Thủy Thần

Chương 52: Thổ lộ

Tà Đế tâm trạng vui vẻ tay cầm gói giấy đựng bánh xảo quả vừa mua được trở về chỗ khi nãy hắn bảo Thủy Thần đứng đợi, nhưng chẳng thấy nàng đâu ngoài đám người ồn ào vẫn đang đứng ngắm nghía bình chọn mấy bức họa được trưng bày kia.

Hắn nhướn đầu đảo mắt nhìn xung quanh rồi lại nhìn gói bánh xảo quả trên tay, đôi con ngươi thoáng vẻ tâm sự. Hắn tự dưng lại đi làm ba cái chuyện ngốc nghếch chẳng giống hắn chút nào này, chỉ vì khi nãy thấy nàng vừa cười vừa nói với hắn về loại bánh này, chỉ vì trong lòng muốn làm nàng vui. Nhưng có vẻ là hắn quá cưng chiều nàng đâm ra nàng chẳng còn xem nặng lời hắn nữa, không nói không rằng lại tự động bỏ đi mất tăm khiến hắn tâm trạng đang tốt cũng dần trở nên khó chịu.

Mặt mũi tối sầm khó coi, Tà Đế đứng yên đợi Thủy Thần quay lại sẽ hỏi tội nàng, nhưng chưa đầy vài phút sau, trong lòng hắn bỗng bắt đầu cồn cào không thôi. Tà Đế lần nữa khẽ đảo mắt nhìn kỹ xung quanh, liền vô tình trông thấy cảnh tượng một vài nam nhân dáng vẻ phong trần quần áo lụa là bóng bẩy đang giở thói trêu hoa nghẹo nguyệt, hành vi có vài phần suồng sã với mấy cô nương trên phố, khiến hắn khẽ cau mày, lòng càng lúc càng bất an hơn.

Lúc này chẳng còn tâm trạng tiếp tục đứng yên một chỗ đợi nữa, Tà Đế cất bước rời đi, chầm chậm rồi nhanh dần. Bộ dạng mang vài phần hấp tấp ấy khiến bản thân hắn chẳng còn giữ được vẻ điềm tĩnh vốn có nữa. Bất an, trống rỗng, mọi thứ cứ nối tiếp nhau ập đến khiến trái tim hắn như bị một tảng đá lớn vô hình đè xuống nặng trĩu.

Hắn của trước đây, điềm tĩnh cao ngạo, lãnh huyết tàn bạo, chưa bao giờ lo sợ bất cứ điều gì. Là một đại ma đầu không sợ trời không sợ đất, càng không có lấy một điểm yếu để người khác có cơ hội đem ra nắm thóp. Nhưng từ lúc gặp nàng, mọi cảm xúc của hắn cứ không ngừng bị nàng chi phối, lên xuống không yên, ngay cả lí trí hắn cũng chẳng còn đủ minh mẫn phân biệt công tư trước nàng. Nàng khiến hắn từ lúc nào lại mọc ra một điểm yếu mà ngay cả hắn cũng chẳng thể tin.

Xoay người không ngừng tìm kiếm, đôi mắt Tà Đế vô thức đảo quanh khắp nơi chỉ mong có thể trông thấy bóng nàng giữa chốn phồn hoa trước mắt, giữa dòng người đông đúc trên phố, giữa những tiếng ồn ào náo nhiệt khiến lòng hắn như con thuyền đang dập dìu trên biển chẳng tìm được bến đỗ. Những bước chân dần trở nên hoảng loạn, từng bước chân như hòa vào từng nhịp đập dồn dập, hắn vừa chạy vừa gọi tên nàng nhưng lại chẳng nghe được một tiếng đáp lại nào.

Một tà áo nhẹ lướt qua, quay đầu liền trông thấy bóng lưng nữ nhân vận bạch y trước mắt đang mỗi lúc một xa dần. Tim càng trở nên hỗn loạn, hắn nhanh chóng vượt qua dòng người mà chạy đến.

“Huyền Minh!”

Không ngần ngại với tay nắm lấy tay nữ nhân trước mắt, sự vội vàng ấy hắn chưa từng có, càng chưa từng biểu hiện ra ngoài rõ ràng như thế. Nó khiến hắn thoáng chốc bàng hoàng không kịp nhận ra bản thân đã vì nàng mà mất bình tĩnh đến cỡ nào, vì nàng thay đổi đến mức nào.

Nhưng khi nữ nhân bạch y quay mặt lại, gương mặt xa lạ ấy khiến đôi mắt hắn ngay lập tức ánh lên vẻ hụt hẫng lẫn chán ghét, liền vô thức giãy tay ra khỏi nữ nhân chẳng phải nàng kia.

Nữ nhân kia dáng vẻ yểu điệu mỉm cười thẹn thùng, nói: “Vị công tử này là muốn cùng ta..”

“Cút!”

Tà Đế lãnh huyết lên tiếng, ánh mắt tỏa đầy hàn khí bức người khiến nữ nhân kia sợ hãi vội lùi ra sau không dám phiền hắn nữa.

Đoạn quay người đi, hắn cứ thế tiếp tục tìm Thủy Thần, loay hoay vội vã hệt như chính bản thân hắn trong giấc mộng khi xưa, vật vã níu lấy một nhân mộng không tồn tại, cứ muốn đuổi kịp bóng lưng người ấy cho dù sắp tan biến cũng không chịu từ bỏ, đau đớn đến nổi bừng tỉnh kết quả vẫn là không giữ được nàng. Nhưng lần này có vẻ kỳ tích đã xuất hiện với hắn.

Đôi chân chợt chậm dần rồi dừng lại trước cây cầu bắc ngang hồ Mộng Nguyệt, trái tim không biết nghe lời kia vì vui mừng mà đập từng nhịp dồn dập như muốn nhảy khỏi lòng ngực, cảm giác bất an bỗng chốc được lắng xuống chỉ vì trông thấy gương mặt nàng, chỉ vì nàng vẫn bình an.

Nàng đứng ở giữa cầu, chớp đôi mắt bồ đào thoáng vẻ ngạc nhiên nhìn hắn rồi chợt cong môi nở một nụ cười. Nụ cười ôn nhu câu hồn đoạt phách ấy khiến không gian trước mắt hắn như ngừng lại, khiến tiếng gió thoảng bên tai cũng trở nên êm dịu, khiến âm thanh của những cánh hoa khi vô tình rơi chạm nước cũng trở nên thu hút kỳ lạ.

Tà Đế cắn chặt răng, tay nắm chặt thành đấm, hắn cất bước nhanh chóng tiến đến chỗ Thủy Thần. Đưa tay bất ngờ ôm trọn lấy nàng vào lòng, nhắm mắt gối cằm lên vai nàng, ngửi mùi hương êm dịu tỏa ra từ người nàng khiến lòng hắn bình tâm đến lạ ấy. Hắn thở ra một hơi dài mang theo toàn bộ lo lắng vừa rồi, một lượt trút ra ngoài đầy nhẹ nhõm khiến nàng một thoáng sững người, nụ cười trên gương mặt cũng vì hắn mà bỗng chốc trở nên cứng đơ.

Nàng hiếu kỳ không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, càng không rõ sao hắn biết được nàng ở đây. Lại nghĩ vừa rồi nàng không nghe lời đứng đợi hắn, còn không nói không rằng đã bỏ đi, chỉ sợ sẽ khiến hắn tức giận, nên lúc tìm được được chiếc túi hương đánh rơi, nàng liền nhanh chóng quay lại chỗ cũ. Chỉ là vừa đến cầu Mộng Nguyệt lại vô tình trông thấy hắn dáng vẻ hấp tấp vội vội vàng vàng như thể đang tìm thứ gì đó khiến nàng có chút ngạc nhiên mà bất giác dừng lại. Không ngờ hắn lúc này lại chạy đến ôm chầm lấy nàng. Phải chăng bộ dạng vừa rồi của hắn cùng là vì nàng?

Thủy Thần tự mình đa tình, trong lòng còn vướng nghi hoặc vẫn không khỏi cảm thấy ấm áp. Đôi tay chậm rãi đưa lên, vỗ nhẹ vào tấm lưng to rộng khiến người khác cảm thấy vô cùng cô độc của hắn.  

“Là lương duyên hay nghiệt duyên trong lòng cô nương ắt rõ, chỉ là có chạy cũng không thể thoát được sợi chỉ đã buộc ấy.”

Trong đầu bất giác hiện lên câu nói của vị ni sư gặp ở Linh Am tự lúc sáng khiến Thủy Thần do dự chần chừ, nghĩ lại mối tương tư suốt mấy năm qua của nàng, lại nhìn hành động lúc này của hắn, nàng nuốt một ngụm khí lạnh.

“Giáo chủ!”

Thủy Thần nhỏ giọng gọi Tà Đế. Hắn vẫn ôm lấy nàng không buông, gối cằm trên vai nàng, đôi mắt nhắm hờ khẽ “ừm” một tiếng bên tai nàng.

Thủy Thần mím chặt môi do dự, đoạn tiếp tục cất lời: “Ta có chuyện muốn nói với người.”

Lúc này, Tà Đế dường như có phản ứng, đôi mắt phượng tà mị khẽ mở, hắn từ tốn buông nàng ra, đứng thẳng người, đoạn chăm chăm mắt nhìn nàng, tiếp tục “ừm” một tiếng nữa đáp lại lời nàng.

Thủy Thần lấy trong người ra chiếc túi hương thêu uyên ương, đoạn cúi gầm mặt, hai tay nâng lên trước mặt Tà Đế, e thẹn nói: “Tặng người.”

Trong lòng hồi hợp chẳng dám nâng mắt nhìn hắn, sợ rằng khi chạm phải ánh mắt ấy, dũng khí của nàng sẽ bất giác tan biến mất. Nàng hèn mọn dâng hắn trái tim nàng, nhưng ngoài việc cứ đứng bất động mãi như thế, hắn chẳng có chút biểu hiện hồi đáp lại nàng. Không nhận lấy chiếc túi hương của nàng, cũng chẳng mở miệng nói một câu nào khiến bầu không khí lúc này càng lúc càng trở nên u ám.

Nàng khi nãy quên không nói với hắn ý nghĩa của chiếc túi hương mà nữ nhân tặng cho nam nhân trong lễ Khất Xảo Tiết cũng giống như loại bánh Xảo Quả kia, đều là gửi tâm ý đến người trong lòng. Nhưng bánh Xảo Quả còn có thể chia sẻ cho người thân, riêng túi hương thì không thể. Nữ nhân chỉ có thể tặng túi hương mình tự thêu cho nam nhân mình yêu.

Nàng tự lừa mình dối người rằng Tà Đế vốn là người vô tâm, vì vậy đối với những thứ bên ngoài càng không muốn để ý. Những thứ lễ tiết này dù sao cũng chỉ là một nghi thức, có cũng được không có cũng chẳng sao, miễn là người trong lòng ta cũng hiểu được lòng ta. Là do nàng chưa nói, là do hắn không biết, là do nàng chưa chuẩn bị tốt.

Nàng lấy hết dũng khí, đem tâm tư đặc cược một ván lớn, kết quả ván cược này của nàng…

Thua rồi!

Nàng nhìn đôi giày thêu vân cao quý của hắn khẽ lùi lại một bước khiến tim nàng cũng theo đó mà trùng xuống. Thổ lộ hóa ra lại khó khăn đến vậy, cảm giác bị từ chối hóa ra lại đau đớn đến vậy.

Sóng mũi lẫn khóe mắt bắt đầu cay nồng khó chịu, Thủy Thần cắn răng cố gắng gượng kiềm chế trái tim đang không ngừng nhói đau. Đôi tay đang nâng chiếc túi hương dần trở nên cứng ngắt, khung cảnh ngượng ngạo này khiến nàng như muốn buông xuống vì lo sợ, vì hụt hẫng, vì thất bại.

“Ta nhận vậy.”

Tà Đế nhấc tay cầm lấy chiếc túi hương trên tay Thủy Thần, khiến nàng một thoáng bàng hoàng liền ngẩng đầu nhìn hắn. Tay bất giác hạ xuống, nàng thấy hắn đang mỉm cười ôn nhu ngắm nghía chiếc túi hương nàng tặng, ngắm nghía trái tim nàng đã gửi cho hắn.

Một tầng sương mờ dâng lên che mắt khiến gương mặt chàng như bị nhòe đi, khóe mi chợt nặng trĩu thả xuống dòng lệ nóng lăn dài trên đôi gò má, nàng hạnh phúc nhìn nam nhân đứng trước mặt. Tim đập rộn ràng như thể muốn nhảy khỏi lồng ngực, nàng lo lắng rằng bản thân đang chìm vào mộng cảnh, ngay cả thở mạnh nàng cũng chẳng dám vì sợ sẽ vô tình thức tỉnh. Một chút thôi, nàng muốn lưu giữ khoảnh khắc này, chỉ một chút thôi.

“Ta yêu người!”

Tà Đế khựng lại, trợn to đôi mắt bàng hoàng nhìn nàng, từng chữ nàng nói hệt như một cơn mưa rào bất ngờ từ trời đổ xuống khiến hắn chưa kịp tìm chỗ trú ẩn đã bị cơn mưa ấy đẫm ướt cả người, lại như một đòn chí mạng khiến hắn không kịp trở tay, cứ thế để cho từng lớp sắt đá bao quanh tim, từng lớp, từng lớp một rơi xuống vỡ toang. Trái tim lúc này như bị hàng vạn con ong tranh nhau châm chích ngứa ngáy vô cùng khó chịu.

Hóa ra nước mắt của nàng lại là một thứ vũ khí sắc bén có thể cứa rách tim hắn, hóa ra lời nói của nàng lại là liều độc dược khiến hắn mê man không thể khống chế bản thân.

“Ta...”

Chẳng để Thủy Thần tiếp tục cất lời, Tà Đế nhanh chóng bước đến gần nàng, một tay vươn ra sau gáy nàng, ngay lập tức kéo gương mặt khiến lòng hắn cồn cào của nàng lại gần, đồng thời nghiêng đầu hạ thấp xuống, táo bạo đặt cánh môi mỏng đa tình của hắn lên môi nàng. Đầu lưỡi mát lạnh khẽ tách cánh môi nhỏ nhắn của nàng ra mà bá đạo xông thẳng vào trong, mặc sức tung hoành, mặc sức vơ vét.

Hắn thật sự chẳng thể kìm chế được nữa rồi. Hắn lần này thật sự thừa nhận bản thân hắn đối với nàng chính là loại tâm tư hắn vẫn luôn khinh rẽ kia, hắn tham lam thứ tình yêu của nàng, tham lam muốn độc chiếm nàng cho riêng mình. Dù sau này nàng có hối hận thì cũng đã muộn rồi, chính nàng lôi kéo hắn, chính nàng phải chịu lấy hậu quả.

Hắn từ lúc nào đã phải lòng nàng? Hắn cũng không rõ. Có lẽ là từ lúc nàng cùng hắn thả thiên đăng nguyện, khi hắn nhìn thấy ước nguyện của nàng. Hoặc có lẽ là lúc nàng dịu dàng chăm sóc vết thương trên cánh tay hắn, hay khi nàng nhìn thấy dáng vẻ tàn ác của hắn mà không hề sợ hãi bỏ chạy khỏi hắn, còn nói sẽ bảo vệ hắn. Cũng có lẽ là lúc nàng mỉm cười tặng hắn đóa sen ở chân núi Mộng Lan năm đó. Mà không…

Có lẽ hắn đã phải lòng nàng từ lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng rơi lệ ở vườn hoa lê ngày ấy.

Ánh trăng như xuyên qua tầng mây chiếu rọi dịu dàng, một cơn gió nhẹ như mang tâm tình khẽ thổi bay những cánh hoa rơi tan tác khắp nơi. Nơi ấy, những ngọn hoa đăng lung linh trôi nổi trên mặt hồ, nơi ấy mọi vật sống ồn ào như khẽ dừng lại cùng thời gian, nơi ấy nghe văng vẳng bên tai bài thơ sâu lắng.

Yên tiêu vi nguyệt đạm trường không,

Ngân Hán thu kỳ vạn cổ đồng.

Kỷ hứa hoan tình dữ ly hận,

Niên niên tịnh tại thử tiêu trung. (1) 

Mối nghiệt duyên này lại một lần nữa bắt đầu, lẽ nào thật sự dù có chuyển kiếp, dù có quên đi cũng chẳng thể nào chạy thoát được sợi dây đã buộc ấy?

Tần Quảng thở dài nhìn Tà Đế cùng Thủy Thần qua gương vọng, trong lòng thầm thương tiếc cho đoạn duyên phận ngắn ngủi sắp tàn của cả hai.

Kiếp phàm nhân trước, vì tình yêu với Thủy Thần mà Tà Đế hôi phi yên diệc, tổn hại tu vi, bị lấy đi hầu như toàn bộ ký ức lịch kiếp, mang nổi đau day dứt không rõ dành cho một nhân mộng kéo dài vạn năm. Kiếp phàm nhân này, Tà Đế vì giúp nàng hoàn thành lịch kiếp, cũng đã được định sẽ vì nàng mà chết. Dù cho kiếp nào đi chăng nữa, đến cuối cùng cũng là yêu hóa hận, bi thương nối tiếp bi thương, kết cục tốt đẹp cũng chẳng thể đến với cả hai.

Tần Quảng hắn vì giữ lời hứa với Ngô Quang mà giúp Tà Đế quên đi Thủy Thần để tránh đi những kiếp nạn không đáng có về sau, nhưng quả thật hắn và Ngô Quang đã lầm. Tình kiếp này, cho dù có bị nhúng tay vào bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì cuối cùng họ vẫn chạm mặt nhau, vẫn tổn thương nhau, cuối cùng vẫn phải cùng nhau tạo nên nghiệt duyên.

Tần Quảng phất tay khiến những làn khói xanh tím mờ ảo trên mặt gương tản ra, hình ảnh của Tà Đế cùng Thủy Thần cũng lập tức biến mất trả lại một mặt gương trong suốt ban đầu.

Phán quan đứng bên cạnh, ánh mắt thăm dò lên tiếng hỏi: “Ngài muốn trực tiếp xuống phàm gian?”

Tần Quảng trợn mặt quay đầu nhìn Phán quan, nói: “Xuống làm gì? Ngươi muốn rước họa vào thân ư? Dù sao cũng là một kiếp mượn xác phàm, cứ để nó tự sinh tự diệt vậy.”

Thực chất, nếu Tà Đế biết được Tần Quảng không an phận tự tiện xem kiếp này của hắn thì Tần Quảng chẳng yên với hắn chứ đừng nói đến việc trực tiếp đến phàm gian xen vào chuyện của hắn.

“Vâng!” Phán quan gật đầu.

“Ta mệt mỏi rồi, mau chuẩn bi nước tắm đi.”

“Vâng, thuộc hạ cho người chuẩn bị ngay ạ.”

“À, còn Hắc Bạch vô thường đâu rồi? Thôi bỏ đi, hai cái đứa lơ nga lơ ngơ đó ta sẽ trừ đi phúc lợi tháng này, ghi vào sổ sách hết đi.”

“Tuân lệnh! À, về phần phúc lợi, tháng này thuộc hạ có được thưởng thêm không ạ? Thiên đình cho người chuyển một số lương bổng đến…” Phán quan ánh mắt lấp lánh tràn đầy mong chờ nhìn Tần Quảng.

Tần Quảng cong môi tặng Phán quan một nụ cười thiện chí lạ thường, hỏi: “Ngươi muốn thế nào? Giống Hắc Bạch vô thường?”

“Để diêm vương đợi lâu rồi, nô tài đi chuẩn bị nước tắm ngay ạ.”

“…”

(1) Thất Tịch – Bạch Cư Dị

(Bảng dịch thơ của Điệp Luyến Hoa)

Trăng mờ trời đạm khói lồng mây,

Ngân Hán ngàn thu chẳng đổi thay.

Bao nổi hoan tình cùng ly hận,

Hằng năm đều ở tại đêm nay.