Diệu âm đ*o tôn ở sâu dưới đáy biển thần sắc dữ tợn, nhưng đồng tử trong hai mắt hắn cũng co rút lại, lộ ra vẻ hoảng sợ vô cùng.
- Ngươi đã giết phân thân của ta, lấy đi phân thân của ta đã đủ để xóa hết thù hận năm đó, vì sao còn muốn đuổi cùng giết tận! ẵ Tu sĩ chúng ta tu vi bất định, hôm nay ngươi đối với ta thế này, sau này nhất định sẽ có người đối với ngươi như vậy!
Tiếng nói của Diệu âm đ*o tôn chói tai từ trong đáy biển ầm ầm vang lên. Thanh âm kia truyền ra khiến cho toàn bộ hải dương màu vàng này giống như là đang gào thét, xoay tròn hình thành một vòng xoáy rất lớn. Vòng xoáy kia ầm ầm chuyển động, trực tiếp thông xuống tận chỗ của Diệu Âm dưới đáy biển.
Lúc này, Vương Lâm ở trên trời, Diệu Âm ở dưới biểhai người cách nhau vòng xoáy, nhưng có thể nhìn thấy đối phương rõ ràng.
Diệu Âm không giống Cửu Thiên lập tức bỏ chạy, hắn biết tu vi của mình đã giảm xuống quá nhiều, ở trước mặt Vương Lâm hoàn toàn không có bất cứ cơ hội nào để chạy thoát.
- Hôm nay Vương mỗ không giết ngươi, chỉ đưa ngươi đi đầu thai thôi!
Vương Lâm nhìn Diệu âm đ*o tôn bên trong vòng xoáy, giơ tay phải lên, hướng về phía dưới tùy ý túm lấy.
Một bàn tay rất lớn hiện ra, trong tiếng gào thét lao thẳng xuống phía dưới, hướng xuống mặt nước biển bỗng nhiên chụp lấy.
Thần sắc Diệu Âm nhanh chóng biến hóa, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt của Vương Lâm, trong lòng giãy giụa điên cuồng. Hắn so với Cửu Thiên hiểu rõ Vương Lâm hơn, Cửu Thiên nghe thấy hai chữ đầu thai tưởng là Vương Lâm muốn giết hắn, cho nên mới hoảng sợ bỏ trốn.
Nhưng Diệu Âm lại không cho là như vậy.
- Đầu thai tới nơi nào!
Ngay khi bàn tay khổng lồ kia chụp tới, Diệu Âm lập tức gào lên.
- Tiên Cương đại lục!
Lời nói của Vương Lâm vang vọng, tiếng ầm ầm vang lên, bàn tay khổng lồ kia xuyên qua vòng xoáy trên mặt biển, túm lấy Diệu Âm.
Diệu Âm tâm thần chấn động, đau khổ buông xuôi hết thảy những sự phản kháng vô dụng, nhắm hai mắt lại, để mặc cho Vương Lâm túm lên, sau khi bị phong ấn thu vào trong Không Gian trữ vật, cùng với phân thân dung hợp lại làm một.
Mặt biến bình yên trở lại, tất cả mọi chuyến như chưa bao giờ xảy ra, Vương Lâm xoay người đi về phía bầu trời.
truyenfull.vn còn Hư Thần thiên tôn nữa!
Trong tinh không, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn về phía xa xa. Trong thần thức của hắn. Hắn đã tìm được chỗ bế quan của bổn tôn Hư Thần thiên tôn.
Hư Thần thiên tôn này năm đó đã từng bị Vương Lâm giết chết phân thân, bổn tôn của hắn trọng thương, từ đó về sau không tiến vào giới nội nửa bước, việc này đáng lẽ đã có thể kết thúc.
Nhưng lưu người này lại sẽ là một họa lớn sau này, Vương Lâm không muốn đem hết thảy mọi chuyện đặt lên vai đám người Lam Mộng và Nam Vân Tử ở lại, hắn muốn tự mình giải quyết!
Ánh mắt đảo qua tinh không, thân thể Vương Lâm biến mất trong Thái Cổ Tinh Thần.
Ở phía nam Thái Cổ Tinh Thần có một khu vực tràn ngập hài cốt và đá vụn, nơi này từng là một tu chân tinh, sau khi tan vỡ hóa thành vô số đá vụn trôi nổi ở bốn phía, tạo nên một vùng đất tử vong.
Hư Thần thiên tôn đang yên lặng ở chỗ này, hắn đã bỏ qua ý định đi tới giới nội, thậm chí còn bỏ qua cả ý niệm tranh đoạt. Nhưng ngay cả hắn cũng không thể biết đó là tạm thời, hay là vĩnh cửu.
ít nhất là hiện giờ hắn không dám bước vào trong giới nội, đối với Vương Lâm từ sâu trong nội tâm hắn đã sinh ra một sự kiêng kị rất lớn.
Lúc này hắn đang khoanh chân ngồi trên một tảng đá vụn, không ngừng thố nạp. Hấp thụ lực lượng trong tinh không nuôi dưỡng thân thể, cảm ngộ sự biến hóa của Tinh Thần. Nếu không có người nào quấy rầy, có lẽ hắn sẽ có thể ngồi như vậy suốt mấy ngàn năm.
Cho đến khi tu vi của hắn khôi phục hoàn toàn, cho đến khi hắn đạt tới đỉnh, sau khi hắn đi ra, hắn sẽ nắm giữ Tinh Thần, thống trị động phủ! Hắn có lòng tin như vậy, nếu không có một người nào tới quấy rầy.
Trên thực tế cho dù có người đến quấy rầy thì Hư Thần thiên tôn cũng không sợ, chỉ cần người này không phải là Vương Lâm.
Chỉ là những ý niệm như vậy thì thật hoàn mỹ, nhưng sự thật lại quá tàn khốc. Vào ngày này, Tinh Thần vẫn như cũ, không nhìn ra một chút khác biệt nào, nhưng trong khu vực đầy đá vụn này lại có một áp lực vô hình đột nhiên phủ xuống.
Áp lực này tới lập tức khiến cho nơi đây không còn yên ổn nữa, có rất nhiều đá vụn ầm ầm tan vỡ, hóa thành vô số mảnh bị cuốn đi. Từ xa nhìn lại, giống như Tinh Thần hào quang tứ tán.
Hư Thần thiên tôn mở mạnh hai mắt, lộ ra vẻ đau khổ. Hắn nhìn thấy trong tinh không phía trước có một thân ảnh áo trắng mà cả đời này hắn không thể quên được đang ung dung đi tới.
Mái tóc bạc này giống như một cơn ác mộng, khiến cho tâm thần Hư Thần thiên tôn run lên.
- Hắn vẫn tới Hư Thần thiên tôn trầm mặc, nhìn Vương Lâm đang từ từ đi tới, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
- Vương Lâm, năm đó ta định đoạt xá ngươi, cùng đã từng muốn giết ngươi, nhưng tất cả đã tất bại, phân thân tử vong, bổn tôn ta từng thề rằng cả đời này sẽ không bước vào giới nội nửa bước Ngươi ngươi có thể tha cho ta lần này không!
Hư Thần thiên tôn rất ít khi nói chuyện kiều này, nhưng lúc này hắn cũng không thể không nói như vậy. Hư Thần thiên tôn đứng dậy, hướng về phía Vương Lâm ôm quyền vái một cái.
Trên một tảng đá lớn phía trước Hư Thần thiên tôn trăm trượng. Vương Lâm đứng ở đó, nhìn Hư Thần thiên tôn, sau khi trầm mặc một lát, hắn chậm rãi mở miệng.
- Ngươi ở nơi này không thích hợp. Ta phải rời khỏi nơi đây đi tới Tiên Cương đại lục, đã có rất nhiều người quyết định chuyển thế đầu thai tới Tiên Cương rồi, ngươi cũng phải đi. Như vậy ta mới có thể an tâm!
- Ngươi.
Hư Thần thiên tôn sắc mặt biến đổi, trong đầu nổi lên vô số ý niệm, nhưng cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài.
- Ngươi muốn rời khỏi nơi này, nhưng lại lo lắng lão phu, vậy ngươi đã từng nghĩ nếu như ngươi rời khỏi nơi này quá lâu, ở trong Thái Cổ Tinh Thần này sẽ có vô số những hạng người có thiên khiếu xuất hiện, trong tương lai, rất có khả năng sẽ còn có những người so với lão phu còn làm cho ngươi lo lắng hơn nữa! Chẳng lẽ ngươi có thể giết hết được sao!
- Ta sẽ không giết hết, nhưng có thể đem tất cả những tu sĩ bước thứ ba trong các tông tộc của Thái Cổ Tinh Thần giới ngoại đưa đi đầu thai! Người nào không theo, ta sẽ giết!
Lời nói của Vương Lâm bình thản, nhưng trong đó cũng ẩn chứa hàm ý đủ để khiến cho tất cả những người nghe thấy đều phải tâm thần rung động.
Hư Thần thiên tôn nửa ngày sau không nói được gì, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm càng sợ hãi hơn.
- Điên rồi người này điên rồi. ắn đưa người ta đi đầu thai, ta còn có thể có lựa chọn gì nữa.
Hư Thần thiên tôn cười thảm, buông xuôi không chống cự nữa. Nhắm hai mắt lại.
Vương Lâm vung tay áo, trực tiếp cuốn Hư Thần thiên tôn thu vào trong Không Gian trữ vật, rồi xoay người rời khỏi.
Thương Viên Tộc là một trong những bộ tộc của Thái Cổ Tinh Thần, cũng đã từng tham gia cuộc chiến giữa giới nội và giới ngoại. Bộ tộc này không lớn, nhưng trong tộc cũng có một lão tổ đạt tới tu vi bước thứ ba.
Lão tổ này năm đó thấy tình thế không ổn, lập tức chọn cách thối lui, không ra ngoài nữa.
Chỗ của bộ tộc này là một khu vực có gần một trăm tu chân tinh, nhưng ngày hôm nay, trong tinh không bên ngoài Thương Viên Tộc, Vương Lâm chậm rãi đi tới.
Hắn đến, mỗi một bước hạ xuống đều có tiếng nổ kinh thiên động địa, hóa thành một cơn sóng âm lao thẳng tới Thương Viên Tộc, trong nháy mắt đã truyền tới một tu chân tinh. Ngay khi tu chân tinh này chấn động, Vương Lâm đi vào trong tầng khí quyến, vô cùng ung dung đi tới đỉnh núi cao nhất ở phía trước.
Trên ngọn núi đó có một đại điện, trong điện có một nam tử trung niên đang khoanh chân ngồi. Ngay khi Vương Lâm bước vào, nam tử này mở mạnh hai mắt, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Hắn đang muốn đứng dậy. Đột nhiên thân thể run lên, một bàn tay phải bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau hắn, nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, ghì chặt thân thể hắn xuống mặt đắt, không thể giãy giụa.
- Vương mỗ đưa ngươi đi đầu thai.
Đây là câu nói cuối cùng mà nam tử kia nghe thấy, trước mắt hắn tối sầm lại, một sức mạnh khiến cho hắn hãi hùng từ trong bàn tay trên vai nhập vào trong cơ thể hắn, hóa thành một phong ấn mà hắn không thể chống cự. Đem tâm thần hắn toàn bộ phong ấn lại.
Một lát sau, Vương Lâm đi ra khỏi Thương Viên Tộc, hắn đến không ai biết, hắn rời khỏi cũng không ai hay. Sau khi rời khỏi Thương Viên Tộc, Vương Lâm ở trong tinh không giơ tay phải lên, hướng về phía khu vực có rất nhiều tu chân tinh mà Thương Viên Tộc đang chiếm cứ nhẹ nhàng vung một cái.
Chỉ thấy hơn mười lá Cổ Tức Diệp hiện ra, xoay tròn hình thành một cơn lốc mơ hồ lao thẳng tới những tu chân tinh của Thương Viên Tộc, phong ấn tinh không, phong ấn toàn tộc!
- Từ nay về sau, phong ấn sức mạnh của tu sĩ tộc này đi vào tinh không, phàm là những tu sĩ của tộc này, suốt đời tu vi chỉ dừng lại ở Toái Niết! Trọn đời không được bước vào trong tinh không!
Vương Lâm vung tay áo, xoay người đi về phía đẳng xa.
Dọc đường hắn đi, trong Thái Cổ Tinh Thần, hề là những bộ tộc có bậc toàn năng bước thứ ba, toàn bộ đều bị như vậy, đem người đi đầu thai, rồi phong ấn toàn tộc.
Với phương thức cực kỳ bá đạo này, trước khi Vương Lâm đi. Để bảo vệ cho sự bình yên của giới nội mà đã làm ra những chuyện kinh thiên như vậy! Hắn mang đi toàn bộ những toàn năng bước thứ ba còn sót lại!
Những nơi hắn đi qua, cho dù là những bộ tộc không có toàn năng bước thứ ba cũng đều bị phong ấn. Dưới phong ấn như vậy, toàn bộ Thái Cổ Tinh Thần rất khó có thể có bậc toàn năng bước thứ ba xuất hiện! Thậm chí từ nay cho tới vô số năm sau, trong tinh không sẽ không có một tu sĩ nào nữa, toàn bộ tu sĩ của Thái Cổ Tinh Thần đều không thể rời khỏi tu chân tinh của họẵ| Bởi vì trong bộ lạc của họ, ở bên ngoài tu chân tinh của họ có phong ấn kỳ dị mà Vương Lâm để lại!
- Thái Cổ Tinh Thần đã không còn đủ sức mạnh còn về phần một vài nơi đang ần giấu, lúc này cũng không phải lúc dò xét.
Vương Lâm đứng bên cạnh trận pháp giữa giới nội và giới ngoại, quay đầu lại nhìn tinh không. Hồi lâu sau, hắn bước vào trong trận pháp, rời khỏi Thái Cổ Tinh Thần, đi vào giới nội, đi tới La Thiên tinh vực.
Đến lúc này, ở trong động phủ giới này Vương Lâm đã làm xong việc cuối cùng, hắn phải rời khỏi nơi này!
Trong La Thiên tinh vực, đại môn màu vàng tỏa ra kim quang chói mắt. Ở bên trong đại môn là đám sương đen phăng như gương. Huyền La khoanh chân ngồi ở đó. ánh mắt nhìn tinh không ở đẳng xa, hắn đã nhìn thấy Vương Lâm.
Thân ảnh Vương Lâm đi ra, hướng về phía Huyền La vái một vái.
- Vãn bối đã làm xong mọi chuyện, còn mang tới thêm vài người, mong tiền bối làm phép đưa bọn họ đi đầu thai!
Vừa nói xong, Vương Lâm vung tay áo. Lập tức liền có tám người hiện ra ở phía trước hắn. Toàn bộ bọn họ thần sắc âm trầm, trong lòng tràn ngập sự không cam lòng, nhưng không có cách nào phản kháng được.
- Sau khi đầu thai, ta với các ngươi không còn ân oán gì nữa, hy vọng các ngươi có thể tự thu xếp!
Lời nói của Vương Lâm bình tĩnh, trong lúc nói hắn vung tay phải về phía trước, lập tức có một cơn cuồng phong gào thét cuốn lấy tám người kia đi thẳng tới đại môn của động phủ, dung nhập vào bên trong đám sương đen.
- Tiền bối, vãn bối cũng phải đi rồi, chúng ta sẽ gặp lên trên Tiên Cương đại lục!
Vương Lâm quay đầu nhìn thoáng qua tinh không, rồi xoay mạnh người, hóa thành một đạo cầu vồng lao thẳng tới đại môn của động phủ, trong nháy mắt tiêu tan.
Huyền La đứng lên, thần sắc ngưng trọng, bước vào trong đại môn của động phủ!
Sau khi hắn tiến vào, đại môn này ầm vang, chậm rãi khép lại. Cho đến nửa canh giờ sau, ngay khi nó sắp đóng lại, đột nhiên ở chỗ sâu trong tinh không có một đạo u quang vội vàng bay tới, trong nháy mắt chui vào trong đại môn đang chuấn bị đóng lại. Biến mất.