Tích Tụ

Chương 40: Chương 40

Trần Tân mở mắt, thấy Phó Diễn đang ngồi quay lưng về phía mình ở sofa bên đầu giường.

Có tiếng lật sách khe khẽ.

Trần Tân ngồi dậy, ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn.

Phó Diễn dường như cảm nhận được ánh mắt của anh nên xoay người lại, cười với Trần Tân: “Ngủ lâu ghê.”

Trần Tân nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trước khi anh hôn mê, trông thấy một Phó Diễn nguyên vẹn thì không khỏi muốn nổi giận.

Thế nhưng bản năng cơ thể lại khiến anh ôm chầm lấy Phó Diễn trong vô thức.

Có lẽ nhận thấy sự run rẩy của anh, Phó Diễn mỉm cười: “Chú sao thế?”

Trần Tân nhắm mắt: “Sau này cậu muốn thế nào, tôi đều nghe theo cậu.”

Chỉ cần Phó Diễn đừng dọa anh như vậy nữa, đừng có hành vi gây thương tích cho bản thân một cách bạo lực như vậy trước mặt anh thì anh sẽ đồng ý với hắn hết thảy.

Cho dù Phó Diễn muốn gì từ anh, là tình yêu hay hơn thế nữa thì anh cũng đều có thể trao cho hắn.

Phó Diễn xoa đầu anh: “Chú, chú xem cái này đi.”

Trần Tân đưa mắt theo giọng nói của hắn, nhìn về phía món đồ trong tay Phó Diễn.

Đó là một cuốn album ảnh Phó Diễn từ bé tới lớn, có rất nhiều tấm Trần Tân chụp chung cùng hắn.

Phó Diễn chỉ vào một tấm ảnh trong số đó.

Phó Diễn non nớt được Trần Tân bế trong lòng, ngượng ngùng nhìn vào ống kính với đôi mắt đỏ hoe do mới khóc, mà Trần Tân thì đang dịu dàng nhìn Phó Diễn trong vòng tay mình.

“Sau khi tôi lớn, chú không còn nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng như vậy nữa.”

Không biết vì sao, Trần Tân bỗng rơi lệ: “Về sau… Về sau tôi sẽ luôn nhìn cậu như vậy có được không?”

Phó Diễn gập album lại rồi quay mặt đi, như thể có thứ gì khác đang thu hút sự chú ý của hắn.

“Tôi phải đi rồi.” Phó Diễn nói rồi đứng lên.

Trần Tân dùng sức tóm lấy hắn: “Cậu muốn đi đâu? Đừng đi, ở lại bên cạnh tôi!”

Không biết vì lý do gì, rõ ràng anh đã gắng hết sức để níu lấy cánh tay Phó Diễn nhưng lại vẫn cảm thấy cơ thể đối phương đang dần tuột khỏi lòng bàn tay mình.

Trần Tân cố mở mắt.

Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, trần nhà màu trắng nhợt.

Là bệnh viện.

Thuộc hạ ở bên cạnh đang nhìn anh đầy lo lắng.

Trần Tân chống người dậy: “Phó Diễn đâu?”

Thuộc hạ chầm chậm lắc đầu.

Trần Tân hỏi lại lần nữa: “Phó Diễn đâu?”

Mười phút sau, anh đứng một lúc lâu không nhúc nhích trong nhà xác của bệnh viện, nhìn thi thể đã được phủ một lớp vải trắng trước mặt.

Thuộc hạ thở dài, vươn tay kéo lớp vải trắng kia xuống thay Trần Tân.

Một khuôn mặt quen thuộc, nhợt nhạt xuất hiện trước mắt Trần Tân.

Kỳ lạ thay, anh không cảm thấy muốn khóc.

Mọi thứ dường như đều không chân thực, bao gồm cả thi thể của Phó Diễn.

Mãi tới khi thuộc hạ kéo tấm vải trắng lên che lại, Trần Tân vẫn không có phản ứng gì, đến nước mắt cũng không rơi.

Bước ra khỏi nhà xác, vốn có rất nhiều việc cần giải quyết nhưng Trần Tân không thể xử lý được chút nào trong số đó.

Trong bệnh viện có rất đông người lao tới, lũ lượt muốn nói chuyện với anh.

Những kẻ xun xoe ton hót người cầm quyền mới là anh, những kẻ đặt câu hỏi về nguyên nhân cái chết của Phó Diễn hay chỉ đơn giản quan tâm tình hình sức khỏe của anh, Trần Tân đều phớt lờ hết thảy.

Anh về thẳng nhà cũ rồi lao thẳng vào trong phòng làm việc trong ánh nhìn lo lắng hoặc kinh ngạc hoặc sợ hãi của những người xung quanh.

Người hầu dọn dẹp phòng làm việc thấy anh không ngừng lục lọi trong phòng làm việc thì chần chừ đi tới: “Ngài Trần, ngài đang tìm gì vậy ạ?”

“Album ảnh.” Trần Tân thì thào rồi lại tiếp tục tìm kiếm.

Người hầu hiểu ra: “Album ảnh của cậu chủ hay của ông chủ ạ?”

Trần Tân không đáp.

Người hầu đi tới một góc, lấy ra một cuốn album.

Trần Tân lập tức giật lấy và mở ra xem, là ảnh của Phó Vân Sinh.

Anh nhìn người hầu không hiểu, đối phương ngập ngừng: “Nếu là album ảnh của cẩu chủ thì không còn nữa đâu ạ.”

“Sao lại không còn nữa?” Trần Tân cảm thấy mình đang rất bình tĩnh đặt câu hỏi, thế nhưng trong ánh mắt khiếp sợ của người hầu, anh cảm thấy mặt mình ướt đẫm.

Những giọt nước mắt vượt khỏi sự khống chế, theo sự sụp đổ của một góc nào đó mà tuôn trào.

“Đốt… Đốt rồi ạ.”

“Trước lúc xuất phát, cậu chủ đã xử lý hết.

Không chỉ album ảnh mà còn… tất cả đồ đạc cậu ấy ở đây.”.