Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị

Chương 61

Nụ cười trên mặt Từ Cảnh Nguyên lập tức liền không còn giữ nổi, trong lòng như bị người từ trên cao đẩy xuống, cứ ra sức rơi xuống, cảm giác thất vọng thổi quét khắp lồng ngực.

Tuy rằng đây cũng không là chuyện ghê gớm gì, nhưng hắn cũng từ đó nhìn ra Lâm tiểu thư vô cùng ghét bỏ, nếm thử cũng không muốn nếm, mặc dù hắn đã bảo đảm rất nhiều lần là thật sự ăn rất ngon.

Nàng ấy là một cô nương như vậy, phỏng chừng chỉ có thể nhận những thứ cẩm y hoa phục mỹ vị trân tu thôi, như thần nữ cao cao tại thượng, không muốn lây dính một tia bụi trần.

Nhưng mà, hắn thưởng thức lại là khói lửa nhân gian, bình sinh, sở thích lớn nhất chính là lãnh hội được mỹ thực thế gian, hai người hoàn toàn khác biệt như vậy, thật có thể cùng nhau sống hết cả đời sao?

"Từ công tử, chúng ta đi thôi?" Lâm tiểu thư nhìn biểu tình của hắn không đúng lắm, ôn nhu hỏi.

Từ Cảnh Nguyên miễn cưỡng cười cười, nói: "Lâm tiểu thư đi trước đi, ta còn phải đi gọi Kỷ tiểu thư một tiếng."

Lâm tiểu thư mím môi, thái độ không hài lòng từ trong mắt chợt lóe lên, nàng ta biết lúc này đi ra ngoài là cùng Từ Cảnh Nguyên xem mặt nhau, tuy rằng Từ Cảnh Nguyên người này lòng không mang chí lớn, nhưng diện mạo, còn có gia thất hắn vẫn không tồi, cho nên nàng ta mới nguyện ý lại đây xem mặt chứ, ai biết hắn lại đồng thời mời một cô nương khác nữa, đây quả thực là đánh vào mặt nàng ta.

"Vậy ra đây đi trước." Lâm tiểu thư lạnh lùng gật gật đầu, lập tức đi.

Từ Cảnh Nguyên cũng không để ý nàng ta có cao hứng hay là mất hứng, tâm sự nặng nề đi đến trước cửa phòng Kỷ tiểu thư gõ cửa, lần này không phải là nha hoàn ra mở cửa, mà là Kỷ tiểu thư tự mình mở cửa đi ra. Nhìn thấy Từ Cảnh Nguyên liền nở nụ cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền, cả người đều sinh động hẳn lên.

Từ Cảnh Nguyên đột nhiên ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Tiểu thư ăn cái bánh kia chưa?"

Kỷ tiểu thư ngượng ngùng gật gật đầu, "Ăn rồi, cái bánh kia mới rồi thật là ngon quá, ta nhịn không được ăn hết luôn cả cái rồi, bây giờ quá no, lát nữa có cơm chay chắc ta ăn không vô nữa."

Mắt Từ Cảnh Nguyên sáng lên, "Tiểu thư rất thích? Ta còn sợ tiểu thư ghét bỏ quán ven đường chứ."

Kỷ tiểu thư lắc đầu, "Ta làm gì có chuyện ghét bỏ chứ, mỹ thực không thể xem hình dáng tiệm bên ngoài nha, chỉ cần ăn ngon, ta đều thích ăn, ta còn muốn đợi sau khi xuống núi thì lại mua thêm hai cái cho cha mẹ ta cũng nếm thử đây."

Từ Cảnh Nguyên lập tức nở nụ cười, "Ta cũng chuẩn bị khi nào xuống núi cũng ghé mua, hương vị thật sự là quá ngon; ta ăn một cái còn ăn chưa ăn nghiện."

Kỷ cô nương nhịn không được bật cười, trên mặt không lộ ra chút nào bất mãn hay ghét bỏ đối với chuyện Từ Cảnh Nguyên tham ăn.

Từ Cảnh Nguyên lần đầu tiên cảm thấy cái vị cô nương diện mạo tầm thường này cũng có phải tầm thường như vậy nha, nhìn kỹ cũng rất dễ nhìn, đặc biệt dáng vẻ cười rộ lên thật đáng yêu.

Giờ khắc này, hắn đột nhiên hiểu tâm ý của tổ mẫu, tổ mẫu nói Kỷ cô nương thích hợp với hắn nhất, hắn bây giờ bắt đầu tin rồi. Sống trên đời, tướng mạo có lẽ cũng quan trọng, nhưng tính cách phải hợp nhau mới là quan trọng hơn. Từ Cảnh Nguyên hắn chính là một người không có gì đại chí gì, chỉ thích ăn ăn uống uống, nếu là tìm một người ghét bỏ kiểu người như mình, quán ven đường cũng không muốn ăn, vậy chẳng phải là đại nạn rồi sao? Ngược lại, nếu tìm một cô nương cũng thích ăn ngon, cùng chung chí hướng, hai người sống cùng nhau còn không phải rất vui vẻ?

Chờ đến đi đến vườn mai, Từ Cảnh Nguyên theo bản năng liền càng thêm chú ý Kỷ tiểu thư, cứ mãi đi ở phía sau nói chuyện với nàng, kết quả càng nói chuyện lại càng phát hiện tính cách nàng đáng yêu, không có ngại ngùng nhút nhát như các tiểu thư vọng tộc, nói chuyện thoải mái, lại càng không có chuyện giữ phép như cười không lộ răng, khi nàng cười một tiếng, lộ ra hai cái lúm đồng tiền đặc biệt đáng yêu. Càng làm cho hắn vui vẻ chính là nàng cũng thích mỹ thực, một tiểu thư vọng tộc mà thậm chí ngay cả cháo mấy quán ven đường nhà ai làm ngon đều vô cùng rõ ràng, liền biết nàng không phải dạng tiểu thư khuê các bình thường ngoan ngoãn chờ ở trong nhà.

Tuy rằng tính cách nàng không phù hợp với yêu cầu truyền thống đối với các tiểu thư khuê các, nhưng ngoài ý muốn phù hợp với tính cách của hắn, hắn chỉ thích cô nương thích ăn, thích chơi đùa, tùy tâm tự tại.

Tổ mẫu quả nhiên là tổ mẫu, trách không được người ta đều nói gừng càng già càng cay, nhìn người thật quá chuẩn, may mắn lúc đầu nghe lời tổ mẫu mời Kỷ tiểu thư đến.

Từ Cảnh Nguyên chuẩn bị khi nào trở về liền nói với tổ mẫu, nhờ lão nhân gia bà an bài người đi Kỷ gia cầu hôn. Lại nói tiếp, cũng thật muốn cảm tạ Mễ tiểu nương tử nữa, nếu không có bánh nướng của nàng, hắn có thể đã chọn sai người.

————

Một bên khác, khi phụ nhân hơi béo ngồi ăn ở sạp hoành thánh nhìn thấy trước thì hai nam nữ trẻ tuổi đầy mặt tươi cười đi, sau thì đám người Từ Cảnh Nguyên lại tới, đoàn người này vừa nhìn chính là người phú quý, không khỏi cảm giác không đúng lắm. Nếu thật sự ăn không ngon, không đáng giá năm văn tiền, thì những người đó không có khả năng mua nhiều như thế, càng không có khả năng đầy mặt tươi cười rời đi như vậy? Huống chi, người ta là công tử tiểu thư nhà giàu có, vậy mà còn muốn mua, hương vị có thể không ngon sao? Nếu như sạp nhà kia dám gạt người, mấy vị công tử kia không chừng đập sạp luôn ấy chứ?

Vậy bánh khẳng định không dở và gạt người như bà chủ sạp hoành thánh nói rồi.

Sắc mặt nàng ta không tốt lắm chất vấn bà chủ sạp hoành thánh, "Ngươi không phải nói sạp nhà kia gạt người sao? Nếu gạt người sao lại có nhiều người như vậy trả tiền mua?"

Bà chủ sạp hoành thánh mặt mày cứng đờ, ha ha cố cười nói: "Năm văn tiền một cái còn không gạt người sao, mấy người kia đoán chừng là không thiếu tiền, cho nên mới đi mua đồ ăn mắc như vậy, chúng ta là dân chúng tầm thường thì làm sao mua nổi."

Phụ nhân hơi béo hiện tại cuối cùng cũng tỉnh táo lại, biết mình hơn phân nửa là bị lừa, lời nói của bà chủ này bây giờ đúng là mập mờ lại không rõ ràng gì, chắc không thiếu được nguyên nhân là vì muốn đoạt sinh ý nhà người ta, cố ý hố sạp làm bánh kia kia, cũng do các nàng ngốc, nên mới bị lừa như thế.

Rõ ràng hài tử rất muốn ăn cái bánh kia, cũng vì bị lừa nên mới không ăn!

Trong lòng nàng ta m không quá thoải mái, thật muốn lập tức buông chén hoành thánh xuống đi mua một phần bánh nướng, nhưng thật sự là tiếc phải tiêu thêm năm văn tiền, đành phải âm thầm uất ức, nghĩ thầm về sau không bao giờ tới chỗ hoành thánh này ăn nữa, bà chủ ở đây thật không phải người tốt.

Ngược lại, cặp vợ chồng mang theo hài tử cũng phát hiện không thích hợp, nhưng lại kiên cường hơn so với phụ nhân hơi béo kia nhiều, trực tiếp liền mắng bà chủ hoành thánh, "Ta thấy ngươi mới là lòng dạ hiểm độc, ngươi không phải nói bánh bột ngô nhà kia ăn không ngon sao? Ăn không ngon thì sao mấy người kia có thể ăn vui vẻ như vậy? Ăn không ngon sao công tử tiểu thư phú quý đều nguyện ý mua? Ta thấy ngươi là cố ý chửi bới người ta, làm xấu sinh ý mà người ta!"

Bà chủ quán hoành thánh bị chửi giơ chân lên, chống nạnh nói: "Ngươi ăn nói cho đàng hoàng nha! Ta cũng không phải nắm quần níu áo không cho ngươi đi, ngươi tự mình không muốn đi, ngươi còn trách ta?"

"Ngươi đúng thật là không biết xấu hổ! Về sau không bao giờ đến chỗ sạp ngươi!" Nam tử kéo tức phụ hài tử lên đi, ngay cả hoành thánh chưa ăn xong cũng không cần, trực tiếp đi trước sạp của Mễ Vị, bảo Mễ Vị làm cho một cái bánh nướng.

Mễ Vị nhìn hắn thở phì phò, không rõ đã xảy ra chuyện gì, bất quá cũng không hỏi nhiều, nhanh nhẹn cho hắn làm một cái.

Nam nhân lấy cái bao giấy dầu từ tay Mễ Vị, bẻ cái bánh nướng nhân thịt làm hai, hài tử ăn một nửa, hai vợ chồng bọn họ ăn một nửa, chờ đến nếm được hương vị của bánh nướng xong, nam nhân mới hiểu được vì sao ngay cả công tử tiểu thư phú quý người ta cũng đều nguyện ý đến mua, hương vị thật sự không tầm thường, nhưng điều này làm cho hắn càng thêm tức giận vì chuyện bị lừa, liền nhìn Mễ Vị nói: "Bà chủ, ngươi phải cẩn thận cái sạp hoành thánh xeo xéo đối diện nha bà chủ bên đó đi khắp nơi bếu xấu sạp ngươi với khách nhân, nói ngươi làm bánh nướng vừa đắt lại vừa không ngon, đều là gạt người, ta mới bị bà ta lừa."

Mễ Vị còn chưa biết như thế nào, Lý Nhị Mai liền tức giận đến không được, "Ta đã nói nữ nhân kia có gì đó không đúng mà, hoá ra là thật sự đang làm chuyện xấu, sao có thể thất đức đến như vậy!"

Mễ Vị ra ý bảo nàng ta an tâm một chút chớ nóng, "Ngươi nhìn đi, dù cho nàng ta có chửi bới chúng ta thì khách nhân không phải vẫn đến sao, có cái gì mà tức giận chứ, đừng chấp nhặt với nàng ta."

Nam tử nghĩ thầm bà chủ này nói quả thật không sai, bỗng muốn đi tìm mấy vị huynh đệ khác của mình, dẫn bọn họ đến đây đu nếm thử bánh ngon như vậy.

Nam tử đi không bao lâu, Mễ Tiểu Bảo và Hiên Viên Tố rốt cuộc cũng đi dạo một vòng trở về, kết quả này thằng oắt con này sau khi gặp được Mễ Vị thì câu đầu tiên là kêu đói, muốn ăn bánh nướng.

Mễ Vị lại chú ý tới trong tay tiểu gia hỏa này vậy mà còn lôi kéo theo một tiểu nha đầu không chênh lệch nó mấy tuổi, không khỏi kinh ngạc, "Tiểu Đầu Trọc con dắt tiểu muội muội này ở đâu đến vậy? Cha mẹ người ta đâu?"

Mễ Tiểu Bảo kéo tiểu nữ hài đi đến trước mặt Mễ Vị, nói: "Con và cha ở vườn mai gặp được muội ấy, muội ấy không tìm thấy cha của mình, cho nên con liền dẫn muội ấy trở về."

Mễ Vị cẩn thận đánh giá tiểu nha đầu một chút, con né cũng tròn vo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, đôi mắt đen lúng liếng ngập nước, chớp chớp quả thực đáng yêu muốn chết, hơn nữa tóc búi hai trái đào bé xinh trên đầu, trên hai búi tóc còn điểm xuyết trân châu, lúc ẩn lúc hiện, làm khuôn mặt nhỏ nhắn càng đáng yêu.

Nha, quả thực là tiểu tiên nữ nha, thật là đáng yêu ~

Mễ Vị lúc này liền bị con bé mê hoặc, nhịn không được ngồi xổm xuống xoa xoa gương mặt mũm mĩm của tiểu nha đầu, ôn nhu hỏi: "Ngươi tên là gì a?"

Tiểu nha đầu ngoan ngoãn để cho nàng nựng, nháy mắt lại cất giọng non nớt nũng nịu nói: "Ta tên là Bảo Châu."

"Bảo Châu à, tên thật là dễ nghe." Mễ Vị nhịn không được lại nhéo nhéo gương mặt phúng phính của con bé, "Cha mẹ ngươi đâu?"

Tiểu nha đầu vểnh vểnh cái miệng nhỏ nhắn, lắc đầu, "Không tìm được phụ thân."

Đoán chừng là con bé bị lạc mất người nhà, Mễ Vị nghĩ nghĩ, ôm con bé ngồi lên trên ghế bên cạnh, nói: "Vậy ngươi cứ ngồi ở chỗ này của a di, nhìn người qua đường, nếu như nhìn thấy ai mà ngươi biết thì liền kêu lên, biết chưa?"

Tiểu nha đầu gật đầu, dáng vẻ đặc biệt ngoan.

Mễ Vị lại nhìn Hiên Viên Tố, Hiên Viên Tố hiểu ý của nàng, nói: "Đã bảo Thanh Vũ đi hỏi thăm phụ mẫu con bé."

Mễ Vị lúc này mới yên tâm, làm một cái bánh nướng  cho tiểu nha đầu ăn, tiểu nha đầu nhìn nàng ngọt ngào cười một tiếng, cúi đầu lấy cái hà bao nhỏ xinh mang theo bên mình ra, móc bên trong ra một viên trân châu nhỏ đưa cho nàng, thỏ thẻ nói: "A di, trả người tiền mua."

Mễ Vị lắc đầu, "A di không lấy tiền của ngươi, a di tặng cho ngươi."

Tiểu nha đầu nghiêng nghiêng đầu, nghi hoặc, "Vì sao lại tặng cho ta?"

Mễ Vị cũng học theo bộ dáng nghiêng nghiêng đầu của con bé, "Bởi vì a di cảm thấy ngươi đặc biệt đáng yêu a."

Tiểu nha đầu lập tức xấu hổ, che mặt cười hì hì, còn không quên khen lại Mễ Vị một câu, "A di người cũng đặc biệt đáng yêu ~" lúc này thật là đáng yêu đến mức Mễ Vị muốn ôm tiểu nha đầu này lên cắn một ngụm.

Quả nhiên, vẫn là nữ nhi tốt hơn; nhi tử cái gì, càng lớn lên càng đáng ghét.

Bảo Châu ôm cái bánh nướng còn to hơn cả mặt con bé cắn một cái, lập tức "Oa" len lên tiếng, đôi mắt đen lúng liếng lúc này mở ra càng lớn, tán dương: "A di, người làm đồ ăn ngon quá."

Mễ Vị nựng nựng má con bé, " Ngon thì ngươi liền ăn nhiều một chút."

Mễ Tiểu Bảo ở một bên chờ đã lâu rốt cuộc không nhịn được, lên tiếng nhắc nhở: "Nương, con rất đói a, con cũng muốn ăn." Người có phải quên con rồi hay không?

Mễ Vị lúc này mới nhớ tới còn chưa làm cho Tiểu Đầu Trọc, thật là bị tiểu nha đầu này làm cho mơ màng luôn, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Mễ Tiểu Bảo.

Bảo Châu nhảy xuống ghế, bước chân ngắn nhỏ lạch bạch đi đến bên người Mễ Tiểu Bảo, giơ cái bánh nướng của mình đưa tới bên miệng thằng bé, ngọt ngào nói: "Ca ca không nên gấp, ca ăn trước cái này đâu, ta chia cho ca một nửa."

Mễ Tiểu Bảo vậy mà cũng không khách khí với người ta, cứ nhắm ngay cái bánh của tiểu nha đầu mà gặm một ngụm lớn,  một ngụm này thật sự cũng bằng tiểu nha đầu người ta cắn bốn năm ngụm.

Một ngụm thôi mà thiếu chút nữa cắn rớt một phần năm cái bánh của tiểu cô nương người ta, Mễ Vị thật không đành lòng nhìn tướng ăn của cái thùng cơm nhỏ nhà mình này, thật sự quá khó coi.

Bảo Châu vậy mà là không ghét bỏ Mễ Tiểu Bảo, chờ sau khi Mễ Tiểu Bảo ăn xong, mình cũng cắn một ngụm nhỏ, sau đó lại đưa bánh đến bên miệng Mễ Tiểu Bảo đút nó, Mễ Tiểu Bảo không hề biết khách khí là vật gì, lại một hơi hung hăng cắn một ngụm lớn.

Mễ Vị che mặt, cảm giác sao mình có thể nuôi được một tên thẳng nam(*) như vậy chứ, sao có thể không biết để ý gì đến hình tượng bản thân trước mặt tiểu cô nương người ta như thế! Nó mà cứ tiếp tục như vậy thì làm sao được đây! Nàng tương lai còn có thể có được con dâu sao?

(*) Thẳng nam: nam giới ko quá nhạy cảm với cảm xúc của con gái, thường dễ làm nữ giới giận mà ko biết.

Có Mễ Tiểu Bảo gia nhập, cái bánh nướng của Bảo Châu rất nhanh liền bị gặm sạch, Mễ Vị dám khẳng định, hơn phân nửa cái bánh đều là nằm trong bụng Mễ Tiểu Bảo.

Mễ Vị sợ Bảo Châu chưa ăn no, lại làm cho con bé thêm một cái, Bảo Châu lại lắc đầu, sờ sờ cái bụng nhỏ thỏa mãn nói: "A di ta ăn no rồi, bụng nổi lên đây."

Mễ Tiểu Bảo tự mình đưa tay vỗ vỗ bụng Bảo Châu, xác nhận gật gật đầu, nhìn Mễ Vị nói: "Nương, muội ấy thật sự ăn no, người cho con đi, con chưa ăn no."

Mễ Vị:... Nuôi hài tử bình thường thật không tốn bao nhiêu, nuôi cái tên dạ dày vương này thật không biết phải đổ bao nhiêu vào.

Mễ Vị đành phải lại làm cho cái thùng cơm nhỏ nhà mình thêm mấy cái bánh nướng, đương nhiên, cũng không thể quên thùng cơm lớn nha.

Mễ Tiểu Bảo ăn cái gì cũng luôn luôn rất có sức cuốn hút, có rất ít hài tử có thể chạy thoát khỏi lực hấp dẫn như vậy. Thấy không, chỗ sạp bán bánh trôi nhắm rượu ở một bên khác của Mễ Vị, một thằng bé nhỏ khái bảy tám tuổi trông thấy, liền kéo quần áo nãi nãi nhà mình bắt đầu cầu xin, "Nãi nãi, ta cũng muốn ăn cái bánh kia."

Lão phụ nhìn thấy cháu trai bảo bối muốn ăn, lập tức cười đồng ý, tuy rằng một cái bánh nướng phải đến năm văn tiền, nhưng mua cho cháu trai ăn vẫn là có thể bỏ ra được, vì thế liền lấy ra năm văn tiền cho thằng bé, bảo thằng bé đi mua.

Nhìn thây thằng bé vui sướng chạy tới mua, cô bé nhỏ ngồi xổm trên mặt đất dùng nước lạnh thấu xương rửa bát không khỏi lộ ra thần sắc khát khao, nhìn phía nương mình cũng đang liên tục rửa bát. Phụ nhân trẻ tuổi do dự một chút, vẫn lấy hết can đảm nhìn lão phụ nhân nói ra: "Nương, người cũng cho tiền tiểu Muội mua một cái nếm thử nha."

Ai biết lão phụ vừa nghe xong mặt liền xệ xuống dưới, mắng: "Ngươi nói cái gì dám nói lại không! Một đứa vịt trời như nó cũng muốn ăn? Nó xứng sao?!"

Phụ nhân trẻ tuổi hốc mắt đỏ lên, "Nương, tiểu Muội cũng là cháu gái của người, người không thể bất công như thế a, mỗi ngày ta đã làm việc nhiều như thế, cho nữ nhi của ta mua cái bánh cũng không được sao?"

"Ngươi đúng là điên rồi phải không? Dám nói chuyện với ta như vậy?" Lão phụ nhân ném khăn lau trong tay lên trên bàn một cái, "Cái đồ gà mái không biết đẻ trứng như ngươi mà cũng dám lên mặt giáo huấn ta? Ai cho ngươi lá gan đó?! Ta thấy ngươi là sống quá yên ổn rồi, nếu không muốn làm việc thì lăn ra khỏi nhà ta, con trai của ta cưới một con gà mái không biết đẻ trứng như ngươi đúng là xui xẻo tám đời, cùng cách (Editor: ly dị) với ngươi rồi, con ta có thể tìm một người khác biết sinh ra con trai còn tốt hơn."

Phụ nhân trẻ tuổi lập tức nước mắt lập tức chảy ra.

Nữ hài tên là tiểu Muội liền khóc nức nở nói: "Ta không ăn, nãi nãi người đừng mắng nương ta nữa."

Lão phụ hung hăng phi một tiếng khinh miệt, "Một đôi vịt trời mà! Khóc cái gì mà khóc, muốn cầu cho ta gặp rủi ro sao?!"

Lúc này thằng bé ban nãy mua bánh nướng đã trở về, lạng qua lạng lại khoe khoang trước mặt tiểu Muội, đắc ý nói: "Ê đồ vịt trời, ngươi làm sao xứng ăn cái này, cho ngươi ngửi ngửi còn thấy phí kém."

Mễ Vị rốt cuộc nhìn không được, tức giận đến lập tức ra tay làm một cái bánh nướng khác đưa cho tiểu Muội, dỗ dành nói: "Tiểu cô nương đừng khóc nha, a di cho ngươi một cái ăn."

Tiểu Muội ngơ ngã nhìn nhìn cái bánh trong tay Mễ Vị, không dám nhận, sợ hãi nhìn nương mình.

Mễ Vị cười nói: "Cầm đi, không có sao cả."

Phụ nhân trẻ tuổi do dự một chút, vẫn không đành lòng để hài tử không được ăn, quyết định nhận lấy, nhìn Mễ Vị cúi đầu nào: "Cám ơn ngươi, thật sự cám ơn."

Ai biết tiểu Muội còn chưa kịp cầm, liền bị lão phụ nhân trước một bước cầm đi, lão phụ nhân cười ha hả nhìn Mễ Vị nói: "Tiểu nương tử ngươi thật đúng là người tốt a, cám ơn ngươi, cái bánh này tôn nữ của ta không ăn, cho ta là được rồi."