Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 1: Duyên Khởi - Tìm Tiên

Tiểu quốc Nam Ly ở Nam Cương, biên thùy (*) phía tây có núi, tên gọi Tiên Tích sơn. Rặng mây đỏ lượn lờ quanh năm trong núi, tiên khí ẩn hiện, loạn thạch đá lởm chởm trên đỉnh như bay tới từ thiên ngoại, nằm giữa rặng mây đỏ càng lộ ra vẻ đặc dị.

[* vùng đất ranh giới]

Người xưa tương truyền trong núi có tiên. Đương nhiên, chưa từng có ai tìm được nửa sợi lông mao nào của tiên. Rặng mây đỏ trong núi cũng trở thành đề tài để mọi người bàn tán trong lúc rảnh rổi, ngoại trừ ngẫu nhiên có vài người cố chấp đi tìm tiên ra thì không khác gì những ngọn núi nhỏ tầm thường.

Nửa đêm.

Thiếu niên chậm rãi leo lên đỉnh núi, đứng ngay trong đống loạn thạch chồng chất.

Hắn không phải người tìm tiên, mà chỉ là thôn dân dưới chân núi.

Có điều kỳ quái chính là, từ năm mười sáu tuổi, hắn thường xuyên có một loại xúc động không nói rõ, phảng phất như trên núi có cái gì đó đang chờ mình. Mỗi lần không thể kiềm chế, hắn sẽ tới đỉnh núi ngẩn người một hồi, nhưng đó giờ chưa có thu hoạch được gì.

Loạn thạch trên đỉnh núi rất thô ráp, trên mặt có một vài hoa văn rất cổ xưa, nhưng mất trật tự không được hệ thống. Thiếu niên đưa tay vuốt ve, có cảm giác rất thân thiết khó tả, cảm giác chưa bao giờ xuất hiện...

- Không biết có phải có quan hệ với cha mẹ hay không? Lúc nào đi hỏi bọn người Từ bá đều nói mình đang nói mê.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn mặt trăng và các ngôi sao xung quanh trên bầu trời, ánh trăng đã lên đỉnh đầu, thông qua rặng mây đỏ nhìn lên trên thế mà nhìn thấy ánh trăng có màu đỏ.

Chính vào lúc này, trong đống loạn thạch bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.

- Thật xui xẻo, lại chạy thật xa đến ngọn núi rách rưới này, cũng không biết Tiểu Đào Hồng của Di Hồng viện bị tên vô liêm sỉ nào chiếm tiện nghi trước nhất.

Có người đáp lại.

- Câm miệng, quốc sư nói...

Theo tiếng nói, hai người đi ra từ trong đống loạn thạch nhìn thấy thiếu niên, đồng thời khẽ giật mình, người vừa lên tiếng nhanh chóng nuốt lời đang muốn nói hết xuống. Tiện đà nhe răng ra cười, hai thanh trường kiếm đồng thời đâm về thiếu niên.

Tâm tư thiếu niên nông thôn thuần phác, kiến thức rất ít, thường ngày cũng sẽ gặp một vài người đi tìm tiên, mà ai cũng đều rất khách khí đối với cư dân bản địa bọn họ. Hắn căn bản không có nghĩ tới vừa gặp mặt, hai người này không nói hai lời đã muốn giết người, thẳng đến khi bị hai thanh trường kiếm đâm xuyên qua người, hắn cũng không biết lý do là gì.

Hai người kia cười. Thiếu niên nằm giữa đống loạn thạch, máu tươi ồ ồ chảy ra từ ngực, trừng mắt nhìn về phía hai người đang rời đi, trong lúc gần chết chỉ muốn hỏi một câu “vì cái gì”?

Hai người đánh giá thấp sinh mệnh lực của thiếu niên, cho rằng hắn hẳn phải chết. Trên thực tế, thiếu niên luyện võ từ nhỏ, nếu không phải quá mức chủ quan không đề phòng... Bọn hắn muốn giết hắn thật không dễ dàng như vậy. Thiếu niên vẫn còn chưa chết, chậm rãi phát hiện, loạn thạch thấy từ nhỏ bị máu tươi của mình vẩy lên dần dần phát sinh biến hóa.

Dưới ánh trăng, tảng đá chậm rãi nhấp nhoáng ra tia sáng màu lam hòa cùng với màu đỏ tươi của máu, rất kỳ bí quỷ dị. Hào quang như bị lây bệnh, loạn thạch quanh người hắn cũng bắt đầu nhấp nhoáng ra ánh sáng màu lam. Chưa đến một khắc, tất cả loạn thạch trên đỉnh núi đã hóa thành màu lam, thiếu niên gần chết nằm trên mặt đất đột nhiên biến mất không thấy.

Trước mắt vặn vẹo một hồi, sau đó là một mảnh huyết hồng mênh mông giống như thế giới do máu tươi nhuộm thành, nhìn không thấy cuối cùng, nhìn không thấy giới hạn, trong tằm mắt chỉ có những bộ xương trắng đầy đất, mùi hôi lành lạnh.

Trên mặt đất, ngoại trừ bạch cốt, còn có mảnh nhỏ của bia đá, mảnh nhỏ của các loại binh khí, chuôi kiếm, mũi kiếm tứ tán mất trật tự, ở trong sương mù màu đỏ xung quanh phảng phất như có vô số gương mặt người đang vặn vẹo, đang nộ hống, hoặc đang kêu rên.

- Cái này... Địa ngục sao?

Ý thức thiếu niên đã sắp tan rả.

- Ta hận...

Thiếu niên cũng không phát hiện, trong khu vực đặc thù này tựa hồ có linh khí đặc biệt nào đó đang từng bước tu bổ thân thể hắn, thân thể vốn không có chút máu mà chết đang chậm rãi khỏi hẳn. Đáng tiếc, linh hồn của hắn đã quá mức suy yếu, ý thức sắp tan rả, không sống được.

Trong lúc linh hồn đang gào rú không cam, một câu nói bỗng nhiên vang lên mơ mơ hồ.

- Huyết mạch này... Khó trách có thể đến đây...

- Huyết mạch?

- Ngươi sắp chết?

Âm thanh kia tựa hồ rất cao hứng.

- Linh hồn suy yếu như vậy, vừa vặn vừa vặn!

Thiếu niên không kịp phản ứng, một cổ cảm giác âm hàn không biết vọt tới từ nơi nào xuyên qua linh hồn, nhanh chóng tiến vào sâu trong thức hải. Thiếu niên chỉ có thể cảm thấy hình như có một mặt quỷ nhe răng cười khủng bố đang đánh tới sâu trong linh hồn mình.

Hắc ám không giới hạn bao vây chính mình, đang dần cắn nuốt.

- Đoạt xá...

Đây là ý thức cuối cùng của thiếu niên.

Không thể về nhà, trước bị người giết, sau lại bị đoạt xá... Được rồi, dù sao cũng phải chết, linh hồn thiếu niên phát ra tiếng rống giận cuối cùng.

- Chiếm thân thể của ta, ta thật muốn hỏi quốc sư gì đó một câu, vì cái gì?!

Chính vào lúc này, một đạo linh hồn không biết phát ra từ đâu bỗng nhiên xâm nhập vào thời không vặn vẹo.

Phảng phất như cảm nhận được dẫn dắt từ cái xác vừa mất đi linh hồn kia, linh hồn mờ mịt kia chui vào xác thiếu niên.

Mặt quỷ đang đoạt xá có chút ngoài ý muốn, chợt cảm ứng được linh hồn mới tới cũng không cường đại, hoặc không làm, đã làm thì cho xong, thôn phệ luôn cả linh hồn mới tới, tiêu hóa hết cả hai.

“Oanh!”

Một tiếng vang lên, toàn bộ tin tức khổng lồ tràn vào số lượng lớn vượt qua dự đoán, xông đến quá mạnh để mặt quỷ không biết làm sao, chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn, linh hồn của hắn bị linh hồn mới đẩy ra bên ngoài.

Tựa hồ như bị công kích trí mạng, mặt quỷ suy yếu hư nhược đi rất nhiều, đã không thể ngưng hình nổi, đành lui trở về, rời khỏi cổ thân thể này.

Trong người thiếu niên chỉ còn lại linh hồn mới.

Thiếu niên mở mắt, một mảnh mờ mịt.

- Nguyên lai ta đã chết... Rồi, thực sự là địa ngục ah, địa ngục là như vậy sao?

Lặng im.

Sau một lúc lâu, đột nhiên có âm thanh yếu ớt vang lên.

- Máy tính, điện thoại, video, tiểu thuyết AV chiếm đầy linh hồn ngươi là thứ gì thế?

Thiếu niên nói.

- Ah? Trong Địa ngục đã nhiều năm mà còn không biết những thứ này?

“...”

Âm thanh lại im lặng nửa ngày, mới bất đắc dĩ lên tiếng hỏi.

- Ngươi là ai?

- Ta gọi Tần Dịch.

Âm thanh kia giống như đang cười cợt.

- Đúng dịp, ta vừa thôn phệ linh hồn mới biết được, vị bị ngươi phụ thể này cũng gọi là Tần Dịch thì phải.

Nghe xong lời này, thiếu niên lập tức cảnh giác.

- Không đúng, đây không phải địa ngục... Ngươi là ai?

- Ngươi có thể gọi ta là Lưu Tô.

Âm thanh kia chậm rãi lên tiếng.

- Đây không phải địa ngục cũng coi như là địa ngục, ngươi... Muốn đi ra ngoài không?

- Đi ra ngoài như thế nào?

- Nhặt ta lên, tự có thể ra ngoài.

- Nhặt… Lên…?

- Bên cạnh tay ngươi có một Lang Nha bổng đang đâm vào mặt đất đấy, đó là ta.

Tần Dịch: “...”

Ngay khi Tần Dịch rút Lang Nha ra khỏi mặt đất, không gian vặn vẹo, bỗng nhiên không còn thấy khu vực âm u kia nữa, trợn mắt lại đang trên đỉnh núi, mặt trăng sáng tươi trên bầu trời, rặng mây đỏ vẫn đang lượn lờ.

Cùng lúc đó, thôn nhỏ dưới chân núi.

Có lão nông ngồi dậy từ trên giường.

Tiều phu mở cửa ra ngắm trăng.

Chó vàng đang nằm ở cửa thôn quay đầu nhìn về phía đỉnh núi.

- Cửa mở rồi?

- Chưa có mở.

- Đó là bởi vì ta là người thủ cửa, mà ngươi chỉ là người thủ mộ.

- Kỳ thật ta cũng không muốn thủ mộ.

- Vậy vì sao ngươi không đi?

- Hắn đã đi, đây cũng không phải là mộ nữa.

- Ta từ trước đến nay chưa từng thấy ngươi nói chuyện có đạo lý như vậy.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

...

Hoàng cung Nam Ly.

- Phụ vương an khang.

- Thanh Lân, Thanh Quân, các con tới đúng lúc, quả nhân tối qua mới dùng Kim Đan của quốc sư, cảm thấy trẻ hơn vài tuổi, các con xem có phải tóc trắng trên đầu ta đã bớt đi một chút?

Vương Tử trẻ tuổi trầm mặc nửa ngày, thấp giọng nói.

- Phụ vương, trên đời này không có...

Mắt thấy sắc mặt phụ vương đang trầm xuống, Vương Tử không có nói tiếp, trực tiếp thay đổi chủ đề.

- Đêm qua, đại tướng quân báo, Tây Hoang quốc đang tập trung hoả lực ở Thạch Thành, giống như có dị động.

Quốc vương không kiên nhẫn mà phất phất tay.

- Con tự đi xử lý đi.

- Vâng.

Vương Tử yên lặng lui ra.

Rời khỏi hoàng cung, quay đầu nhìn lại một hồi, Vương Tử chuyển dời ánh mắt nhìn về phía đạo quan vàng son lộng lẫy ở thành tây. Chỗ đó, khách hành hương đông như mắc cửi đang thành kính dập đầu, tiên nhạc vang vọng, miếu đạo sĩ lượn lờ khói lửa tựa như Tiên cung.

Ánh mắt Vương Tử dần dần trở nên lạnh lùng.

- Ca ca cũng chán ghét Đông Hoa Tử?

Âm thanh thanh thúy vang lên bên tai.

- Cũng?

Vương Tử nhìn về phía muội muội.

- Không phải muội rất ngưỡng mộ tiên nhân sao?

- Ta ngưỡng mộ tiên nhân, nhưng chẳng lẽ tiên nhân không phải ăn gió nằm sương, đi mây về gió à? Làm sao có thể tới thế tục phàm trần của chúng ta làm cái đồ bỏ đi như quốc sư kia?

Vương Tử nhịn không được cười to.

- Không sai.

- Ai, thật ra, rất nhiều địa phương đều có truyền thuyết về tiên nhân, chúng ta đi tìm một tiên nhân chân chính đi, nếu tìm được, ta sẽ đi theo hắn tu hành...

Vương tử nhìn miếu đạo sĩ đến xuất thần một hồi, mỉm cười đáp lại.

- Tốt, đợi ta rảnh rỗi, đi tìm cùng muội.

- ...

Hai tháng sau, không khí cuối thu dễ chịu.

Đang lúc hoàng hôn.

Thôn nhỏ dưới chân núi, khói bếp khoan thai bay lên, mấy đứa bé chạy băng băng đùa giỡn trong thôn, đồng ruộng ven đường còn có nông phu đang cắt lúa, chó vàng lười biếng mà nằm sấp ngoài cửa nhà, khẽ ngửi mùi cơm chín trong nhà sau lưng.

Tiếng vó ngựa từ xa đến gần đạp vỡ sự yên tĩnh của tiểu thôn. Chó vàng chấn kinh ngồi dậy, cong người lên cảnh giác mà nhìn bụi mù nơi xa.

Hai con tuấn mã một đen một trắng chạy như bay mà đến, đến cửa thôn đồng loạt thả chậm, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi cách đó không xa.

Nắng chiều chiếu rọi ngọn núi, mây mù mơ hồ dạ lên một mảnh đỏ rực, có loạn thạch cao vót nơi chân trời, rặng mây đỏ lượn lờ xung quanh như đang muốn bay tới tiên cảnh.

Chân núi có mục đồng cưỡi trâu, tiếng sáo khoan thai, làm cho bức họa nông thôn này càng thêm tường hòa.

- Đúng như bọn hắn nói, nơi này nhìn qua thật sự có vài phần tiên ý.

Trên bạch mã là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, môi hồng răng trắng, tóc dài đen nhánh dùng dây bạc buộc thành búi tóc võ sĩ, đuôi tóc tựa như gấm đen khoác trên vai, nhìn qua rất tiêu sái. Đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú trong núi, ánh mắt rất mong đợi.

Trên ngựa đen là một thanh niên cẩm bào, nhìn qua so với hắn lớn hơn bốn năm tuổi, hai người khuôn mặt có vài phần tương tự, rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến đây là một đôi huynh đệ. Khác biệt chẳng qua là thanh niên này ngũ quan góc cạnh càng thêm rõ ràng, nhìn lạnh lùng nghiêm túc hơn rất nhiều.

Trên hai con ngựa đều treo túi vải dầu dài, có mũi thương lạnh lẽo hiển hiện từ miệng túi, hàn mang hơi lộ ra.

Nghe được lời của thiếu niên, thanh niên không đáp lại, chẳng qua yên tĩnh mà nhìn mục đồng phía xa, hồi lâu không nói chuyện.

Làm sao vậy? Thiếu niên quay đầu hỏi.

- Không có gì.

Thanh niên lấy lại tinh thần, nở nụ cười.

- Chẳng qua cảm giác làn điệu mới nghe lần đầu, tươi mát xa xăm, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

Thiếu niên gật đầu tán thành, nếu như nói hoàn cảnh này vốn chỉ có năm sáu phần tiên ý, phối hợp với tiếng sáo khoan thai này, liền đã có bảy tám phần.

Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, cười nói.

- Trên đời bao nhiêu khúc hay, cũng không phải chúng ta có khả năng biết rõ. Ca ca chẳng lẽ bỗng nhiên bắt đầu thích đàn sáo thanh sắc?

Thanh niên bật cười, lắc đầu, hai người chậm rãi giục ngựa vào thôn.

Ven đường chính là ruộng lúa, nông phu vung mồ hôi như mưa mà cắt lúa dưới đồng ruộng, thanh niên chậm rãi đi ngang qua, ánh mắt lại chăm chú nhìn ruộng lúa, thần sắc ngày càng nghiêm túc.

Thiếu niên nhìn xung quanh một hồi, trong ruộng lúa có một ít lúa đã cắt, có một ít vẫn còn mọc, nhìn qua vô cùng lộn xộn, không có gì đáng xem. Nhìn bộ dạng nghiêm túc của huynh trưởng, không khỏi ngạc nhiên nói.

- Huynh lại đang nhìn cái gì thế?

- Ánh mắt của muội đặt xa nhìn kỹ một chút.

Thiếu niên chăm chú nhìn lại, tầm mắt kéo xa, nhìn khắp ruộng lúa, dường như cảm giác chỗ trong ruộng lúa bị cắt thấp tạo thành hình dạng Thái Cực Âm Dương Ngư, mặc dù không quá tiêu chuẩn, nhưng hình dạng kia thật sự là Thái Cực!

Là ảo giác sao?

Thanh niên đè xuống ngạc nhiên trong lòng, ghìm ngựa chắp tay nói.

- Vị lão trượng này. . .

Nông phu ngẩng đầu, lúc này mới nhìn rõ quý khí lộ rõ trên người của hai người, mặt cười thành hoa cúc.

- Hai vị muốn lên núi tìm tiên sao? Sắc trời đã tối, ở nhà ta một đêm như thế nào? Rất rẻ đấy. . .

". . ."

Hình tượng cao nhân lập tức bị nghiền nát, ánh mắt thanh niên giật giật, vẫn rất có lễ phép tự giới thiệu.

- Tại hạ Lý Thanh Lân, đây là xá đệ Thanh Quân. . . Xin hỏi lão trượng, lúa này cắt thành hình dạng như thế. . . Có môn đạo gì sao?

- Môn đạo?

Nông phu rất buồn bực mà gãi gãi đầu, bùn bôi vào trên tóc.

- Đây là số sáu và số chín tiểu Tần dạy ta viết, hắn nói hợp vào một chỗ sẽ tạo ra một tư thế gì đó? Ta cũng không hiểu, một bên nhớ kỹ cách viết, một bên cắt thành như vậy. . .

Thì ra là vậy? Hai huynh đệ liếc nhau, đều có chút buồn cười mà thở dài một hơi. Mặc dù mới nghe lần đầu cách viết số sáu, số chín gì đó, nhưng ít ra thì dễ tiếp nhận hơn nhiều so với nông phu ở trong ruộng kiến tạo ra Thái Cực Âm Dương Ngư.

Nông phu lại nói.

- Nhà ta thoải mái nhất, giường ấm sữa nóng, chỉ cần ba văn. . .

- Không cần.

Hai người cười một tiếng, ghìm ngựa mà đi.

"Ai ai ai. . ."

Nông phu ở sau lưng hô.

- Các ngươi không nên lên núi muộn, trên núi gần đây có độc chướng, còn có quái hổ, rất nguy hiểm!

Thiếu niên Lý Thanh Quân kia vỗ vỗ túi thương, quay đầu cười nói.

- Biết khó mà lên, mới lộ ra thành ý. Không bằng chúng ta giúp các ngươi trừ mãnh hổ?

Nông phu nhìn thương của bọn hắn, do dự một chút, nói.

- Vậy cẩn thận một chút.

Tới gần cuối thôn đã đến chân núi, mây mù lượn quanh càng đậm, đã xem không rõ lắm mấy gian sân nhỏ cuối thôn. Có tiều phu khoan thai đeo gánh mà đến, phảng phất như xuyên thẳng qua từ trong mây mù, trong miệng tùy ý hát ca dao.

- Người đời đều cho thần tiên hay, mà lại vẫn say chuyện công danh. Xưa nay tướng soái nơi nào đây? Một dãy mồ hoang cỏ mọc đầy.

- Người đời đều cho thần tiên hay, những hám vàng bạc lòng không khuây. Suốt ngày những mong chứa cho đầy, đến lúc đầy rồi nhắm mắt ngay. . ."

(Hảo Liễu Ca (好了歌) - Tào Tuyết Cần)

Hai huynh đệ kinh ngạc nhìn nghe, móng ngựa càng thả càng chậm, rốt cuộc triệt để ngừng lại.

Đi tới nơi này, khắp nơi đều cảm thấy bất đồng cùng nơi khác, ngay cả một hát khúc của tiều phu đều có trình độ này, trách không được mọi người nói núi này có tiên, quả thật có vài phần đạo lý.

- Xin hỏi lão trượng. . .

Lý Thanh Lân ngăn lại tiều phu.

- Bài ca này do người phương nào sáng tác?

Tiều phu cười nói.

- Tần gia tiểu tử hát, có chút thú vị?

Đâu chỉ có chút thú vị? Đây là nơi nào? Đây là Tiên Tích Sơn, các đời Tầm Tiên Giả (người tìm tiên) nối liền không dứt, ở loại địa phương này nghe được một ca khúc như vậy, càng ý vị thâm trường.

- Xin hỏi nhà vị Tần tiên sinh này ở nơi nào?

Tiều phu tiện tay chỉ vào chỗ sâu trong mây mù.

- Sân nhỏ có phơi thuốc cuối thôn, đi qua sẽ nhận ra.

Sân nhỏ xác thực rất rất dễ nhận ra, trong sân có rải rác giá đỡ, trên giá có mấy tầng rổ, trong đó đầy các loại dược thảo. Mùi thơm nhàn nhạt của dược thảo quanh quẩn, rất khoan khoái.

Một thiếu niên ngồi trong sân, đang giơ gậy giã thuốc trong cối đá, ý thái thanh nhàn, phảng phất như chưa phát giác ra có khách nhân tiếp cận mình.

Hai người ở trên ngựa nhìn một hồi, tâm tình muốn gặp mặt cao nhân bị dội một chậu nước lạnh. Bởi vì thiếu niên này nhìn qua tuổi còn rất trẻ, thấy thế nào cũng chỉ mười sáu mười bảy, không có lớn hơn Lý Thanh Quân bao nhiêu, thật sự không có biện pháp liên hệ cùng một chỗ với cao nhân ẩn sĩ nào đó. Huống chi dùng ánh mắt võ đạo của hai người, thiếu niên này cũng chỉ là một người tu võ, tu vi còn không bằng chính mình.

Bất quá thiếu niên ngược lại có chút thú vị. Hắn mặc y phục thô, mang giày rơm, hơi có chút gầy yếu, bề ngoài nhìn qua rất thanh tú điềm đạm nho nhã, không giống thôn dân hương dã, ngược lại giống như một thư sinh. Lúc giã thuốc khoan thai ngâm nga ca khúc nghe không rõ, tiếng giã thuốc "Không không" phiêu đãng trong hoàng hôn yên tĩnh mang theo tiết tấu vận luật khiến cho người ta buông lỏng, cảm giác nông thôn thanh nhàn tĩnh mịch tự nhiên nổi lên.

Xem bộ dạng này, ca khúc và con số kia, hơn phân nửa do hắn xem một ít tạp thư, hoặc gia đình có tiếng hiếu học? Gia đình có tiếng hiếu học, nông phu tiều phu đều chỉ nói "Tiểu Tần" "Tần gia tiểu tử", chỉ sợ trưởng bối đã không còn.

Thú vị chính là, "Chày giã thuốc" của hắn là một cây Lang Nha bổng, nhìn qua còn bự hơn đùi hắn, răng sói dữ tợn lập lòe dưới trời chiều cùng bề ngoài thanh tú của hắn tạo thành hình ảnh tương phản không hợp thói thường.

Đây là binh khí tu võ của hắn?

- Này!

Lý Thanh Quân nhìn hồi lâu, nhịn không được cười nói.

- Lang Nha bổng có thể giã thuốc ư, đầu gậy không phải răng nhọn hả?

Thiếu niên ngừng tay, quay đầu nhìn bọn hắn, trọng điểm chú ý túi thương của hai người, đáp.

- Trong đêm lên núi rất bất tiện, hai vị vẫn nên cẩn thận một chút. Đỉnh núi có quái hổ, đừng tiếp cận, nếu không cẩn thận chọc phải, lập tức chạy, nó sẽ không đuổi.

Lý Thanh Lân hỏi.

- Tiểu huynh đệ họ Tần?

Thiếu niên tùy ý trả lời.

- Tần Dịch.

Lý Thanh Lân lại tự giới thiệu một lần, nói tiếp.

- Huynh đệ của ta lên núi tìm tiên, nghe tiều phu hát khúc, cực có ý vị, nghe nói do Tần huynh sáng tác?

- Ah, trước kia nghe đạo sĩ vân du bốn phương hát đấy, không có quan hệ gì cùng ta cả.

". . ."

Lý Thanh Quân sớm cảm thấy thiếu niên tuổi cùng mình không sai biệt lắm này không thể nào là ẩn sĩ gì đó, nghe vậy nói "Quấy rầy", liền muốn lên núi.

Lý Thanh Lân chợt nói.

- Nhìn bộ dạng của Tần huynh hẳn là Dược Sư? Liệu có các loại thuốc giải độc không? Chúng ta muốn mua mấy viên.

Lý Thanh Quân kỳ quái nhìn huynh trưởng, bọn hắn chuẩn bị rất đầy đủ, lúc này lại mua thuốc gì?

- Không có các loại, một viên giải hết.

Tần Dịch tiện tay ném qua một cái túi.

- Bên trong hai viên, mười lượng bạc.

Lý Thanh Quân tiếp nhận túi, nhìn hai viên dược hoàn giống như táo đỏ bên trong, xùy một tiếng cười nói.

- Nào có dược hoàn giải bách độc, ngươi đây là dược gì?

Thanh âm của hắn thanh thúy, xùy cười như vậy, loại khí khái hào hùng hoành thương lập mã kia hòa tan đi rất nhiều, ngược lại có chút cảm giác ngây thơ.

Tần Dịch nhìn chằm chằm vào hắn một hồi, bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười.

- Cái này gọi Cật Tảo Dược Hoàn.

Cật tảo: Ăn táo, Cật Tảo Dược Hoàn đồng âm với sớm muộn gì cũng xong đời.