Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 71: Tôi chỉ là một thanh niên đáng thương bị cảnh sát cho là kẻ tuyên truyền mê tín, thứ cho tôi không thể hỗ trợ 2

Tống Triết nói: "Vương Khang là tự gieo nghiệp nên gặp quả, Mạc Nhất Kỳ là vận khí không tốt, xui xẻo ngã xuống đập đầu vào đá, tự hại chết chính mình." Vừa nói, Tống Triết vừa liếc nhìn Tiêu Thiên, nếu Mạc Nhất Kỳ không đánh chủ ý vào Tiêu Thiên thì có lẽ chỉ ngã u đầu chứ không chết luôn như vậy, chẳng qua chọc ai không chọc, cố tình lại muốn chọc Tiêu Thiên. Cộng thêm trước giờ cũng làm nhiều chuyện xấu, vận rủi cũng tìm tới.

"Còn hai người nữ kia, một người theo Vương Khang ăn anh nhi, người kia cũng có tâm tư bất chính nên bị anh linh xử lý luôn."

Tống Triết càng nói, Nghiêm Minh Nhân lại càng nhíu chặt mày hơn, ăn thịt người, lại còn là thịt trẻ sơ sinh, đây là suy nghĩ gì vậy? Đây là người sao? Mẹ nó! Nghĩ tới mình từng xưng huynh gọi đệ, thậm chí còn ăn chung bàn cơm với hai người này, Nghiêm Minh Nhân nổi hết da gà, đúng là ghê tởm, quá ghê tởm mà!

"Ọe, ọe...." Nghiêm Minh Nhân lại chạy qua một bên mà ói, thức ăn buổi sáng sớm đã ói không còn chút gì, hiện giờ chỉ có thể ói ra nước chua.

Tống Triết lắc đầu đưa nước cho cậu ta súc miệng: "Sớm biết vậy tôi đã không nói, xem cậu ói thảm cỡ nào kìa."

Nghiêm Minh Nhân phờ phạc: "Nói, vì sao lại không nói chứ, không nói tôi còn thương hại bọn họ, nói thì chút thương hại kia cũng không còn nữa."

Lưu Nhất Minh ngậm thuốc nhưng không châm, anh có rất nhiều lời muốn nói, tỷ như nếu Tống tiên sinh còn tiếp tục tuyên truyền mê tín làm lòng người hoảng sợ thì tôi phải lấy lí do cậu trở ngại công vụ bắt cậu về đồn, thế nhưng lúc đối mặt với ánh mắt đầy áp lực của Tiêu Thiên, Lưu Nhất Minh không thể nào nói nên lời.

Lúc đứng bên cạnh Tống Triết, khi tức của Tiêu Thiên rất ôn hòa, thế nhưng một khi ánh mắt chuyển về phía anh thì sắc bén hệt như lưỡi kiếm, ánh mắt đảo qua tựa hồ mang theo khí lạnh làm Lưu Nhất Minh không thể không thận trọng im miệng.

Này thực sự là so quỷ gây ra sao?

Mặc dù ngoài miệng nói không tin Tống Triết nhưng bốn thi thể ở hiện trường... khả năng này là rất lớn. Anh phá án nhiều năm như vậy, thực sự chưa từng thấy qua cỗ thi thể nào giống như vậy, cho dù là tên đồ tể hay bác sĩ đều không có khả năng dễ dàng tách rời xương và thịt của thi thể, hơn nữa còn giữ nguyên vẹn cả bộ da người, thậm chí không tổn hại bất kỳ cái xương nào.

Đây có thể là chuyện con người làm ra sao?

Lưu Nhất Minh nhịn không được châm thuốc, trong làn khói thuốc lượn lờ, dung mạo Tống Triết có chút tinh xảo mong manh, bây giờ người đẹp không thích dùng mặt kiếm cơm nữa mà thích làm mấy trò dị dị sao?

Ngay lúc này, cấp dưới cầm di động tới, sắc mặt khó coi, môi khẽ run: "Lão đại, lại phát sinh án mạng! Tử trạng giống hệt như mấy thi thể ở hiện trường chúng ta!"

Xèo, Lưu Nhất Minh run tay, điếu thuốc rớt xuống đất, ngọn lửa yếu ớt sau khi tiếp xúc với mặt đất xèo một tiếng, tỏa ra mùi cháy xém rồi từ từ tắt ngúm.

Lưu Nhất Minh lập tức nhìn qua Tống Triết, Tống Triết tiếc nuối gật đầu: "Lưu cảnh sát, tôi nói không sai chứ, là anh linh quay lại báo thù! Tôi đề nghị anh nên điều tra tình huống của những kẻ ăn anh nhi giống như Vương Khang, bằng không người chết có lẽ sẽ còn nhiều nữa."

Lưu Nhất Minh theo bản năng mở miệng: "Tống tiên sinh, cậu không giúp sao?" Lời nói ra khỏi miệng, Lưu Nhất Minh mới giật mình cảm thấy không đúng, sao mình lại thật sự xem Tống Triết là đại sư rồi?

Tống Triết nhàn nhạt nói: "Tại sao tôi phải giúp? Nhóm anh linh kia đang trừng trị đúng người đúng tội, tại sao tôi phải giúp? Lưu cảnh sát chưa nghe câu này à? Oan có đầu nợ có chủ, có nhân tất có quả, bọn họ đã gieo nhân gì thì phải nhận quả ấy. Vì ham muốn cá nhân mà bọn họ hại chết một đứa bé sơ sinh, để chúng phải chịu đựng thống khổ bị xào nấu gặm cắn, khi đó sao không sợ gặp báo ứng?"

Trên thế giới này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy, chính mình làm sai chuyện lại muốn người khác giúp mình thu thập cục diện rối rắm, nghĩ đẹp quá nhỉ.

Bất quá mặc dù không quản đám người kia nhưng cậu sẽ âm thầm chú ý anh linh, dù sao thì oán khí của anh linh quá lớn, rất có thể sẽ ngộ thương người vô tội, mà cậu chắc chắn sẽ không để người vô tội bị thương tổn.

Trước giờ Tống Triết làm việc rất tùy tâm, thế nhưng cậu chỉ giúp đỡ những người nên giúp.

"Cậu..." Mặc dù Lưu Nhất Minh cảm thấy tởm lợm, thậm chí là chán ghét những kẻ vô đạo đức vô nhân tính kia nhưng dù sao cũng là mạng người a! Làm cảnh sát vì nhân dân, cho dù cảm thấy chán ghét, anh cũng không thể mặc kệ bọn họ. Đó là trách nhiệm mà mỗi người cảnh sát cần phải tuân thủ.

Tống Triết nhún vai: "Tôi hiểu ý anh, là cảnh sát thì quả thực phải cứu bọn họ, thế nhưng anh mới chính là cảnh sát, mà tôi chỉ là thanh niên đáng thương bị cảnh sát cho là kẻ tuyên truyền mê tín mà thôi, thứ cho tôi không thể hỗ trợ. Nếu Lưu cảnh sát muốn cứu được nhiều người hơn thì nhanh chóng điều tra vụ việc ăn anh nhi đi, nói không chừng sau khi đám mất trí kia bị tống vào tù thì oán khí của anh linh có thể tiêu tán!"

Trước đó cấp dưới của Lưu Nhất Minh không nghe chuyện Tống Triết kể về anh linh, bây giờ nghe thì nổi hết da gà: "Lão đại à, mọi người nói gì vậy? Gì mà ăn anh nhi? Gì mà anh linh?" Này đúng là khiêu chiến tâm lý cực hạn mà.

Lưu Nhất Minh không để ý lời cấp dưới, chỉ cố chấp nhìn Tống Triết: "Cậu thật sự không giúp sao? Tống... Tống đại sư!"

Tống Triết lắc đầu: "Anh có gọi Tống lão đại cũng vô ích! Tôi không muốn thì tôi không làm, dựa vào cái gì tôi phải bảo vệ những kẻ mất trí đó?"

Lưu Nhất Minh luống cuống: "Nhưng cậu cũng phải suy nghĩ một chút, những người đó còn có cha mẹ con cái, nếu bọn họ xảy ra chuyện thì cả gia đình..."

Anh còn chưa nói xong đã bị Tống Triết không chút khách khí ngắt lời, cậu lạnh lùng nói: "Vậy lúc bọn họ ăn anh nhi có nghĩ tới số anh nhi đó vừa mới sinh ra, vừa mới mở mắt, nhưng chưa kịp nhìn thấy thế giới này đã phải tiến vào chảo dầu không? Thậm chí có vài đứa bé bị lấy trực tiếp ra khỏi cơ thể mẹ đưa tới quán ăn, mà những kẻ dối trá kia lại bảo với người nhà thai phụ là đứa trẻ đã chết yểu. Sao anh không nghĩ tới những gia đình đã tan vỡ kia, sao anh không thương sót những đứa bé vô tội kia? Chúng không phải người sao? Hay chỉ vì chúng đã chết nên mạng của đám cặn bã kia đáng giá hơn?"

Lưu Nhất Minh á khẩu, nhìn gương mặt lạnh như băng của Tống Triết, nhất thời không nói nên lời.

Tiêu Thiên bước tới một bước: "Lưu cảnh sát, tôi cảm thấy việc anh nên làm bây giờ là phá án, phục vụ cho nhân dân không phải chỉ phục vụ cho những kẻ có tiền, chẳng lẽ anh định mặc kệ sống chết của nhóm dân nghèo?"

Cấp dưới của Lưu Nhất Minh mím môi, anh làm cảnh sát vì muốn bảo vệ hòa bình xả hội, trừ gian diệt ác, nếu quả thực giống như Tống Triết nói, những kẻ đó mất trí như vậy, vì sao anh phải cứu chứ? Những kẻ cặn bã đó, xứng đáng gặp báo ứng.

Lưu Nhất Minh thở hắt một hơi, cũng không biết là Tống Triết thuyết phục được anh hay bản thân anh tự thông suốt, anh gật đầu, vung tay dẫn người tới hiện trường vụ án mới phát hiện.

Không phải anh không hiểu, chẳng qua quy củ là quy củ, anh làm cảnh sát, mặc dù chán ghét đám tội phạm nhưng không thể tùy tiện tổn thương sinh mạng bọn họ.

Làm cảnh sát, đã rất nhiều lần anh gặp chuyện như vậy, nhiều lúc anh dường như quên mất mục tiêu lúc ban đầu của mình. Có khi nhìn những kẻ cặn bã hại người kia chỉ đơn giản ngồi tù vài lăm rồi ra ngoài tiêu dao, còn người bị hại thì vĩnh viễn bị chôn vùi dưới nền đất, anh cảm thấy thế giới này thực sự quá bất công.

Thần kinh căng thẳng của Lưu Nhất Minh thả lỏng, anh thật sự chịu đủ tình cảnh mỗi lần bắt được tội phạm rồi bị báo là đối phương có lai lịch, sau đó phóng thích.

Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, anh nhịn không được nhếch môi, đột nhiên muốn nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng thất thố, thậm chí là gào khóc thảm thương của bọn họ. Có lẽ bọn họ không biết kết cục giễu võ dương oai làm đủ chuyện xấu của mình chính là bị những người mình hại chết ăn thịt đi? Thực xứng đáng!

Cấp dưới lén nhìn Lưu Nhất Minh, cảm thấy tâm tình sếp mình rất tốt chứ không tệ như anh tưởng tượng, cấp dưới liền nhỏ giọng hỏi: "Lão đại, chúng ta thật sự phải đi cứu bọn họ à?"

Lưu Nhất Minh liếc mắt: "Làm cảnh sát vì nhân dân, chúng ta dĩ nhiên phải làm tốt chức trách của mình."

Cấp dưới gãi đầu, lẩm bẩm: "Thế nhưng bọn họ thực đáng ghét, ăn thịt người, còn là trẻ sơ sinh nữa chứ, trời ạ, đám người đó rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?"

"Đoạn thời gian trước không phải vừa tóm được một ổ sao? Chẳng qua ông chủ nhà hàng có kẻ chống lưng nên thoát nạn, tìm được người chịu tội thay. Lần này..." Lưu Nhất Minh cười lạnh, gã trốn được pháp luật trừng trị, chẳng lẽ trốn được anh linh trả thù sao?

Cái gì cũng không quản, nhìn những kẻ cặn bã này gặp chuyện, cảm giác thực tốt a!

Lưu Nhất Minh thở hắt một hơi, lại châm thuốc từ từ hít một hơi, chỉ là sợ chuyện huyên náo quá lớn sẽ không dễ dàng thu thập.

...*...