sống lưng, nhưng lại vẫn muốn nhìn. Nhìn nhìn, Cố Úc Diễm liền có chút thất thần, nàng thủy chung vẫn không rõ rốt cuộc Tần Thanh Miểu muốn làm gì. "Buổi chiều em có tiết học không?". Ngay lúc trong đầu Cố Úc Diễm đang loạn thất bát tao mà ngẩn người, Tần Thanh Miểu lại mở miệng, "Có tiết học không?" "A... không...". Hồi thần lại vội vàng trả lời cô, lập tức vì những lời nói vừa rồi của cô mà khó hiểu. Cho dù cô đã biết thời khóa biểu của nàng....nhưng vẫn lo lắng nàng sẽ có tiết học bất ngờ. Kỳ thật Tần Thanh Miểu, hẳn là không lạnh lùng giống như vẻ bề ngoài. "Ừm". Tần Thanh Miểu gật đầu, đứng lên, trước ánh mắt khó hiểu của Cố Úc Diễm xoay người hướng một cái phòng đi đến, lập tức lại dừng lại, "Điều khiển từ xa ở trên bàn, muốn xem TV thì xem đi" Lăng lăng nhìn người sau khi nói xong thì trực tiếp đi vào gian phòng kia, Cố Úc Diễm vẫn duy trì bộ dáng nhìn chăm chăm cửa phòng, sau một lúc lâu, bởi vì cổ có chút mỗi mới rụt đầu trở lại, một mình một người ngồi trên sô pha, đánh giá căn phòng. Căn phòng ở tầng cao nhất, sát bên cửa sổ có một cây đàn dương cầm, bài trí bên trong vừa nhìn đã có thể sáng tỏ, làm cho người ta thấy đơn giản nhưng lại không mất sự cầu kỳ, liền giống như... cô gái lạnh như băng kia. "Anh...". Cúi đầu, trong tay nắm di động, trên màn hình là ảnh chụp chung của chính mình cùng anh trai Cố Úc Sâm còn có Mục Hề Liên, nàng đứng chính giữa hai người, vẻ mặt tươi cười sáng lạn. Cố Úc Diễm nhìn nhìn liền thất thần. Tần Thanh Miểu một mình ôm ngực đứng ở ban công, buổi sáng màu thu ánh mặt trời sáng lạn, cũng không thể làm cho lòng cô ấm áp. "Đây là em gái anh sao? Thoạt nhìn rất giống anh nha." "Ừm, đúng vậy, tiểu Diễm rất giống anh" "A...Tính cách cũng giống nhau sao?" "Tiểu Diễm rất đơn thuần" "Vậy ý anh là anh không đơn thuần sao? Úc Sâm" "Ha ha..." ... "Thanh Miểu, anh là thật sự rất thích em, không giống như bọn họ nói" "Ừm, em tin tưởng anh". .... "Người kia là ai?" "À, là một người bạn". "Phải không?" "Ừ" ..... "Theo những gì điều tra được, dựa theo tình huống lúc đó thì người gặp nguy hiểm hơn phải là người ngồi ở ghế phụ..." Theo chuyển động của dấu vết bánh xe, người điểu khiển xe, hẳn là cố ý làm như thế, vì muốn bảo vệ cho người ngồi ở ghế phụ". ... Cúi đầu, mở ra bàn tay nãy giờ vẫn nắm chặt, nhìn trong lòng bàn tay chiếc nhẫn cũng không thực đáng giá, khóe môi Tần Thanh Miểu lộ ra một nụ cười lạnh, xoay người, nhìn tư liệu trên bàn làm việc,vẻ tươi cười của cô càng phát ra trào phúng. Cố Úc Sâm...... Đi đến bên cạnh bàn, đem tất cả tư liệu, cùng với chiếc nhẫn trong tay cất hết vào tủ sắt, Tần Thanh Miểu vuốt vuốt tóc, khôi phục lại vẻ mặt không gợn sóng, không sợ hãi. Tại phòng khách, Cố Úc Diễm như trước ngẩn người nhìn màn hình di động, mỗi lần màn hình tối dần, nàng lại nhấn vào bàn phím cho ánh đèn kia lần nữa sáng lên. Anh đi rồi, chị Liên vẫn chưa tỉnh lại....Hiện tại chỉ còn lại một mình nàng... Di động trong tay bỗng bị một bàn tay lấy đi, Cố Úc Diễm cả kinh, ngẩng đầu, Tần Thanh Miểu cầm di động, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm màn hình di động. "Ách..." Định há mồm, lại không biết gọi cô là gì, cũng không biết cô muốn làm cái gì, trong lúc nhất thời Cố Úc Diễm chỉ ngơ ngác nhìn cô. "Ba!" Di động bị ném lên trên bàn, phát ra âm thanh làm cho thân mình Cố Úc Diễm run rẩy lấy lại tinh thần, lại nhìn Tần Thanh Miểu, liền phát hiện khuôn mặt vốn đã lạnh như băng kia nay còn thêm âm trầm vài phần. "Xóa" "Cái gì... cái gì?" Cố Úc Diễm có chút không thể lý giải được nhìn cô, vẻ mặt không hiểu. "Xóa" Khuôn mặt âm trầm rất nhanh biến mất, lại một lần nữa khôi phục vẻ mặt lạnh lùng Tần Thanh Miểu lập lại một lần nữa chữ kia, nhìn chằm chằm Cố Úc Diễm, loại khí thế này làm cho Cố Úc Diễm khó có thể bình thản mà ngồi được, nhưng lại không cam lòng xóa đi ký ức tốt đẹp của chính mình, nàng liền chỉ ngồi ở đó, không muốn đi lấy di động vẫn đang đặt trên bàn. Hừ lạnh một tiếng, nâng tay, nắm lấy cằm Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu nhíu nhíu đôi mi thanh tú, ngữ khí không buông tha nói tiếp, "Tôi bảo em xóa". "Nhưng...". Cằm bị nắm, cái tay kia nhìn thập phần tinh tế, lại dùng toàn bộ khí lực nắm lấy cằm của nàng khiến nàng phải nhăn mi lại. Cố Úc Diễm gian nan há mồm muốn nói gì, Tần Thanh Miểu lại trực tiếp đẩy nàng dựa vào sô pha, còn chưa kịp hoàn hồn, Tần Thanh Miểu đã khóa hai tay nàng ở sô pha, "Không nghe lời phải không?" "Tôi..." "Hừ..." Chỉ nghe một tiếng hừ lạnh, Cố Úc Diễm liền cảm thấy một mảnh mềm mại chạm vào môi mình, ngay sau đó môi nàng tê rần, một cỗ mùi máu tươi lan tràn ở miệng.