Tiên Nghịch

Chương 1703: Phân thân mạnh nhất!

Nó bất chấp tất cả những sự nguy hiểm để lột xác và tiến hóa, còn cắn nuốt cả đồng bạn. mục đích của nó chỉ có một, đó chính là tìm được Vương Lâm, tìm được chủ nhân của nó!

 

Tiếng kêu bi ai của nó vang vọng ở trong hư vô này, nó đã không còn thân thể, chỉ còn là một đám sương mù mơ hồ. Tốc độ của nó cực nhanh, trong nháy mắt đã tràn ngập ra vô tận. Trong quá trình tìm kiếm này nó rất nóng lòng, đột nhiên thân thể dừng lại, nổ ầm một tiếng, hoàn toàn tan vỡ.

 

Đám sương mù này phân thành mười vạn phần, hóa thành mười vạn làn khói Văn Thú hướng về mười vạn hướng điên cuồng tìm kiếm. Những tiếng kêu kia giống như là đang kêu gọi chủ nhân của nó!

 

Ở sâu bên trong hư vô này, trong một khu vực có một thi thể và một chiếc quan tài trôi lơ lửng. Tay phải của thi thé kia bấu chặt vào chiếc quan tài. dường như cho dù bẻ gầy cánh tay cũng quyết không buông ra, trôi nổi như vậy đã suốt mấy chục năm.

 

Dần dần, ở trên thân thể của thi thể này xuất hiện một đám bạch quang ảm đạm. Bạch quang này giống như ở trên hai thi thể mà Vương Lâm hấp thụ được năm đó. Ở trên ngực hắn là một sức mạnh kỳ dị ngưng tụ từ trong hư vô.

 

Cho tới một ngày, trong khi thi thể và chiếc quan tài này đang trôi lơ lửng, từ xa xa có một con Văn Thú như một làn khói to bằng bàn tay bay tới. Con thú này không ngừng kêu lên, không ngừng bay tới. Lóe qua chỗ của thi thể và chiếc quan tài này. Nhưng rất nhanh, đột nhiên thân thể con Văn Thú kia chấn động, xoay mạnh người nhìn chằm chằm thi thể ở đẳng xa.

 

Lúc này một tiếng rít gào kích động vang lên kinh thiên. Con Văn Thú kia giống như là đã phát điên, nhanh chóng vọt tới, trong nháy mắt đã tới gần bên cạnh thi thể này, đáp lên trên thân thể, nhìn khuôn mặt khô gầy của thi thể kia, rống lên thê lương.

 

Nó không thể mở miệng giống như con người, nhưng tiếng kêu thê lương này cũng đủ để vượt qua tất cả mọi ngôn ngữ. Đó là tiếng kêu bi thương đến cực điểm, đó là tiếng hô hoán tuyệt vọng.

 

Trong tiếng kêu này, trong hư vô bốn phía lập tức có những làn khói gào thét bay tới, hóa thành những con Văn Thú. Cho tới cuối cùng, mười vạn con Văn Thú đã toàn bộ xuất hiện. Chúng ngưng tụ lại với nhau, bất ngờ hóa thành Văn Thú Vương!

 

Văn Thú Vương này hai mắt đỏ bừng, trong tiếng kêu thê lương cái miệng khổng lồ kia mấy lần chạm nhẹ lên người Vương Lâm, dường như muốn đánh thức Vương Lâm khỏi giấc ngủ say, nhưng lần nào cũng không thành công.

 

Vô số lần thử là vô số lần thất bại. Văn Thú Vương này thân thể run lên, tiếng kêu dường như cũng khàn đặc lại, lộ ra vẻ bi ai tuyệt vọng. Nó đã nổ lực nhiều năm như vậy, tìm kiếm lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã tìm được chủ nhân, nhưng nó lại chỉ nhìn thấy một thi thể.

 

Chuyện này đơn giản là nó không thể chấp nhận, nó ngẩng mạnh đầu cuốn lấy Vương Lâm cùng với chiếc quan tài, hóa thành một đám sương mù vô biên bay thẳng về phía xa xa.

 

Trong hư vô này đối với người ngoài mà nói cực kỳ đáng sợ, nhưng đối với Văn Thú đã lột xác năm lần thì cũng không có một chút đáng ngại nào. Lúc này nó điên cuồng bay đi. Trong nháy mắt đã mang theo Vương Lâm cùng với chiếc quan tài bay đi xa vô tận.

 

Sau năm lần lột xác, trong cơ thể nó đối với hư vô có ẩn chứa pháp tắc Tiên Cương này đã có một chút ký ức mơ hồ. Nó lờ mờ cảm thấy dường như có một nơi có thể khiến cho chủ nhân thức tỉnh.

 

Nhưng nơi này rất là bí ấn, ngay cả nó cũng phải tìm kiếm rất lâu mới có thể tìm ra.

 

Không biết nó đã bay đi bao xa, cũng không biết đã qua bao lâu, ở trong hư vô này, Văn Thú tiến về phía trước. Sau khi nó tìm kiếm rất lâu. Đã tìm thấy ở trong hư vô này có một đại lục hình cánh cung!

 

- Hoặc có thể nói đó không thể coi như là một đại lục, mà là một đài cao khổng lồ hình cánh cung.

 

Đài cao này không có quy tắc gì, dường như là một phần của một vật nào đó. Nó cao chừng vạn trượng, từ xa nhìn lại cũng không lớn lăm, trên đó phát ra từng trận hào quang màu trăng, Hào quang kia khiến cho người ta có cảm giác so với hào quang mà Vương Lâm hấp thụ trên hai thi thé trước đây hoàn toàn giống nhau.

 

Ở trên đài cao kia không có một vật nào, nhưng có một vách ngăn vô hình, ngăn cản tất cả những người nào muốn bước vào.

 

Vách ngăn này hoàn toàn là do pháp tắc của Tiên Cương ngưng tụ thành, đừng nói là Vương Lâm, mà ngay cả Huyền La cũng rất khó có thể tiến vào trong vách ngăn này.

 

Chỉ có Tiên Tổ, Cổ Tổ sản sinh ra pháp tắc Tiên Cương cùng với chín loài thú kỳ dị đồng bạn với họ mới có dung nhập với vách ngăn pháp tăc này tiến vào bên trong.

 

Trong ký ức mơ hồ của Văn Thú này, dường như tổ tiên của nó chính là được sinh ra ở một rr chỗ trong cái đài cao hình cánh cung này Một khi chủ nhân có thể tiến vào một khối giống như cái đài cao này, thì nhât định chủ nhân sẽ có thê thức tỉnh!

 

Ở bên ngoài đài cao hình cánh cung này, Văn Thú cuốn lấy Vương Lâm cùng với chiếc quan tài lao thẳng tới vách ngăn. Ầm một tiếng, Văn Thú xuyên qua vách ngăn tiến vào, nhưng Vương Lâm cùng với chiếc quan tài kia bị ngăn cản ở bên ngoài.

 

Văn Thú ở bên trong sửng sốt, lập tức xoay người lao ra khỏi vách ngăn, cuốn lấy Vương Lâm lại một lần nữa thử đưa vào, nhưng liên tiếp mấy lần cũng không thành công.

 

Vì thế, Văn Thú này lập tức lo lắng, cuống quýt gào thét, cái miệng lớn lại nhoáng một cái giứt một búi tóc của Vương Lâm, một lần nữa bay về phía vách ngăn. Nhưng lần này cũng chỉ một mình nó tiến vào bên trong, còn búi tóc kia vẫn bị ngăn cản, trôi lơ lửng ở bên ngoài.

 

Văn Thú nối giận, nó lao ra khỏi đài cao hình cánh cung này. Đứng ở bên cạnh Vương Lâm hướng về phía cái đài cao kia gào thét điên cuồng. Một lát sau, hai mắt nó lộ ra vẻ điên cuồng, cái miệng khổng lồ kia co lại, như hóa thành một cái kim tiêm chọc vào người Vương Lâm đâm vào trái tim của hắn hút một cái, từ thân thể héo rũ của Vương Lâm hút ra một giọt máu Giọt máu tươi này bị Văn Thú Vương nuốt vào trong cơ thể, sau khi lấy thân thể giống như là sương khói bảo vệ lại một lần nữa lao về phía vách ngăn của đài cao kia. Lúc này, thân thể nó vừa mới tiến vào được một nửa liền lập tức phát ra tiếng kêu thống khổ, dường như bị mắc kẹt ở đó, nếu không phun giọt máu tươi kia ra thì nó sẽ không thể đi qua.

 

Rống lên kinh thiên, con Văn Thú Vương này giãy giụa cố gắng xuyên qua, nhưng sức mạnh của vách ngăn này giống như là vô tận, khiến cho Văn Thú Vương chỉ có thể vào được một nửa. Cho dù nó cố gắng thế nào cũng không có cách nào khác. Sau khi thử mấy lần, hai mắt Văn Thú Vương đỏ bừng, sương mù khăp thân thể nhanh chóng co rút lại, thân thể đột nhiên thu nhỏ lại, giống như đem sức mạnh của toàn thân ngưng tụ lại ở giọt máu bên trong cơ thể, mở miệng ra, bất chấp tất cả phun mạnh một cái, bất chợt đem giọt máu tươi kia phun ra.

 

Vì một nửa thân thể nó đã ở bên trong vách ngăn, nhất là cái miệng cũng ở bên trong, nên vừa phun một cái, giọt máu tươi kia nhanh chóng bay ra, bất ngờ đã tiến được vào bên trong vách ngăn!

 

Nhưng bên trong vách ngăn này không cho phép bất cứ vật gì từ bên ngoài tới tồn tại. Giọt máu tươi của Vương Lâm vừa bay vào liền ầm ầm bốc hơi, mắt thấy sẽ tiêu tan trong nháy mắt. Văn Thú Vương nhảy vào, lấy thân thể bảo vệ giọt máu tươi kia. phát ra tiếng kêu thống khổ.

 

Thân thể nó trong nháy mắt đã xuất hiện dấu hiệu tiêu tan, trong nháy mắt đã thu lại hơn phân nửa. Dưới sự bão vệ của nó, giọt máu tươi kia mặc dù đã bốc hơi không ít, nhưng vẫn còn lại một tia rơi lên mặt đất của đài cao hình cánh cung này!

 

Từ cổ chí kim, đây là thứ đầu tiên từ bên ngoài không thuộc về pháp tắc Tiên Cương rơi lên đài cao này! Mà quan trọng nhất chính là giọt máu này sau khi Vương Lâm có thể đang ngủ say hoặc đã chết, trong thi thể hắn đã ngưng tụ ra bạch quang.

 

Cũng chính vì như vậy, nên một giọt máu tươi này của hắn đã đem lại cho hắn một hồi cơ duyên, một cơ duyên lớn nhất mà hắn gặp được suốt hơn hai ngàn năm tu đạo. Cơ duyên lần này đủ để kinh thiên!

 

Cái đài cao tồn tại trong hư vô củaTiên Cương này, những người có thể bước vào cũng không nhiều, phần lớn đều là lạc đường và tử vong. Hơn nữa vị trí của đài cao này cũng không phải là cố định, mà không ngừng trôi đi, vì thế lại càng khó tìm được. Nếu không có Văn Thú kia sau mấy lần lột xác đã xuất hiện cảm nhận về ký ức mơ hồ, thì cho dù có tìm kiếm vô số năm cũng rất khó có thể tìm được.

 

Hai điều kiện này vốn đã cực kỳ gian nan, rất ít người có thể hoàn thành. Hơn thế nữa đài cao này rất đặc biệt, nó ngăn cản tất cả những thứ không phải do pháp tắc của Tiên Cương hóa thành không cho tiến vào. Đó lại là một điều kiện rất khó có thể đạt được.

 

Trừ phi là được Văn Thú này như lúc trước bất chấp tất cả, không để ý tới sự sống chết của mình để đưa giọt máu tươi kia vào bên trong. Có thể khiến cho Văn Thú gần như không nhận chủ nhân làm điều này thật đúng là tạo hóa!

 

Nhưng đó cũng không phải là điều kiện quan trọng nhất, điều kiện quan trọng nhất đó là những thi thể đã tử vong hoặc ngủ say bên trong hư vô này phải tỏa ra bạch quang! Bạch quang này thực tế là một phần của pháp tắc Tiên Cương, chỉ có một số ít người cực kỳ đặc biệt sau khi chết mới có thể xuất hiện bạch quang như vậy!

 

Điều kiện cụ thể là gì thì không ai biết được!

 

Hết thảy mọi chuyện toàn bộ đều hoàn thành thì mới có thể được như Vương Lâm bây giờ. Ngay khi giọt máu tươi rơi vào bên trong đài cao hình cánh cung kia, lập tức nó bị cái đài cao này hấp thụ, toàn bộ đài cao bỗng nhiên chấn động, từng đạo gợn sóng vô hình khuếch tán ra, tràn ngập khắp hư vô. Chỉ thấy từ bốn phương tám hướng bên trong hư vô này, từng đạo bạch quang nhanh chóng hiện ra, rất nhanh nhập vào trong đài cao này.

 

Dần dần, đài cao này truyền ra từng trận tiếng ầm vang. Văn Thú hưng phấn bay ra, ở bên ngoài che chờ cho Vương Lâm.

 

Tiếng ầm vang càng thêm kịch liệt, cái đài cao kia bất ngờ bắt đầu chuyển động, nó dần dần trở nên mềm mại, bên rìa nhô lên, giống như là một bàn tay người đang nắm lại, từ từ thu lại, trở thành một thân xác bằng đá khổng lồ!

 

Ở bên trong thân xác này tràn ngập một đám huyết khí. Đám huyết khí này vừa dung hợp với đám bạch quang, vừa không ngừng lóe lên, cuối cùng chậm rãi ngưng tụ thành hư ảnh của một người. Hình dáng của hư ảnh kia mơ hồ có thể thấy được chính là Vương Lâm!

 

Ngay khi thân ảnh này ngưng tụ hiện ra, ngay khi dần dần trở nên rõ ràng, Vương Lâm đang ngủ say vài chục năm ở bên ngoài thân xác bằng đá kia chậm rãi mở hai mắt. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng hình như có một sức mạnh từ trong u minh truyền đến, xuất hiện ở trong huyết mạch của mình, nuôi dưỡng thân thể mình. Sức mạnh Đạo Cổ trong cơ thể hắn chợt hồi phục.

 

Cùng lúc đó, bảy đạo bổn nguyên trong nháy mắt đã đạt tới đỉnh.

 

Mơ hồ hắn có thể cảm nhận được dường như có một Vương Lâm khác cùng tồn tại trong thiên địa này. Ngay khi mở hai mắt, bên tai Vương Lâm truyền đến tiếng kêu vui mừng pha lẫn sợ hãi của Văn Thú Vương.

 

Hắn nhìn thấy Văn Thú Vương thần sắc đang kích động, nhìn thấy thân xác bằng đá khổng lồ ở bên cạnh kia. dường như hắn nhìn thấy lờ mờ ở bên trong đó là một người khác giống như là chính mình!

 

- Đây là thứ gì?

 

Trong thời gian ngắn, trong đầu Vương Lâm trở nên hoang mang.