Cắn môi, Cố Úc Diễm lặng yên nhìn bóng dáng Tần Thanh Miểu một lát, ngực phập phồng lợi hại, ánh mắt cũng đã hơi ươn ướt, "hừ" một tiếng rồi vào căn phòng nhỏ giải quyết vấn đề của mình.
Ném khăn tay đã lau xong vào thùng rác, Tần Thanh Miểu dừng động tác, xoay người nhìn căn phòng nhỏ kia, thất thần hồi lâu, thẳng đến khi có tiếng nước truyền ra, mới vội vàng khổi phục lại dáng vẻ thường ngày. Mở cửa ra nhìn thấy Tần Thanh Miểu vẫn đứng ở chỗ này, Cố Úc Diễm lập tức giật mình. Nàng còn tưởng cùng mình trở ra thì Tần Thanh Miểu đã đỉ rồi, như thế nào...vẫn cờn ở đây? Bởi vì chuyện này, tâm tình Cố Úc Diễm vừa mới rơi xuống đáy cốc lập tức chuyển biến tốt hơn rất nhiều. Thích một người luôn là như vậy, chúng ta không thể biết được suy nghĩ của nàng, nhưng lại muốn tự đi đóan, đoán được những suy nghĩ có lợi cho mình thì âm thầm vui sướng chờ mong, nhưng lại sợ tất cả chỉ là do ảo tưởng. Vào lúc này thì của nhà vệ sinh lại bị mở ra, Cố Úc Diễm vội vàng thu hồi tầm mắt nhìn về phía cửa, đã thấy Thương Mặc kéo Triệu Mặc Thương đi vào, ngẩn người ra. "Ngạch, khoa trưởng, tổ trưởng". Lúc Tần Thanh Miểu còn ở đây, cũng không thể để cho ai biết tình cảm của mình được, Cố Úc Diễm đối mặt với hai vị kiểm sát mà mình tôn trọng nhất lập tức luống cuống tay chân. Hơi hơi liếc mắt, nhìn Tần Thanh Miểu sau khi rửa tay thì tính rời đi, ánh mắt Thương Mặc nhanh chóng xẹt qua một tia sáng, "Như thế nào còn đứng ngốc ở đây, xong rồi thì ra ngoài đi nha". Thấy Tần Thanh Miểu phải đi, trong lòng Cố Úc Diễm mâu thuẫn không biết mình có nên đi theo không, chợt nghe Thương Mặc nói như vậy, vội vàng gật gật đầu chạy theo Tần Thanh Miểu ra khỏi nhà vệ sinh. Sau khi ra ngoài, Tần Thanh Miểu cũng không để ý Cố Úc Diễm đang yên lặng đi theo nàng, hướng về phía chỗ của mình, nhưng vừa mới đi đến một góc khuất, Cố Úc Diễm rốt cục nhịn không được, trực tiếp chạy lên giữ cánh tay nàng lại. Quay đầu nhìn Cố Úc Diễm, ánh mắt luôn luôn đạm mạc giờ đây lóe lên một chút kinh ngạc, Tần Thanh Miểu mím môi, ngay sau đó lạnh như băng nói, "Cô làm cái gì vậy, buông tay". "Không buông". Bướng bỉnh nói, xong lại nhìn nhìn xung quanh, phát hiện ở một góc khác có đường đi ra khoảng đất ngoài cửa sổ, Cố Úc Diễm lập tức kéo Tần Thanh Miểu đến nới đó, Tần Thanh Miểu gỡ tay nàng vài lần nhưng không được, bị nàng kéo đi, đang muốn trách cứ, lập tức bị ôm vào một thân thể ấm áp. Mấy lời nói lạnh băng giận giữ chảy ngược vào trong, Tần Thanh Miểu để mặc nàng ôm, hai tay buông hai bên người, lông mi nhẹ nhàng rung động, không nói một lời. "Miểu Miểu...". Ở trong lòng không biết đã gọi bao nhiêu lần, thời điểm không có ai bên cạnh đã lầm bầm làu bàu không biết bao nhiêu lần, cảm tình bị dồn nén gờ phút này bùng nổ như ngọn núi lửa, Cố Úc Diễm gắt gao ôm nàng, nước mắt rất nhanh đã thấm vào áo sơ mi trắng của Tần Thanh Miểu. Thân mình nhịn không được run nhè nhẹ, Tần Thanh Miểu cắn chặt răng, nhìn biểu tình của mình qua cửa sổ thủy tinh, cảm giác được bả vai ẩm ướt, không biết qua bao lâu, rốt cục mở miệng, thanh âm vẫn lạnh lùng như trước, "Đủ rồi, buông ra". "Không buông". Khóc nức nở lặp lại hai chữ này, Cố Úc Diễm gắt gao ôm thắt lưng nàng, "Sẽ không buông". "Cô...". Tần Thanh Miểu nhất thời chán nản, giãy giụa thân mình muốn đẩy nàng ra, hai tay chống lên bả vai nàng để tạo khoảng cách, ánh mắt lạnh lẽo, "Rốt cục cô muốn làm cái gì?" "Sẽ không buông". Giống như một đứa nhỏ giận giỗi cố chấp nói, Cố Úc Diễm nhìn thẳng Tần Thanh Miểu, không chút nào trốn tránh. "Hảo...". Thấy nàng cư nhiên dám cãi lời mình, Tần Thanh Miểu giận giữ cười, "Cô rất tiến bộ". "Chị vẫn không hề thay đổi". Cố Úc Diễm hơi hơi bĩu môi nói. "Nếu không buông ra, cô tin tôi sẽ...." Không đợi Tần Thanh Miểu nói hết, Cố Úc Diễm đánh gãy lời nói nàng, "Nếu không buông ra, chị sẽ cắn em a". Biểu tình bị kiềm hãm, Tần Thanh Miểu giương mi, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Úc Diễm. "Giống như trước kia mỗi khi em chọc giận chị, chị sẽ cắn nơi này". Hai tay gắt gao bao quanh thắt lưng nàng sợ nàng chạy trốn, Cố Úc Diễm bĩu môi nói, "Em đều không phản kháng". "Cô...cô...". Đâu còn có thể duy trì vẻ lạnh đạm thường ngày nữa, khuôn mặt tinh xảo bởi vì say rượu mà hồng toàn bộ, trở nên vô cùng mê người, nhưng giờ phút này có vẻ giận tái mặt, nhưng lại mang theo một cỗ hơi thở mị hoặc mà ngày thường không có. "Hay là, em cho chị cắn em?", chớp chớp mắt, Cố Úc Diễm nhìn bốn phía xung quanh, dừng vào mắt Tần Thanh Miểu, làm cho nàng lập tức trở nên cảnh giác. Nhưng cảnh giác như thế nào được, bị ôm vào trong ngực gắt gao đến nỗi không thể cử động, Cố Úc Diễm sau khi quét bốn phía thì xác định không có người, trực tiếp hôn lên hai phiến hoa mỏng manh mê người kia. Thân mình cứng đờ, chưa từng nghĩ đến Cố Úc Diễm sẽ có lúc lớn mật như vậy, Tần Thanh Miểu từ chối mấy lần, tầm mắt chống lại Cố Úc Diễm, nhưng lúc sau lại dừng động tác lại. "Miểu Miểu....chị còn nhớ hay không, em nói rồi, em rất thích chị...". Thiếp lên cánh hoa mềm mại, thì thào, Cố Úc Diễm ôm nàng, "Cho dù...có như vậy, em vẫn rất thích chị...cho nên...cho dù bị chị cắn....cho dù có bị chị tát mấy bạt tai...cũng không sao cả...". Lời nói đứt quãng vừa xong, vẻ mặt thâm tình mang theo chua xót kia nhắm mắt lại, một giọt nước mắt theo khóe mắt nàng chảy xuống, rới lên khóe môi Tần Thanh Miểu, ánh mắt vừa rồi còn tức giận lập tức biến đổi, sao một lát, hai tay vòng qua cổ Cố Úc Diễm, hùa theo nụ hôn của nàng. Hai người đều không phát hiện ở một góc sáng sủa khác, Thương Mặc lôi kéo tay Triệu Mạt Thương, ánh mắt kinh ngạc, đè thấp thanh âm, "Nhìn không ra Tiểu Cố có thể trở nên vô lại như vậy a". Buồn cười nhìn nàng, Triệu Mạt Thương xoa nắn gương mặt nhỏ nhắn non mềm của nàng, cũng đè thấp thanh âm, trêu đùa, "Khẳng định là do em dạy hư". "Nào có a...". Thương Mặc thật sự vô tội, chớp chớp mắt nhìn Triệu Mạt Thương, "Em rất ngoan ngoãn a". "Vậy sao?". Nhẹ nhàng nhéo mũi nàng, Triệu Mạt Thương lắc đầu, "Vậy vừa rồi không biết là ai lại giận đến như vậy a". "Ai biểu tên họ Văn kia dám nói như vậy với chị!". Rất bất mãn nói, trong mắt lại ẩn ẩn nhiều tia hàn quang, Thương Mặc nhíu mi, "....Đáng giận, không được, đáng lẽ ra em phải cho anh ta một trận...ngô..." Vẫn chưa nói xong, Thương Mặc đã bị Triệu Mạt thương đặt lên tường, ngay lúc còn đang kinh ngạc, người luôn đạm đạm kia, duy chỉ khi ở trước mắt nàng mới lộ ra nụ cười ấm áp trực tiếp quyến rũ hôn lên môi nàng. "Tiểu ngốc rất ngoan phải không?". Cũng không giống như nụ hôn sâu của hai người kia, Triệu Mạt Thương chỉ nhẹ nhàng hôn lên môi Thương Mặc rồi lập tức tách ra, tiếng nói mềm mại đến nỗi có thể chảy nước, "Rất nghe lời, có phải hay không". "Là oa...". Gật đầu ngoan ngoãn đáp, Thương Mặc muốn đi qua hôn tiếp, Triệu Mạt Thương lại khẽ cười đẩy nàng ra, "Buổi tối trở về có thưởng cho em". "Ngô..." "Nghe lời". "Hảo". Sau khi nhìn lén đủ rồi thì hai người đi ra nơi khác, chỗ này coi như chỉ còn lại hai người mà đã hai năm chưa từng tiếp xúc với nhau. Tay bất tri bất giác đã theo thói quen vén áo Tần Thanh Miểu lên, khẽ vuốt nhẹ bên hông bóng loáng, lý trí dần bị bao phủ, Cố Úc Diễm trầm mê trong nụ hôn nồng nhiệt, trong đầu hiện lên hình ảnh Tần Thanh Miểu, trái tim nảy lên kịch liệt. "A...ô...". Ngay tại lúc nàng không phòng bị, nữ nhân vừa mới còn nhiệt tình hôn môi với nàng lập tức dùng sức cắn nát môi nàng, sau đó đẩy nàng ra, vẻ mặt Cố Úc Diễm đầy vẻ cầu xin, cảm giác mùi máu tươi lan đầy trong miệng, "Miểu Miểu..." Sắc mặt hồng cự kỳ, áo sơ mi thoạt nhìn có chút loạn, Tần Thanh Miểu hơi sửa sang lại một chút, lạnh lùng liếc nhìn Cố Úc Diễm một cái, nhưng không dừng bước mà lập tức trở về chỗ, bộ dáng có chút gập, lại có chút loạn. Ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn nàng ngày càng xa, Cố Úc Diễm lập tức mất hết tất cả dũng khí, ủ rũ tựa vào cửa sổ, thật lâu thật lâu sau, thở dài. Rõ ràng....nụ hôn vừa rồi, không hề khác gì hai năm trước. Miểu Miểu đối với nàng, căn bản một chút cũng không bài xích. Hay vẫn còn đem nàng trở thành ca ca? Hay là.... Mê man nhìn sàn nhà cẩm thạch, Cố Úc Diễm chưa từng nghĩ đến đêm nay mình có thể gặp được Tần Thanh Miểu, thậm chí tiếp xúc thân mật với nàng, giờ phút này nàng có chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn, chính là hi vọng. Trở lại chỗ của mình, mọi người có vẻ như đã uống rất nhiều rồi, họ Văn kiểm sát trưởng kia đã muốn ngủ luôn trên bàn. Ngồi vào vị trí, rõ ràng ảm giác được có ánh mắt từ nơi nào truyền đến, Cố Úc Diễm theo cảm giác nhìn lại, chống lại cặp mắt thâm thúy tìm tòi của Thương Mặc, trong lòng chấn động, theo bản năng cúi đầu không dám nhìn nàng. "Tiểu Cố". Thương Mặc cười cười, kêu Cố Úc Diễm một tiếng. Cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn nàng, đã thấy nàng bưng ly nước trái cây làm tư thế chạm cốc với mình, không khỏi ngẩn ra, cũng lập tức vội vàng bưng ly nước trái cây chạm vào ly nàng. Ước chừng nửa giờ sau, nam nhân ở đây đã ngã xuống một nửa, mấy người tuy rằng coi như thanh tỉnh, nhưng cũng chả còn tỉnh táo bao nhiêu. Triệu Mạt Thương bất đắc dĩ lắc đầu nhìn cấp dưới, đứng dậy ra ngoài, kêu phục vụ giúp đỡ người say rượu đi ra ngoài, Cố Úc Diễm và Thương Mặc đi theo sau nàng, mới ra khỏi nhà hàng, lập tức dừng lại cước bộ. Ở chỗ cửa vào, Tần Thanh Miểu dựa vào Đường Vận, mà nam nhân lúc nãy dây dưa với Tần Thanh Miểu, đang đứng trước mặt Đường Vận không cho nàng rời đi. Chương trình tặng quà đến đây là hết, hẹn gặp lại các bạn trong chương trình kỳ sau!.