Tia Sáng

Chương 8: Nàng Rất Muốn Ôm Cố Khả Hinh

Nghe như sét đánh giữa trời quang, tai Tô Anh ù đi, nàng không dám tin ngoáy ngoáy lỗ tai, nghi ngờ hỏi: "Cậu nói cái gì?"

Cố Khả Hinh nghiêng đầu, sắc mặt bình tĩnh như thường, tựa như người vừa rồi thốt ra câu đó không phải cô, Tô Anh ngay tại thời điểm cô vừa nhìn sang hỏi lại: "Cậu nghiêm túc đấy à?"

Ra mắt nhiều năm vậy rồi, có không ít người vì khuôn mặt này mà vứt sạch đầu óc lao đến, hai năm đầu ra mắt ông chủ đã muốn bao nuôi cô, đàn anh đàn chị trong giới cũng nhiều vô số kể, nếu cô chỉ có nửa phân động lòng e là hiện tại cũng không lâm vào tình cảnh khổ sở như vậy, nhưng bởi vì cô không chịu cho nên mới trải qua hai năm khổ tận cam lai, về sau cùng Cận Kỳ lăng xê thành công đóng xong hai bộ phim của mình, cô đã có chỗ đứng trong giới, lại càng có nhiều fan cùng đàn em hướng đến, mơ mộng hão huyền có thể vào trong phòng cô, bò lên giường cô, năm ngoái tân tấn ảnh đế hợp tác với cô cũng không chút nào che giấu vẻ thích thú, hy vọng cô có thể cho mình một cơ hội, cuối cùng lại bị tặng thẻ người tốt.

Với người ngoài, cô rất dễ nói chuyện, tính tình hiền lành, dường như chỉ cần đẩy nhẹ đã ngã, thực ra cô cũng nổi tiếng là người sạch sẽ trong chuyện tình cảm, chưa nói đến việc vào được trong phòng cô, chỉ cần có thể đứng ở bên cạnh thôi đã ít ỏi không có bao nhiêu, vào dịp ăn Tết hai người nói chuyện phiến, nói đến chuyện chăn gối, nàng tò mò hỏi Cố Khả Hinh chẳng lẽ một chút yêu cầu cũng không có hay sao? Dù đã đi theo cô mấy năm, nàng cũng chưa thấy thấy cô gần gũi với ai, Cố Khả Hinh giơ tay mình lên hỏi nàng: "Đôi tay này có đáng tiền không?"

"Đáng chứ." Nàng ngây ngẩn, đôi tay này suýt chút nữa phải mua bảo hiểm giá trên trời, được vô số giáo sư ca ngợi là bàn tay vàng, có lôi cuốn lạ kì, đôi tay này vô giá trị thì không có bàn tay nào có giá trị.

Cố Khả Hinh lúc này nở nụ cười: "Vậy tôi lấy bàn tay giá trị như vậy đi làm cho người khác vui vẻ có lãng phí hay không?"

Nàng tưởng tượng, gật đầu, lãng phí, quá lãng phí, quả thật là phung phí của trời!

Thấy nàng gật đầu, Cố Khả Hinh lại nói: "Vậy nên đôi tay này, chỉ có thể tự chiều lấy mình."

Được rồi, có thể có thể nói ra lời tự an ủi nói ra một cách tỉnh táo thoát tục cao cao tại thượng còn rất có giá trị quan như vậy, trừ Cố Khả Hinh ra không có người thứ hai, lúc ấy nàng còn đang ngơ ngẩn, mới phát hiện Cố Khả Hinh quấn vào rồi.

Vạn vạn không ngờ tới, đôi tay này bây giờ cũng muốn lấy lòng người khác.

Cố Khả Hinh khi nghe đến đây bật cười: "Lấy lòng người khác?"

*thực ra chiều lòng với lấy lòng ở đây là 1 =))))

"Không phải vậy sao." Tô Anh nhìn thấy Cảnh Viên đang đi đến cách đó không xa, nàng cầm lấy chai nước khoáng, nói nhỏ vào tai Cố Khả Hinh: "Không phải cậu vừa nói muốn ngủ với người ta à?"

"Ngủ với cô ấy đâu có nghĩa là tôi phải động tay?" Cố Khả Hinh đàng hoàng chính trực nói: "Tôi cũng có thể nằm hưởng thụ."

Tô Anh suýt chút nữa phun nước trong miệng lên người Cảnh Viên!

Khi Cảnh Viên đi đến đã thấy Tô Anh cúp đuôi chán nản đi mất, nàng có chút tò mò nhưng cũng không hỏi, nàng và Cố Khả Hinh cũng không tính là quen thuộc, huống chi là trợ lý của cô, quen biết sương sương mà thôi.

Nàng ngồi xuống, lấy kịch bản ra, hỏi: "Cần diễn lại một lần không?"

Nàng vừa rồi đã chạm đến cảm giác kia nhưng vẫn chưa diễn qua, cũng không dám chắc bản thân mình đã hiểu rõ hay chưa, còn muốn thử tập một lần, Cố Khả Hinh nghiêng đầu nhìn nàng, đây là chỗ nghỉ của diễn viên chính, có rất nhiều bàn ghế, cô và Cảnh Viên ngồi bên dưới mái che, phía sau Cảnh Viên là nắng gắt, ánh mặt trời rơi trên bắp chân của nàng, làn da trắng nõn phản chiếu ánh sáng, không nhìn thấy cả lỗ chân lông, bắp chân thon dài thẳng tắp, còn đi một đôi dép lê để quay phim, đầu ngón chân lộ ra bên ngoài, phủ lên một lớp sơn bóng, cong cong, mềm mại đáng yêu không thể tả.

Suy cho cùng cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, cho dù lạnh lùng cao ngạo, trưởng thành nội liễm hơn bạn cùng lứa đi chăng nữa, thì bản chất và tính cách vốn có của tuổi này vẫn chưa bị xóa bỏ hoàn toàn.

Đặc biệt là khuôn mặt này, tuy rằng ngũ quan nảy nở, nhưng củ ấu còn mơ hồ lộ ra nét ngây ngô, phải dùng lớp trang điểm mới có thể che đậy hoàn toàn.

Cố Khả Hinh hoàn hồn, ánh mặt trời chói chang khiến cô nheo mắt, quay về phía Cảnh Viên: "Em đi trang điểm trước đi, xong rồi thì chúng ta thử một lần."

Cảnh Viên ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của cô, là loại ánh mắt rất dịu dàng, cưng chiều, dung túng, mặc kệ người trước mặt có làm ra hành động vô lý thế nào cô cũng tiếp nhận hết thảy, làm Cảnh Viên nháy mắt xuất hiện ảo giác mình là một bạn nhỏ mới lớn không hiểu chuyện.

Bạn nhỏ? Nàng lắc đầu: "Được."

Cố Khả Hinh nhìn bóng lưng nàng rời đi, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt thâm sâu.

Người này sao có thể biết nghe lời như vậy, cục cưng ngoan ngoãn bên trong hoàn toàn khác với hình tượng bên ngoài, cô đột nhiên hiểu được tại sao Cảnh Viên không thích nói chuyện, nàng như vậy, chỉ cần mở miệng ắt sẽ bại lộ.

Sau khi Cảnh Viên trang điểm xong chưa kịp đối diễn cùng Cố Khả Hinh đã bị Kỳ Liên kéo đi, trước ống kính, cả ba người đứng cùng nhau, Kỳ Liên nói: "Cảnh cuối cùng rất quan trọng, chúng ta phải nắm bắt được diễn biến nội tâm nhân vật."

Vừa nói đến diễn xuất, anh ta thật sự rất nghiêm túc, không có nụ cười cợt nhả như thường ngày, Cảnh Viên đã làm việc với anh ta ba ngày, coi như cũng biết điều này, không chút do dự, nàng trả lời: "Được."

Kỳ Liên nói xong nhìn nàng, lại nói thêm: "Không cần thấy áp lực, cảnh này quay không dễ, chúng ta thử một lần trước xem."

Anh ta cũng không mong có thể một lần trót lọt, làm đạo diễn lâu như vậy rồi, dù là chụp quảng cáo, phim truyền hình hay MV đều rất hiếm có cảnh một lần liền qua, vì vậy anh ta đã áng chừng đủ thời gian để quay xong cảnh này.

Cảnh Viên nhìn về phía Cố Khả Hinh, thấy cô nhẹ gật đầu, liền hít sâu một hơi, bắt đầu nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Cố Khả Hinh.

"Đàn dương cầm là tín ngưỡng của Văn Bắc, bỗng một ngày tín ngưỡng này sụp đổ, cô ấy không thể tiếp tục được nữa, em nghĩ xem cô ấy sẽ cảm thấy thế nào?"

Nàng sẽ suy sụp.

"Em đã từng thích thứ gì đến mức tôn sùng như một loại tín ngưỡng chưa?"

Nàng có.

"Giả sử sau này không có cách nào nhìn thấy, không thể chạm đến, không cách nào có được, thậm chí mỗi ngày thức dậy mở mắt ra, sẽ đối mặt với tín ngưỡng bị sụp đổ.

Em cảm thấy thế nào?"

Nàng sẽ phát điên mất!

Cảnh Viên trong nháy mắt tiến liền vào thế giới của Văn Bắc, nhắm mắt lại, nàng chính là Văn Bắc.

Máy ảnh tiến đến, dừng trước thân ảnh người nằm trên giường, phóng to, một đôi lông mi dài khẽ nhúc nhích trong màn hình giám sát, người nằm trên giường trở mình, sau đó mở mắt ra.

Đó là một đôi mắt mờ mịt vừa trải qua thời gian nghỉ ngơi, vẫn chưa mở ra toàn bộ, đôi mắt phượng chỉ mở một nửa, dưới máy quay, mọi cử động của nàng đều được phóng đại, thậm chí còn thấy rõ từng cọng lông mi, vừa cong vừa dài lại rất dày, Cố Khả Hinh nhìn chằm chằm màn hình giám sát, khóe mắt liếc nhìn Kỳ Liên ở bên cạnh đang nín thở.

Bầu không khí trước mặt rất tốt, là cảm giác anh ta muốn.

"Tiếp tục." Kỳ Liên nói vào trong bộ đàm, người ngồi trên giường khẽ động, quay đầu lại, ánh mắt lướt qua cây đàn dương cầm, hờ hững mở ra con mắt khác, sau đó nhanh chóng nghiêng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đàn dương cầm.

Cặp mắt bình tĩnh không chút dao động kia trong nháy mắt thay đổi, giống như một hồ nước sâu đột nhiên rơi xuống một tảng đá nặng! Lập tức trào dâng một đợt sóng!

Sự biến động của cảm xúc đều được thể hiện ở ánh mắt này, có thể thấy rõ ràng, rất đỗi trong sáng!

"Ai mang nó vào!" Một tiếng hét chói tai vang lên, trên mặt Cảnh Viên tràn đầy phẫn nộ, gần như rít gào, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào cây đàn, nàng sợ hãi, nàng nhát gan, nàng tự ti!

Cái loại phẫn nộ này mang theo căng thẳng, căng thẳng xen lẫn sợ hãi đều được nàng khắc họa một cách vô cùng nhuần nhuyễn, Kỳ Liên ngồi trước màn hình giám sát xem đến ngây ngốc, Cố Khả Hinh không đợi anh ta thúc giục tự mình đi đến trước cửa, máy quay chuyển động theo cô, Kỳ Liên lúc này mới hoàn hồn, anh ta không hô cắt nữa, nói thẳng: "Tiếp tục tiếp tục!"

Tình huống này quá khó nắm bắt, chớp mắt là qua, anh ta cũng không thể đảm bảo tiếp theo Cảnh Viên có thể giữ cảm xúc ổn định được hay không, phải tranh thủ quay trước!

Tiếng rít gào bên trong vẫn tiếp tục vang lên, Văn Bắc muốn tìm thứ gì đó để đập vào đàn dương cầm, nàng vơ lấy khay hoa quả trên bàn trà, nâng lên cao rồi hung hăng đập xuống, nhưng khi gần chạm vào đàn dương cầm thì dừng lại.

Nàng đứng chôn chân ở đó, lảo đảo lùi lại từng bước, nàng nhìn xuống bàn tay mình, hai tròng mắt ngập nước, ​​ngoại trừ bọt nước bên ngoài còn có tuyệt vọng và bất lực.

Nàng muốn chơi dương cầm, nhưng nàng không thể đàn nó được nữa.

Nàng muốn gặp lại người đó một lần, nhưng không bao giờ có thể gặp lại.

Nàng muốn nghe cô gọi tên mình một lần nữa, nhưng rốt cuộc không nghe được nữa.

Miệng vết thương ở đầu quả tim bị đá chọc thủng đột nhiên nổi lên cơn đau dữ dội, những lỗ thủng trống rỗng kia đang ồ ạt chảy máu, không ngừng chuyển động, từ đầu quả tim lan đến toàn thân, dòng máu tựa như lưỡi dao sắc bén, đi qua nơi nào cũng sẽ để lại một vết cắt đau đớn, đau đến tận xương tủy, đau đến mức tim nàng có hai giây tê liệt!

Thân thể Văn Bắc cứng đờ vài giây, Kỳ Liên tưởng mình sắp đem củi ba năm thiêu một giờ thì hai chân nàng mềm nhũn, ngã ngồi trên đất, đĩa hoa quả bị nắm chặt rơi xuống sàn vang lên một tiếng giòn giã, cùng với tiếng vang là tiếng khóc của Văn Bắc, từ chầm chầm kìm nén đến nức nở kêu gào, dường như cảm xúc kìm nén quá lâu cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết, bắt đầu trào ra không kiềm chế được!

Tiếng khóc nghẹn ngào, như một con thú nhỏ bị thương đang cuộn mình chống lại sự tiếp cận của người khác, Văn Bắc rơi vào thế giới tăm tối của chính mình, sau đó cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, ánh sáng lọt vào, một giọng nói êm dịu vang lên.

"Văn Bắc."

Văn Bắc.

Văn Bắc ngồi quỳ trên mặt đất, nàng quay đầu lại, trên mặt lê hoa đái vũ*, tràn đầy nước mắt, ​​đáy mắt bi thương đến cực hạn chợt lóe một tia sáng, ánh sáng từ phía trước truyền đến, trơi trên người Giang Mộ Nam.

*Giống như hoa lê dính hạt mưa, khóc cũng đẹp.

Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - Dương Ngọc Hoàn.

Được biết từ Trường hận ca - bài thơ nói về Dương Ngọc Hoàn-Dương Quý phi của Bạch Cư Dị.

Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Cảnh Viên nhất thời có cảm giác kinh ngạc, tưởng rằng người kia đã trở về, nàng sửng sốt, cánh môi khẽ mở, còn chưa kịp nói lời nào Giang Mộ Nam đã lên tiếng: "Văn Bắc."

Thanh âm của nàng bị áp chế, đôi môi Cảnh Viên mấp máy không phát ra âm thanh mà nuốt trở lại.

Giang Mộ Nam đến gần nàng, quỳ xuống bên cạnh nàng, đưa tay ra, ôm lấy nàng.

Vòng tay ấm áp mà thoải mái, phảng phất hương vị ánh mặt trời, thật mềm, thật thơm, có thể xoa dịu tâm tình kích động của người khác, Văn Bắc bị cô ôm vào trong lòng, tay vẫn đặt bên hông Giang Mộ Nam, Giang Mộ Nam nhẹ vỗ về tấm lưng thon thả của nàng, dịu dàng gọi: "Văn Bắc."

"Nếu rất muốn khóc, có thể ôm tôi, tôi và cậu cùng nhau khóc."

Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng sâu lắng, Văn Bắc hưởng thụ loại dịu dàng này lại càng cảm thấy bi thương, hai tay đang buông thõng bên hông từ từ nâng lên, dừng ở trên lưng Giang Mộ Nam, siết chặt, ôm lấy, sau đó ra sức ôm cô, nghẹn ngào gào khóc! Thoải mái trút bỏ tất thảy!

Tuyệt vời! Vô cùng tuyệt vời!! Con mẹ nó tuyệt vời!!!

Kỳ Liên không kìm nén được tâm tình vui sướng nói vào bộ đàm: "OK!"

Quá thần kì! Quá tuyệt vời! Đây là cảm giác mà anh ta muốn! Không ngờ đến diễn xuất của Cảnh Viên lại tốt đến vậy, một lần đã qua! Đoạn mà nàng ngồi một mình trong phòng khóc rống cũng khiến tim anh ta thắt lại, giống như người lạc vào cảnh giới kì lạ, rất tuyệt, thật sự rất tuyệt!

Kỳ Liên không có từ ngữ nào có thể diễn tả cảm giác này, thật sự quá tuyệt vời!

Anh ta vọt đến bên cạnh Cảnh Viên và Cố Khả Hinh, nhiệt tình khen ngợi kỹ năng diễn xuất của Cảnh Viên, trong lòng vui mừng khôn tả, tựa như cuộc tranh chấp trong phòng nghỉ trước đó chưa từng tồn tại, Cảnh Viên được khen ngợi chỉ cúi thấp đầu, ứng phó cho qua.

Cảm xúc của nàng vẫn chưa hoàn toàn ổn định lại, nàng vẫn chưa thoát ra khỏi tràng cảnh vừa rồi, tâm tư của nàng lúc này đều là cảm giác bi thương, thậm chí cô còn muốn tìm một nơi không có ai thấy thoải mái khóc thêm một lần, Cố Khả Hinh nhìn ra ý nghĩ của nàng, lên tiếng: "Đạo diễn Kỳ, lớp trang điểm của Cảnh Viên hơi nhòe, tôi mang em ấy đi dặm lại."

Kỳ Liên vội vàng nói: "Đi đi, đi đi."

Anh ta nói xong lại lần nữa quay về trước màn hình giám sát, chuẩn bị quay lại một lần.

Cảnh Viên đi theo Cố Khả Hinh vào phòng nghỉ, bên trong không có ai, Cảnh Viên lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha không lên tiếng, Cố Khả Hinh lấy ra hai tờ khăn giấy trên ghế sô pha đưa cho cô: "Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, loại cảm xúc này không thể kìm nén được, lần đầu tiên tôi quay cảnh khóc cũng khóc mất hai giờ."

Nghe được lời của cô, Cảnh Viên ngẩng đầu lên, hai mắt lăn tăn ánh nước, làn nước mùa thu* dập dìu, khóe mắt hơi đỏ, có chút làm người khác đau lòng, Cố Khả Hinh bắt gặp ánh mặt này rơi vào trầm mặc, không nói lời nào, nhưng trái lại Cảnh Viên chủ động nói: "Cố tiểu thư cũng sẽ như thế sao?"

*hẳn mọi người đều biết cái này rồi, là làn thu thủy

Nàng còn tưởng rằng kỹ thuật diễn xuất của Cố Khả Hinh đã được dày công tôi luyện, không ngờ đến cô cũng sẽ có lúc mất kiểm soát.

Cố Khả Hinh gật đầu: "Đương nhiên, tôi cũng là con người, là con người sẽ có thất tình lục dục*."

*thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục.

Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra.

Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người

Cảnh Viên không nói chuyện, nàng nhận lấy khăn giấy lau hai lần, một đường đi đến, thực ra cũng không muốn khóc nhiều như vậy, trong phòng yên lặng, bầu không khí giữa hai người đặc biệt lúng túng, Cảnh Viên Viên đặt khăn giấy xuống, Cố Khả Hinh bật cười: "Không khóc nữa?"

Giọng điệu của cô đặc biệt cưng chiều, tiếng nói trầm thấp giống như tiếng người thân thì thào nói nhỏ, bầu không khí xấu hổ chỉ vì một câu nói này trở nên ám muội, không khí xung quanh có chút loãng, thân thể Cảnh Viên khẽ nhúc nhích, tránh sang một bên, giữ khoảng cách với Cố Khả Hinh.

Đáy mắt Cố Khả Hinh nhắm đến động tác của nàng nói: "Khóc thảm như vậy, tín ngưỡng của em..."

"Cô ấy chết rồi." Cảnh Viên lần đầu tiên nói ra bốn chữ này, nhẹ tựa lông hồng, tưởng như không chút trọng lượng, nhưng sắc mặt trắng bệch, thân thể căng cứng, hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nỗi đau này còn chưa bằng một phần vạn cảm giác đau đớn ở trong tim, cảm xúc vừa lắng xuống lại cuồn cuộn trào dâng, đầu mũi Cảnh Viên chua xót, nhân lúc còn chưa thất thố chuyển đề tài: "Cố tiểu thư thì sao? Cố tiểu thư có tín ngưỡng của mình không?"

"Tôi?" Cố Khả Hinh nghiêng đầu, dừng lại vài giây, sau đó cười khẽ, giọng điệu ôn hòa nói: "Tôi không có."

Tín ngưỡng của cô vào ngày cô bước chân vào giới giải trí đã triệt để sụp đổ, tan thành tro bụi.

Cô bây giờ không có tín ngưỡng.

Chỉ có mục tiêu.

Cảnh Viên nghe giọng nói của cô bên tai, đầu óc ong ong, ánh mắt dán chặt trên sườn mặt Cố Khả Hinh, chỉ có hai phần tương tự, nhưng hai phần tương tự này lại khiến cho cảm xúc của nàng càng thêm lộn xộn, giống như nước tràn bờ đê, nàng rất muốn khóc.

Rất muốn được như vừa rồi, ôm Cố Khả Hinh khóc một trận.

- ---------------------------------------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cố khả hinh: cho em ôm cho em ôm, đến đây nào.

Cảnh viên: nằm mơ à*?

Cố khả hinh:......

*nguyên bản là 给我日嘛 theo như tui tra được thì 我日 là từ chửi thề của giang cư mận TQ, nghĩa đại khái của nó là I fuck hay fuck me gì đó thường được sử dụng để diễn tả sự shock hoặc tức giận, ở đây hẳn là biểu đạt không cho phép =))))).