Tiên Nghịch

Chương 1755: Tiên đan băng!

Cả Đan Hải liên tục vang vọng tiếng ầm ầm. Thần sắc Vân Không cực kỳ nghiêm trọng, hai tay không ngừng biến hóa ấn quyết. Nước biển ba vạn trượng lại ngưng tụ một lần nữa, hóa thành một vạn trượng!

 

Sắc mặt Vân Không tái nhợt. Lần hành động này tạo thành gánh nặng không nhỏ cho hắn. Giờ phút này lúc nước biển ngưng tụ lại còn một vạn trượng, tay phải hắn giơ lên, lập tức một chiếc bình xuất hiện.

 

Sau khi bóp nát, từ trong chiếc bình bay ra một giọt chất lỏng màu vàng.

 

Chất lỏng này vừa xuất hiện, lập tức thiên địa tỏa ra tiên khí nồng đậm. Tiên khí nọ giống như được cô đọng, tràn ngập bốn phía. Vân Không hít sâu một hơi, ngón tay phải điểm một chỉ. Lập tức giọt chất lỏng màu vàng kia bay về phía nước biển vạn trượng bên ngoài thân thể Vân Không.

 

Đan Hải là do tiên đan biến thành. Điểm này rất nhiều người biết. Cũng có người từng ở nơi này muốn luyện hóa Đan Hải thành tiên đan nhưng từ cổ chí kim chưa có ai làm được điều này. Bởi vì bọn họ thiếu một vật dẫn!

 

Vật dẫn này chính là một giọt chất lỏng màu vàng.

 

Khóe miệng Vân Không lộ nụ cười. Giọt chất lỏng màu vàng này cực kỳ trân quý, Lục Ma Châu bọn họ tìm kiếm vô số năm qua mới tìm được vật này.

 

Vật ấy là một thể với tiên đan hóa thành Đan Hải! Chỉ có dùng vật ấy mới có thể khiến tiên đan hóa thành Đan Hải này chính thức ngưng tụ, nếu không thì ngưng tụ tới một vạn trượng đã là cực hạn rồi.

 

Có không ít người đều phải dừng lại ở một vạn trượng này, không thể tiếp tục ngưng tụ, khiến cho nước biển tản ra, sau khi hấp thu một lượng lớn hơi nước lại hình thành Đan Hải một lần nữa.

 

- Nhưng lúc này Vân Không hắn đã ra tay thì đã chuẩn bị tốt mọi việc, tuyệt đối không thể thất bại.

 

Ta tự mình ngưng tụ tiên đan, đánh tan tấm màn ngăn cách Thiên Ngưu Châu. Điểm này cũng đủ để danh chấn Tiên Cương!

 

Vân Không cười dài, nước biển trong cơ thể hấp thu chất lỏng màu vàng kia xong lập tức xảy ra biến hóa kịch liệt, giống như sôi trào, quay cuồng càng mạnh.

 

Từ vạn trượng, nó co rút lại, lần đầu tiên đánh vỡ hạn chế một vạn trượng, hóa thành năm ngàn trượng, ba ngàn trượng, một ngàn trượng!

 

- Ngưng tụ càng nhỏ thì uy lực tiên đan càng lớn! Một ngàn trượng vẫn còn chưa đủ!

 

Vân Không nhắm hai mắt lại. Một luồng kiếm ý kinh thiên từ trong cơ thể hắn khuếch tán ra, bao phủ cả Đan Hải, ngưng tụ lại! Đây là do thần thức hắn hoàn toàn dung nhập vào trong Đan Hải, không giữ lại chút nào, toàn tâm thần đắm chìm vào trong đó.

 

Tiếng ầm ầm vang vọng. Mấy vạn tu sĩ trên bầu trời nhìn xuống. Nước biển Đan Hải lại một lần nữa co rút lại, bất ngờ hóa thành tám trăm trượng, năm trăm trượng, ba trăm trượng!

 

Lúc này nó vẫn chưa chấm dứt mà cấp tốc co rút lại.

 

Càng co rút, trong nháy mắt nước biển trở nên trong suốt khiến mắt thường có thể nhìn qua. Trong tiếng ầm vang, bên trong nước biển mơ hồ xuất hiện dấu hiệu của nửa hạt tiên đan! Chẳng qua lúc này không cho phép bất cứ ai quấy rầy, bởi tiên đan đang trong thời khắc cuối cùng này cực kỳ bất ổn, chỉ hơi chạm nhẹ một cái là có khả năng sớm nổ tung. Nếu như vậy thì hậu quả có thể nói là khó lòng tưởng tượng nổi!

 

Đây cũng là lý do Vương Lâm muốn đợi tới sau khi Vân Không này ngưng tụ Đan Hải xong mới ra tay. Mà bởi vì cấm chế trận pháp nên chưa ai phát hiện ra sự tồn tại của Vương Lâm!

 

Trận pháp cấm chế này đã thuộc về Vương Lâm. Hắn muốn ẩn dấu khí tức thì trong trận pháp này không ai có thể phát hiện.

 

Trong chớp mắt khi sắp sửa thành công, ở khoảng cách Vân Không ngàn dặm, trong một đám rong biển đã mất sạch nước biển, đột nhiên một luồng khí tức bùng phát ra. Khí tức này chính là Vương Lâm. Trong chớp mắt khi xuất hiện, hắn bước từng bước đi tới.

 

Một bước bước ra liền lập tức biến mất, trong chớp mắt Vương Lâm đã chỉ còn cách Vân Không trăm trượng!

 

Hắn xuất hiện đột ngột nhưng vừa mới hiện thân liền có vô số thần thức ầm ầm ngưng tụ lại. Đám tu sĩ trên bầu trời lập tức có một số người phát hiện ra, thần sắc đều đại biến, hóa thành từng đạo cầu vồng lao thẳng tới Vương Lâm.

 

Tốc độ bọn họ dù nhanh nhưng Vương Lâm còn nhanh hơn. Hắn dung nhập trận pháp, hiện thân cách Vân Không trăm trượng, không cần nghĩ ngợi, tay phải bỗng nhiên giơ lên. Huyết Kiếm xuất hiện, đột nhiên chém xuống!

 

Hắn không phải chém vào Vân Không mà lại chém vào dòng xoáy nước biển trăm trượng kia!

 

- Dừng tay!

 

Một tiếng gầm kinh thiên động địa ầm ầm truyền tới, cố gắng chấn nhiếp Vương Lâm, ngăn cản hành động của hắn. Nhưng với ý chí của Vương Lâm thì làm sao đám người này có thể ngăn cản nổi!

 

Mà giờ phút này toàn bộ tâm thần của Vân Không đều đã dung nhập vào nước biển, căn bản là rất khó phân thần. Vương Lâm lại xuất hiện cực kỳ bất ngờ, nắm thời cơ cực kỳ huyền diệu!

 

Nhưng Vân Không có thể trở thành một trong tứ đại thiên tài cũng đâu phải ngẫu nhiên. Trong nháy mắt khi một kiếm của Vương Lâm chém xuống, Vân Không không ngờ mở bừng đôi mắt, khi nhìn thấy Vương Lâm cũng khá rung động, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, thần thức nhanh chóng co lại, rút ra khỏi nước biển.

 

Một ngụm máu tươi phun ra lập tức hóa thành một kiếm ảnh, trực tiếp va chạm với Huyết Kiếm của Vương Lâm đang chém tới. Ầm một tiếng, khóe miệng Vương Lâm tràn máu tươi, Huyết Kiếm bị cuốn đi.

 

Vân Không sắc mặt cũng tái nhợt, kiếm ảnh do máu tươi biến thành tan nát.

 

Là ngươi!

 

Thần sắc Vân Không dữ tợn, thần thức co rút lại trong phạm vi lớn, sắp sửa rút ra khỏi nước biển. Nếu hắn làm được điều này thì có thể đấu pháp kiềm chế Vương Lâm, kéo dài một chút thời gian, đợi mấy đạo cầu vồng trên bầu trời bay tới. Tới lúc đó thì Vương Lâm tuyệt đối khó thoát!

 

Nhưng Vương Lâm đợi một thời gian dài như vậy, luôn luôn tính kế, sao có thể để Vân Không thoát được. Hắn đã tính mọi biến hóa, thậm chí kể cả thời gian đám tu sĩ từ trên bầu trời bay tới!

 

Trận pháp cấm chế ở trong tay Vương Lâm, bị thần thức của Vương Lâm ngưng tụ, mấy trăm tu sĩ này không thể dung nhập trận pháp trong nháy mắt tới được nơi này mà chỉ có thể phi hành. Nhưng bọn hắn vừa mới di chuyển chưa được mấy trăm trượng thì trận pháp trong Đan Hải liền ầm ầm vận chuyển, bị Vương Lâm thay đổi đi. Vốn chỉ có thể tiến vào trong thì lúc này lại là không thể tiến vào!

 

Mấy trăm tu sĩ đang lao tới liền bị bắn ngược lại phía sau. Tuy vậy lực va chạm này cũng khiến trận pháp xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.

 

Nhưng Vương Lâm muốn chỉ là vây khốn bọn họ. Hắn cần chính là thời gian. Có trận pháp này trì hoãn vậy là đủ rồi!

 

Trong tích tắc khi thần thức của Vân Không sắp thoát ra hoàn toàn, Huyết Kiếm của Vương Lâm bị cuốn đi thì đột nhiên phía sau hắn liền xuất hiện hỏa bổn nguyên chân thân cầm lấy Huyết Kiếm đó, bỗng nhiên chém một nhát nữa!

 

Một nhát chém này khiến biển lửa ngập trời tràn ra, tốc độ đã được Vương Lâm đưa lên tới cực hạn, với một kiếm vừa rồi có thể nói là một trước một sau. Kiếm thứ nhất sụp đổ nhưng kiếm thứ hai sát phía sau mới là đòn sát thủ chính thức của Vương Lâm!

 

Một kiếm này đánh tới, đôi mắt Vân Không lập tức tràn ngập sát khí, gầm lên một tiếng dữ tợn. Huyết Kiếm chém thẳng lên dòng xoáy trăm trượng, một kiếm xuyên thấu qua. Nước biển kia đột nhiên sững lại, không xoay tròn nữa.

 

Một luồng khí tức hủy diệt từ trong nước biển trăm trượng này khuếch tán đi. Luồng khí tức này giống như có thể hủy thiên diệt địa, đủ để giết sạch mọi sinh linh!

 

Thần thức của Vân Không vẫn còn tồn tại trong nước biển một chút, giờ phút này nước biển trăm trượng bị chém, trong nháy mắt khi luồng khí tức hủy diệt kia lan ra, hắn lập tức phun một ngụm máu tươi, thân thể không chút do dự điên cuồng lui lại phía sau. Luc này hắn không lo tới Vương Lâm nữa mà lo vì nước biển trăm trượng kia. Tuy nơi này chỉ có phân thân của hắn nhưng nếu phân thân này tử vong thì một đạo kiếm ý sẽ tan nát, đối với bổn tôn của hắn cũng là trọng thương khó lòng khôi phục!

 

Cũng trong giờ khắc này, mấy trăm tu sĩ trên bầu trời lao xuống. Còn có mấy vạn đại quân, tâm thần mọi người đều run rẫy. Một luồng khí tức hủy diệt hết sinh linh bao phủ trong thiên địa, truyền khắp tám phương.

 

Tiên đan sắp nổ rồi!

 

Tiếng xôn xao vang lên. Đám mấy vạn tu sĩ hồn phi phách tán, không để ý tới gì mà điên cuồng bỏ chạy. Bọn họ muốn dung nhập trận pháp na di nhưng trận pháp lại bị Vương Lâm khống chế, chẳng một ai đi nổi!

 

Vương Lâm xoay phắt người, không cần nghĩ ngợi, bước chân giơ lên cất bước về phía Thiên Ngưu Châu, thân thể có gợn sóng truyền ra, trong chớp mắt sẽ biến mất.

 

Nhưng vào lúc này, nước biển trăm trượng vừa bị chém vào kia liền phát ra tiếng chấn động kinh thiên động địa, truyền khắp Thiên Ngưu Châu. Dưới âm thanh này, vô số tu sĩ phun máu tươi, bị chấn động như muốn thủng màng nhĩ.

 

Vân Không lại càng lảo đảo, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng!

 

Ta sẽ không bỏ qua cho người!

 

Đồng thời vào lúc hắn phát ra một tiếng gầm lớn, nước biển trăm trượng ầm ầm nổ tung. Bầu trời vặn vẹo, một luồng lực lượng hủy diệt không thể nào hình dung nổi quét ngang bốn phía.

 

Tiên đan đã nổ sớm rồi!

 

Nó vốn phải đặt ở gần vị trí của Thiên Ngưu Châu mới nổ tung, đánh tan tấm màn chắn của Thiên Ngưu Châu, rung chuyển mặt đất Thiên Ngưu Châu, khiến cho cả vùng này sụp đổ và tan rã trong phạm vi lớn, tạo thành tổn thương nặng nề.

 

Nhưng giờ phút này tiên đan lại nổ tung giữa Đan Hải do vậy thương tổn không chỉ có Thiên Ngưu Châu mà còn có cả Lục Ma Châu!

 

Thân thể Vân Không ở quá gần, giờ phút này dù điên cuồng bỏ chạy nhưng cũng bị lực lượng hủy diệt cuốn đi. Dù cho kiếm ý của hắn có mạnh mẽ hơn nữa thì dưới lực lượng hủy diệt này, hắn cũng không thể chống đỡ, thân hình tan nát.

 

Vương Lâm dung nhập thiên địa, vừa mới định rời đi thì lực lượng hủy diệt đã ầm ầm từ phía sau ập tới, giống như muốn cắn nuốt mọi sinh linh. Trong tích tắc này, thân ảnh Vương Lâm biến mất.

 

Mặt đất sụp đổ. Lực lượng hủy diệt này khiến đại địa ầm ầm tan rã, toàn bộ vỡ tung, lộ ra một vùng hư vô đen tối!

 

Luồng lực lượng này ầm ầm cuốn đi, trong nháy mắt đã bao phủ cả Đan Hải, khiến mặt đất Đan Hải đều biến mất. Ngay sau đó, lực lượng hủy diệt này công kích vào Thiên Ngưu Châu và Lục Ma Châu!

 

Ầm ầm ầm ầm!

 

Cả Thiên Ngưu Châu chấn động, vang lên những tiếng động như gương vỡ. Tấm màn ngăn cách Thiên Ngưu Châu lập tức sụp đổ! Cùng lúc đó, trên Lục Ma Châu cũng xảy ra cảnh tượng như vậy, ầm vang không ngừng. Mặt đất nứt nẻ, núi non sụp đổ!

 

Trên Thiên Ngưu Châu, trong chớp mắt này, hình như có một con trâu khổng lồ biến ảo ra, hướng về phía Lục Ma Châu gầm thét.

 

Ngay sau đó, trên bầu trời Lục Ma Châu, có một hư ảnh bọ cạp cũng biến ảo ra, phát ra tiếng gầm rống giống như đối đầu với Thiên Ngưu Châu.