Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 23: 23 Âm Mưu

Sáng hôm sau, Phá Thiên và Tử Phục lại đến lò rèn kia để học thiết luyện.

Tay làm hàm nhai, mặc dù không thích thú gì nhưng đây lại là công việc cấp thiết, hai người cũng không dám trễ nải việc tu luyện của mình.

Tuy có rất nhiều cách để tu luyện Phá Thể cảnh giới, nhưng bất kỳ phương pháp nào cũng đòi hỏi bản thân phải trải qua sự khắc nghiệt của ngoại lực trau dồi thì mới được.

Chưa kể việc học rèn binh khí này không chỉ giúp cơ bắp to khỏe hơn, còn có thể mài dũa tính kiên trì và sức chịu đựng của mỗi người.

Lạ thay, khi Phá Thiên đang đi trên con đường thân thuộc đến Thiết Luyện Cốc thì vô tình bắt gặp rất nhiều ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.

Rất khó mô tả cái loại ánh mắt này bằng lời nói, bởi vì ánh mắt này ẩn chứa sự khinh thị, chê bai, xem thường, phẫn nộ, thất vọng, không thiếu loại tư vị nào.

Không chỉ dọc đường đi, lúc đến cốc khẩu thì tình cảnh tương tự lại tái diễn.

Gần bốn chục con mắt đều nhìn về hắn như đang dò xét đánh giá cái gì đó.

Bất quá khi thấy ánh mắt hắn đáp trả, tất cả đều vội quay đi chỗ khác.

Mang theo nghi vấn, Phá Thiên ghé vào tai Tử Phục nói thầm:

- Huynh có cảm thấy có gì đó khác không, hình như mọi người đều nhìn vào ta?

Tử Phục tính tình cẩn thận, từ khi Triệu gia gặp nạn tâm lý phòng bị của hắn luôn được đặt ở mức cao nhất, tự nhiên rất nhạy cảm với mọi chuyện xảy ra xung quanh.

Với sự tình bất thường vừa nãy hắn còn phát hiện ra trước cả Phá Thiên, lúc này cũng gật đầu đáp:

- Ta biết, nhưng không rõ là vấn đề gì, để ta đi hỏi một chút xem sao.

Tử Phục đáp lời, sau đó nhanh chóng tiến tới một tên đệ tử gần đó.

Nhưng khi Tử Phục chuẩn bị tới gần, tên đệ tử kia giả vờ lảng đi, không cho hắn cơ hội mở lời.

Những người khác thấy thế cũng tự động quay mặt về nơi khác, giả câm giả điếc với hai người họ, nhưng không ngừng túm năm tụm bảy rì rào với nhau điều gì đó.

Không thể làm gì hơn, Tử Phục buồn bực nhìn Phá Thiên lắc lắc đầu, cuối cùng hai người đành bắt tay vào công việc mà không quan tâm những người khác nữa.

Chiều hôm đó, Tuyết Liên lần nữa tìm tới Thiết Luyện Cốc, đến khi trông thấy Phá Thiên liền dùng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn hắn chằm chằm.

Với bộ dáng của nàng hiện tại người khác chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết nàng có rất nhiều điều muốn nói nhưng không thể nói ra được.

Nhìn thấy Tuyết Liên tần ngần đứng đó, Phá Thiên bất chợt cảm thấy nôn nao trong lòng.

Sau khi hoàn thành công việc được giao, hắn mới chậm rãi đi tới bên nàng, hỏi nhỏ:

- Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?

- Tìm chỗ khác hẵng nói.

Tuyết Liên đáp gọn một câu, sau đó quay đầu đi thẳng.

Phá Thiên theo chân nàng đến đỉnh một ngọn núi không quá cao, nơi đó là một vách đá dựng đứng, ánh hoàng hôn hắt hiu đổ bóng, mây bay là tà dường như có thể với tay chạm tới, thi thoảng lại có vài cơn gió se se lạnh thổi qua.

Hai người ngồi cạnh nhau nhưng khoảng cách giữa hai tâm hồn đang cách xa dần.

Nhận thấy lúc này chỉ có hai người, Tuyết Liên không giấu diếm nữa, dứt khoát hỏi thẳng:

- Ngươi rút cuộc là ai?

Phá Thiên nhất thời không hiểu chuyện gì, gãi đầu gãi tai hỏi lại:

- Ngươi nói cái gì, ta không hiểu?

Tuyết Liên bực mình quát:

- Ngươi còn muốn giấu diếm ta đến khi nào nữa? Có người đã nói cho ta biết hết về lai lịch của ngươi rồi.

Đến bây giờ mà ngươi còn muốn chối?

Nghe vừa dứt câu, Phá Thiên như chết lặng đi, đến tận bây giờ khi nghe Tuyết Liên mở lời hắn mới hiểu có vấn đề đang xảy ra với chính mình.

Nhớ lại những ánh mắt tò mò hồi ban sáng, nhớ đến chuyện xảy ra cùng Đằng Thiếu Quân ngày hôm qua, bất giác toàn thân rụng rời tê dại.

- Tiểu nha đầu, ta, ta...

- Thực ra ta không muốn giấu ngươi đâu, ta.

Phá Thiên ấp úng phân minh, chẳng qua hắn không biết nói gì thêm nữa.

Việc hắn bỏ nhà đi vì bất mãn với cha mẹ, với số phận không phải là chuyện hay ho gì mà mang ra nói cho người khác biết.

Người khác nói thì được, nhưng chuyện này chính miệng hắn nói thì vạn phần không được.

Tuyết Liên đã biết, như vậy khẳng định chuyện xấu nào trong quá khứ tên họ Đằng kia cũng đã công bố cho cả thiên hạ đều biết, không sót một từ.

Dù bây giờ hắn có nói hay không thì cũng không có tác dụng gì.

Càng cố giải thích sẽ càng đẩy bản thân vào thế khó.

Bất quá hắn không biết Tuyết Liên từ lúc biết chuyện có mấy phần không muốn tin, hiện tại đang còn chờ hắn phân trần.

Chỉ là đến lúc này, tận mắt thấy hắn phản ứng như thế, nàng có ngốc đến mấy cũng biết lời của tên họ Đằng kia là thật.

Trong lòng có cảm giác như trời sập, buồn bã không thôi.

Tuyết Liên nhìn về ánh hoàng hôn cuối chân trời, trong lòng một mớ cảm xúc hỗn loạn dâng trào.

Vốn dĩ nàng xem Phá Thiên là bạn tâm giao, cho rằng đến Ứng Thiên Tông sẽ đồng hành cùng hắn, cùng nhau tiến bộ.

Lại không ngờ đây lại là một cái hố lớn, một cái bẫy mà hắn rắp tâm bày ra để lừa gạt nàng và cha mẹ nàng, mượn Hàn gia làm bàn đạp để trở thành đệ tử Ứng Thiên Tông.

Loại sự tình này, đổi lại là ai cũng khó mà chấp nhận được.

- Tiểu nha đầu, ngươi chớ tin lời bọn chúng, lời bọn chúng nói không hoàn toàn là sự thật.

Nghe Phá Thiên lên tiếng, Tuyết Liên phẫn nộ hét:

- Không phải là thật? Vậy ngươi mau giải thích đi, giải thích đi!

Bị quát thẳng vào mặt, Phá Thiên tâm tư nặng trĩu, toàn thân vô lực, tâm thần bấn loạn.

Quả thực trong hoàn cảnh này, hắn không biết nên bắt đầu từ đâu.

Hắn hiểu cảm giác bị người khác lừa gạt như thế nào, cho nên trong chốc lát không nói thêm nửa lời, cứ để mặc Tuyết Liên tự mình suy ngẫm.

Mãi đến khi thấy tâm trạng của nàng bình ổn trở lại, hắn mới nhẹ giọng nói:

- Hàn tiểu thư, ta thực không muốn giấu diếm ngươi đâu.

Chỉ là quá khứ của ta không tiện nói cho người khác biết.

- Ngươi không cần giải thích gì cả.

Ta hiểu, mọi thứ ta đều có thể hiểu, cho nên xưa nay ta không bận tâm nhiều đến thân phận của ngươi.

Nhưng ta không thích bị người khác lừa gạt!

Lúc Tuyết Liên nói ra lời này, tròng mắt nàng đã đỏ hồng, một tầng lệ nóng mỏng manh đã thấm ra khoé mắt.

Khó mà diễn tả được sự thất vọng trong lòng nàng lúc này, vừa chán nản vừa buồn bực, không biết đường nào mà lần.

Phá Thiên ngồi ngây người ở đó, lòng dạ bồn chồn, thâm tâm bất an.

Hắn đang đắn đo không biết có nên kể đầu đuôi mọi chuyện cho Tuyết Liên nghe hay không.

Nếu hắn nói, có thể mặt mũi mất hết, đổi lại là cho Tuyết Liên một lời giải đáp hợp tình hợp lý.

Nếu không, đoạn duyên nợ giữa hắn và Hàn gia này xem chừng phải chấm dứt tại đây.

Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Phá Thiên mới hạ quyết tâm mở lời, bắt đầu lan man nói về quá khứ đau thương của mình, những chuyện mình đã trải qua, những điều mình mong ước và cả sự biết ơn đối với Hàn gia nàng.

Tuyết Liên nghe Phá Thiên kể, tâm tư phức tạp, cảm xúc rối bời.

Thực lòng nàng cũng không biết có nên tin Phá Thiên một lần nữa hay không.

Thậm chí trong đầu còn xuất hiện ý định từ nay sẽ không gặp lại Phá Thiên thêm lần nào nữa.

Chỉ là đến cuối cùng nàng vẫn không biết nên quyết định thế nào mới tốt.

Thở dài một hơi, Tuyết Liên lặng lẽ ngồi dậy, thẫn thờ từng bước ra về.

Nhìn Tuyết Liên quay lưng đi, Phá Thiên buồn đến tê tâm liệt phế.

Cho đến cuối cùng, tất cả đều là việc ngoài ý muốn, hắn cũng là nạn nhân trong chuyện này cơ mà.

Hít một hơi thật sâu, Phá Thiên ngồi phắt dậy, nối gót Tuyết Liên trở về phòng.

- Bại lộ cũng tốt, ít nhất từ nay về sau ta không còn phải ôm nỗi lo vì thân phận bịa đặt kia nữa.

Phá Thiên tự an ủi mình, một người một bóng lủi thủi trên con đường lát đá dưới núi hướng về phòng, miệng lẩm bẩm:

- Tiểu nha đầu kia không biết sẽ nghĩ về ta như thế nào nhỉ? Liệu có phải sẽ không xem ta là bạn nữa hay không?

Nội tâm đối chọi gay gắt, tối hôm đó hắn không tài nào ngủ nổi.

Mới hôm qua hắn còn nghĩ Loạn Đả Cân Kinh có khả năng giúp hắn trở thành nội môn đệ tử.

Lúc đó thân phận của hắn sẽ khác, xứng đáng kết giao bằng hữu với một đại tiểu thư danh giá như nàng.

Tương lai không chừng còn có thể như lời nàng nói, trở về Hàn gia sinh sống và làm việc.

Bỗng nhiên trời giáng tai họa, mong ước nhỏ này của hắn xem ra khó trở thành hiện thực rồi.

Lại nói trong quá khứ, hắn cũng không phải làm ra cái gì ghê gớm lắm, căn bản không phải sợ tông môn ra mặt phân xử.

Ngay cả việc hắn được lựa chọn trở thành ngoại môn đệ tử cũng không phải do đưa hối lộ như Đằng Thiếu Quân nói, vàng thật không sợ thử lửa, tông môn trách phạt xuống cũng không có căn cớ.

Hôm nay thân phận của hắn bị Đằng Thiếu Quân làm bại lộ, cùng lắm là bị người ta chê cười, nhạo báng một chút thôi, qua vài hôm đâu sẽ lại vào đấy.

Dù sao hắn bị chèn ép quen rồi, thể diện cũng không có, còn gì để mất nữa mà sợ cơ chứ.

Nhưng cái được lớn nhất chính là sự yên bình trong nội tâm, không cần phải trốn đông trốn tây, sợ này sợ nọ nữa.

Huống hồ Đằng Thiếu Quân kia càng tuyệt tình, càng cho hắn lý do để nỗ lực tu luyện, càng khiến hắn trở nên tự lực tự cường.

Ở phía bên kia núi, Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang đang che miệng khúc khích cười.

Sau khi hợp tác lan truyền tin này ra, mặc dù năm vị trưởng lão và các cốc chủ chẳng mấy bận tâm, nhưng với đám đệ tử rảnh rỗi xem chừng rất có hứng thú.

Dưới thân phận các trưởng lão, đương nhiên dễ dàng nghe ra trong lời đồn này có bảy thật ba giả.

Việc làm này rõ ràng là đám đệ tử trẻ người non dạ cố tình công kích hạ bệ lẫn nhau.

Những thứ này đám lão già sống lâu năm như bọn họ chẳng xa lạ gì, chẳng hơi đâu mà đi quản cả.

Thế nhưng người trẻ lại khác, nghe thấy có chuyện lạ đời thì hết sức tò mò, muốn nghiệm chứng thực hư cho bằng được.

Cuối cùng khiến cho một chuyện từ bé bị xé ra to, đã to thì to đến mức khó tưởng.

Cả ngày hôm nay Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang không hề đến lớp, hai người cả ngày lén lút theo đuôi Phá Thiên để xem xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Tận mắt chứng kiến vô số ánh mắt soi mói nhìn về Phá Thiên, một số người còn không ngừng dùng lời lẽ tục tỉu lăng mạ và chê bai Phá Thiên, cả hai vui sướng như vừa lên cõi tiên vậy.

Dù là đi học, đi tắm, đi luyện công Phá Thiên đều luôn nhận được sự chú ý đặc biệt của mọi người, những cái nhìn bất thiện.

May mắn hắn từ nhỏ đã quen sống cô lập, thường ngày ít nói, tính tình lãnh đạm, cho nên hết thảy những lời bàn tán ngoài kia không mảy may ảnh hưởng đến hắn một chút nào.

Cụ thể mà nói, người có thể khiến hắn mở lòng trước đây chỉ có Tuyết Liên, hiện tại có thêm Tử Phục mà thôi, chỉ hai người bọn họ mới có khả năng khiến hắn vui buồn khó tránh.

Còn lại với những người khác trong mắt hắn chính là cục sỏi hòn đá, bọn họ có nghĩ thế nào hắn cũng không quan tâm.

Chỉ là mặc kệ Phá Thiên nghĩ thế nào, thấy Tuyết Liên hùng hổ đi kiếm hắn như vậy, Đằng Thiếu Quân biết chắc giữa hai người đã xảy ra trục trặc tình cảm rồi, mục đích của gã đã đạt thành.

Mục tiêu của gã chính là khiến Phá Thiên bị cô lập với tất cả mọi người.

Khiến cho tiểu thư Hàn gia không coi hắn là người của Hàn gia phủ, khiến cho Triệu Tử Phục biết được con người thật của hắn mà rời bỏ hắn.

Cuối cùng khi hắn chỉ còn một mình, bản thân gã có thể tùy thời xử lý mà không gặp bất kỳ ngăn trở gì.

Hôm nay, nhìn thấy mưu kế bản thân bày ra đạt được tác dụng, cả hai trong lòng khấp khởi mừng thầm, ban tối còn đi uống rượu chúc mừng.

Bọn họ không biết Tuyết Liên và Tử Phục không hề nghĩ như vậy.

Khi Tuyết Liên biết về quá khứ của Phá Thiên, nàng không những không ghét bỏ hắn, ngược lại càng cảm thấy thương hắn hơn.

Vì biết quá khứ của hắn cơ cực cho nên mặc dù trong lòng nàng chất chứa một cục phẫn hận to đùng vẫn không cách nào phát ti3t ra, ngược lại còn tự chất vấn bản thân mình có nên giận hắn hay không.

Tử Phục thì khác, bản thân hắn từng rơi vào hoàn cảnh trớ trêu, cho nên khi nghe lời này từ miệng người khác nói hắn không những không chê bai Phá Thiên, thậm chí còn cảm thấy khâm phục bản lĩnh của Phá Thiên là đằng khác.

Phải biết Phá Thiên tuổi trẻ hơn hắn, tu vi thấp hơn hắn, gia cảnh không bằng hắn, vậy mà dám một thân một mình đi tìm cuộc sống thuộc về mình.

Hơn nữa khi thấy người gặp nạn dám xả thân cứu giúp, không chút chần chừ.

Loại tâm tính này không khỏi khiến một thiếu chủ như hắn tự thẹn không bằng.

Nhớ lại lúc đầu hai người gặp nhau, Tử Phục chợt cười khổ một tiếng, tính toán ngày mai nên dùng lời lẽ gì để an ủi người huynh đệ chí cốt của mình.

Hôm đó trở về, Phá Thiên suốt đêm không ngủ, hắn bận suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra và sắp xảy ra.

Đột nhiên hắn cười một mình, nói:

- Tâm địa nàng thiện lương giống như mẹ nàng vậy, chắc là do ta suy nghĩ quá nhiều mà thôi.

- Còn cả tên họ Đằng khốn kiếp, quả nhiên là ngươi cố tình gây sự.

Chuyện trước đây ta đã không tính toán so đo, một mực trốn tránh ngươi.

Thế mà nay ngươi còn cố tình khi dễ ta, thù này sâu thêm một đoạn.

Ngày mai, một khi ta học được bản lĩnh, tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.

Tối hôm đó, sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, Phá Thiên lại lôi cuốn sách kia ra và lộn ngược người tu luyện.

Mấy hôm nay hắn cảm thấy khí huyết trong người vận chuyển rất linh hoạt, còn có cảm giác trong thân thể có hai luồng khí huyết đang chảy ngược nhau.

Mỗi lần vận khí, từng lỗ chân lông đều mang tới cảm giác hàng vạn con kiến đang cắn, trườn, bò từ bên trong muốn phá kén chui ra.

Lần này không khác mấy lần trước, từng đoạn kinh mạch, các lỗ chân lông đều căng phồng lên như quả bong bóng bị bơm đầy hơi vậy.

Hắn bắt đầu cảm thấy hơi thở dồn dập, tim đập thình thịch, lỗ tai kêu ù ù như có ngàn vạn con muỗi đang bay xung quanh, trong cơ thể máu huyết như một dòng dung nham bị đun sôi sùng sục nhanh chóng lấp đầy rồi nén chặt hai dòng kinh mạch lớn, sau đó ào ào chảy tới tận từng mao mạch nhỏ dưới da.

Mỗi lần như vậy sẽ có một mảng lớn chất nhầy trong cơ thể bị đẩy ra ngoài, toàn thân cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, mùi hôi thối bốc ra ngùn ngụt sẽ lấp đầy căn phòng không lâu sau đó.

Thông thường vào thời điểm này thì hắn đã ngất đi rồi, nhưng lần này thì khác, khả năng chịu đựng của hắn đã cao hơn không ít, cho nên chưa ngất đi.

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, hắn mới phát hiện ra khi tất cả mao mạch đã được đả thông, chất bẩn trong cơ thể bị cưỡng ép đẩy ra ngoài, lúc này cơn đau đớn ngứa ngáy sẽ dừng lại.

Đổi lại hắn có thể cảm nhận chân thực khí lực trong cơ thể đang lớn mạnh dần lên, tốc độ tăng tiến vô cùng nhanh chóng chứ không chậm chạp như khi tu luyện Ngưng Khí Tụ Linh Thuật bình thường.

Hắn mơ màng thấy được từ bên ngoài thân thể, từng luồng linh khí rất mỏng đang quấn quanh như những sợi tơ màu bạc, mờ mờ như sương tiến vào trong thân thể.

Hắn thấy chỉ có một vài điểm trên thân thể các sợi tơ này lớn hơn bình thường, còn lại hầu hết chỉ như sợi tóc bạc phảng phất đong đưa rồi chui vào trong huyết mạch của hắn.

Một lúc nữa, hắn lại thấy khí lực trong thân thể sung mãn hơn trước.

Lách cách mấy tiếng, trong tai hắn thi thoảng lại vọng ra âm thanh đứt gãy, phảng phất như một tấm màng giấy mỏng bị mũi kim nhọn đâm thủng lỗ chỗ, sau đó bị một cây gậy lớn chọc xuyên qua vậy.

Cứ lắc cắc, lách tách như vậy mãi tận một canh giờ sau, khi không còn nghe thấy tiếng gì nữa hắn mới ngồi xuống, dùng một lần điều khí để ổn định khí lực trong cơ thể.

Hắn đưa tay chỉ vào thân mộc kiếm đang nằm ở góc phòng, mấy ngày trước hắn cũng thử qua, hôm nay đột nhiên có sự khác biệt thật lớn.

Hắn dùng linh lực nâng thanh kiếm đó lên, lần này không quá cố sức như những lần trước, vậy mà không để nó rơi xuống giữa chừng.

- Haha, ta thành công rồi, haha.

Phá Thiên cười to một tiếng, vui mừng đến độ quên trời quên đất, quên luôn tên mình là gì.

Chợt nhớ bây giờ là ban đêm, hắn vội bịt miệng lại, không dám cười to nữa, chỉ là ánh mắt vui mừng thì vẫn y nguyên ở đó.

Hắn không biết lúc này hắn đã đạt bậc nào của Ngự Khí cảnh giới, chỉ biết trong cơ thể linh khí rất cường thịnh, có thể nhấc bổng thanh mộc kiếm dễ dàng.

Giữ như vậy một lúc lâu hắn mới thu tay lại, thanh mộc kiếm rơi xuống đánh cạch một tiếng.

Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng cạch dù rất nhỏ này cũng trở nên rõ ràng và chân thật, âm thanh thuần túy mang đến cho hắn một niềm vui khó tả.

Hắn chạy ngay đến tập sách cuối giường, chộp lấy cuốn Phi Kiếm Thuật, đọc lấy đọc để.

Vừa đọc vừa bấm chỉ quyết, đáng buồn là mộc kiếm mới bay một đoạn lại rơi giữa chừng.

Hắn nhủ thầm:

- Quả nhiên dục tốc bất đạt, ta tuyệt đối không thể vội vàng được.

Lúc đó hắn mới chịu nhắm mắt ngủ thiếp đi.