Tích Tích

Chương 27

Chu Phàm đặt ly thuỷ tinh xuống, va chạm lên mặt bàn tạo ra một tiếng 'cạch'.

Tống Dao không dám quay đầu lại nhìn biểu cảm trên mặt Chu Phàm, cũng không dám cho Chu Phàm nghe tiếp nữa.

Y trừng mắt cảnh cáo Khâu Cảnh Văn, quay đầu lại căng thẳng nhìn Chu Phàm, “Thật xin lỗi, tôi……”

Chu Phàm hiểu ý gật đầu một cái, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, “Ninh Hinh cũng sắp về rồi, tôi đi trước đây, em nhớ phải uống thuốc đúng giờ, ăn uống cũng phải thanh đạm một chút.”

Tống Dao đồng ý tất cả, lòng cực kỳ do dự mà tiễn hắn về.

Vào khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Chu Phàm đứng đưa lưng về phía hai người trong nhà, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện không mấy rõ ràng truyền đến.

“Người đó thật sự không phải bạn trai của anh sao?”

“Không phải ----!”

Chu Phàm buông mắt xuống, rời đi.

Trong phòng khách.

Chu Phàm vừa đi, Tống Dao lập tức lột bỏ lớp mặt nạ dịu dàng, y gần như là điên cuồng hỏi Khâu Cảnh Văn, “Rốt cuộc cậu đến đây để làm gì?! Lương Thiếu Đình đã nói cái gì với cậu vậy?!”

Khâu Cảnh Văn: “Nếu như bây giờ anh vẫn còn đơn thân, em có thể theo đuổi anh không?”

Tống Dao: “...... Nhóc con, cậu đang giỡn mặt với anh à?”

Khâu Cảnh Văn lập tức nói: “Em không hề nói giỡn! Anh em nói trước khi thành niên không được hẹn hò, tháng trước em đã đủ 18 tuổi rồi, cho nên bây giờ em mới đến đây tìm anh nè.”

Tống Dao vô cảm nói: “Cậu có biết anh lớn hơn cậu bao nhiêu tuổi không?”

Khâu Cảnh Văn: “Giới tính đã không phải là vấn đề rồi, tuổi tác càng không phải là gì rồi.”

Tống Dao cảm nhận được cơn chóng mặt lại bắt đầu ập đến, y ngồi đối diện với Khâu Cảnh Văn, nghiêm túc nói: “Được rồi, cho dù những thứ này đều không phải là vấn đề đi nữa, nhưng rất xin lỗi, anh không có loại cảm giác đó với cậu, chỉ xem cậu là em trai của bạn mà thôi.”

Khâu Cảnh Văn không quan tâm lắm, “Không sao, tình cảm đều cần phải từ từ bồi dưỡng mà, biết đâu được một khoảng thời gian sau anh sẽ thay đổi suy nghĩ thì sao?”

Tống Dao cười không được khóc cũng không xong, “Cậu thích anh sao?"

“Không thích anh mắc gì phải theo đuổi anh chứ,” Khâu Cảnh Văn cảm thấy Tống Dao mới hỏi một câu vô nghĩa, “Đọt nghỉ đông năm đó, vừa mới quen biết anh là em đã thích anh rồi, chỉ do anh em cứ mãi không đồng ý, đòi em phải thành niên.”

Tống Dao âm thầm nghiến răng, Lương Thiếu Đình ông hay lắm, đào hố chôn cả bạn và em trai ha.

Đối với Tống Dao mà nói, thực ra Khâu Cảnh Văn nói muốn theo đuổi mình cũng chẳng phải việc gì khó giải quyết, không phải do y xem nhẹ đoạn tỏ tình này của cậu, chỉ là vì tim y đã có nơi thuộc về.

Phương pháp từ chối một người mà tôn trọng người đó nhất chính là, hạ dao nhanh để không cảm thấy đau đớn.

Tống Dao: “Cậu đến đây một mình sao? Để anh gọi anh cậu đến đón cậu về.”

Khâu Cảnh Văn: “Em mới đến anh đã muốn đuổi về?”

Tống Dao: “Vốn là nên giữ cậu lại ăn bữa cơm, nhưng đáng tiếc hôm nay anh còn đang sốt, không thể tiếp đãi cậu được, hay đợi qua mấy ngày nữa đi, anh kêu luôn anh cậu cùng nhau ăn cơm?”

Bấy giờ Khâu Cảnh Văn mới nhớ ra Chu Phàm đã nhắc đến việc này, “Anh đang bệnh sao? Nếu không thì em ở lại chăm sóc anh nha?”

Tống Dao cười cười, “Anh yên tĩnh nằm một mình một lát là được rồi.”

Khâu Cảnh Văn cảm thấy y đang xem thường mình, “Người bạn đó của anh không phải cũng đã đến chăm sóc cho anh sao? Anh ta có thể thì em cũng có thể vậy.”

Tống Dao nhướng mày, “Hai người không giống nhau.”

Khâu Cảnh Văn: “Không giống chỗ nào?”

Tống Dao nói trong lòng, không giống ở chỗ anh thích anh ấy, không thích cậu.

“Anh và anh ấy là bạn bè, tuỳ ý có thể nhờ anh ấy giúp đỡ; cậu là em trai của bạn anh, về tình về lý đều không thể làm phiền cậu đến chăm sóc anh được.” Tống Dao nói rõ ràng, “cv, đây chính là thái độ của anh. Cậu có việc gì cần anh sẽ giúp, nhưng việc của anh thì cậu không cần phải bận tâm đâu.”

“Ý anh là đang từ chối em sao?” Khâu Cảnh Văn có chút buồn bã hỏi.

Tống Dao gật đầu.

Khâu Cảnh Văn thở dài, “Anh em nói em không phải là loại hình anh thích, lúc trước em còn không tin nữa kìa.”

Tống Dao bật cười, “Điểm này thì quả thật anh cậu nói không sai.”

Mặc dù đã tiễn Khâu Cảnh Văn về, nhưng việc Tống Dao lo lắng là làm sao để đối mặt với Chu Phàm đây.

Nếu như nói với anh ấy, anh ấy sẽ cảm thấy khó chịu với việc mình thích đàn ông hay không…… Vẫn có thể tiếp tục làm bạn không…..

Tống Dao nằm ngửa trên ghế sofa, ý niệm trong đầu không ngừng tranh đấu.

Bảy giờ tối, Chu Ninh Hinh và Chu Phàm đang ngồi trên bàn ăn cơm, tiếng phim hoạt hình trên TV không ngừng vang khắp căn phòng.

Chu Phàm trầm mặc dùng cơm.

Chu Ninh Hinh ngồi đối diện với Chu Phàm, lâu lâu lại liếc mắt nhìn hắn một cái, lâu lâu lại liếc mắt nhìn hắn một cái, cuối cùng cũng nhịn không được nữa mà hỏi: “Ba ơi, sao ba lại ăn tỏi vậy?”

Nghe thấy tiếng, Chu Phàm ngừng lại động tác của mình, nhìn vào trong chén, biểu cảm trên mặt không mấy tự nhiên mà gắp miếng tỏi đã bị mình cắn một miệng lớn ra khỏi chén, “....... Nhìn lộn rồi.”

Chu Ninh Hinh chấp nhận lời giải thích này của Chu Phàm, lại hỏi: “Ba ơi, thầy Tống đã khoẻ lại chưa ạ? Con muốn đi thăm thầy, bệnh rồi còn ở nhà một mình chắc chắn rất khó chịu.”

“Ngày mai rồi đi, hôm nay không nên làm phiền thầy nghỉ ngơi.” Chu Phàm nghĩ rồi trả lời.

Chu Ninh Hinh ngoan ngoãn nói vâng ạ, những chủ đề sau đó vẫn luôn vây quanh Tống Dao, việc trong lớp việc ngoài lớp, trong âm thanh lời nói đều là sự yêu thích dành cho Tống Dao.

……

Đến tối, sau khi tắm xong, Chu Phàm bước ra khỏi phòng tắn, cả người đầy hơi nước, cầm điện thoại đi về hướng ban công.

Hắn có hơi do dự, muốn gọi hỏi thăm tình trạng sức khoẻ của Tống Dao, lại cảm thấy bây giờ đã không còn sớm, sợ sẽ làm phiền y nghỉ ngơi, trong lúc hắn suy đi nghĩ lại thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, người gọi đến chính là người hắn đang nghĩ đến.

Chu Phàm lập tức bắt máy.

“Chu Phàm, không có làm phiền sao chứ?”

“Không có,” Chu Phàm nói, “Đã uống thuốc chưa? Sao lại không đi nghỉ sớm?”

Tống Dao: “Uống rồi, đã hạ sốt rồi, một lát nữa sẽ đi ngủ ngay thôi. Chiều nay…… Thật xin lỗi, làm phiền anh chăm sóc tôi cả ngày lại…….”

Chu Phàm: “Chuyện nhỏ thôi, chúng ta là bạn mà.”

“Ừm.” Tống Dao trầm mặc dài khoảng một phút, lại nói, “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Chu Phàm: “Em nói đi.”

Tống Dao: “Tôi biết chiều nay anh chắc chắn đã nghe thấy những lời kcv nói rồi, như những lời cậu ấy nói……. Tôi là gay, chính là đồng tính luyến ấy, mong là anh không cảm thấy khó chịu.”

Chu Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tôi không cảm thấy gì cả. Trên thế giới này đại đa số đều thuận tay phải, số ít người thuận tay trái, đây đều là chuyện hiển nhiên.”

Editor: cũng sẽ có người thuận cả hai tay, đây cũng là chuyện hiển nhiên.

“Thực ra trước khi nói cho anh biết đã có thể đoán được thái độ của anh rồi,” tiếng cười nhẹ nhẹ nhàng của Tống Dao truyền đến bên tai, “Nhưng dù sao thì tôi cũng có chút căng thẳng ấy mà. Tôi không quan tâm nhìn khác nhìn tôi bằng ánh mắt gì, nhưng tôi có hơi để tâm anh sẽ nghĩ như thế nào, cho nên nhịn không được suy nghĩ bậy bạ một chút.”

“Nếu như vì vậy mà không thể làm bạn với anh nữa, tôi thật sự không biết phải làm sao đây.”

“Tống Dao, với tôi cũng là như vậy.” Chu Phàm nói.

Nói xong, âm thanh của Tống Dao ở đầu bên kia đột nhiên biến mất, một lúc sau, y không nói gì, chỉ còn nụ cười vì quá mức vui vẻ.

Tống Dao đứng bên cạnh cánh cửa sổ sát đất ngoài ban công, ngắm nhìn ánh đèn lấp lánh rực rỡ dưới phố, thật lòng nghĩ: Cho dù không thể trở thành người yêu, chỉ cần có thể cảm nhận được sự quan tâm như quan tâm một người bạn đến từ Chu Phàm, đã đủ hạnh phúc rồi.

Sau khi hai người kết thúc cuộc nói chuyện được một đoạn thời gian, Tống Dao vốn cho rằng chủ đề này đã kết thúc rồi, lại đột nhiên nhận được một tin nhắn WeXin từ Chu Phàm.

[Chu Phàm]: Cậu trai hôm nay đã xem tôi là người yêu của em sao?

Lúc đọc mẫu tin nhắn này trong lòng Tống Dao cảm thấy có chút kỳ diệu, nhìn như thế nào cũng không giống như câu Chu Phàm sẽ hỏi nha? Tống Dao một mặt thì đùa giỡn nghĩ không phải người khác đang dùng điện thoại của anh ấy đấy chứ, tay thì vẫn nhắn tin trả lời lại.

[Tống Dao]: [cười ra nước mắt.jpg]

[Tống Dao]: Hình như là vậy đấy, anh không cần quan tâm nhóc đó đâu, cậu ta còn nhỏ lắm.

Đối phương đang soạn tin nhắn……

Đối phương đang soạn tin nhắn……

Một lúc sau.

[Chu Phàm]: Em thích loại người giống cậu ấy sao?

Tống Dao gấp gáp gõ chữ.

[Tống Dao]: Đương nhiên không phải! Tôi chỉ xem cậu ta là em trai thôi, tôi thích người trưởng thành một chút.

[Chu Phàm]: Ừm, nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.

[Tống Dao]: Anh cũng vậy, ngủ ngon. [Mặt trăng]

Đối thoại kết thúc, cảm giác kỳ quái kia càng trở nên rõ ràng, nếu như đổi người hỏi thành Lương Thiếu Đình hoặc Đổng Thừa Phong thì đã bình thường rồi.

Chắc có lẽ do Chu Phàm là thẳng nam chăng? Tống Dao nghĩ.