Tiệm Bánh Nhỏ Ở Phố Đông

Chương 10: Giao ước (P4)

Tiếng chân nhanh nhẹn của thái giám lướt nhanh trên hành lang dẫn vào Chánh điện. Trên tay người nào cũng chất đầy từng khay tài liệu cao hơn đầu người. Tới trước căn phòng, được một vị công công kiểm tra sơ một lược, cảm thấy đã đầy đủ, vị công công mở cửa phòng cho đem vào.

Thời gian bây giờ đã chập tối, khắp nơi đã được treo đèn lồng nhưng vẫn không thể sáng tỏ bằng trăng trên trời. Hôm nay là trung thu, mặt trăng tròn vành vạch, rải thứ ánh sáng bàng bạc xuống trần gian. Đường phố nhộn nhịp hơn hẳn thường ngày.

Trong thư phòng lúc này thấp đèn sáng rực, khiến cho người ta lầm tưởng rằng đang lạc vào chiều không gian khác. Lúc này trên chiếc bàn nghị sự chất đầy những cuộn tài liệu, trải dài trên bàn rơi vãi cả xuống mặt đất. Có 5 vị đại thần đứng xung quanh chiếc bàn không ngừng thảo luận về tấm bản đổ lớn trên mặt bàn. Y Nguyệt có vẻ thấm mệt đưa tay lên day trán thờ dài, Tịnh Minh đứng bên cạnh thấy vậy đưa cho nàng một tách trà, nàng cầm lấy khẽ nhấp một chút sau đó trầm ngâm nhìn tách trà. Đã hai năm từ khi nàng ra lệnh cho Tịnh Minh ở cạnh nàng, Tịnh Minh là người có tài, bất cứ trách nhiệm nào được giao, chàng cũng hoàn thành và giúp đở nàng rất nhiều trên triều chính. Nàng muốn giữ chàng ở Kinh Thành mãi, không phải vì bản thân nàng mà là vì muôn dân bách tính, nhưng cam kết còn lại chỉ 2 năm và nàng biết rằng không thể giữ chân chàng được. Lúc này, con đường nối liên Bắc Nam đã hoàn thành, Dạ Thiên càng ngày càng hưng thịnh, nhân dân được ấm no, các tổ chức phản nghịch cùng dần biến mất. Nàng và Tịnh Minh đã làm rất tốt, mọi phương án đề ra hai người đều cùng nhau thảo luận, bàn bạc kĩ với nhau, nàng không còn cảm thấy cô độc nữa. Bây giờ sau 2 năm chuẩn bị, nàng bắt đầu triển khai dự án cuối cùng trong cuộc đời của nàng - xây dựng con đập lớn trên thượng nguồn Tiền Giang. Dạ Thiên tuy được trời ưu ái cho khí hậu ôn hòa, sông ngoài nhiều, giao thương buôn bán đều dễ dàng thuận tiện, tuy nhiên vì là địa điểm cuối đổ ra biển của sông Trường Giang - con sông chảy qua nhiều nước, nên khi mùa mưa tới nước trên thượng nguồn đổ về hạ lưu gây nên tình trạng lũ lụt ảnh hưởng tới cuộc sống của con dân Dạ Thiên. cho nên lúc này, trong thư phòng nàng cùng Tịnh Minh và 5 vị đại thần bàn bạc lần cuối cho dự án này, nếu để ý kĩ sẽ thấy có một vị đại thần mất một bên tai, chính là người 2 năm trước đã ám sát nàng - Thiên Minh, lúc này đã không còn mang nét hận thù như trước, trong mắt ánh lên nét trầm tĩnh, minh mẫn. Theo dự đoán, phải mất 10 năm để có thể hoàn thành được, tuy nhiên nàng lúc này chỉ còn 2 năm, giao ước 7 năm của nàng cũng kết thúc và lúc đó nàng sẽ không còn tồn tại trên đời nữa. Về người kế vị, nàng cũng đã lo liệu từ trước, chính là vị đại thần Thiên Minh - hắn chính là đứa con cả của tứ Hoàng tử bị nàng giết trong cuộc đảo chính 5 năm trước. Nàng muốn Tịnh Minh có thể bên cạnh phò tá cho vị hoàng đế mới này nhưng có lẽ khó thực hiện. Nghĩ tới nàng khẽ thở dài, Tịnh Minh bên cạnh nhìn người con gái trước mặt mình, hai năm trôi qua, mọi nét ngây ngô non nớt trên mặt nào đều đã biến mất thay vào đó là sự trầm tĩnh, cao quý và lạnh lùng. Nàng mang một vẻ đẹp tựa như ánh trăng sáng giữa màn đêm, thanh tao nhưng lạnh lẽo cô độc. Tịnh Minh bước tới bên cạnh khẽ nói.

"Bệ hạ mọi thứ đã bàn bạc kỹ lưỡng, bệ hạ còn điều gì muốn giao phó nữa không?"

Nàng chớp mắt đặt tách trà xuống. Khoát tay áo.

"Mọi thứ đã được các chúng thần hoàn thành tốt, dự án này Trẫm muốn mọi thứ đều phải diễn ra suôn sẻ đúng tiến độ. Giờ thì các Khanh có thể lui về."

"Thần tuân mệnh."

Các vị đại thần lui ra lúc này trong thư phòng chỉ còn hai người nàng và Tịnh Minh. Thấy nàng trầm mặt không nòi gì, Tịnh Minh tiến lại.

"Bệ Hạ còn điều gì lo lắng?"

Nàng quay lại nhìn gương mặt bình thản của Tịnh Minh, khẽ mỉm cười.

"Không có gì, hôm nay là trung thu, Trẫm muốn ngắm trăng, Quốc sư có muốn ngắm cùng Trẫm không?"

"Thần rất sắn lòng."

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hai người thong dong, từ trên thành nhìn xuống phố xá đông đúc nhộn nhịp, ánh lồng đèn lung linh treo đầy khắp nơi, làm cho những con đường như phát sáng. Hai mắt Châu Châu sáng rực, bóng trăng tròn in vào hai mắt chú mèo, tưởng như hai viên ngọc trai phát sáng. Nàng khẽ vuốt ve Châu Châu nhìn phố xá bên dưới kinh thành khẽ mỉm cười. Từng cơn gió đêm thổi qua vạt áo nàng tung bay, Tịnh Minh phía sau không nhìn xuống thành bên dưới cũng không nhìn ánh trăng trên đầu. Lúc này trong đôi mắt thanh tịnh thường ngày bây giờ lại tràn ngập một cảm xúc miên man, cả tầm nhìn của chàng bây giờ chỉ gói gọn bằng hình bóng của nàng, hai vạt áo tung bay lên, khiến chàng hoảng hốt tưởng như nàng mọc ra một đôi cánh và bay đi. Có chút giật mình, bối rối quay đi. Cảm thấy có chút bất thường Y Nguyệt quay lại nhìn Tịnh Minh. Thấy có chút bối rối thấp thoáng trong mắt chàng, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ bảo lạnh. Tịnh Minh thấy thế giúp nàng khoát thêm một lớp áo choàng. Ánh trăng chiếu xuống phủ một lớn ánh sáng bàng bạc lên người nào, khiến chàng có chút cảm giác không dám chạm vào. Tiến lên đứng song song với nàng, cùng nàng nhìn xuống khung cảnh phía dưới. Thì nàng chợt lên tiếng.

" Tịnh Minh, ngài có hận Trẫm không? Đã bắt ngươi rời xa trốn thanh tịnh, kéo ngài vào chốn xô bồ tranh đấu này, làm ngài không thể dành toàn bộ tâm trí cho Phật Pháp?"

" Bệ hạ, thần chưa từng có ý đó. Với thần dù ở chùa hay ở một nơi nào khác chỉ cần trong tâm trí luôn hướng về Phật và giúp đở muôn người huống gì thần bên cạnh bệ hạ có thể có cơ hội được giúp đỡ nhiều người hơn, giúp sức bệ hạ làm cho Dạ Thiên vững mạnh, nhân dân bách tính được ấm no."

Nàng khẽ cười, lấy tay xoa đầu Châu Châu.

"Hai năm sau sẽ kết thúc cam kết giữa Trẫm và ngài, lúc đó Trẫm thật sự rất tò mò không biết ngài sẽ chọn lựa như thế nào?"

Tịnh Minh trầm ngâm, trong lòng dấy lên một dự cảm bất an, chính bản thân chàng vẫn chưa có câu hỏi cho chính mình. Từ lúc phò tá nàng, chàng nhận ra nàng đơn độc như thế nào, trên triều đình dường như không có ai ủng hộ nàng, tất cả các vị thần đều bằng mặt không bằng lòng, và nàng chỉ có thể dùng uy quyền ép buộc, dù cho gần đây mọi người đều đã kính trọng nàng, tuy nhiên mọi thứ đều đè nặng lên đôi vai của nàng khiến cho chàng có chút chạnh lòng. Không biết nàng vì sao phải tự ép buộc bản thân mình đến vầy. Tịnh Minh có một dự cảm không lành rằng, nàng sẽ làm một điều gì đó.

Thấy Tịnh Minh trầm ngâm không phản hồi. Nàng cũng không buồn để ý nữa

Bỗng nàng bị kéo ngược lại, "Xẹt" một mũi tên bay ngang qua tai nàng cắt đi một vài sợi tóc, cắm thật mạnh vào cây cột sau lưng nàng. Tịnh Minh ôm nàng vào lòng vội la lên. "Hộ giá."

Từ đâu bay ra hàng chục lính tinh nhuệ tạo thành vòng tròn quanh hai người. Hàng chục bóng đen ập tới. Hai bên chiến đấu ác liệt, tình hình căng thẳng hai bên giằng co qua lại hồi lâu qua lại vẫn chưa phân thắng bại. Tịnh Minh vấn đứng phía trước che chắn cho nàng. Một bàn tay phía sau đưa tới nắm chặt tay chàng. Một giọng nói phía sau vang lên. "Chúng ta bỏ trốn thôi." Kéo tay Tịnh Minh, hai người nhảy xuống tường thành, băng qua nóc nhà, biến mất sau ngã rẽ.

Đám người áo đen thấy mục tiêu đã bỏ trốn, tức tốc đuổi theo phía sau...

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Phía dưới phố phường đông đúc, tiếng rao hàng, tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi.

Một cô bé nhỏ tay cầm những chiếc lược bằng ngà, chạy xung quanh rao hàng khắp nơi. Không may va vào một cặp nam nữ trên đường, cô bé ngã nhào xuống đất, lược ngà vương vãi khắp nơi có chút dính bụi. Một cánh tay thon dài vững chãi đưa xuống nâng cô bé đứng dậy. Cô bé lo lắng run sợ, đứng im không nhúc nhích hay ngón chân không ngừng cọ vào nhau lo sợ bị trách phạt. Khẽ nghe tiếng cười nhẹ, cô bé lấy dũng khí ngẩng đầu lên thì hơi giật mình. Đôi nam nữ trước mặt mình đeo hai chiếc mặt nạ. Người nam cao lớn đưa tay nâng cậu dậy đang đeo mặt nạ quỷ đỏ cặp sừng màu đen, còn cô gái đeo chiếc mặt nạ cáo ma mị, tay ôm chú mèo trắng, đang cười khúc khích nhìn cậu.

"Tịnh Minh ngươi va phải cô bé này rồi."

"Y Nguyệt ta không cố ý" "Cô bé chiếc lược ngà này bao nhiêu tiền ta sẽ mua lại."

"Dạ... dạ 5 đồng thưa công tử." Hai tay nhỏ bối rối nắm vào nhau lặng lẽ nhìn vị công tử mang mặt nạ quỷ.

Hai người này chính là hoàng đế và quốc sư cũng chính là Tịnh Minh và Y Nguyệt, hai người chạy khỏi đám người rượt đuổi, lúc này đang thong dong đi dạo xung quanh.

Tịnh Minh đưa cho cô bé 1 lượng bạc.Cô bé bối rối không dám nhận. "Cô bé cứ nhận đi ta không mang theo tiền lẻ bên người, cũng không cần thối lại."

Cậu bé mừng rỡ nhận lấy không ngừng cúi đầu cảm tạ rồi mừng rỡ chạy đi.Y Nguyệt bước tới khoát tay Tịnh Minh. "Chiếc lược này đẹp đấy, chạm khắc rất khéo léo". "Bệ hạ, ngài thích không? Thần tặng ngài"

Nàng mỉm cười nhận lấy " Tịnh Minh tặng tất nhiên ta muốn rồi", nàng nắm tay Tịnh Minh kéo đi "Chúng ta đi thả hoa đăng đi."

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trên cầu, ánh trăng chiếu xuống mặt sông, từng gợn sóng lăn tăn phản chiếu xung quanh làm mọi thứ như lung linh hơn. Từng chiếc hoa đăng trôi lơ lững giữa dòng sông làm cả dòng sông như biến thành một dải ngân hà. Y Nguyệt cùng Tịnh Minh đứng sóng vai nhau trên cầu. Cả hai người lúc này không còn mang phục sức của triều đình nữa, Tịnh Minh mặc bào y màu xanh đeo mặt nạ quỷ, Y Nguyệt mặc y phục màu trắng ngà, khoát chiếc áo choàng lông đỏ đeo mặt nạ cáo, trên tay bế Châu Châu. Trời cũng đã dần về khuya, các gian hàng được dọn dần đi, người trên đường cũng không còn đông đúc nữa.

"Chúng ta cũng về thôi."

Xung quanh bỗng xuất hiện hàng chục quân tinh nhuệ xung quanh hai người.

Nàng không quay lại, một người bước lên cúi đầu.

"Bẩm bệ hạ, đã xử lý xong nhưng không tên nào còn sống cả, chúng thần không thể tra ra được gì?"

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tại Dưỡng Tâm Điện, nàng có chút suy tư không ngủ được, sự việc xảy ra hôm nay quả thật kỳ lạ, nàng bị ám sát thế này cũng nhiều lần nhưng chưa bao giờ lại không có manh mối chủ mưu như bây giờ. Nàng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ trầm ngâm, tay vuốt ve chiếc lược ngà Tịnh Minh tặng, bỗng một mùi hương xộc vào mũi. Nàng phản ứng nhanh, vừa cử động thì đã có một vật gì đó xù xì đặt ngang cổ. Quá nhanh, nàng không kịp phản ứng, một tiếng cười vang lên sau lưng.

" Cuối cùng, cũng tìm thấy ngươi. Ta phải cho ngươi chết bằng cách nào đây."

Mùi hương hoa đào ngào ngạt khắp phòng. Dường như nhận ra người sau lưng là ai. Nàng khẽ quay lại thì thấy cô yêu cây mà hai năm trước bị mình lừa đây mà. Lúc này, cô yêu cây hầm hực bực mình, trên tay cầm một nhánh cây hoa đào, trông không có vẻ gì nguy hiểm. Cô đưa nhành cây trước mặt nàng quát lên.

"Đồ khốn khiếp, ngươi lừa ta bắt ta lặn lội mấy tháng trời chạy đến Nam Hải, lục tung cả Nam Hải lên thì không có ai biết về chàng. Lần này gặp lại ta phải giết ngươi."

Nàng khẽ giật mình. Nam Hải cách đây rất xa, chính nàng còn không biết nó có thực sự tồn tại không, mà cô yêu cây này chỉ tốn vài tháng để đến đó, quá dọa người rồi. Nàng lúc này bối rối, chưa kịp hành động gì thì cô yêu cây ập tới, dí sát mặt vào nàng, không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, khiến nàng đổ mồ hôi, thì cô yêu cây chợt mỉm cười lưu manh. "Đưa linh hồn của ngươi cho ta."

Nàng đưa tay lên đẩy nàng ta ra. Phủi lại y phục sau đó ung dung nhìn cô yêu cây nói.

"Được nhưng ngươi phải chờ hai năm. Lúc đó mạng ta sẽ là của người."

Cô yêu cây có vẻ bực bội." Cái gì, ngươi lừa ta rồi giờ còn dám ra điều kiện với ta ư.... ngươi nghĩ ta là ai... cho ngươi hai năm ngươi sẽ chạy trốn hay gì... Trừ khi..." nở nụ cười nham hiểm nhìn nàng.

"Trừ khi cái gì?"

"Trừ khi ngươi đưa ta châu báu và rượu thịt ta sẽ ở lại đây chờ ngươi hai năm rồi sẽ giết ngươi."

"Những điều kiện đó ta sẽ đáp ứng đủ cho ngươi, nhưng ngươi không cần ở lại đây, ta sẽ không bỏ trốn"

"Ta không tin ngươi đâu". Nói rồi cô yêu cây nằm lên giường ung dung nhìn nàng. "Ở đây tiện nghi thế này ta không ngại ở lại đâu,..."

Nàng bực tức nhưng không làm gì được. ngồi xuống ghế rót một tách trà rồi uống. Bỗng một bóng hình lướt tới chưa kịp phản ứng đã bị cô yêu cây cầm cổ tay nàng nâng lên nhìn ngó.

"Ký hiệu này là gì, tại sao ngươi có nó."

Giật mình nàng rụt tay lại nhưng không kéo nổi, tức giận "Ngươi không cần quan tâm, thả tay ta ra"

Cô yêu cây trầm ngâm nhìn ký hiệu trên tay nàng, lúc sau giật mình nói.

"Không lẽ ngươi có liên quan đến bọn "Thánh Thần" đó"

"Cô nương cô gan lắm dám lấy cả linh hồn mình ra để giao ước với bọn chúng, ký hiệu này dần chuyển sang màu đỏ rồi, thời gian cô cũng không còn được bao lâu nữa." nói xong như bừng tỉnh điều gì đó. Cô yêu cây quát lên.

"Ngươi lại lừa ta, mạng ngươi là của chúng rồi ngươi còn dám kêu ta đợi"

Thấy bị phát hiện nàng hơi chốt dạ nhìn đi chỗ khác. Suy nghĩ gì đó cô yêu cây nhìn nàng chầm chầm không nói. Một lúc sau, cô yêu cây nói.

"Mạng ngươi ta có thể không cần nữa. Nhưng khi thời điểm đó tới, ngươi phải dẫn ta theo gặp chúng"

Nàng hơi sửng sốt, cảm thấy cũng không có vấn đề gì nên gật đầu đồng ý. Từ đó cô yêu cây hóa thành tỳ nữ bám theo nàng mọi lúc mọi nơi, cô ta lấy lý do là sợ nàng bỏ trốn, nhưng mục đích thật sự nàng biết là cô ta chỉ muốn tận hưởng cuộc sống giàu sang trong cung. Tịnh Minh cũng phát giác được cô yêu cây, lo ngại nói với nàng tránh xa ra. Nàng cũng không dám nói sự việc cho Tịnh Minh biết chỉ im lặng cho qua.

------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thời gian trôi qua dấu ấn trên tay nàng càng đỏ sậm hơn, thế nhưng lúc nào nàng cũng mang bao tay nên không ai nhận ra chỉ cô yêu cây là biết. Sức khỏe của nàng cũng dần theo đó mà yếu dần đi, nàng có xin cô yêu cây một ít thuốc đề cầm cự, may mắn là cô ta chỉ yêu tiền nên nàng vẫn có thể duy trì được. Tịnh Minh cảm thấy nàng không ổn nhiều lần muốn gặp nàng để hỏi nhưng đều bị nàng từ chối.

Trong Dưỡng Tâm điện, không ngừng vang vọng từng tiếng ho, một cô gái mặc chiếc váy trắng dài, mái tóc đen ngày trước lại ngã dần về màu trắng, lúc này nàng không ngừng ho, hai tay che trước miệng từng giọt máu chảy ra rớt xuống tờ tấu chương trước mặt nàng nhuộm đỏ một mảng. Cô yêu cây lúc này nằm chễm chệ trên giường tay cầm trái táo, lười biếng nói, "Sáng nay tên Tịnh Minh đó lại đến tìm ngươi, hắn đứng ở ngoài rất lâu, sao ngươi lại không gặp hắn, cũng coi như là lần cuối"

Nàng yếu ớt ngước lên nhìn cô yêu cây.

"Ta không muốn gặp, ta đã cử Tịnh Minh đến dự án ở thượng lưu sông Tiền Giang rồi, tới thời điểm ta mất nhờ ngươi gửi bức thư này cho chàng."

Cô yêu cây với tới lấy bức thư xem xét. "Phải làm tới mức này à, hai người là gì của nhau."

Nàng mỉm cười yếu ớt. "Cũng không là gì của nhau cả" Nói xong nàng ngất xỉu xuống bàn.