Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 63: Ăn Anh Nhi 2

Sau ba giờ lái xe, xe dừng lại cạnh chiếc SUV đậu bên rừng cây ngoại ô, hai nam hai nữ chờ ở ngoài xe.

Thấy Nghiêm Minh Nhân xuất hiện liền vẫy vẫy tay: "Tiểu Nhân, sao giờ mới tới?"

Nghiêm Minh Nhân trợn mắt: "Rùa đen chết bằm, thử kêu một tiếng Tiểu Nhân nữa xem tôi có tuyệt giao với ông không."

Người nam bị gọi là rùa đen chết bằm vô tội nói: "Đó là gọi yêu chứ bộ, có gì không tốt chứ?"

Nghiêm Minh Nhân cười mắng: "Cút đi."

Đùa giỡn một phen, Nghiêm Minh Nhân mới giới thiệu bạn mình cho Tống Triết, Tiêu Thiên: "Hai người này là đồng bọn để chỏm của tôi, người đeo kính là Mạc Nhất Kỳ, biệt danh rùa đen, làm chuyện gì cũng chậm rì rì. Đây là bạn gái nó. Còn cái người sắp gầy như que củi kia là Vương Khang, bên cạnh là bạn gái nó."

"Rùa đen, gầy Khang, đây là bạn tôi, Tống Triết, hai ông phải chăm sóc tốt cho cậu ta a. Còn bên cạnh là Tiêu Thiên."

Mạc Nhất Kỳ đeo kính, nói chậm đi chậm làm gì cũng chậm, không có lúc nào hốt hoảng luống cuống, khó trách Nghiêm Minh Nhân lại gọi là rùa đen. Về phần bạn gái cậu ta, mặt trái xoan mắt to, Tống Triết nhìn ra được cô gái này có động dao kéo, hơn nữa phạm vi còn rất lớn.

Còn Vương Khang kia quả thực gầy một cách dị thường, cánh tay so với Tống Triết còn nhỏ hơn, hoàn toàn chỉ có da bọc xương. Quan trọng hơn là trên người người này có cổ quái. Về phần bạn gái cậu ta thì cũng giống như bạn gái Mạc Nhất Kỳ, cũng dạng mặt trái xoan mắt to, có hương vị phong trần.

Thẩm mỹ của mọi người bây giờ thực kỳ quái!

Bảy người trò chuyện một chốc, sau khi quen biết thì lên xe, lái lên núi.

Mạc Nhất Kỳ vừa lái xe vừa chậm rãi nói: "Cái người gọi là Tiêu Thiên kia, ông thấy có phải là Tiêu Thiên của Tiêu thị không?"

Vương Khang mở nắp bình nước uống một ngụm: "Hình như là phải, tôi từng gặp anh ta trong một buổi tiệc. Không ngờ Tiểu Nhân lại quen biết." Bọn họ thuộc thể loại phú nhị đại ăn chơi phóng túng, không cùng dạng với phú nhị đại thừa kế sản nghiệp như Tiêu Thiên. Nghiêm Minh Nhân cũng chưa từng nói mình quen biết Tiêu Thiên. Có thể mời tham gia cắm trại chắc quan hệ cũng không tệ.

Mạc Nhất Kỳ đáp: "Quả thực bất ngờ, bất quá tôi thấy quan hệ của Tiêu Thiên cùng Tống Triết kia có lẽ tốt hơn, cả quá trình Tiểu Nhân cũng không nói chuyện nhiều với Tiêu Thiên. Ngược lại Tống Triết thì có quan hệ không tệ."

Vương Khang rũ mi mắt, chầm chậm vặn nắp bình nước: "Còn không tốt được sao, Tống Triết kia chính là đại sư!" Chuyện Nghiêm gia, Nghiêm Minh Nhân sớm đã nói cho bọn họ biết.

Hai người nữ ngồi nghe bọn họ nói chuyện, không dám hỏi nhiều, thế nhưng Tiêu Thiên là ai bọn họ tự nhiên cũng nghe nói tới, đó chính là phú nhị đại mà bọn họ tha thiết mơ ước, hơn nữa còn là loại cả đời không lo ăn lo mặc. Không giống như mấy người bọn họ đang cặp, nói là bạn trai nhưng cũng chỉ là bạn tình mà thôi.

Hai người có chút rục rịch, thế nhưng dưới mắt Mạc Nhất Kỳ cùng Vương Khang, bọn họ không dám làm bậy, lỡ như lộng khéo thành vụng thì hỏng bét.

Lái xe hơn một tiếng, hai chiếc xe rốt cuộc dừng lại bên dòng suối nhỏ.

"Tôi lên mạng tra rồi, nơi này cách đỉnh núi chỉ có mười phút thôi, rất thuận lợi để xem mặt. Sắp trưa rồi, chúng ta nhóm lửa nướng ít thức ăn đi."

Nghiêm Minh Nhân mua rất nhiều thứ, rau cải trái cây thịt cá, sợ mùa hè không giữ được lâu nên chủ yếu mua rau quả, còn có mấy món ăn vặt khác.

Tiêu Thiên dựng lều để tối nay ngủ, Tống Triết đi theo hai cô gái rửa thức ăn, Mạc Nhất Kỳ cùng Vương Khang cũng dựng lều, Nghiêm Minh Nhân nhóm lửa.

Chờ bọn họ chuẩn bị xong cũng gần một giờ, Tống Triết đói tới bụng kêu vang, Tiêu Thiên đưa bánh mì cho cậu ăn lót dạ.

Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, mọi người bắt đầu nướng thức ăn.

Trước kia Tống Triết từng cùng bạn ra ngoài nướng thức ăn nên có thể nói là khá quen tay. Tiêu Thiên mặc dù mới đầu có chút vụng về nhưng theo Tống Triết bôi bên trái bôi bên phải, lật qua lật lại, rất nhanh liền bắt đầu quen tay.

Ngược lại Nghiêm Minh Nhân cùng hai người bạn có chút lúng túng, không phải nướng chưa chín thì cũng là nướng khét lẹt, còn hai người nữ kia lại càng vô dụng hơn, chỉ biết nũng nịu chờ đút.

Bất quá Vương Khang cùng Mạc Nhất Kỳ không phải người săn sóc, hai cô gái chỉ có thể cố nhịn vị khói lửa nướng đồ ăn, còn phải lộ ra nụ cười vui vẻ, trong lòng thì thầm lầm bẩm, phú nhị đại không chịu đi dạo chơi du thuyền mà lại nghĩ không không chạy lên núi cắm trại, đúng là có bệnh mà.

Nghiêm Minh Nhân nhìn cánh gà bị mình nướng khét, lại nhìn cánh gà vàng ươm trong tay Tống Triết mà thèm nhỏ dãi: "Tống Triết, tôi nướng khét rồi, cậu nướng cho tôi ăn được không?"

Tống Triết tự nhiên không có ý kiến, lập tức đưa qua. Nghiêm Minh Nhân hạnh phúc nhận lấy, nĩa cùng xiên thịt nướng của Tiêu Thiên vô tình đụng nhau, cậu theo bản năng liếc nhìn Tiêu Thiên, đối phương đang lạnh lùng trừng cậu. Nghiêm Minh Nhân thề, cậu rõ ràng thấy được hai chữ gà chết.

Giận nha! Cậu là phú nhị đại không biết nướng cánh gà đó, rồi sao? Cánh gà đầu tiên Tống Triết nướng không phải cho cậu sao? Tức chết đi, tức chết đi, tức chết đi!!!!!!

Nghiêm Minh Nhân vừa hạnh phúc ăn gà nướng vừa cố ý nói: "Wow wow wow, Tống Triết nướng ăn ngon quá! Nướng thêm cho tôi một xâu được không? Tôi muốn ăn thịt nướng!"

Giây tiếp theo, thịt nướng của Tiêu Thiên đã chỉa tới trước mặt Nghiêm Minh Nhân, dọa cậu sợ tới mức suýt chút nữa đã bị cánh gà nghẹn chết: "Anh làm gì vậy?"

Tiêu Thiên hừ một tiếng: "Không phải muốn thịt nướng à? Cầm đi!" Tiêu Thiên lạnh lùng trừng Nghiêm Minh Nhân, trừng đến khi Nghiêm Minh Nhân khuất phục cầm lấy xâu thịt nướng mà ghét bỏ không thôi.

Tay vừa mới nhận xâu thịt nướng của Tiêu Thiên, còn chưa kịp nói gì đã nghe Tiêu Thiên nói với Tống Triết ở bên cạnh: "Tống Tống, anh đói, muốn ăn lạp xưởng."

Nghiêm Minh Nhân căm giận cắn cánh gà, lửa giận thăng thiên.

Mạc Nhất Kỳ cùng Vương Khang trố mắt nhìn nhau, Tiêu Thiên cùng Minh Nhân là tiết tấu thù địch à?

"Này gầy Khang, sao bây giờ ông lại gầy thành như vậy? Nửa tháng trước vẫn còn chút thịt mà? Này, cho ông xâu thịt nướng này, ăn cho có thêm chút thịt." Nghiêm Minh Nhân đảo mắt một vòng rồi đưa thịt nướng cho Vương Khang, không phải cậu nói quá, Vương Khang thực sự quá gầy, đã sắp da bọc xương rồi.

Vương Khang bị kêu là gầy Khang vì trước kia gầy hơn Nghiêm Minh Nhân cùng Mạc Nhất Kỳ, vóc dáng không sai biệt lắm nhưng cân nặng lại kém hơn hẳn hai mươi ký. Bây giờ thì lại càng chênh lệch đáng sợ hơn.

Mấy hôm trước Mạc Nhất Kỳ mới ra nước ngoài chơi, cũng lâu rồi không thấy Vương Khang, giờ nhìn lại cũng kinh hoảng tới sắp lọt tròng mắt: "Đúng vậy a, gầy Khang phải đổi thành gầy teo Khang rồi! Sao lại gầy đến như vậy chứ?"

Tống Triết có vẻ chuyên chú nhìn miếng lạp xưởng đang nướng trước mặt, kỳ thực lỗ tai vểnh lên rất cao.

Vương Khang cắn một ngụm thịt nướng, cảm giác buồn nôn từ dạ dày dâng lên, gã đè nén thật lâu mới ép nó trôi xuống, sau đó bảo bạn gái mình, cũng chính là Lâm Thiến đưa nước cho mình súc miệng.

Vương Khang bỏ thịt nướng qua khay, không muốn ăn nữa. Nghiêm Minh Nhân còn ngậm cánh gà trong miệng, thấy dáng vẻ Vương Khang thì nhịn không được kinh hoảng: "Vương Khang, ông không ăn thịt được à?"

Vương Khang gật đầu, gương mặt gã gầy gò, ánh mắt liền lồi ra đặc biệt rõ ràng: "Ừm, giống như bị chứng kén ăn vậy, không ăn được thịt, cứ ăn là mắc ói, chỉ có thể ăn chút rau củ trái cây."

Trời ạ đất ạ, đời người chỉ có thể ăn chay không thể ăn thịt thì thống khổ biết bao nhiêu a! Nghiêm Minh Nhân run lập cập, vội nói: "Sao đột nhiên lại biến thành như vậy? Trước kia mặc dù không thích ăn nhưng ít nhiều cũng ăn được thịt a!"

Không biết nghĩ tới gì đó, ánh mắt Vương Khang khẽ lóe sáng, cười nói: "Thật ra tôi cũng không biết, cứ tự nhiên bị vậy thôi."

Nghe vậy, Tống Triết ngẩng đầu nhìn một cái, một hình ảnh xuất hiện ở mi tâm Vương Khang, Tống Triết nhìn thấy gã cùng một nhóm nam nhân đang ăn cơm, phục vụ bưng một cái nồi lên, biểu tình mọi người đều rất mong đợi, lúc nắp được mở ra, Tống Triết nhìn thấy có người kẹp một cánh tay từ trong nồi.

Là tay thật, nhìn kích cỡ thì có lẽ là cánh tay trẻ sơ sinh, đã bị chưng tới mềm nhũn bị đưa vào miệng một người đàn ông.

Hình ảnh nhanh chóng biến mất, dạ dày Tống Triết co rút, khó chịu không chịu được, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Tiêu Thiên nhìn chằm chằm lạp xưởng trong tay Tống Triết, hoàn toàn không có chút hứng thú nào với nhóm bạn của Nghiêm Minh Nhân. Chẳng qua đang yên đang lành thì sắc mặt Tống Triết trở nên khó coi, Tiêu Thiên bị dọa giật mình. Anh vội vàng lấy khắn giấy giúp cậu lau mồ hôi trán: "Sao vậy? Có phải thân thể khó chịu không?" Anh cầm lấy xiên lạp xưởng của Tống Triết bỏ qua một bên: "Đừng động, anh dìu em đi nghỉ ngơi."

Tống Triết khoát tay, có chút suy yếu nói: "Không sao, một chốc nữa là ổn thôi, anh rót cho tôi ly nước đi!"

"Ừm!" Tiêu Thiên lập tức chạy tới xe mình, anh có đem theo ly giữ ấm cùng bình thủy, chỉ cần Tống Triết mở miệng là anh lấy ra ngay.

Tiêu Thiên mang nước ấm quay lại thì thấy Nghiêm Minh Nhân đang vây quanh ân cần hỏi han Tống Triết, anh không chút khách khí đá một phát: "Tống Tống, nước nè, có hơi nóng, em uống chậm thôi!"

Tống Triết gật đầu, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, nước ấm trôi qua thực quản làm ấm dạ dày lạnh như băng của cậu, làm sắc mặt cậu ổn hơn một chút.

Nghiêm Minh Nhân bị Tiêu Thiên đạp qua một bên tức giận trợn trắng mắt, thấy Tống Triết một lần nữa nhấn mạnh mình không sao mới an tâm quay trở về vị trí.

Lâm Thiến cùng cô gái khác là Đổng Thanh Thanh thực hâm mộ nhìn Tống Triết, được lão đại Tiêu thị chăm sóc như vậy, quan hệ của hai người khẳng định rất tốt. Nếu trèo được lên người Tống Triết thì nói không chừng cũng là một con đường giàu sang a!

Mặc dù Tống Triết một lần nữa nhấn mạnh mình không sao nhưng Tiêu Thiên vẫn không yên lòng, thấy cậu uống nước xong thì ép cậu lên xe ngồi nghỉ một chút, thức ăn thì cứ để anh nướng xong mang tới.

Tống Triết liếc nhìn Vương Khang một cái, vừa vặn Vương Khang cũng ngẩng đầu nhìn Tống Triết, tầm mắt hai người chạm nhau, Vương Khang cười một tiếng rồi nhanh chóng dời tầm mắt.

Tống Triết rũ mi mắt, khó trách cứ cảm thấy người này có chút kỳ quái, hóa ra là tự làm tự chịu.

Tiêu Thiên đỡ Tống Triết đi nghỉ ngơi, chờ đến khi lên xe mới hỏi cậu rốt cuộc bị sao.

Tống Triết nhìn biểu tình ân cần của Tiêu Thiên, hạ thấp âm thanh: "Cái người gọi là Vương Khang kia, đừng tiếp xúc quá gần, cậu ta ăn thịt người, hơn nữa còn là thịt anh nhi*." [* trẻ sơ sinh]

Trên thế giới này chính là có những kẻ như vậy, họ cảm thấy trẻ sơ sinh là đại bổ, ăn vào sẽ kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể.

Thế nhưng người bình thường sao lại bán con mình cho người khác ăn. Chỉ là có cầu thì có cung, lúc này ngành kinh doanh đen tối cũng dần dần hình thành.

Nguồn cung cấp anh nhi đại đa số là anh nhi vừa sinh ra đã chết yểu. Yêu cầu cao hơn thì cố ý ôm đi đứa trẻ mới chào đời rồi nói với sản phụ là đứa trẻ đã chết.

Hoặc là đứa trẻ sáu bảy tháng được sinh non rồi bị phòng khám đen lén bán ra.

Tống Triết từng nghe qua chuyện này, thế nhưng cùng lắm chỉ ăn cuống rốn chứ không mất trí đến mức ăn thịt anh nhi. Cuống rốn chình là nhau thai mà người xưa hay nói, có thể dùng làm thuốc, giá trị dinh dưỡng rất cao.

Người như vậy, thực là người sao?

Chân mày Tiêu Thiên nhíu chặt, anh biết có vài kẻ có tiền có sở thích này, cũng có người từng lén lút chào hàng nhưng bị anh cứng rắn cự tuyệt, hơn nữa còn cắt đứt quan hệ hợp tác.

Khi ấy sát khí trên người Tiêu Thiên còn rất nồng đậm, người kia cũng vì thế mà xúi quẩy một trận, đột nhiên có cảnh sát tới tra xét hệ thống phòng cháy chữa cháy, vừa vặn lại tiến vào ngay ghế lô bí mật, thấy gã đang ăn canh thai nhi, lập tức không nói hai lời túm đầu gã về đồn, cửa tiệm cũng phải đóng cửa.

Tiệm này dám kinh doanh món này tự nhiên có chỗ dựa, thế nhưng trước mặt Tiêu Thiên thì núi dựa gì cũng vô ích, đóng tiệm, vào tù, miễn thương lượng.

Có vài kẻ thực sự còn không bằng súc sinh.

Tiêu Tiên sờ đầu Tống Triết, an ủi: "Sẽ có báo ứng, em đừng lo lắng." Xem ra lần đó trị chưa triệt để.

Tống Triết cười lạnh nhìn về phía bờ hồ: "Tôi không lo, báo ứng của cậu ta sớm đã tới rồi, chỉ là cảm thấy chán ghét thôi."

"Trên thế giới này có rất nhiều chuyện chán ghét, chuyện tốt đẹp cũng nhiều. Đừng vì một cục cứt chuột mà ảnh hưởng tới tâm tình của em."

Tống Triết buồn bực không thôi, ngay cả gió mát bên bờ hồ cũng không xua tan được, Tiêu Thiên nắm tay cậu đi vào lều, tự mình ngồi xuống rồi vỗ đùi, ý bảo Tống Triết gối lên đùi mình.

Tống Triết không chút do dự nằm xuống, gối lên đùi Tiêu Thiên.

Trên đỉnh đầu là lều vải màu xanh nhạt, cách đó không xa là tiếng cười nói của đám Nghiêm Minh Nhân, bên cạnh là mùi vị tinh khiết đặc biệt của Tiêu Thiên, chúng dần dần thẩm thấu vào khoang bụng, xua tan đi cảm giác buồn nôn.

Ngón tay thon dài của Tiêu Thiên nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen của Tống Triết, từ chút từng chút xoa bóp da đầu, có chút đau cũng có chút nhột, càng nhiều hơn chính là thoải mái.

Tống Triết nhắm hai mắt lại, thả lỏng cơ thể hưởng thụ.

Tiêu Thiên nhìn chân mày nhíu chặt của Tống Triết từ từ thả lỏng, gương mặt trắng nõn xuất hiện ý cười, khóe môi hơi cong lên, không còn là dáng vẻ chán ghét vừa nãy.

Bên bờ hồ truyền tới tiếng cười vang dội, Tiêu Thiên liếc nhìn một chút, người nam gọi là Vương Khang kia đang cười nghiêng ngã, bởi vì quá gầy nên ở trong đám người rất dễ nhận ra.

Tiêu Thiên dời ánh mắt quay trở lại trên người Tống Triết, hô hấp của cậu dần dần đều đều, thoải mái ngủ.

Chờ đến khi Nghiêm Minh Nhân mang đồ ăn vào thì có chút sửng sốt, thanh niên dịu ngoan gối trên đùi Tiêu Thiên say ngủ, mà Tiêu Thiên thì hơi cúi đầu, ngón tay luồng qua sợi tóc đen của Tống Triết, nhẹ nhàng lay động.

Nghe thấy động tĩnh, Tiêu Thiên ngẩng đầu, khoảnh khắc nhìn thấy Nghiêm Minh Nhân, mạt ôn nhu trong đáy mắt lập tức biến mất, cậu dùng khẩu hình nói: "Tống Tống ngủ rồi, cậu bưng ra đi!"

Nghiêm Minh Nhân ồ một tiếng, lại nhìn Tống Triết một cái rồi ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.

...*...