Sau khi ra khỏi khu rừng chết chóc đó, đoàn người Tiêu Hàn trực tiếp lên máy bay bay thẳng về thành phố A.
Tiêu Hàn được bác sĩ riêng lau rửa vết thương và lấy đạn ra nhanh chóng. Sau anh lại cho bác sĩ kiểm tra cho Thượng Vũ.
Cô cơ bản là không sao, chỉ sốt nhẹ chứ không có gì đáng ngại. Nhưng do quá mệt nên cô ngủ li bì đến khi máy bay hạ cánh vẫn chưa tỉnh dậy.
Tiêu Hàn cũng không muốn đánh thức cô, anh cứ như thế ôm cô một đường từ máy bay xuống lại ôm cô lên xe, đến khi về nhà cô vẫn chưa tỉnh dậy.
Đặt cô nằm lên giường, Tiêu Hàn khẽ cười, hôn lên trán cô, anh nói:
- Ngốc chỉ giỏi ngủ.
Cho người canh cô, anh dặn dò chú Kiên quản gia:
- Khi nào Tiểu Vũ tỉnh dậy, chú bảo cô ấy ở nhà đợi con, con đến công ty có chút việc cần giải quyết.
Chú Kiên ngơ ngác nhìn bóng lưng cao gầy của Tiêu Hàn. Anh xưng con, gọi chú với chú, chuyện đáng kinh ngạc. Đã hơn 20 năm rồi, chú Kiên chưa từng nghe lại cách gọi thân thương đó kể từ khi ba mẹ Tiêu Hàn mất.
Bất giác anh nhìn lên trên lầu, lại mỉm cười gật đầu hài lòng hơn hết.
Tiêu Hàn đến công ty, người vui nhất có lẽ là Tiểu Hảo. Cô nhanh tay rót một tách cafe cho Tiêu Hàn, lại cứ đứng chần chừ không chịu ra khiến cho Tiêu Hàn có phần khó chịu.
- Tiểu Hảo, sao cô không ra ngoài?
Tiểu Hảo giật mình, cứ mãi nhìn Tiêu Hàn nên cô quên mất cả ý tứ:
- Xin lỗi Tiêu H....à Tiêu tổng, em mãi suy nghĩ một việc, em xin lỗi, xin lỗi ngài.
Tiêu Hàn cau mày, anh cũng không muốn làm khó dễ cô:
- Ừ cô đi ra đi, lần sau chú ý hơn.
Tiểu Hảo đi ra ngoài, đi ngang qua bàn làm việc của Thượng Vũ, mắt cô nheo lại, sát ý hiện ra rõ ràng.
Mà một màn kia, làm sao qua được mắt Tiêu Hàn.
Thượng Vũ sau khi tỉnh dậy, bụng lại đói cồn cào. Cô đi nhanh ra ngoài, vừa ra lại gặp được chú Kiên. Nhìn thấy cô, chú cười hỏi:
- Chu tiểu thư cô là muốn xuống nhà sao?
Thượng Vũ cười tươi:
- Sau này chú đừng gọi cháu là tiểu thư này tiểu thư nọ nữa. Cứ gọi cháu là Tiểu Vũ hay Vũ Vũ là được rồi.
Chú Kiên gật đầu, ông cười phúc hậu:
- Được, được, Tiểu Vũ muốn tìm gì à?
Thượng Vũ xoa xoa cái bụng, cô nũng nịu:
- Chú Kiên cháu đói quá.
Chú Kiên gật đầu, ông dẫn cô xuống nhà bếp cho người dọn một bàn ăn ngon cho cô.
Thượng Vũ sau khi ăn xong lại nghe chú Kiên nói Tiêu Hàn đã đến cồn ty. Cô không nghỉ nhiều liền thay quần áo, bắt xe đến công ty.
Vừa vào đến tầng 42, cô đã thấy một đám người tụ tập ngay gốc khuất vào bàn thư ký. Lại nghe loáng thoáng tên cô, cũng không vội lắm, cô núp sau nghe ngóng một chút xem họ nói gì.
- Ê Tiểu Hảo lâu quá sao tôi không gặp Chu Thượng Vũ?
Tiếng Tiểu Hảo nhỏ nhắn:
- Tôi không biết nữa, không nghe chị Angel nói gì cả.
- Ừ mà nghe nói cô ta đang qua lại với Tiêu tổng, việc đó có thật không?
- OMG, qua lại với Tiêu tổng ư? Hồ ly tinh, đúng là hồ ly tinh.
Thượng Vũ cau mày, cô là hồ ly tinh? Cô biến hóa thành hồ ly được không nhỉ, bọn điêu ngoa..
Tiếng của Tiểu Hảo:
- Tôi không biết đâu, mà Tiêu tổng đã có người yêu rồi mà.
Cả đám lại nhao nhao lên:
- Ai? Là ai vậy?
- Có phải là cô gái xinh đẹp Tiêu Mẫn không? Người được Tiêu tổng nhận nuôi đó hả?
Tiểu Hảo cười cười:
- Tôi không có nói à nha, là do các người tự nói đó.
- Đúng rồi, tôi từng thấy Tiêu tổng đưa cô Tiêu đó đi ăn ở nhà hàng mà.
- Ừ ừ còn gì nữa, tiệc thường niên năm nào mà Tiêu tổng không nhảy cùng cô Tiêu đó chứ.
Thượng Vũ thật sự không bực khi có người nói sau lưng cô, cái cô bực là việc Tiêu Hàn có tình ý với người con gái khác. Tính cô yêu ghét rất rõ, cô sẽ không chấp nhận việc day dưa lằng nhằng này.
Từ xa giọng Angel truyền đến:
- Ai cho các cô tụ tập ở đây? Tiểu Hảo cô quên quy tắc công ty rồi à?
Nghe tiếng trưởng thư ký tầng 42, mọi người ai nấy đều lo sợ giải tán. Ngay cả Tiểu Hảo cũng giật mình một phen.
Đám người lục đục tan đi, khi đi qua hành lang vào thang máy thì đụng mặt Thượng Vũ, cả đám người hốt hoảng giật mình.
Thượng Vũ thì đang giả vờ như suy ngẫm cái gì đó.
Một cô gái khi nãy luôn miệng chửi rủa cô là hồ ly tinh, giờ lại lên tiếng trước:
- Thượng Vũ, cô đang làm gì vậy?
Thượng Vũ giả vờ giật mình, cô khó chịu nói:
- À không có gì, tôi đang suy nghĩ không biết là khi nãy đánh cô ta mắt trái hay mắt phải.
Cả đám người ngờ nghệch ra:
- Đánh người gì? Là sao vậy Thượng Vũ?
Thượng Vũ lại bực mình, cô tức giận:
- Các cô nghĩ xem, cô ta gặp tôi đã nói tôi là hồ ly tinh mê hoặc Tiêu tổng của chúng ta. Giận quá tôi đấm cho cô ta một cái, bây giờ nghĩ lại tôi không nhớ mình đấm bên trái hay bên n phải nữa.
Cả bọn giật mình thon thót, có người thì cứng hơn lên tiếng hỏi ngược:
- Thượng Vũ cô nói thế là có ý gì?
Thượng Vũ khôi phục bộ dáng đanh đá, cô kênh kiệu:
- Các người nghe không hiểu à?
Lại cười nhạt, cô đi đến chỗ bọn họ, khoanh hai tay, nói khẽ:
- Tôi là hồ ly tinh, nhưng không phải ai muốn llàm hồ ly cũng đều làm được. Các cô rảnh rỗi có khi đến tìm tôi, tôi dạy cho một khóa mê hoặc sếp tổng. Đừng phí thời gian đứng đây múa võ mồm nữa.
Búng tay cái bốc, cô nói tiếp:
- Thượng Vũ tôi lòng dạ hẹp hòi, nếu các cô còn đứng đây cản đường khiến tôi khó chịu, hồ ly tôi hứa sẽ cho các cô một vé rời khỏi Tiêu thị nhanh hơn cả khi các cô chửi rủa tôi là hồ ly. Các cô có tin không?
Cả bọn người nháo nhào chạy vào thang máy, như ong vỡ tổ. Đáng đời cái bọn nhiều chuyện nhát gan.
Thượng Vũ cười hả hê, cô lại nhớ đến một Tiểu Hảo đưa cô lên đầu sóng ngọn gió. Lại nhớ đến sự trùng hợp đáng ngạc nhiên kia, tâm tình Thượng Vũ có chút khó chịu. Quả thật như Tiêu Hàn nói, nếu không tin anh thì trên đời này chẳng ai là đáng tin nữa.
Thượng Vũ nghĩ nghĩ rồi lại trở về gương mặt vui vẻ thân thiện đi vào trong.
Tiểu Hảo vừa nhìn thấy cô, sắc mặt cô ta có chút không được tự nhiên lắm. Trong lòng lại đang thầm mắng Thượng Vũ hèn hạ, nghỉ mấy hôm, hôm nay vừa nghe tin Tiêu tổng đến công ty lại cũng đến theo.
Nhưng trên mặt vẫn là ý cười thân thiện:
- Tiểu Vũ, cô đi đâu mấy hôm nay vậy?
Thượng Vũ nhìn Tiểu Hảo, nói:
- À nhà bố mẹ tôi ở dưới quê có chút việc riêng.
Lại nhìn sang Angel,cô cười hỏi:
- Chị Angel, Tiêu tổng đã vào công ty chưa?
Angel nhìn cô, ý cười có chút đậm:
- Đã vào rồi, cô cũng nên vào làm việc đi.
Tiểu Hảo nhìn thấy Thượng Vũ đi vào trong, cô có chút bực dọc:
- Tiểu Vũ, hay lát nữa hãy vào, tôi thấy Tiêu tổng không được vui.
Thượng Vũ không mặn cũng không nhạt, nói:
- Tôi phải vào làm việc đây, cảm ơn cô.
Tiểu Hảo trên mặt có chút lúng túng, cô thoáng chốc nghĩ đến những lời nói khi nãy. Không biết Thượng Vũ có nghe được hay không mà thái độ của cô rất lạ so với bình thường.
Lại thêm phần tức tối, cô nói nhỏ:
- Chảnh chọe...
Angel khó chịu ra hẳn, cô lên tiếng:
- Tiểu Hảo, tôi thấy cô dạo này rất kì lạ, việc của Thượng Vũ cô tốt nhất đừng màn đến làm gì.
Tiểu Hảo bĩu môi:
- Nhưng chị không thấy thái độ và cách làm việc của cô ta sao, có khi lại giống với tin đồn ngoài kia.
Angel nghiêm mặt:
- Cô đừng nói tôi không nhắc nhở, Thượng Vũ không phải người cô và tôi có thể day vào. Lời đồn đại không có căn cứ, đến nghe cũng thấy không đáng tin. Mà nếu sự thật có vậy đi nữa thì cũng không đến phiên cô quản được.
Nói rồi Angel cũng bỏ đi, để lại Tiểu Hảo ôm một bụng tức ngồi ở đó.
Thượng Vũ gõ cửa phòng Tiêu Hàn, lại nghe một giọng nam trầm ấm truyền đến:
- Vào đi.
Cô rón rén đi vào, cố gắng giảm thiểu tiếng va chạm của đế giày và mặt sàn. Lại đứng trước bàn làm việc nhìn Tiêu Hàn chầm chầm không chớp mắt.
- Có việc gì?
Tiếng Tiêu Hàn hỏi, chắc anh nghĩ cô là Tiểu Hảo hay Angel nên mới hỏi như thế.
Thượng Vũ cố nín cười, cô vẫn không thèm lên tiếng. Tiêu Hàn đợi nửa ngày vẫn không nghe ai nói gì, anh có chút khó chịu.
Ngước mắt lên lại thấy Thượng Vũ đang mở to mắt nhìn anh, trên môi là ý cười vui vẻ. Nhịn không được, môi anh cũng tự giác cong lên.
- Anh đã nói chú Kiên em cứ ở nhà đợi anh mà?
Thượng Vũ gật gật, lại cười:
- Vâng nhưng em muốn đến tìm anh, không được à?
Tiêu Hàn đứng lên, anh đi đến chỗ cô, đưa tay kéo cô vào lòng, trên môi là nụ cười rất đậm:
- Được chứ, em tìm anh lúc nào cũng được.
Thượng Vũ lại nhìn anh, bất chợt cô dang đôi tay trắng mềm ôm lấy anh. Tiêu Hàn bị cô ôm làm cho cả người cứng đờ, phải mấy phút sau anh mới khôi phục lại thần trí, lại siết nhẹ cô vào lòng.
Thượng Vũ lại nỉ non:
- Tiêu Hàn, thật thoải mái.
Anh không nói gì, lại để cho cô ôm một lát thật lâu.
Tiêu Hàn như người trong mộng, anh nhớ da diết vòng tay mềm mại của cô, lại nhớ đến muốn phát điên cái điệu bộ nhỏ nhắn nỉ non của cô. Ngày hôm nay những thứ anh nhớ đều được thực hiện, trái tim anh như muốn reo lên không ngừng.
Khẽ tách cô ra, anh nâng chiếc cầm xinh đẹp của cô lên, cuối người đưa môi mình phũ xuống môi cô...
Dây thần kinh như căng lên, môi cô thật sự quá ngọt, thần trí hiện giờ như không còn tỉnh táo. Thượng Vũ cũng không ngần ngại hòa theo anh, cô hiện tại không xác định rõ tình cảm cô giành cho anh có phải là tình yêu hay không. Nhưng nếu nói cô trao bản thân mình cho anh, cô sẽ không ngần ngại. Anh có thể không màn vết thương của mình chỉ lo cho sự an nguy của cô, thì cô tiếc gì cái gọi là ngàn vàng cho anh.
Tiêu Hàn nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình của cô, anh càng ngày hôn càng mạnh mẽ. Nụ hôn mới đầu là nhẹ nhàng sau là mãnh liệt, lại men theo mùi vị dục vọng dâng cao.
Tiêu Hàn đưa bàn tay thô lớn xoa lên một bên ngực cô, tay còn lại ôm lấy cô thật chặt. Thượng Vũ cũng không phản kháng, ngược lại cô còn ôm lấy cổ anh, hai tay đan xen vào những tầng tóc đen nhánh của anh.
Tiêu Hàn mút mát hương vị thơm tho nơi khoang miệng cô, lại tham lam di chuyển xuống cổ, xuống xuống quai xanh, dần dần tiến gần xuống bờ ngực phập phồng vì hôn sâu của cô.
Anh đưa tay xoa khẽ, lại nhẹ nhàng cẩn trọng nhìn cô, trong mắt tràn màu sắc của dục sắc:
- Tiểu Vũ, cho anh có được không?
Cô không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Tiêu Hàn như được đốt thêm lửa, anh nhấc bỗng cô lên, bồng cô về phía phòng nghỉ riêng trong kia.
Đá cửa phòng, bên trong có một chiếc giường không quá rộng nhưng đủ cho hai người nằm. Tiêu Hàn đặt cô xuống giường, lại cho kéo đóng kín cửa sổ lại, trong phòng chỉ còn lại một màu đen tối.
Với tay bật đèn ngủ phía trên tủ, cả khuôn mặt Thượng Vũ hiện ra trước mắt anh.
Cô nằm đó, tóc xõa dài, đôi mắt ước át, ngực khẽ phập phồng theo từng hơi thở. Tiêu Hàn như muốn bùng nổ tất cả dây thần kinh giác quan, đẹp quá, thật sự cô quá đẹp. Nét đẹp hiện đại lại có 8 phần dung mạo trước kia của Khuynh Thành, nhưng có lẽ vì giữa hiện đại và triều đại Tống Văn nên vẻ đẹp của cô có chút cách biệt. Nhưng không sao, trên cơ bản cô là một là được rồi.
Tiêu Hàn lại hôn cô, cái hôn mạnh mẽ vang dội, tay lại nhanh chóng cởi từng chiếc cút áo của cô. Tay còn lại nhanh chóng luồng sau lưng, kéo khóa váy cô xuống, một đường lôi chiếc váy xinh đẹp bới tung ra ngoài.
Nuốt nước bọt vài cái, cả thân thể trắng nõn nà của Thượng Vũ hiện rõ mồn một trước mắt Tiêu Hàn. Mắt anh như không còn minh mẫn, con ngươi đỏ rực màu sắc dục vọng.
Nhanh tay cởi ngay chiếc áo sơ mi tối màu cùng quần âu đen thon dài, anh tiến lại phía cô, hai tay chống bên trên người cô đem cô bao bọc dưới thân mình.
Thượng Vũ bất chợt ôm lấy cổ anh, cô thều thào:
- Tiêu Hàn....
Nghe tiếng gọi yêu kiều của cô, anh không nhịn nổi nữa một đường hôn lấy vai cô, lại cởi dây áo trong, môi mút mắt một bên hoa đào nhỏ, tay còn lại men theo đường cong cơ thể cô mà vuốt ve.
Thượng Vũ bị sự kích thích đến tê người, cô khẽ vặn vẹo, hai tay bấu vào lưng anh không ngừng.
Tiêu Hàn lại cứ như chìm vào đôi bồng đào cao vút ngạo nghễ, anh tham lam mút bên này rồi lại qua bên kia, chốc chốc lại dùng tay xoa nắn bánh bao nhỏ thành hình dạng không tưởng.
Như trêu đùa anh dùng lưỡi đá nhẹ lên hạt đào hồng nhuận, hạt đào bé bé như nụ hoa nhỏ từ từ nở rộ dưới môi anh.
Từng đợt mút mát trêu đùa như khiến cả anh và Thượng Vũ tê dại...
Một hồi lâu, anh lại mon men đưa tay đi xuống nơi bí ẩn nhất trong cô. Nâng cô nữa ngồi nữa nằm trên giường, anh cho tay mân mê huyệt nhỏ, khiến Thượng Vũ như muốn rên lên thành tiếng. Trêu đùa chưa dứt, anh cố tình đưa ngón tay thon dài đi vào trong thăm dò. Ngón tay đi đến đâu, Thượng Vũ như cứng người đến đó. Cô không thể nào diễn tả được đây là loại cảm giác gì, chỉ thấy nó ngứa ngáy lại có phần hưng phấn lạ thường.
Thăm dò nhẹ nhàng, tay anh lại rút ra, kéo theo đó là một dòng nước ấm nhầy chảy ra. Thượng Vũ xấu hổ, kéo tay anh, cô nỉ non:
- Đừng mà Hàn, đừng mà....
Tiếng rên yêu kiều như kích thích anh đi đến giai đoạn cuối cùng. Tay nhanh nhẹn cởi chiếc quần lót, bên trong cự long đang càng ngày càng bành trướng.
Đặt hai chân cô dang rộng, anh khàn giọng:
- Anh sẽ nhẹ thôi, nhẹ thôi..
Nói rồi anh đưa cự long to lớn vào trong huyệt nhỏ của cô.
Cảm giác của Thượng Vũ là đau đến không chịu được, trên má cô lăn xuống một giọt nước mắt, hai tay đấm thùm thụp vào ngực anh:
- Đau, đau quá!
Tiêu Hàn cả người cứng đờ, cô...cô không lẽ vẫn còn....
Cảm giác phấn khích như xâm chiếm tâm hồn anh, môi khẽ hỏi:
- Thượng Vũ em chưa...chưa...
Thượng Vũ tức giận hét lên:
- Chưa chưa cái gì, bà đây còn trong trắng, đau quá, đau chết tôi mất....
Tiêu Hàn khẽ lau mồ hôi trên trán, anh thà không được ăn, chứ cái kiểu ăn chưa no đã phải dừng nó khó chịu lắm...
Dỗ ngọt cô, anh khẽ hôn lên trán cô:
- Không đau, anh hứa sẽ không đau, không đau chút nào.
Không đợi cô nói thêm, anh đã đưa cự long đang bất động tiến dần vào, cảm giác như xuyên qua cơ thể đi vào nơi cực điểm của cô.
Giây phút cô hét lên đau đớn, trái tim anh vừa thỏa mãn lại vừa thương xót.
Nước mắt Thượng Vũ rơi thành dòng, cô khẽ thút thít, phía dưới vẫn truyền lên cảm giác đau đớn không thể tả được.
Tiêu Hàn đau lòng thay cô, anh hôn đi những giọt nước mắt kia, lại ôm cô vào lòng, môi thủ thỉ:
- Anh xin lỗi, xin lỗi em Thượng Vũ.
Ngay thời điểm anh muốn rời ra, cô lại kéo anh lại, bất giác nơi đó đụng chạm sâu hơn một chút làm cô nhíu mày khó chịu. Lại nhìn gương mặt vì nghẹn mà khó coi của anh, cô tự dưng lại không nỡ.
À cái này trước sau gì không bị phá vỡ, đau một chút đã không chịu được thì còn sức đâu mà mong trả thù?
Thượng Vũ nhìn anh, cô mỉm cười ôm lấy cổ anh hôn thật nhẹ. Tiêu Hàn lại hòa theo một, vừa hôn vừa dùng sức thân dưới tiến sâu hơn theo từng đợt hôn của cô.
Đến khi cả hai hòa làm một anh mới thăm dò biểu thái của cô, thấy cô đã thôi đau đớn anh mới nhẹ nhàng động khẽ.
Thượng Vũ ban đầu còn đau đớn khóc lóc nhưng sau đó được Tiêu Hàn vừa hôn vừa nhẹ nhàng thực hiện, cô thôi đau mà thay vào đó là một cảm giác sung sướng khó tả.
Từng đợt va chạm nhẹ của anh như đưa cô lên một bậc cao mới, từng cú huých nhịp nhàng và ổn định, cô hai tay bấu vào vai anh, cảm giác lân lân khó tả.
Tiêu Hàn phía trên vừa ra sức vừa thỏa mãn nhìn cô, từng tiếng rên nhẹ khẽ của cô như động viên tinh thần chiến đấu oanh liệt của anh.
Nhẹ nhàng sóng vỗ, sau là mạnh mẽ tâng dần, đến từ từ lại vang dội nhịp nhàng. Anh đưa cô lên vùng cấm thần tiên, từng cú đâm như muốn chạm sâu đến vùng cực điểm của cơ thể cô. Đến khi tiếng rên khẽ ngân nga cao vút, khi ấy cô đã thoải mái đến run người.
Tiêu Hàn vẫn chưa dừng lại, anh khẽ động, khẽ động nhịp nhàng. Mãi lâu sau đó, khi Thượng Vũ gần như kiệt sức thì một tiếng gầm nhẹ vang lên, Tiêu Hàn mồ hôi ướt đẫm ngã ra trên người cô....