Tiên Nghịch

Chương 1722: Thanh Ngưu chân nhân

Nhìn xa xa đã không còn bóng dáng Vương Lâm và Văn Vương, vẻ mặt Đỗ Thanh đầy đau khổ, hận không thể tự tát cho mình một cái, đè nén sự hoảng sợ trong nội tâm, triển khai toàn bộ tốc độ, vội vàng đuổi theo.

 

Ôi, người này Pháp Bảo rất nhiều, bổn nguyên cũng lắm. ngay cả mãnh thú cũng không ít. rõ ràng là bối cảnh rất thâm sâu, còn có thể ngưng tụ ra bổn nguyên chân thân cực hiếm thấy. Trêu chọc không được, lại càng không thể so đo với hắn.

 

Đỗ Thanh không ngừng tự an ủi bản thân, còn có chút cảm giác tủi thân.

 

Con bà nó, làm sao mà lão tử lại nghèo như vậy. Thật sự là. Không thể so sánh mà!

 

Đỗ Thanh càng nghĩ càng khó chịu, bay một hồi lâu vẫn không thấy thân ảnh Vương Lâm ở phía trước.

 

Người này là một thiên tài, giống như đệ tử chân truyền của một đại tông phái, ta không thể so nỗi. nhưng tất cả mọi thứ của Đỗ Thanh ta, tu vi cũng vậy. Pháp Bảo cũng thế hầu hết đều dựa vào bản thân mình mà có. Tuy rằng so với hắn không nhiều nhưng tất cả mọi thứ của người này ta dám chắc đều là do Đại Thiên Tôn ban cho, hừ. Hắn tốt số mà thôi.

 

Đỗ Thanh nghĩ tới đây thì tâm lý đã thăng bằng lại.

 

Nếu hắn biết thân phận và lai lịch của Vương Lâm, biết được sự gian nan trong hai ngàn năm tu đạo của Vương Lâm thì sợ rằng đầu óc không còn có thể thăng bằng chút nào. Bởi vì dù là hắn, nếu sinh ra trong động phủ giới, cho hắn thời gian hai ngàn năm, cho hắn vận khí của Tham Lang thì sợ rằng cũng không thể như Vương Lâm, rời khỏi động phủ giới!

 

Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã qua nửa tháng. Trong nửa tháng này Vương Lâm dừng lại mấy lần đợi Đỗ Thanh đuổi kịp. Bay liên tục nửa tháng, tinh thần Văn Vương vẫn phấn chấn, không uể oải chút nào. Văn Vương sau khi tiến hóa, tốc độ đã cực kỳ kinh khủng, thậm chí ngay cả Đỗ Thanh cũng không thể đuổi kịp.

 

Mà nó trong lúc phi hành còn có thể hấp thu khí tức của Tiên Cương đại lục, thân thể giống như tu sĩ có thể tự thổ nạp. Do đó tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, so với tự thân Vương Lâm bay đi phải nhanh hơn không biết mấy lần.

 

Đỗ Thanh ở phía sau thần sắc hơi chật vật. Thời gian nửa tháng này không ngừng nghi bay đi, mỗi khi thấy Vương Lâm và mãnh thú khiến hắn kinh khủng kia không biết đã đợi hắn ở phía trước bao lâu thì hắn đều buồn bực không thôi.

 

Ánh mắt hắn nhìn Văn Thú càng mang theo vẻ không thể tin nổi. Cả đời này hắn đã gặp không ít mãnh thú nhưng những con có được tốc độ này không nhiều lắm.

 

Ôi, lúc trước hắn không xuất ra kim ấn rõ là hại người ta mà. Hiện giờ có thể thấy rõ là không phải hắn không biết ta đuổi theo mà là còn cố tình để ta đuổi theo. người này thật là âm hiểm!

 

Đỗ Thanh cười khổ.

 

Lại qua mấy ngày, khi Đỗ Thanh cảm thấy mệt mỏi vô cùng thì Thương Long Tông đã hiện ra xa xa trong tầm mắt.

 

Nhìn thấy Thương Long Tông, Đỗ Thanh lại nhìn Vương Lâm đang ngồi trên lưng mãnh thú rất thong dong, mặt không đỏ, hơi thở không thay đổi bên cạnh, lại nhìn thấy con mãnh thú dưới thân hắn có vẻ như còn bay chưa đã. Lúc này hắn chẳng còn biết nói gì.

 

Trong chớp mắt khi hai người tới gần Thương Long Tông, tất cả đệ tử trong tông đều đi ra, đồng loạt ngẩng đầu nhìn bầu trời. Ba trưởng lão chưa bị phong ấn còn bay vọt lên.

 

Bọn họ vốn tưởng lão tổ bắt kẻ gây án trở về, nhưng khi thấy lão tổ thở hồng hộc mà thần sắc Vương Lâm vẫn thong dong thì tất cả đều trợn mắt há mồm, không biết chuyện gì đã xảy ra.

 

Các ngươi còn ngẩn ra làm gì, còn chưa ra mắt chí hữu của lão phu sao. Đây là đạo hữu chí giao của lão phu, có đại ân với Thương Long Tông. Lão phu đặc biệt mời hắn tới cảm tạ đó.

 

Đỗ Thanh trừng mắt, nhìn lướt qua đám đệ tử Thương Long Tông, vung tay áo lên, khiến mọi người tránh sang một bên.

 

Vương đạo hữu, xin mời, xin mời.

 

Đỗ Thanh vội nở nụ cười vừa đi vừa mời mọc.

 

Biến cố đột ngột này khiến cho thần sắc tất cả đệ tử Thương Long Tông đều trở nên cổ quái.

 

Nhưng oai nghiêm của lão tổ đã xâm nhập tâm thần bọn họ, lúc này đều trầm mặc nhìn lão tổ nghênh đón hung nhân đi vào phía hậu sơn.

 

Có điều cổ quái, với tính cách của lão tổ thì vốn là có thù tất báo. Hôm nay lại có biểu hiện này, chỉ có thể chỉ ra người họ Vương thần bí này là một người mà ngay cả lão tổ cũng phải kiêng kỵ, mời về làm khách.

 

Nam tử trung niên lần trước mất đi song chưởng, giờ đã khôi phục lại, ánh mắt lóe sáng, trong lòng thầm phân tích.

 

Lão tổ rất có khả năng đã giao thủ với người này nhưng không địch lại.

 

Hai trưởng lão còn lại cũng trợn mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ hoảng sợ trong mắt đối phương.

 

Tạm thời không nói tới đệ tử của Thương Long tông, lại nói tới Đỗ Thanh dẫn Vương Lâm đi tới hậu sơn. Nơi này tuy cũng bị phá hủy nhưng núi non vẫn còn, bên trong vẫn có động phủ.

 

Trong động phủ trang trí khá xa hoa, vô số dạ minh châu lớn cỡ đầu người, bao phủ cả động phủ này, ngẩng đầu nhìn lên giống như sao trời. Trong này cũng có nhiều gian thạch thất, luyện đan, bế quan, những gì tu sĩ cần có đều đủ cả.

 

Vương đạo hữu, nơi này đơn sơ, mong rằng ngươi đừng trách, cứ ở lại đây mấy ngày đã. Đợi sau khi sơn môn tu sửa tốt rồi sẽ đối nơi khác.

 

Trên mặt Đỗ Thanh hiền hiện nụ cười. Thạch thất này hắn cho rằng đã rất ốt rồi, nền lát Đông Hải thạch, có thể tăng cường khả năng ngưng tụ khí tức thiên địa, dạ minh châu kia cũng không phải vật phàm, hóa thành dạng như tinh không, có thể khiến người ta cảm nhận được sự mênh mông của thiên địa.

 

Còn bên trong đan phòng lại càng xa hoa. Tất cả mọi thứ nơi này đều là do hắn nhiều năm qua khéo léo sắp đặt.

 

Cũng tốt!

 

Vương Lâm nhìn lướt qua nhưng cũng không thay đổi sắc mặt, khoanh chân ngồi xuống một bên, nhìn về phía Đỗ Thanh, đột nhiên mở miệng.

 

Đỗ đạo hữu, Vương mỗ tới từ ngoại châu, không biết địa hỏa chủ mạch của Thiên Ngưu Châu này nằm ở nơi nào?

 

Thiên Ngưu Châu quá lớn, thần thức của Vương Lâm không thể bao trùm toàn bộ, trong thời gian ngắn không thể tìm được chủ mạch, nếu muốn thì phải tìm tòi cẩn thận một phen mới được.

 

Đỗ Thanh vừa nghe Vương Lâm nói thế thì đã biết tâm tư đối phương. Hắn hơi trầm ngâm, ngồi khoanh chân trước mặt Vương Lâm, chậm rãi mở miệng.

 

Thiên Ngưu Châu có tính hỏa, mà đại bộ phận địa hỏa mạch của Thiên Ngưu Châu nghe đồn là gắn liền thành một trận pháp, trấn áp một con thiên ngoại ngưu tinh. Con vật này có thần thông cường đại, thời kỳ Tiên Cương đại lục còn sơ khai đã bị Tiên Tổ Tiên Tộc chúng ta giết chết, thân thể hóa thành Thiên Ngưu Châu, Nguyên Thần bị trấn áp dưới hỏa mạch.

 

Việc này cũng chỉ là truyền thuyết, thật giả không rõ nhưng vô số năm qua có rất nhiều người thử dò xét mà không lần ra đầu mối.

 

Nhưng cũng có lời đồn nói địa hỏa mạch này không phải là do Tiên Tộc bố trí mà là do kinh mạch của hỏa ngưu ngày đó biến thành. Ngươi muốn tìm kiếm chủ mạch, dựa theo lời đồn này thì cần tìm kinh mạch lớn nhất xuyên qua người hỏa ngưu!

 

Mạch này ở Đại Hồn Môn có một chỗ!

 

Đỗ Thanh nói tới câu cuối cùng này, giọng nói đột nhiên nhỏ xuống, tay phải giơ lên hướng về bốn phía vung lên, tạo thành một vùng cấm chế phong tỏa bốn phía.

 

Đại Hồn Môn là một trong cửu tông thập tam môn ở Đông Châu, cường giả đông đảo. Pháp thuật khó lường. Đàm luận chuyện tông môn này cũng phải đề phòng một chút.

 

Đỗ Thanh rất cẩn thận, thấp giọng nói.

 

Hỏa bổn nguyên của ta đối với địa hỏa mạch có cảm thụ rất sâu sắc, mỗi lần tới Đại Hồn Môn, hỏa diễm trong cơ thể ta đều bị áp chế vô hạn, giống như trong Đại Hồn Môn có một luồng ý chí rất mạnh bao phủ, khiến cho tất cả hỏa diễm ở trong đó đều phải khuất phục vậy.

 

Căn cứ vào sự phân tích của ta, đó hắn là địa hỏa chủ mạch của Thiên Ngưu Châu. Thậm chí Đại Hồn Môn còn có tu sĩ có hỏa bổn nguyên đạt tới trình độ cực mạnh.

 

Mà ta còn biết, lão tổ của Đại Hồn Môn là Thanh Ngưu chân nhân. Người này tu vi cao thâm, cũng có được bổn nguyên chân thân giống như ngươi!

 

Đỗ Thanh khi nhắc tới Thanh Ngưu chân nhân này, thần sắc lộ vẻ sợ hãi.

 

Hai mắt Vương Lâm sững lại, nhớ kỹ cái tên này.

 

Với tu vi của ta thì chỉ có thể làm trưởng lão ngoại môn của Đại Hồn Môn. Nhưng tộc ta có một tiền bối là trưởng lão nội môn. Có tầng quan hệ này, hơn nữa có thân phận trưởng lão ngoại môn nên Thương Long Tông mới được che chở như vậy.

 

Vương đạo hữu có được Pháp Bảo do Đại Thiên Tôn ban tặng, theo lý mà nói thì Đại Hồn Môn hẳn sẽ coi ngươi như thượng khách. Nhưng nếu ngươi muốn động tới địa hỏa chủ mạch thì sợ là.

 

Đỗ Thanh lấp lửng nói.

 

Thần sắc Vương Lâm như thường. Đối với Đại Hồn Môn hắn chỉ biết hai người.

 

Ngươi đã từng nghe tới trong Đại Hồn Môn có hai đệ tử tên là Phàn San Lộ và Phàn San Mộng chưa?

 

Vương Lâm nhìn Đỗ Thanh hỏi.

 

Phàn San Mộng!

 

Thần sắc Đỗ Thanh hơi biến đổi.

 

Ta đã từng nghe tên Phàn San Mộng này. Nàng là đệ tử trung tâm của Đại Hồn Môn, được xưng là một trong song kiêu của Đại Hồn Môn! Đạo hữu biết nàng sao?

 

Đã từng nghe tới.

 

Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm tư, sau đó lại hỏi.

 

Quy Nhất Tông thì sao, tông phái này ở Thiên Ngưu Châu so với Đại Hồn Môn thế nào?

 

Tu vi Khang Nhân không cao, chuyện hắn biết hiển nhiên không thể so với Đỗ Thanh. Vương Lâm dựa vào ký ức của hắn cũng không biết nhiều lắm Quy Nhất Tông rất mạnh, lúc này đã mơ hồ vượt qua Đại Hồn Môn một chút, xếp hạng trong cửu tông thập tam môn sợ rằng sẽ có biến hóa rồi. Quy Nhất Tông này những năm gần đây có một đệ tử tên là Vân Dật Phong, tu vi rất cao, thiên phú tuyệt luân. Hôm nay trong Thiên Ngưu Châu thì trừ những lão quái ra, hắn là đệ nhất cao thủ!

 

Ta đã từng tiếp xúc với người này, hắn rất bất phàm!

 

Đỗ Thanh nghĩ tới cảnh một kiếm Vân Dật Phong quét ngang, mấy người Đại Hồn Môn bại lui.

 

Nói tới Vân Dật Phong này, ta lại nhớ tới một việc. Người này từng nói trong thiên địa có người tu đạo hơn hai ngàn năm mà tu vi đã sâu không thể lường được. Dù là Vân Dật Phong hắn thì đứng trước mặt người đó cũng không dám xuất kiếm! Cho dù là tứ đại thiên tài của Đông Châu trước mặt người kia cũng không xứng xưng là thiên tài!

 

Việc này lúc ấy đã làm dấy lên một cơn sóng gió, vốn chứa rất nhiều nghi vấn. Nhưng Đại Hồn Môn lại cam chịu, ngay cả Quy Nhất Tông cũng không giải thích gì.

 

Hôm nay việc này đã qua nhiều năm, việc này e rằng tám phần là giả. Lão phu không thể tin lại có người như thế.

 

Đỗ Thanh nói xong, không thấy Vương Lâm nghe tới đây ánh mắt chợt lóe sáng.

 

Thế gian này làm gì có ai tu luyện hơn hai ngàn năm lại có thể khiến nhân vật như Vân Dật Phong không dám xuất kiếm, lại khiến hắn tôn sùng như thế.

 

Nhân vật như thế nếu có thật thì chẳng phải đã sớm danh chấn Tiên Tộc. Được Đại Thiên Tôn nhận làm đệ tử rồi.

 

Vừa nói tới đây thì Đỗ Thanh đột nhiên sững lại, giống như nhớ tới điều gì, theo tiềm thức nhìn về phía Vương Lâm.

 

Đồng tử trong mắt hắn co rút lại, đột nhiên một ý niệm lớn mật hiện lên trong đầu hắn. Ý niệm này làm cho hắn phải hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm đã cảm thấy nghi ngờ không thôi.

 

Thiên Ngưu Châu này đã có một địa hỏa mạch, vậy thì ở những châu lân cận có tồn tại lôi mạch hay không?

 

Vương Lâm nói lảng ra để tài khác.