Dịch: Triết Lam Ngụy ThầnBeta: Tứ VũNếu như người thành Phật, ta cùng người tu Phật; nếu như người thành ma, ta cùng người đọa quỷ.Sắc trời chưa sáng, lao xao phía rừng trúc truyền đến tiếng người đang tụng kinh, Lưu Sênh đứng dậy mở cửa, ánh trăng lạnh đang chiếu lên thanh y của hòa thượng đội nón rộng vành che đi một nửa, hắn chậm rãi bước đến, khí tức tịch mịch phá vỡ đêm tối.“Nghe nói kể cho cô một câu chuyện, thì có thể hỏi một vấn đề.” Hắn không giống người tu Phật, ngữ điệu băng lãnh đến không có sinh khí, trong mắt đạm mạc xem nhẹ hết thảy tất cả trên thế gian.Nàng nghiêng người mời hắn vào: “Vẫn có thể tặng người một tách trà.”Hắn gỡ nón rộng vành xuống, môi mỏng lạnh lùng mím lại thật vội. Nghe nói người đàn ông có bờ môi mỏng thì lòng cũng bạc, không phải là điều tốt đẹp gì.“Tôi không muốn trà, tôi chỉ muốn biết một bí mật.”Lưu Sênh đem trà tỏa hơi nóng bưng đến cho hắn, khóe môi hơi nhếch lên: “Ở chỗ tôi, không có gì là bí mật.”