Tiệm Giỡn Và St.Mungo

Chương 20: Dinh thự Nott

Cô gái mặc váy dài màu xanh sẫm, dáng người yểu điệu. Mái tóc dài xinh đẹp được cố định sau đầu thành cái đuôi nhỏ bằng cái kẹp đính ngọc lục bảo.

Trên chân cô mang đôi giày gót thấp bằng da trâu màu đen, hai tay nắm chặt túi xách trông có vẻ như đang lo lắng, dường như muốn lấy cái gì đó nhưng lại thôi.

Chiều thứ sáu cô xin nghỉ phép để đến đây.

Ngày cuối tháng ba, dù bảo là thời tiết đã mát mẻ nhưng thật ra vẫn còn hơi oi bức.

Có lẽ là bị tâm trạng ảnh hưởng nên cô cảm thấy cả chặng đường rất nặng nề, mỗi cành cây ngọn cỏ đều chèn ép cô, làm thể nào cũng không dễ thở hơn.

Bên cạnh là hàng rào sắt quen thuộc, dàn tường vi quen thuộc, thậm chí là bùa chú chống kẻ đột nhập cũng thân quen. Nhưng trong lòng cô, cảnh tượng này lại vô cùng xa lạ.

Cô dùng sức nắm chặt vòng tay Nam Hồng mang theo nhiệt độ cơ thể trên cổ tay phải, như thể nhờ nó để mượn thêm sức lực.

Cuối cùng, cô lấy can đảm sải bước, đi vào dinh thự trang nghiêm nhưng lạnh lẽo này.

Hai cánh cổng dần mở ra, mùi tro bụi xưa cũ mang theo khí lạnh phả vào mặt.

Trước mắt là tấm thảm lớn in hình gia huy gia tộc trải dài tới bậc thang đá cẩm thạch. Trên đỉnh đầu cô là đèn treo bằng đá xanh, khi có người đi ngang sẽ phát ra tiếng va chạm leng keng mơ hồ.

Đây là “nhà” cô, nơi cô từng ở chín năm – dinh thự Nott.

Những ký ức về thời thơ ấu ngày càng rõ ràng theo từng bước chân lên lầu của cô.

Cô quen thuộc với từng ngọn đèn, những tia sáng mịt mờ, tay vịn khắc hoa hơi gỉ sét, thậm chí là tấm rèm cửa bằng nhung có khả năng sinh côn trùng.

Gia tinh đứng trên hành lang lầu hai nhìn thấy cô, không khỏi phát ra tiếng kêu chói tai: “Tiểu thư Roseline.”

“Polly.” Cô hơi cười, “Đã lâu không gặp.”

Nó lùi về sau hai bước, rồi nhanh chóng chạy mất.

Roseline thở dài, ngẩng đầu, bước tiếp mấy bậc thang cuối cùng.

Cô vươn tay ra, bàn tay đặt trên cửa đồng đen lối vào phòng khách, cố gắng dằn lòng lại.

Cứ thế thôi, cô tự nói với bản thân, không thể nào tệ hơn được nữa.

Trong nháy mắt cô bước vào phòng khách, cảm thấy thời gian mười bốn năm như thể chưa từng trôi qua.

Màn che màu tối, đồ trang trí bằng bạc, bàn trà và sô pha lỗi thời, thậm chí là tấm bình phong mạ vàng to lớn kia.

Hết thảy đều như cũ, hết thảy vẫn âm u và lạnh lẽo như ngày nào.

Người đàn ông trung niên tóc nâu nhạt ngẩng đầu từ tờ báo trên tay, dùng cặp mắt không chút tình cảm như một con rắn nhìn thoáng qua Roseline.

Đôi mắt của ông ta, gần như giống cô như đúc.

Một đôi là vàng thiên xám, một đôi lại thiên về màu hổ phách hơn.

Đôi mắt kia, từng là cơn ác mộng kinh hoàng của cô. Cô vốn cho rằng, hôm nay nhìn thấy đôi mắt này sẽ khiến cô hoảng sợ quay đầu bỏ chạy, nhưng bỗng dưng trong nháy mắt đó cô lại hiểu được – bản thân không còn là trẻ con nữa.

Cô bình tĩnh một cách kỳ lạ, lạnh lùng bình thản nhìn chằm chằm ông ta.

“Cha.”

Người đàn ông hơi bất ngờ buông tờ báo, cuối cùng mới nhìn thẳng vào cô.

Ông ta hơi nheo mắt, không chút cảm xúc như đang đánh giá một món hàng.

Qua một lúc lâu, ông ta mới lộ ra nụ cười khó hiểu, nhìn đứa con gái không hoảng sợ của mình: “Mẹ mày dạy mày không tồi.”

“Ngồi đi.” Người đàn ông chỉ vào ghế mềm đối diện như đnag ban thưởng.

Polly lảo đảo bưng thức ăn lên, nó mặc tấm vải mành sạch sẽ, nhưng màu tối khiến nó trông vừa già nua vừa gầy gò.

Lúc châm trà cho Roseline, đôi mắt xám vàng to như bóng đèn không nhịn được nhìn lén cô.

Cô bé từng ngày ngày đến phòng bếp và cầu thang trong dinh thự khóc thầm, nay đã đủ tự tin, dùng tư thái hoàn hảo quay về nơi khiến cô đau khổ rồi.

Douglas Nott bỏ qua Roseline tiếp tục đọc báo.

Bữa trà chiều vẫn tiếp tục trong bầu không khí kỳ dị thế này.

Cô không thích đồ ngọt, đặc biệt là loại trăm năm cũng chả chịu đổi mới trong dinh thự Nott, nhưng cô không khống chế được bản thân mà đưa tay ra lấy.

Hương vị của món bánh ngọt này như nghẹn ở cổ cô, ăn một ngụm thì thấy có chút nhớ về quá khứ, nhưng ăn thêm ngụm nữa lại thấy mỗi lần nuốt xuống đều là một lân miễn cưỡng.

Vị của hồng trà làm tăng sự chua chát, cô quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường – bốn giờ rồi.

Douglas Not vẫn lạnh mặt đọc báo, như thể đã quên mất cô đang ngồi đây.

Lão cáo già này.

Cô không thấy giận mà ngược lại còn cười, thong thả bảo Polly lấy một quyển “Bách khoa toàn thư về độc dược của Alexander”.

Người nào cũng có kiên nhẫn, vậy xem coi ai kéo dài hơn.

Roseline hiểu rõ người cha này của mình rồi, bảo ông ta cắn rứt lương tâm, cuối cùng nhớ tới chuyện mình còn mắc nợ một đứa con gái còn không bằng bảo cô tin chuyện mẹ mình có thể sống lại.

Người này à…

Ông ta không có tim, từ đầu tới cuối đều máu lạnh.

Ánh mắt của cô dừng ở dòng cho thêm nhụy hoa đỗ quyên vào hỗn hợp, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác trào phúng.

Không biết thằng con trai bà vợ hai quá cố của ông ta có khiến ông ta vừa lòng không.

Mãi đến khi sắc trời đã tối, Polly châm nến lên.

Đồng hồ để bàn đặt trong góc vang lên sáu tiếng, tựa như tiếng đá ném xuống mặt hồ, hoặc như con thú khốn khổ đang giãy giụa trong lưới.

“Cha.” Cánh cửa thông với hành lang bên trong mở ra, một chàng trai gầy yếu xuất hiện sau cánh cửa.

Roseline ngẩng đầu từ trang sách, nhìn về phía người em trai mấy năm không gặp của cô.

Ba người trong nhà Nott đều có vẻ mặt tái nhợt và đôi mắt màu hổ phách. Ngũ quan của Theodore giống với cha hơn, còn Roseline thì ngoài màu tóc và màu mắt thì chẳng còn gì giống Douglas Nott cả.

Cậu ta cũng bình tĩnh nhìn Roseline, ánh nến chiếu rọi nhưng cũng không thể thấy rõ vẻ mặt cậu ta thế nào.

“Theodore.” Douglas Nott nheo mắt, ngoài cười nhưng trong không cười nói với cậu ta, “Tới đây, chúng ta cùng dùng bữa.”

Roseline theo sau đôi cha con này vào phòng ăn.

Bữa cơm này, chỉ có Douglas Nott là ăn hết như thể không có chuyện gì liên quan tới mình.

Theodore cũng không nhìn người chị cùng cha khác mẹ của mình thêm mấy cái, cậu ta ăn rất ít, rất chậm, mỗi miếng thịt đều được cắt rất nhỏ mới cho vào miệng.

Roseline cũng chỉ dùng qua loa vài miếng. Cô ăn mà thấy nhạt như nước ốc, dần dần không biết trong đầu người đàn ông này đang tính toán chuyện gì.

Mãi đến khi món tráng miệng cuối cùng được mang lên, cô mới giống như bị đâm một nhát, ném muỗng ăn điểm tâm lên cái đĩa mạ vàng vì thấy bị xúc phạm nặng nề.

Qủa mâm xôi màu xanh trên đỉnh bánh pudding bị cú ném này văng lên khăn bàn, để lại vệt màu xanh sẫm.

“Thế nào?” Douglas Nott lười biếng nâng mắt nhìn, “Bánh pudding Scotts Bluff không hợp khẩu vị mày à?”

Lúc nói đến từ Scotts Bluff còn nhấn rất mạnh, như đang cố tình chọc tức Roseline hoặc đang chờ phản ứng của cô.

Theodore hơi hoang mang ngẩng đầu lên, nhìn người thân đang đối chọi gay gắt trong bầu không khí đè nén này. Cậu ta không biết ngọn nguồn chuyện này.

“Ông cố tình chọc tức tôi? Hay muốn nhắc tôi đừng quên mình là gì?” Vẻ mặt cô bình tĩnh, thậm chí là không có chút giận dữ nào, nhưng sóng ngầm trong phòng lại vì câu nói này của cô mà bắt đầu khởi động.

(*Giải thích: Thật ra mình đã tìm hiểu nhưng không thấy thông tin về việc 2 người đang tranh cãi nhưng mình sẽ giải thích theo cách mình hiểu. Ở đây tác giả đang chơi chữ, phiên âm tiếng Trung của Scotts Bluff là “sīkēbō”, mình nghĩ rằng cách đọc từ này gần giống với “Squib” nếu phiên ra tiếng Trung – á phù thủy, những người có dòng máu phù thủy nhưng không thể sử dụng đũa phép hay pháp thuật. Nói tóm lại thì ông cha đang nói móc chị nhà là pháo lép.)

“Nhặt muỗng của mày lên, Roseline.” Douglas Nott múc một muỗng bánh pudding chính xác đưa đến miệng, “Dù gì mày cũng là tiểu thư nhà Nott.”

Roseline giận quá hóa cười, nhướng mày: “Hả? Tôi bị đuổi khỏi cửa rồi mà, tôi chỉ là con gái mẹ tôi thôi.”

“Từ hôm nay thì không phải.” Ông ta thong thả dùng khăn lau miệng, “Từ hôm nay, mày sẽ được viết tên vào gia phả lần nữa.”

Cô kinh ngạc ngây người một lúc, không biết ông ta đang tính toán cái gì.

“Ông muốn làm gì.” Roseline hỏi, “Ông muốn lấy thứ gì từ trên người tôi?”

Ông ta kéo dài giọng như dịch nhầy lại khiến người ta thấy lạnh lẽo run rẩy: “Tao trả cho mày thân phận nhà Nott, không lẽ đó là thái độ của mày à?”

“À.” Cô chế nhạo, “Ông nộp tiền bảo lãnh lương tâm của mình ra khỏi Azkaban khi nào thế?”

Douglas Nott như đang thưởng thức kiệt tác của mình – khiến cô con gái luôn giả vờ gió thoảng mây trôi biến thành con nhím.

“Tao sắp xếp một mối tốt cho mày rồi.” Ông ta tỏ vẻ như đã nể mặt Roseline lắm rồi, “Con trai Kingsley Shacklebolt.”

“Ông nói gì?” Cô cau mày, “Tôi thấy ông đổi não để bảo lãnh lương tâm ra thì phải.”

Ông ta không bị khí thế hùng hổ dọa người của con gái chọc giận, tiếp tục nói: “Con trai út của ông ta cũng là pháo lép.”

“Mày gả sang đó, chúng ta liên hôn với nhà Shacklebolt.” Giọng ông ta ta vừa chậm vừa kéo dài, “Bộ trưởng Bộ Pháp thuật đương nhiệm, theo tao đánh giá, ông ta còn ngồi cái ghế này khá lâu đấy.”

Roseline không tin nổi hỏi ông ta, giọng run rẩy: “Ông gọi tôi về Anh, chẳng lẽ chỉ là để…” Nửa câu sâu của cô rất nhỏ, như thể chính cô cũng không dám tin, “Chỉ là để gả tôi cho một người xa lạ chưa từng gặp mặt?”

Ông ta ngồi trên ghế, không thèm quan tâm mà tự quyết định: “Một khi cuộc hôn nhân này thành công sẽ là trợ lực cho tao và Theodore, cũng là tương lai quang vinh cho gia tộc Nott.”

“Cha.” Ngồi đối diện Roseline, người giống kẻ trong suốt Theodore lên tiếng, “Xin cha đừng làm thế, con không cần.”

Ông ta giơ tay ngăn lời nói con trai.

“Roseline, đây là kết quả tốt nhất cho mày rồi.” Douglas Nott nói như thương hại, dùng giọng điệu cao cao tại thượng, “Không thì mày muốn gả cho một tên Muggle à, rồi cùng mẹ mày bị xóa tên trong gia tộc ư?

Đồ sứ trên bàn đột nhiên nổ tung, mảnh nhỏ văng đến trước mặt mỗi người.

Mắt Roseline đỏ ửng, giọng nói bình tĩnh: “Bọn tôi bị xóa tên từ lâu rồi, không phải à?”

“Ông đúng là biết buôn bán đấy.” Cô cười lạnh một tiếng, “Bây giờ ông lấy con gái mình đem bán, lấy điều kiện cho nó với mẹ nó vào gia phả trao đổi để nó giúp ông thăng tiến? Để rửa sạch lớp da Tử thần Thực tử của ông ư?”

“Chẳng lẽ tôi còn phải cảm ơn bản thân mình à? Cảm ơn vì mình sinh ra có một túi da đẹp? Bằng không đến vốn liếng để làm buôn bán với ông cũng không có.”

Ông ta yên lặng, vươn bàn tay với những khớp xương rõ ràng đẩy đĩa tráng miệng về lại trước mặt cô.

“Nhận rõ vị trí của bản thân đi.” Ông ta kiêu ngạo thu tay, lấy khăn lau tay, “Mày là pháo lép, ở thế giới pháp thuật này, mày chỉ có thể sống phụ thuộc qua ngày thôi.”

“Mày đừng cảm ơn bản thân, mày nên cảm ơn tao, cảm ơn dòng máu, vẻ ngoài, tiền đồ tao ban cho mày.”

“Nếu không phải là con gái tao, mày chỉ có thể gả cho Muggle, pha trộn dòng máu nhà Nott của mình rồi lại sinh một đứa máu bùn.”

Roseline không chút sợ hãi nhìn thẳng mặt ông ta, lấy muỗng vỗ lên mặt bánh pudding: “Tôi thà gả cho Muggle chứ tuyệt đối không làm món hàng của ông.”

Đôi mắt màu hổ phách dưới ánh nến phát sáng như đá quý. Đôi mắt cô sáng rực, không có ý nhượng bộ tí nào.

“Điều này không do mày quyết định.” Ông ta lên tiếng.

Bầu không khí trong phòng lạnh lẽo đến cùng cực.

Douglas ngẩng đầu, cẩn thận dùng khăn lau tay mình sạch sẽ, Roseline nhìn chằm chằm vào ông ta, mãi đến khi đôi mắt thấy cay cay.

“Ông có từng thương tôi chưa.”

Cô nhìn ông ta, bất ngờ hỏi: “Cha, tôi sống hai mươi mấy năm, bên cạnh ông tám, chín năm, ông có từng thương tôi chưa.”

“Hay cũng giống cách ông đối xử với mẹ, cưới bà ấy, sinh tôi ra, cũng chỉ là lợi dụng, một vụ mua bán mà thôi. Lấy chỗ sách của bà ấy bỏ vào mật thất của nhà Nott, trồng lớn những hạt giống quý hiếm mà bà ấy mang tới, rồi sau đó bà ấy trở thành người ông thấy có cũng được mà không có cũng chẳng sao.”

“Vắt kiệt chút lợi ích cuối cùng, đến khi bà ấy chỉ còn hai bàn tay trắng thì đá bay không thương tiếc?”

Douglas không thèm liếc nhìn cô cái nào, cũng không trả lời.

“Polly.” Ông ta vỗ tay hai cái, “Dẫn tiểu thư về phòng.”

Gia tinh như áy náy đi về phía tiểu thư nhà nó.

“Không cần.” Roseline đứng dậy, nhìn ông ta từ trên cao xuống, “Tự tôi đi được.”

“Có điều kể từ hôm nay, tôi không còn là con ông nữa.”

Giọng điệu nói chuyện của cô, cái váy đang mặc, thậm chí là ánh mắt nhìn ông ta, hệt như Astrid vào đêm của mười mấy năm về trước.

Vừa tuyệt vọng vừa bi thương như thế.

Thật sự tuyệt vọng, chưa bao giờ là rống giận hay gào khóc, chỉ là một cái liếc mắt…

Trong ánh mắt này đã không còn yêu thương hay hận thù, chỉ như không muốn lãng phí cảm xúc trên người ông ta nữa mà thôi.

Thậm chí là mang theo trào phúng lẫn thương hại, cảm thấy ông ta cứ vậy thì thật đáng buồn.

“Mày trốn không thoát đâu.” Douglas uống rượu nho trắng của ông ta với tư thế của kẻ thắng cuộc, đầu không thèm nâng, “Cả dinh thự đã được thi ma chú phòng tránh các phương thức rời đi không dùng pháp thuật rồi.”

“Trừ khi chỉ trong một ngày mà mày thông suốt pháp thuật, lại trộm được đũa phép ở đâu đó, bằng không dù mày có chết thì cũng là chết ở đây.”

“Ông biết không?” Roseline cảm thấy mũi chua xót, lại như trút được gánh nặng vì nghĩ thông suốt điều gì đó, “Ông thật sự, thật sự không hiểu tôi rồi.”

Cô ngẩng đầu lên, cầm túi xách nói với Polly: “Dẫn ta tới phòng của mẹ ta.”