Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị

Chương 8

Mễ Vị mua cho thằng nhóc hai xâu kẹo hồ lô.

Tiểu gia hỏa đắc ý quơ quơ hai cái chân ngắn ngồi trên xe nhỏ, vừa thỏa mãn gặm kẹo hồ lô vừa nhìn xem phong cảnh bên đường, thật giống như cảm giác ngồi xe đi du lịch xe ngắm cảnh, mà nàng chính là lái xe phụ trách hướng dẫn du lịch ngắm cảnh này, chẳng qua cái lái xe này thật có chút thảm, toàn bộ hành trình phải dựa vào sức người thôi.

Nghĩ nghĩ thấy nàng hiện tại cũng tính là thoát nghèo rồi, nhất định phải chúc mừng một chút, cho nên liền kéo xe nhỏ đi đến một tiệm mổ heo, mua hai cân xương sườn, vừa vặn nhìn thấy bên cạnh có người đang bán cá mè trắng, liền lại mua hai con, trở về có thể làm thịt kho tàu cùng canh hầm.

Trở lại trong con hẻm, vừa vặn nhìn thấy hai ông cháu bán đậu hủ nhà đối diện kia đang dọn hàng trở về. Chuyện của hai tổ tôn nhà này Mễ Vị có nghe Lưu Phương Thị khi nói chuyện phiếm kể cho một phen, cũng rất đáng thương, đứa cháu nhỏ mới tám tuổi, cha nó bốn năm trước bị triều đình trưng binh đi đánh giặc, một đi không trở về, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ ràng, người này đã chết trên chiến trường, không còn trở về được.

Mẹ thằng bé biết cha nó không còn, bỏ lại hài tử đi tái giá, từ đó không còn tin tức. Nhóm thúc bá của thằng bé không nguyện ý nuôi nó, muốn đem nó tặng người, thậm chí còn muốn đem nó đi bán, ông nó tức giận đến phát hỏa, sau đó dẫn theo nó chuyển ra ngoài, từ đó liền chỉ còn lại hai ông cháu hủ hỉ với nhau.

Lão gia tử một bó tuổi to còn mỗi ngày dậy sớm sờ soạng làm đậu hủ nuôi sống mình và cháu trai, nhưng dù cho lão nhân gia liều mạng làm việc, sinh hoạt vẫn là giật gấu vá vai, thằng cháu trai vừa gầy lại nhỏ, nhìn qua bộ dáng giống như chỉ mới năm sáu tuổi.

Mễ Vị mấy năm nay toàn bộ sinh hoạt trong miếu, đối với sinh hoạt của dân chúng bình thường trong cái thời đại này không hiểu biết, mãi đến lần này xuống núi mới hiểu được cuộc sống của dân chúng tầng chót thời cổ đại đến cùng có bao nhiêu gian nan.

Tiểu tôn tử tên là A Phúc, bình thường ít khi mở lời nói, cũng rất ít khi chơi đùa với mấy đứa trẻ khác bên trong con hẻm này, nhưng nó lại rất thích Mễ Tiểu Bảo, ngẫu nhiên không có chuyện gì làm nó liền tới tìm Mễ Tiểu Bảo chơi, hiếm khi có được cái gì ngon nó cũng chia cho Mễ Tiểu Bảo một chút nếm thử.

Nó bây giờ đã thành hảo bằng hữu với Mễ Tiểu Bảo rồi.

Lúc này, nhìn thấy hai mẹ con bọn họ đến, A Phúc lập tức chạy tới, trước lễ phép chào Mễ Vị một tiếng, sau đó liền chạy đến bên cạnh Mễ Tiểu Bảo, trong giọng nói lộ ra vui vẻ, "Tiểu Bảo đệ đệ, đệ đã về rồi!"

Mễ Tiểu Bảo gật gật đầu, đem kẹo hồ lô trong tay đưa tới bên miệng thằng bé kia, "A Phúc ca ca, cho ca ăn kẹo hồ lô, ăn rất ngon."

Ánh mắt A Phúc dừng lại trên que kẹo hồ lô trong một cái chớp mắt, lập tức dời đi, khoát tay áo nói: "Ta không ăn, Tiểu Bảo đệ đệ tự ăn đi."

Mễ Tiểu Bảo dứt khoát tự mình rút ra một viên kẹo hồ lô từ trong chuỗi kẹo rồi nhanh chóng nhét vào trong miệng của thằng bé, sau đó liền ha ha cười một tiếng.

A Phúc bối rối một chút, nếm được vị ngọt trong miệng, theo bản năng nhấm nhấm một ngụm, ăn xong mới phản ứng được mình ăn kẹo của Tiểu Bảo đệ đệ, trong lúc nhất thời liền đỏ mặt, sau một lúc lâu mới lúng túng nói: "Cám ơn Tiểu Bảo đệ đệ."

Mễ Tiểu Bảo kéo kéo tay hắn, "Không cần cảm tạ nha, lần trước ca còn cho ta ăn khoai lang khô mà."

Mễ Vị cùng A Phúc gia gia đứng một bên nhìn hai đứa nhỏ chơi với nhau, cũng không nhịn được nở nụ cười.

Mễ Vị thấy trong sọt A Phúc gia gia còn dư một khối đậu hủ lớn, đoán được là không bán xong, nhân tiện nói: "Lão gia tử còn đậu hủ sao? Ta vừa mới mua cá, đêm nay đang chuẩn bị làm cá hầm đậu hủ, nhưng vừa rồi không mua được đậu hủ, nếu ngài vẫn còn thì bán cho ta một khối."

"Có có." A Phúc gia gia vội vàng cầm ra miếng đậu hũ còn dư lại, "Còn lại một khối chưa bán, ngươi cầm về nhà ăn đi, không lấy tiền."

Mễ Vị sao có thể lấy không miếng đậu hủ, khuyên can mãi mới nhét được ba văn tiền cho lão nhân gia, lúc này mới dẫn Mễ Tiểu Bảo về nhà nấu cơm.

Đêm đó, cả hẻm Hồ Lô đột nhiên bao phủ bởi một mùi hương làm cho nước miếng người ta không nhịn được mà cứ ứa ra, mọi người sau một ngày vất vả với kế sinh nhai giờ mới trở về ăn bữa cơm tối, lại đột nhiên ngửi được mùi thơm khó diễn tả bằng lời này, liền nuốt không trôi cơm rau dưa trong tay.

"Nhà ai đang nấu cơm vậy? Sao thế nào lại quá thơm thế?! Nghe như mùi cá nhỉ."

"Còn hình như có hầm canh sườn nữa, thật thơm không chịu nổi!"

"Hình như là căn nhà mới chuyển đến ở tận cùng trong ngõ kia, nghe nói tiểu nương tử nhà đó trù nghệ đặc biệt tốt."

"Coi như là vậy cũng không thể thơm như thế này chứ? Ta lúc ăn tết cũng có hầm canh cá, nhưng không thơm được như vậy đâu."

"Đây cũng quá phung phí rồi, không lễ không tiết, hết cá rồi lại thịt, một chút cũng không biết cách sống."

"Tiền của người ta, người ta muốn xài như thế nào thì xài như thế ấy, mắc mớ gì tới ngươi? Ta thấy ngươi là đang ghen tị thôi."

Lưu gia ở cách vách cũng bị làn sóng mùi hương này đánh vào mũi, Lưu Nhị Lang ngửi ngửi mùi thơm hấp dẫn phiêu tán trong không khí, ra sức nuốt nước miếng, ánh mắt liên tiếp nhìn về phía cách vách.

"Nương, thơm quá a ~ nhất định là Mễ tỷ tỷ lại làm món ăn ngon. Hít hà ~ "

Lưu Phương Thị hít hít mũi, không thể không thừa nhận, mùi vị này thật là làm cho người ta không chịu nổi, vốn tối hôm nay đồ ăn coi như không tệ lại đột nhiên có vẻ không nhìn được, cảm giác nó không còn ngon nữa.

Lưu lão đại lặng lẽ nuốt nuốt ngụm nước miếng, hung hăng vích một đũa to cơm trong bát, mượn cái ngụm đầy cơm này cố gắng che chắn mùi hương thơm lừng không ngừng xộc vào trong mũi kia. Đáng tiếc, không mấy hiệu quả.

Thôi đi, đây cũng quá tra tấn người, nhà cách vách về sau nếu thường xuyên làm như vậy, bọn họ phải sống như thế nào a.

Lưu Nhị Lang rốt cuộc ngồi không yên, từ trên bàn nhảy xuống, chạy về hướng cửa, "Nương, ta đi tìm Tiểu Bảo đệ đệ chơi!"

Lưu Phương Thị còn không biết nó muốn đi làm đâu sao? Lúc này nàng liền đen mặt, đặt bát đũa xuống liền muốn đuổi theo nó, "Thằng tiểu tử thối kia, ngươi trở lại ngay cho ta! Nếu ngươi dám đi xin ăn nhà người ta nửa bước, ta đánh gãy chân của ngươi!"

Nhưng Lưu Nhị Lang linh hoạt như một con thỏ, trước khi mẹ nó đuổi kịp, nó đã sớm một bước mở cửa cổng, lập tức vọt ra ngoài, thiếu chút nữa đụng vào người đang đi tới, nó vội vàng thắng lại một cái, tập trung nhìn thấy người đang đi tới cửa vậy mà là Mễ Tiểu Bảo.

"Tiểu Bảo tại sao là đệ a? Sao đệ lại tới nhà của ta?"

Mễ Tiểu Bảo bưng một chậu canh trong tay, cẩn thận từng li từng tí nói: "Ta tới đưa canh cho mọi người, đây là canh sườn củ sen nương ta làm, nương ta bảo ta bưng tới cho các người nếm thử."

Đôi mắt Lưu Nhị Lang sáng bừng lên, tiếng reo không nhịn được phát ra từ cổ họng, "A, Tiểu Bảo à mẹ đệ với đệ quá tốt!" Nói xong liền khẩn cấp nhận cái bồn canh kia, xoay người liền chạy vào trong nhà.

Lưu Phương Thị hận không thể đánh sưng mông của nó.

"Tiểu Bảo, nương con cũng quá khách khí, canh này quý như thế, sao còn đưa cho chúng ta?" Lưu Phương Thị thật sự ngượng ngùng, canh sườn là thứ rất bổ, bình thường người ta cũng chỉ khi nào giao thừa hay ăn Tết mới dám hầm một hai lần, không thì không ai dám xa xỉ như vậy.

Mễ Tiểu Bảo kéo tay nàng lắc lắc, giống cái một người lớn bé con chững chạc đàng hoàng nói: "Thẩm thẩm không sao đâu, nương nói bà con xa không bằng láng giềng gần, cho nên người không cần khách khí."

Lưu Phương Thị bị nó nói đến tâm đều muốn tan chảy, hận không thể ôm vào trong lòng sờ sờ tiểu đáng yêu lại hiểu chuyện này một chút.

Mễ Tiểu Bảo hoàn thành nhiệm vụ xong, lại giơ chân nhỏ bước ngắn bước dài chạy về nhà, nó còn phải đi đưa canh cho A Phúc ca ca nữa mà.

Lưu Phương Thị nhìn theo hắn chạy về nhà mới đóng cửa lại lần nữa, đi vào nhà đã nhìn thấy hai cha con Lưu lão đại cùng Lưu Nhị Lang chen vào một khối, lang thôn hổ yết ăn canh, không biết chờ nàng một chút. Bước nhanh đi qua vừa nhìn một cái, vừa mới rồi còn đầy một bồn canh lớn mà lúc này chỉ còn một nửa, tức giận đến mức nàng đem một nửa còn dư lại đi cất, không cho hai cha con uống nữa.

Lưu lão đại thoáng không được tự nhiên sờ sờ mũi, thật sự là quá thơm, hắn nhịn không được, một ngụm lại một ngụm, thiếu chút nữa liền uống cạn.

Lưu Nhị Lang uống được mấy húp canh liền bị mẹ nó lấy đi, lập tức không chịu, vừa dậm chân vừa giãy nãy, một bộ quyết tâm chơi xấu.

Lưu Phương Thị không để ý tới hắn, nói: "Canh còn dư lại để cho đại ca ngươi uống. Hắn sắp sửa tham gia thi hương rồi, phải bồi bổ nhiều một chút, trong thư viện đồ ăn rất kém, canh này vừa lúc có thể bồi bổ thân thể luôn."

Lưu lão đại vừa nghe vội vàng phụ họa, "Đúng đúng đúng, ngày mai đưa đi thư viện cho Thanh Vân uống, người đi học rất hao tổn đầu óc, cần phải bồi bổ."

Lưu Nhị Lang biết Đại ca nhà mình sắp đi thi, tuy rằng rất không nỡ chia lìa tô canh kia, nhưng vẫn nhịn xuống không kiếm chuyện nữa.

Bên này, Mễ Tiểu Bảo lại mang cho nhà A Phúc một chậu canh, lúc đi ra thiếu chút nữa đụng đầu vào một lão bà bà từ trong con hẻm đi ra, tất cả mọi người đều kêu bà là Chu lão thái thái.

Chu lão thái thái đứng trước cửa nhà A Phúc thò đầu vào nhìn dáo dác, thấy Mễ Tiểu Bảo đi ra, lại đưa mắt nhìn vài cái bát trống trơn trên tay nó, mày liền nhíu lại, kéo Mễ Tiểu Bảo hỏi: "Có phải ngươi đưa canh cho nhà Lưu lão đại cùng nhà A Phúc không?"

Mễ Tiểu Bảo không quá thích cái nãi nãi này, dùng một chút lực rút tay mình từ trong tay bà ra, "Chu nãi nãi, ta phải về nhà ăn cơm, không nói chuyện với bà được."

Mắt thấy hắn muốn đi, Chu lão thái thái nhanh chóng đuổi theo phía sau hắn, vừa truy vừa oán trách, "Sao có thể chỉ đem canh cho nhà hai người bọn hắn chứ? Chúng ta không phải cũng là hàng xóm sao? Nương ngươi sao lại có thể bất công như vậy! Ngươi nói ngươi nương cũng múc cho ta một bát nhanh lên."

Mễ Tiểu Bảo cũng không muốn cho bà ta canh uống, cái nãi nãi này tuyệt đối không phải người tốt; luôn luôn mang cháu trai nhà bà ta đến chỗ nương xin cơm nắm ăn, còn không muốn trả tiền, nương không cho bà ta liền nói nương keo kiệt.

Mới không thèm cho bà ta canh uống đâu.

Mễ Tiểu Bảo tăng tốc, nhanh chân chạy về nhà, quay người lại đóng cửa lớn xoạt một cái, nháy mắt đã nhốt Chu lão thái thái nói năng lảm nhảm ở ngoài cửa.

Ván cửa thiếu chút nữa đụng vào mặt Chu lão thái thái, làm bà ta tức giận đến hung hăng nhổ một bãi nước miếng lên mặt đất, thấp giọng mắng: "Ranh con! Đồ không có cha đúng là không giáo dưỡng!"

——————

Tuy rằng bán phương thức điều chế tương kiếm được tiền, nhưng Mễ Vị vẫn trước sau như một, dắt Mễ Tiểu Bảo đi bến tàu bày quán, chẳng qua hôm nay sinh ý lại đột nhiên gặp vấn đề.

Buổi trưa đã trôi qua, mấy ngày đầu số người đến mua cơm nắm đều xếp thành một hàng dài, nhưng hôm nay không biết sao chỉ có hai ba người lác đác đến mua.

Ngay cả Mễ Tiểu Bảo đều cảm thấy không được bình thường, nó gãi gãi cái đầu nhỏ hoang mang nói: "Nương, hôm nay sao không có thật nhiều người lại đây nhỉ?"

Mễ Vị nhíu mày, cũng cảm thấy rất không thích hợp, chẳng lẽ là mấy người hôm trước đã ăn phát ngán rồi?

Nàng ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc nhìn thấy gương mặt của phụ nhân bán bánh bao ở đối diện đang sung sướng, làm vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.

Nàng không để ý mấy người này, không ai đến thì nàng liền nghỉ một chút. Chậm rãi ung dung ngồi xuống, lấy bình mang thơm ngọt mang đến đổ ra một chén, cùng với Mễ Tiểu Bảo hai người mỗi người một ngụm chậm rãi uống, trong lúc nhất thời thật quá nhàn nhã.

Lúc này, Lưu lão đại chạy tới, trên mặt còn mang theo vẻ gấp gáp, "Mễ tiểu nương tử, sao ngươi còn có tâm tình ngồi đây ăn canh vậy chứ? Sinh ý của ngươi bị người ta đoạt rồi kìa!"

Mễ Vị nhíu mày, "Đoạt? Chuyện gì xảy ra?"

"Bên kia bến tàu đột nhiên mới mở ra một quán ăn nhỏ, cũng bán cơm nắm giống như ngươi vậy, nhưng mà một phần chỉ có hai văn tiền, còn miễn phí tặng thêm một chén canh nóng, hiện tại có rất nhiều người đi qua đó mua."

Mễ Vị giật mình, không trách sao hôm nay buôn bán lại tệ như vậy, hóa ra là xuất hiện người cạnh tranh.

Bất quá loại tình huống này cũng rất bình thường, bất kỳ sinh ý nào cũng không thể một người độc chiếm được. Cơm nắm nàng bán ngon, vậy khẳng định sẽ có người nghiên cứu học theo, mà cơm nắm chẳng phải là thứ rất đơn giản hay sao, ngoại trừ phần tương ở bên trong, những thành phần khác chẳng phải chỉ cần nếm một ngụm là biết hay sao.

Bị đoạt sinh ý cũng không kỳ quái.