Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 112: Sơ Chiến Đạo Pháp

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Đây là lần đầu tiên Tần Dịch chiến đấu với một Tu Tiên Giả, toàn bộ đối tượng chiến đấu trước kia đều là Võ Giả phàm nhân và yêu quái.

Hơn nữa, yêu quái hắn đối mặt cũng là hệ vật lý chiếm đa số, dùng thuật pháp làm phụ —— Trình Trình hẳn là thuật pháp làm chủ, bất quá hai người không có đánh qua.

Cho nên, chiến đấu trước kia của hắn đều xem như giáp lá cà của hệ vật lý.

Mà Thanh Hư trước mắt là một pháp sư thuần túy.

Thanh Hư hầu như không né tránh, thân thể không có độ nhạy và sức bật, thế nhưng ngươi đánh không trúng được hắn, quanh người hắn tùy thời toát ra một Thổ Thuẫn cản lại công kích vật lý của Lang Nha bổng và điện giật của Hàn Môn.

Mà trong lúc ngăn cản công kích, dưới chân Tần Dịch đồng thời xuất hiện một đôi tay giống như cương thi, nắm chặt mắt cá chân của hắn.

Có thể cảm giác huyết nhục đang bị điên cuồng rút ra, Tần Dịch nhanh chóng vung bổng quét xuống, đánh nát tay kia, mặt đất lại khôi phục như thường, phảng phất như tay kia chưa bao giờ tồn tại. Trong không khí bỗng nhiên xuất hiện vạn cái gai nhọn, bao quanh vây khốn Tần Dịch, tiếp đó gào thét mà xuống, như vạn tiễn đang bắn ra.

Thuật pháp Ngũ Hành thổ thạch rất truyền thống, tăng thêm một ít thuật pháp Âm Thi, đúng rồi, còn có thuật pháp hạn chế.

Tần Dịch rõ ràng cảm giác được thân thể mình trở nên rất nặng, muốn tránh đi vạn cái gai nhọn này trở nên vô cùng khó khăn, đồng thời hô hấp cũng khó khăn, giống như miệng mũi bị bùn đất lấp kín.

Đây là đồng thời phóng ra rất nhiều đạo thuật pháp, hiệu quả trùng kích.

Chân khí trong cơ thể Tần Dịch lưu chuyển, rất nhanh thoát khỏi trọng lực trói buộc, tiếp theo lộn một cái, hiểm hiểm tránh được vạn cái gai nhọn, nhưng cánh tay sượt bị thương.

Đây chính là trận chiến đầu tiên của Tần Dịch với Tu Tiên Giả.

Pháp sư cũng không dễ đánh.

Nhất là một pháp sư có cấp độ Cầm Tâm hậu kỳ đến viên mãn, thực lực vượt qua bản thân Tần Dịch. Mấy đạo tiểu thuật pháp này đã khiến Tần Dịch ứng phó rất chật vật, nhưng đây chẳng qua chỉ là những công kích mà Thanh Hư tiện tay thi triển.

Trong mắt Thanh Hư, thật không có xem Tần Dịch – một gà mờ Phượng Sơ tầng thứ tư thành một đối thủ đáng đer xem trọng, địch thủ chân chính của hắn là chuột điện Hóa Hình đỉnh phong.

Thanh Hư vốn hơi yếu hơn Hàn Môn, đã rời khỏi Thanh Hư Cung của hắn, lại bị trận kỳ trói buộc, chỉ là một Hàn Môn đã có thể khiến cho hắn ngã ở chỗ này, hắn không có bao nhiêu tâm tư đi quản Tần Dịch.

Dòng điện "Xì xì" lóe lên, quanh người Thanh Hư bao bọc dòng điện nhỏ, Tần Dịch nhìn ra được, dòng điện kia mặc dù nhỏ, uy lực lại không nhỏ, nếu như dùng Volt để tính, nói không chừng đã lên đến mấy vạn.

"Oanh!"

Một đạo lôi quang màu tím từ trên trời giáng xuống, Thanh Hư khẽ quát một tiếng, trong tay tế ra một Kính Bát Quái, ném lên trời.

Lôi quang đánh vào Kính Bát Quái, lại giằng co ở đó.

Thân thể mập mạp của Hàn Môn vào lúc này nhanh như lôi đình mà đâm vào trong Thổ Thuẫn của Thanh Hư, mười ngón tay ngắn ngủn mở ra, ấn vào mặt thuẫn.

Dòng điện "Xẹt xẹt" nổ tung, Thổ Thuẫn kia đã có vết rách.

Tần Dịch ngay lúc này bấm một pháp quyết.

Trên mặt đất, hỏa trận ầm ầm nổi lên, ngọn lửa lách qua Thổ Thuẫn vây quanh Thanh Hư từ bên dưới.

Thanh Hư phẫn nộ quát một tiếng.

- Khởi!

Mặt đất rạn nứt, ngọn lửa lại giống như bị mặt đất hấp thu, không thấy đâu nữa. Cùng lúc đó, sắc mặt Hàn Môn hơi cứng một chút, Tần Dịch cũng có chút biến sắc.

Áp lực cường đại hơn gấp trăm lần so với trọng lực trói buộc vừa rồi đè lên trên người, phảng phất như có ngọn núi ngàn cân đang muốn nghiền ép cả người thành thịt nhão.

Thanh Hư cười gằn một tiếng.

- Một nhân loại Phượng Sơ tầng thứ tư, nói ngươi là quốc sư, thật sự cho mình rất giỏi rồi hả? Trước tiên thành thật ở lại đó cho ta, đợi bần đạo đối phó con chuột này xong lại chậm rãi bào chế huyết nhục của ngươi!

Hai tay khô gầy bỗng nhiên khép lại.

Gợn sóng đỏ sậm có thể thấy được bằng mắt thường bao phủ trên người Hàn Môn, dáng người mập mạp kia cũng bắt đầu biến dạng.

Thần sắc Hàn Môn vẫn bình tĩnh, lấy ra một viên cầu.

Viên cầu bay ra, có tia chớp hình xiên nổ tung, hỗn hợp một chỗ với gợn sóng phát ra tiếng ma sát va chạm chói tai.

Trên trời, tử điện và Kính Bát Quái giằng co. Trước mặt, gợn sóng và viên cầu giằng co, hai bên nhất thời đều không có động tác, chỉ đang thúc đẩy pháp lực.

Thanh Hư cười lạnh nói.

- Nếu ở chỗ xa, bần đạo thật sự chưa chắc là đối thủ của con chuột ngươi, nhưng chỉ vây bần đạo ở lưng chừng núi, là thất sách của các ngươi.

Thần sắc Hàn Môn khẽ biến, hắn đã cảm nhận được đám môn hạ của Thanh Hư đang chạy về bên này tiếp viện. Không nói chút thực lực kia của bọn hắn có thể ảnh hưởng thắng bại hay không, chỉ cần kéo một chút để cho Thanh Hư có thời gian phá trận, hiệu quả trói buộc địa mạch của trận kỳ biến mất, Thanh Hư có thể súc địa thành thốn quay về miếu của hắn.

Chỗ đó thì mình không dám xông loạn.

Đúng vào lúc này, Tần Dịch động.

Cự lực ngàn cân đè ép kia phảng phất như không tồn tại, Lang Nha bổng xông qua khoảng cách mấy thước nặng nề nện vào Thổ Thuẫn đã rạn nứt quanh người Thanh Hư.

Một bổng này không biết nặng gấp bao nhiêu lần so với với lúc trước, chỉ nghe "Rắc" một tiếng, Thổ Thuẫn bị nện nát bấy.

Thanh Hư kinh hãi, đạo bào bỗng nhiên phồng lên, Lang Nha bổng nện vào đạo bào phồng lên, bị dẫn lệch lực đạo, nghiêng qua bên cạnh.

Tần Dịch không ngừng động tác, bổng bị dẫn lệch, liền thuận thế quét một cước về phía eo Thanh Hư.

Một pháp sư làm sao tránh được một cước nhanh như lôi đình của Võ Giả Tiên Thiên? Thanh Hư ngay cả phản ứng né tránh cũng không có đã bị đạp trúng.

"Phanh!" Thanh Hư chật vật lăn mấy vòng, cũng không còn cách nào thao túng Kính Bát Quái trên trời, Bát Quái Kính kia bị tử điện đánh bay, sấm sét giáng thẳng xuống, nặng nề bổ vào trên người Thanh Hư.

Toàn thân Thanh Hư co giật một chút, thân thể cháy đen nằm bất động trên mặt đất.

Hắn từ từ quay đầu, da thịt cháy đen trên mặt nhanh chóng lão hóa, cháy đen rút đi, trên mặt bắt đầu trở nên xanh trắng, dần dần đã có vết bầm tím.

Tần Dịch thở dài, đây quả thật là một người chết, thế mà có thể sống giống như người sống, không có khác biệt, thuật luyện thi này quả thật có chút thần kỳ.

Thân thể Thanh Hư dần dần thi hóa, nhưng tròng mắt vẫn đang chuyển động, ánh mắt nhìn về phía Tần Dịch tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

- Ngươi... Ngươi… Một tu sĩ Phượng Sơ tầng thứ tư như ngươi sao có thể thoát khỏi Thuật Trọng Áp của ta, còn phá được thuẫn của ta!

Hàn Môn cười híp mắt ngồi xổm bên cạnh hắn.

- Quốc sư Nam Ly Tần Dịch thật ra là một Võ Giả mạnh đến không chịu nổi. Dã nhân Tây Hoang Mang Sơn ngược lại là một vu sư.

Thanh Hư: "..."

Tần Dịch nhìn chằm chằm Hàn Môn nói.

- Vì sao ngươi rõ ràng chuyện của ta như vậy?

- Lát nữa nói cho ngươi biết.

Hàn Môn cười híp mắt gian hai cánh tay béo, trong lòng bàn tay vọt lên dòng điện.

- Phản diện chết bởi nói nhiều, ta cũng không muốn làm người phản diện, trước tiên giết chết hắn lại nói tiếp.

Thanh Hư lộ ra một nụ cười khó coi.

- Ngươi không giết được ta.

Trong lúc nói chuyện, thân thể của hắn đã dung nhập vào mặt đất.

Thần sắc Hàn Môn đại biến, quay đầu nhìn lại, trận kỳ lúc trước chẳng biết lúc nào đã nghiêng ngả, không còn hiệu quả trói buộc địa mạch.

Trong không khí truyền đến tiếng cười của Thanh Hư.

- Thật sự cho rằng bần đạo sẽ cầm bảo vật tùy tiện cho người ta? Đây chẳng qua là cờ giả chỉ có thể duy trì trong chốc lát mà thôi. Đợi ngày bần đạo khôi phục, chính là thời điểm yêu vật ngươi mất đầu, còn có nhân loại kia, cũng chờ đó cho bần đạo...

Sắc mặt Hàn Môn rất khó coi, quay đầu nói với Tần Dịch.

- Thừa dịp hắn bị thương nặng, lúc này đánh lên Thanh Hư Cung là cơ hội duy nhất.

Tần Dịch ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, chỗ đó vốn có mấy tên đạo sĩ đang đuổi xuống, lúc này lại vội vã trở về.

Trong thức hải truyền đến âm thanh của Lưu Tô.

- Tần Dịch, tu hành của Thanh Hư này cũng không có đạt tới trình độ đoạn tuyệt thủy mạch, càng đừng đề cập hiện hình nổi lên chân trời, hắn kém xa.

Phán đoán của Lưu Tô đối với phương diện tu hành, tuyệt đối là nói cái gì trúng cái đó, nó nói không phải Thanh Hư vậy thì không phải Thanh Hư.

Bí mật của ngọn núi này không phải đơn giản như vậy, không thể tiếp tục tiến lên, nếu không sẽ bị hố chết.

Hắn không có để ý đến Hàn Môn, trực tiếp quay người xuống núi.

- Nếu như Thanh Hư bị thương nặng, chính ngươi đã có thể giải quyết hắn, một gà mờ Phượng Sơ tầng thứ tư như ta tham gia hay không, không có ý nghĩa.

Hàn Môn bị nghẹn, đang muốn nói gì đó, dưới chân núi bỗng nhiên truyền đến âm thanh hối hả, có rất nhiều người đi lên núi.

Tần Dịch cũng vô thức dừng bước nhìn về phía chân núi, lại thấy Vương viên ngoại mang theo rất nhiều gia đinh, vây quanh hai vị đạo cô một già, một trẻ.

- Yêu pháp mà hai vị tiên trưởng muốn tìm hơn phân nửa ở trong núi này, tiên trưởng cần phải làm chủ cho tiểu dân.

Tần Dịch ngơ ngác nhìn một vị đạo cô trong đó, đầu hiện lên dấu ba chấm.

Minh Hà không phải quay về tông môn bế quan rồi sao?