Tiên Nghịch

Chương 1752: Hồi mã thương!

Ánh mắt hai người trong tích tắc va chạm, trong đầu Vương Lâm ầm một tiếng, mang theo ba người Bạch Hổ nhảy vào tầng sáu, lao thẳng tới tầng bảy. Sắc mặt hắn tái nhợt, thần sắc cực kỳ nghiêm trọng.

 

Còn Vân Không kia trong đầu cũng ầm vang, ánh mắt nhìn bầu trời đột nhiên lộ vẻ kỳ dị.

 

Ta vốn tưởng ở Thiên Ngưu Châu này trừ mấy lão già ra chỉ có Vân Dật Phong mới có thể khiến ta hứng thú. Không ngờ hôm nay ta lại gặp được một người! Vẻ băng lãnh trong cặp mắt kia. Người này cũng là loại lành khốc vô tình.

 

Vân Không mỉm cười, cầm kiếm hướng về phía bầu trời mà tới.

 

Vương Lâm nhảy vào tầng thứ sáu, chỉ còn vượt qua tầng thứ bảy cuối cùng là hắn có thể mang đám người Bạch Hổ rời khỏi cấm chế đại trận của Đan Hải. Chẳng qua thời gian cho Vương Lâm không còn nhiều lắm. Sương mù trong tầng bảy này nồng đậm nhất, không thể tìm ra lỗ hồng trong thời gian ngắn.

 

Ở phía sau lại có tu sĩ Vân Không đuổi theo. Ánh mắt Vương Lâm trong tầng sáu lóe lên, dưới chân hiện có sóng gợn. Hình như có kiếm khí. Hồng mang tràn ngập mắt hắn, bất ngờ phía sau lộ ra một đôi đồng tử màu máu khổng lồ.

 

Cấm chế bổn nguyên, dùng bổn nguyên dung hợp cấm chế đại trận này!

 

Vương Lâm quát khẽ, đồng tử khổng lồ phía sau tan nát, những sợi tơ nhỏ bên trong gào thét hóa thành ngàn vạn, lập tức vờn quanh Vương Lâm, hóa thành một đạo lưu tinh huyết sắc bay thẳng tới tầng bảy.

 

Trong nháy mắt khi Vương Lâm lao đi. Sương mù tầng sáu sau lưng hắn chợt tan nát, kiếm khí lao ra, giống như muốn hủy diệt hết thảy. Luồng kiếm ý tồn tại trong đó lại càng kinh thiên!

 

Đạo hữu, lưu lại đi!

 

Giọng nói trầm thấp của Vân Không vang vọng trong không trung. Kiếm khí kia sau khi đánh tan tầng sáu nhanh chóng ngưng tụ lại, một lần nữa hóa thành kiếm ảnh ngập trời, lao thẳng về phía Vương Lâm.

 

Nếu như bị kiếm khí ngày ngăn trở thì Vương Lâm không thể lao ra khỏi tầng thứ bảy này. Giờ phút này trong lúc nguy cơ, nhưng Vương Lâm cả đời tranh đấu vô số, thần sắc lại càng bình tĩnh, trái tim càng tỉnh táo.

 

Hầu như chỉ trong nháy mắt khi kiếm khí gào thét đánh tới, Vương Lâm xoay phắt người, tay phải giơ lên. Hỏa bổn nguyên chân thân biến ảo ra phía sau, Vương Lâm giơ tay, một chưởng đánh thẳng lên không trung. Chỉ thấy sương mù trong tầng bảy lập tức quay cuồng, một chưởng ấn khổng lồ ầm ầm xuất hiện!

 

Không phải chỉ có một, hỏa bổn nguyên chân thân của Vương Lâm ở phía sau cũng giơ tay phải. Chỉ thấy trong sương mù lại có một chưởng ấn khổng lồ biến ảo ra, bất ngờ lại là một chưởng ấn do ngọn lửa thiêu đốt. Hai chưởng ấn một trước một sau hướng về phía kiếm khí kia ầm ầm đánh xuống.

 

Cùng lúc đó, phía dưới Vương Lâm và Vân Không, trong hai phần nước biển bị kiếm khí của Vân Không chia đôi lúc trước, một tia thần thức mà Vương Lâm dung hợp với đại hải lúc này đột nhiên cảm nhận được ý chí của Vương Lâm. Lập tức mặt biển cuồn cuộn sóng, cả biển khơi quay cuồng. Một chưởng ấn khổng lồ do nước biển tạo thành bất ngờ dâng lên!

 

Chưởng ấn này xuất hiện khiến cho đại hải hạ xuống tới mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, giống như toàn bộ đã ngưng tụ thành chưởng ấn đó. ầm ầm đánh lên bầu trời!

 

Ba chưởng ấn, hai trên một dưới đồng loạt đánh thẳng lên đạo kiếm khí của Vân Không!

 

Chưởng ấn của bổn tôn Vương Lâm gần nhất, trong tíc tắc va chạm với kiếm khí liền phát ra tiếng nổ ầm ầm. Chưởng ấn sụp đổ, cùng lúc đó chưởng ấn hỏa diễm của bổn nguyên chân thân ầm ầm giáng xuống.

 

Đúng lúc này, chưởng ấn do thủy bổn nguyên tạo thành từ nước biển cũng ầm ầm đánh lên bầu trời, thẳng tới kiếm khí của Vân Không, va chạm với nó. Cảnh tượng này như thủy hỏa dung hợp, hỏa chưởng ấn và thủy chưởng ấn đồng thời tấn cỏng!

 

Chỉ thấy hai chưởng ấn khổng lồ kia trong nháy mắt tới gần nhau, nước biển lập tức tỏa ra một lượng lớn sương mù, giống như bị bốc hơi vậy. Mà chưởng ấn của hỏa bổn nguyên trong hơi nước tràn ngập kia cũng giống như sắp bị dập tắt. Nhưng thủy hỏa đều là bổn nguyên của Vương Lâm, toàn bộ đều biến ảo ra từ cơ thể hắn, cho nên chẳng những không bị dập tắt mà còn cường đại hơn!

 

Ngay cả Vương Lâm cũng không đoán trước được là thủy hỏa bổn nguyên đồng thời thi triển sẽ có hiệu quả thế nào. Chỉ thấy chưởng ấn do nước biển biến thành bất ngờ sôi trào lên. Một lượng lớn hơi nước lan ra, khiến cho hỏa chưởng ấn trên bầu trời giống như mông lung nhưng ngọn lửa lại càng kịch liệt, trở nên ngập trời.

 

Giờ phút này sắc mặt Vân Không cũng trở nên ngưng trọng, một kiếm quét ngang. Hỏa chưởng ấn chợt hạ xuống, va chạm với kiếm ảnh kia. Ngay sau đó. Thủy chưởng ấn phía dưới ầm ầm đánh tới.

 

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Thủy hỏa chưởng ấn lấy kiếm khí của Vân Không làm trung tâm mà va chạm, ầm vang không ngừng. Thủy và hỏa trong nháy mắt này dung hợp. Bộc phát ra sức mạnh vượt xa từng bổn nguyên riêng lẻ!

 

Luồng lực lượng này rõ ràng là khí!

 

Khí là một loại bổn nguyên lực rất khó đạt được trong thiên địa. Nó không phải rõ ràng có thể có được mà phải là một người đồng thời nắm giữ thủy hỏa bổn nguyên, sau đó ngưng tụ lại, diễn biến ra một loại bổn nguyên khác!

 

Loại bổn nguyên này quý giá vượt xa so với một loại bình thường!

 

Trong nháy mắt khi khí bổn nguyên xuất hiện, thủy hỏa chưởng ấn đồng thời sụp đổ. Nhưng kiếm khí của Vân Không cũng lần đầu tiên hoàn toàn tan nát. Một lực trùng kích điên cuồng đánh sâu vào bốn phía, cuốn động không gian. Thân thể Vương Lâm nhanh chóng lui lại phía sau. nương theo luồng lực lượng này mang theo đám người Bạch Hổ bay vào sương mù cấm chế tầng thứ bảy!

 

Thân thể Vân Không nhoáng lên, dưới lực lượng trùng kích của thủy hỏa chưởng ấn liên tiếp bị đây lùi mấy bước. Đúng lúc này thì một tiếng gầm thét đột nhiên truyền ra. Chỉ thấy Dĩ Ti khôi lỗi không biết đã bị Vương Lâm thả ra từ lúc nào, mang theo vẻ nanh ác lao tới.

 

Dĩ Ti khôi lỗi xuất hiện quá đột ngột, giống như đợi cơ hội này, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần. Một trảo đen kịt chụp lấy Vân Không.

 

Thời cơ lúc này vô cùng hợp lý, sát khí ập tới khiến Vân Không biến sắc, trực tiếp cắn chót lưỡi, trong tích tắc khi Dĩ Ti khôi lỗi ập tới liền phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi phun ra lập tức hóa thành một kiếm khí huyết sắc, ầm ầm chém về phía Dĩ Ti khôi lỗi!

 

Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Trong phút chốc kiếm khí kia đã rơi lên người Dĩ Ti khôi lỗi, chém cánh tay phải của hắn xuống. Dĩ Ti khôi lỗi phát ra một tiếng kêu thảm thiết, bỗng nhiên lui lại phía sau. Nhưng cánh tay phải kia lại quỷ dị hóa thành năm luồng hắc khí, lấy tốc độ khó có thể tượng tượng bất ngờ chui vào trong cơ thể Vân Không!

 

Vân Không kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng tràn ra máu tươi. Năm đạo hắc khí này ẩn chứa sát khí kinh thiên, trong cơ thể hắn điên cuồng phá hoại, rất khó bí thanh trừ. Bởi vì trong năm đạo sát khí này ẩn chứa lực lượng thuộc về Đạo Cổ nhất mạch!

 

Vân Không đạo hữu, ngày sau chúng ta sẽ gặp lại!

 

Trên bầu trời truyền tới giọng nói vang vọng của Vương Lâm. Vân Không lùi lại ngẩng đầu nhìn lên, thấy Dĩ Ti khôi lỗi mất đi cánh tay phải hóa thành một vùng hắc vụ đã bị Vương Lâm thu hồi. Mà Vương Lâm và ba người Bạch Hổ toàn thân tràn ngập tơ máu đã nhảy vào sương mù cấm chế của tầng thứ bảy, trong tiếng ầm vang liền biến mất!

 

Cho tới nửa ngày sau khi Vương Lâm rời đi. Vân Không đột nhiên bặt cười, chẳng qua nụ cười có vẻ âm trầm.

 

Lần tiến vào Thiên Ngưu Châu này thật hứng thú. Lần sau ta sẽ không cho ngươi có cơ hội bỏ chạy. Cường giả như vậy hắn phải trở thành kiếm lô của Vân Không ta!

 

Ánh mắt Vân Không lóe sáng, xoay người bước về phía đại hải. Sắc mặt hắn hơi tái nhợt. Trận đánh vừa rồi hắn đã bị thương nhưng lúc này không có thời gian đi chừa thương. Hắn còn phải hoàn thành mấy nhiệm vu các lão tổ giao cho. Luyện hóa Đan Hải này trở thành một hạt tiên đan!

 

Bên trong Đan Hải lúc này đã không còn tu sĩ Thiên Ngưu Châu nào. Bọn họ đều đã tử vong!

 

Cả Đan Hải giống như trở thành vùng đất của Lục Ma Châu!

 

Bên ngoài Đan Hải, trên Thiên Ngưu Châu, thân ảnh Vương Lâm hóa thành một đạo cầu vồng, dừng lại một chút ngoài ngàn dặm, khóe miệng tràn máu tươi. Hắn xoay phắt người, thần sắc âm trầm tàn nhẫn, nhìn về phía đại trận cấm chế bao phủ Đan Hải.

 

Bạch Hổ, ba người các người rời đi đi. Ta còn có chuyện khác cần làm, không đi cùng các người nữa. Nơi này cách Đại Hồn Môn rất xa, Quy Nhất Tông gần hơn một chút. Các người đi thông báo cho bọn họ nhanh một chút.

 

Còn về Đại Hồn Môn ta sẽ thông báo cho bọn họ!

 

Vương Lâm nhìn Đan Hải phía xa xa, trong mắt tràn ngập hàn quang, tay phải giơ lên. Lập tức trong tay hắn có thêm một ngọc giản. Đây là Truyền Âm Phù của Đại Hồn Môn. Lưu lại một đạo thần niệm. Vương Lâm hướng về phía bầu trời vung lên. Lập tức ngọc giản này liền hóa thành một đạo u quang bay vụt đi, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã biến mất.

 

Truyền Âm Phù bởi vì kết cấu bất đồng nên tốc độ so với tu sĩ nhanh hơn vô số lần, nhưng sau bao lâu Đại Hồn Môn mới thu được tin tức thì Vương Lâm cũng không rõ.

 

Sau khi nhìn thấy Truyền Âm Phù này, ánh mắt của ba người Bạch Hổ sững lại, nhận ra đây là vật của Đại Hồn Môn, vẻ mặt nhìn Vương Lâm giống như muốn nói lại thôi.

 

Ta đã gia nhập Đại Hồn Môn, trở thành trưởng lão.

 

Vương Lâm thu hồi ánh mắt nhìn về phía Đan Hải. nhận thấy sự dị thường của ba người liền chậm rãi nói.

 

Bảo trọng.

 

Ba người Bạch Hổ ôm quyền nói. Bọn họ không nói tới chuyện tạ ơn nhưng việc này hay việc trong động phủ giới đều đã ghi tạc trong lòng.

 

Các ngươi cũng bảo trọng!

 

Vẻ mặt Vương Lâm lộ ra nụ cười chân thành, hướng về phía ba người ôm quyền, nhất là lại nhìn thoáng qua Chu Tước.

 

Chu Tước thầm than, giống như muốn nói gì rồi lại thôi, cuối cùng không mở miệng mà cùng hai người hóa thành cầu vồng bay về phía Quy Nhất Tông.

 

Cho tới khi ba người rời đi, không còn nhìn thấy thân ảnh, Vương Lâm mới xoay người nhìn lại Đan Hải, sát khí trong mắt bùng lên.

 

Ta đi tới Tiên Cương đại lục này còn chưa chịu thiệt thòi thế bao giờ! Vân Không, nếu không thừa dịp người bị thương mà giết ngươi thì Vương Lâm ta khó có thể chịu nổi.

 

Tiếng kêu thảm thiết của Dĩ Ti khôi lỗi vang lên trong lòng Vương Lâm khiến hắn cực kỳ đau xót. Vân Không này tu vi cực kỳ cổ quái, giống như không cao nhưng kiếm ý kia lại quá kinh người!

 

Mấy thứ pháp bão Viêm Loan thua cuộc Vương Lâm đã xóa thần thức, trở thành vật của hắn. Nhất là hồ lô chứa ba nghìn vạn đạo hồn, lúc bộc phát cực kỳ mạnh mẽ tuy chỉ có một cơ hội mà thôi!

 

Đã quyết định, thân thể Vương Lâm nhoáng lên, bay thẳng xuống Đan Hải phía dưới.

 

Hành vi của hắn nhìn như cực kỳ lỗ mãng nhưng trên thực tế hắn kết luận rằng Vân Không nọ nhất định cho rằng mình sau khi khổ sờ lao ra sẽ không quay trở lại lần nữa. Điều này dẫn tới quyết định của hắn!

 

Muốn giết Vân Không thì trước tiên phải đạt được la bàn của trận pháp này!

 

Đây là lần đầu tiên Vương Lâm sau khi tới Tiên Cương đại lục muốn giết người như thế!