Thẩm Lan rành nhất là nhìn mặt mà nói chuyện, bản lĩnh này đối với Lâm Uyên Dương càng thể hiện rõ hơn, hắn biết Lâm Uyên Dương thất vọng và đau lòng vì mình, nhưng lúc ấy hắn chẳng còn cách nào khác.
Hắn không muốn giữa mình và Lâm Uyên Dương vướng mắc mấy mạng người đẫm máu. Thẩm Lan cũng không biết phải làm gì, nếu Lâm Uyên Dương ngồi tù vì việc này thì cả đời hắn cũng không thể tha thứ cho mình, hắn quả thực sắp phát điên rồi. “Ca, để em nhờ cậu em ...... Ông ấy là cục trưởng ......” Thẩm Lan như đang tóm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, “Em sẽ năn nỉ ông ấy đừng lập án ......” Lâm Uyên Dương buộc mình tỉnh táo lại, y bình tĩnh nhìn Thẩm Lan: “Nếu ông ấy không chịu thì sao? Thẩm Lan, rốt cuộc cậu có biết giữa chúng tôi và cảnh sát có bao nhiêu thâm thù đại hận không, chỉ cần có chút sơ hở thì chỉ hận không thể gϊếŧ cho đã tay. Nhờ một cảnh sát giúp người của xã hội đen à? Ý tưởng này quá ngây thơ rồi.” “Nhưng em thật sự không biết làm sao bây giờ ......” Thẩm Lan cực kỳ đau lòng, lục phủ ngũ tạng như đang rỉ máu, giống hệt một con thú bị dồn vào đường cùng, hắn ôm Lâm Uyên Dương, ngữ khí tràn đầy tuyệt vọng: “Ca, em thật không biết phải làm sao nữa.” Lúc này Lâm Uyên Dương đã dần bình tĩnh lại, y không muốn trách móc Thẩm Lan, hết lần này đến lần khác y tự nhủ mình đó là nghề nghiệp của Thẩm Lan. Nhưng y không khống chế nổi. Đây là lần hiếm hoi trong đời Lâm Uyên Dương cảm thấy ủy khuất. “Thẩm Lan, buông tôi ra.” Giọng Lâm Uyên Dương bình tĩnh đáng sợ: “Tôi lặp lại lần nữa, buông tôi ra.” Lông mi Thẩm Lan run lên, làm thế nào cũng không buông tay. Lâm Uyên Dương hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức giận và cảm xúc hỗn loạn trong lòng, lạnh lùng nói với Thẩm Lan: “Nếu cậu lập tức ra khỏi đây thì chuyện gì cũng còn cơ hội. Nếu cậu cứ cố chấp như vậy thì tôi bảo đảm sau này cậu không gặp lại tôi nữa đâu.” Thân thể Thẩm Lan run lên, hắn bị dọa sợ nên vội vã buông Lâm Uyên Dương rồi đưa tay lau nước mắt, khổ sở nói: “Em đi, giờ em sẽ đi ngay.” Lâm Uyên Dương nhìn hắn chậm chạp đi ra ngoài, đến khi Thẩm Lan đóng cửa lại mới ngồi phịch xuống giường. Trong lòng đau không chịu nổi. Lâm Uyên Dương ngồi thừ một lúc lâu mới giật giật ngón tay tê cứng, gọi một cú điện thoại. “A lô, Cố tiên sinh phải không?” Chuyện Hàn Thụy lần trước Cố Minh Khiêm đã nợ y một ân tình. Lâm Uyên Dương vốn không cần ân tình này nhưng giờ y buộc lòng phải cần đến nó. Y giải thích rắc rối hiện tại với Cố Minh Khiêm, nghe đối phương hứa hẹn mới cúp điện thoại, sau đó rã rời nằm xuống giường, mệt mỏi nhắm lại đôi mắt khô khốc. Trong lòng y rối như tơ vò, sau chuyện này y không biết phải làm sao để có thể sống chung với Thẩm Lan như xưa mà không có chút ngăn cách nào. Giờ y chẳng muốn nhìn thấy ai cả, nhất là Thẩm Lan. Hầu kết Lâm Uyên Dương nhấp nhô lên xuống, sống mũi cay xè. Y không muốn xa Thẩm Lan, cũng sẽ không làm như thế, nhưng không sao đè nén được cảm giác khó chịu trong lòng. Nếu y thật sự vào tù ...... Lâm Uyên Dương siết chặt ngón tay, nghiến răng ép mình đừng nghĩ quá nhiều, y tự nhủ Thẩm Lan là một cảnh sát, hắn đã làm rất tốt, Thẩm Lan có nỗi khó xử của mình, đừng làm khó hắn thêm nữa. Lâm Uyên Dương không biết mình ở trong phòng ngủ bao lâu, đến khi mọi oán trách trong lòng đã tiêu tan mới chậm rãi đứng dậy khỏi giường rồi nhấc đôi chân tê cứng ra cửa. Lâu như vậy y không ra ngoài chắc Thẩm Lan rất lo lắng. Lâm Uyên Dương vừa mở cửa liền trông thấy người kia đang ngồi bó gối cạnh cửa. Tóc tai Thẩm Lan rối bù, trong mắt vằn vện tơ máu, hai tay ôm đầu gối, bả vai không ngừng run rẩy. Thẩm Lan cứ thế ngồi trước cửa phòng ngủ Lâm Uyên Dương, chẳng biết đã ngồi bao lâu rồi. Bộ dạng kia giống hệt chú cún bị bỏ rơi, hết sức thê lương. Trong khoảnh khắc đó trái tim Lâm Uyên Dương đau đớn tột cùng làm y gần như khom người. Đây là Thẩm Lan mà y luôn xem như báu vật, là Thẩm Lan mà y luôn nâng niu trong lòng, sao y nỡ để hắn biến thành bộ dạng này được. Thẩm Lan thấy đôi giày xuất hiện trước mắt thì lập tức ngẩng đầu lên, hắn muốn bổ nhào vào Lâm Uyên Dương nhưng lại không dám, hồi hộp căng thẳng như đang chờ tử thần tuyên án. “Thẩm Lan, giờ cậu vẫn còn trẻ.” Lâm Uyên Dương chậm chạp mở miệng. Câu này khiến trái tim Thẩm Lan lập tức lạnh lẽo. “Cậu mới hai mươi lăm tuổi, có thể sau này sẽ có nhiều biến cố đang chờ cậu, có thể sẽ có vô số lý do chia cắt chúng ta.” “Cậu đã nghĩ tới chưa? Sau này có lẽ chúng ta sẽ xa nhau vì đủ lý do, có những chuyện không thể cưỡng cầu được, tôi nghĩ cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Con người trưởng thành từ những lần gặp gỡ và ly biệt, đây là điều không ai có thể tránh khỏi. Thẩm Lan, tôi mong cậu trưởng thành hơn bất kỳ ai nhưng lại không muốn làm kẻ hy sinh trên con đường trưởng thành của cậu.” Lâm Uyên Dương ngồi xổm bên cạnh Thẩm Lan chăm chú nhìn hắn: “Thẩm Lan, tôi mong cậu hãy suy nghĩ thật kỹ.” Nghe những lời này của Lâm Uyên Dương, trái tim Thẩm Lan lạnh buốt, sự lạnh lẽo này lan ra khắp toàn thân làm hắn không nói nên lời, chỉ có thể cắn môi lắc đầu nguầy nguậy. Lâm Uyên Dương nâng mặt hắn lên rồi nhìn sâu vào mắt hắn: “Tôi không muốn làm người từng quen của cậu, chỉ có bắt đầu mà không có kết thúc, tôi muốn trở thành người vĩnh viễn tồn tại trong quá trình cậu trưởng thành, cậu có thể làm được không? Nếu không làm được thì hôm nay cậu hãy rời khỏi đây đi.” Thẩm Lan sửng sốt chớp mắt, không hiểu được Lâm Uyên Dương đang nói gì. Thật lâu sau đầu óc hắn mới bắt đầu hoạt động lại, trong mắt dần tỏa ra ánh sáng động lòng người, hắn nhào tới Lâm Uyên Dương nhưng vì ngồi quá lâu nên toàn thân tê cứng, thế là quỳ phịch bên cạnh Lâm Uyên Dương.