Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 117: Vạn Tượng Sâm La

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Thiên... Thiên Khu Thần Khuyết...

Nhìn Minh Hà chậm rãi đi vào, hai hàm răng Thanh Hư đều đang run rẩy.

- Ngươi… Đường đường là người của Thần Châu đệ nhất tông, không trảm yêu trừ ma, ngược lại nghe yêu quái sai sử, đến gây khó dễ cho tiểu tiểu tu sĩ như chúng ta!

Thanh Hư khàn giọng nói.

- Thiên Khu Thần Khuyết cũng sa đọa đến nước này?

Thần Châu đệ nhất tông... Tần Dịch có chút im lặng, biết rõ xuất thân Minh Hà rất ngưu bức, không nghĩ tới ngưu bức đến trình độ này. Hơn nữa nàng còn giống như là xuất từ "Đệ nhất cung" của tông môn này? Không biết đây là khái niệm gì, nghe như bộ phận hạch tâm quan trọng nhất hoặc nhánh quyền lực lớn nhất trong tông môn này?

Lai lịch thật lớn, trách không được lúc trước phán đoán đầu tiên của Lưu Tô chính là "Tuyệt đối xuất từ huyền môn chính tông" "Sở học vô cùng tuyệt diệu", đây là hương vị "Chính thống" cách biệt mấy vạn năm tuế nguyệt cũng lau không đi, nói không chừng xuất xứ từ truyền thừa của một người quen với Lưu Tô?

Minh Hà thản nhiên nói.

- Đến thời điểm này, cần gì lại đóng kịch? Nơi đây tất có xác ướp cổ, ngươi thủy chung che lấp chuyện này, chính là sợ động đến xác ướp cổ thì sẽ khiến danh môn chính phái chú ý. Đáng tiếc có một yêu quái không ngừng đối nghịch với ngươi, lợi dụng sức ảnh hưởng của Vương gia rải manh mối đến các quận huyện, cuối cùng tới tai bần đạo, sự tình cũng chính là như vậy. Xác ướp cổ giấu ở nơi nào, đừng ngại gọi ra.

- Bần đạo không thể động xác ướp cổ kia!

Thanh Hư tức giận đến phát run.

- Đó là thi thể không có ý thức, Luyện Thi thuật của ta không đạt đến trình độ có thể luyện hóa một tu sĩ Đằng Vân Cảnh làm thi khôi, vẫn đang tế luyện mà thôi.

Minh Hà hỏi.

- Vậy Luyện Thi thuật của ngươi ở đâu ra?

- Ở bên cạnh xác ướp cổ có ý tượng, ta tự ngộ ra đấy.

Thanh Hư nói.

- Tựa như chữ Đạo ở sườn núi, bần đạo cũng từ đó ngộ ra một chút pháp môn, đây là ngộ tính của bần đạo.

Tần Dịch: "..."

Minh Hà im lặng một lát, thần sắc có chút thương cảm.

- Ngươi quả nhiên đã thành thi khôi của người khác, mà bản thân cũng không tự biết.

Thanh Hư hổn hển.

- Nói bậy nói bạ! Thần trí bần đạo thủy chung vẫn thanh minh, hết thảy tu hành đều do tự mình luyện, tại sao có thể là thi khôi của người khác!

- Vào thời khắc ngươi 'Ngộ ra' Luyện Thi thuật, thật ra ngươi đã chết. Linh hồn chưa tan mà bị người giam giữ nuôi dưỡng, tẩy thành bộ dạng nàng muốn, ngươi tế luyện xác ướp cổ, chờ mong một ngày có thể lấy ra sử dụng, thật ra đều đang thay nàng làm.

Thần sắc Minh Hà ngưng trọng, chậm rãi nói,.

- Vạn Tượng về ta, Sâm La làm trành, Vạn Tượng Sâm La Tông cũng có người nhập thế rồi sao...

Ma Đạo! Trong lòng Tần Dịch nhảy ra khái niệm này.

Quả nhiên, có Tiên Đạo thì sẽ có Ma Đạo, cũng không phải tất cả người tu hành đều là tiên khí bồng bềnh, thật ra từ trong lời nói của Minh Hà cùng lão đạo cô lúc trước đã lộ ra ý này.

Mà khi Minh Hà nói ra bốn chữ "Vạn Tượng Sâm La", ánh mắt Thanh Hư bên kia đã bắt đầu lâm vào cứng ngắc, toàn bộ con mắt dần dần biến thành màu xám, mà da thịt bắt đầu cứng ngắc, dần dần có màu của thiết, bên ngoài da thịt còn bắt đầu mọc ra lông như nấm mốc.

- Thiết Thi cấp Cầm Tâm đỉnh phong, cũng không dễ đối phó, ngươi lui về phía sau một chút.

Minh Hà nhìn chằm chằm vào Thanh Hư, cũng không quay đầu lại mà nói với Tần Dịch.

- Không nên ly khai quá xa, chủ nhân thi này mặc dù chưa chắc ở đây nhưng vẫn phải cẩn thận thì hơn.

Tần Dịch lui về phía sau vài bước, nghe Lưu Tô giải thích.

- Đây là hình thái ban đầu của thi khôi, sau khi bị Minh Hà nói toạc ra, hồn phách tiêu tán, thuật pháp biến mất. Thay vào đó là lực lượng vô hạn và thân thể cứng như sắt thép, kháng tính đối với thuật pháp cũng rất cao. Nếu như lúc này Minh Hà vẫn là tu sĩ đồng cấp với hắn, hơn phân nửa không thể làm gì hắn, hiện tại cảnh giới nghiền ép, không khó.

Dừng một chút, lại có chút tán thưởng.

- Thanh Hư này trước kia cũng không che giấu mình luyện thi, sau khi bị đánh bại lộ ra bộ dạng thi thể cũng thông thường, ngay cả chính hắn đều cho như vậy, thế mà giấu diếm được ta, không biết còn ẩn tàng một trò xiếc. Môn đạo hiện tại mới phát triển rất thú vị...

Tần Dịch gật gật đầu, nơi đây không chỉ có môn đạo mới thú vị, đồng thời loại tính toán vào lòng người kia cũng thú vị, Thanh Hư mặt ngoài là người sống, thực tế là luyện thi, mọi người biết được điểm này đã cho rằng mình tìm được chân tướng, căn bản không nghĩ tới việc còn ẩn tàng chân tướng càng sâu. Dưới tình huống bản thân Thanh Hư cũng không biết, càng giấu diếm không lộ dấu vết, ngay cả Lưu Tô đều nhìn nhầm.

Đương nhiên, đợi đến lúc tình trạng của Thanh Hòa đạo nhân khi trước, Lưu Tô Tần Dịch đã đoán được khả năng này. Minh Hà xem ra rất hiểu rõ địch thủ, một lời nói toạc ra chân tướng.

"Vèo!"

Bên kia, cuộc chiến đã mở màn, Thanh Hư Thiết Thi dùng tốc độ vượt xa Tần Dịch tưởng tượng hợp song chưởng lại đâm vào cổ Minh Hà, một chưởng này vậy mà mang theo tia lửa do ma sát kịch liệt với không khí, đây không phải chuyện vật lý đơn thuần có thể làm được, mà do thi khí tràn lan va chạm cực nhanh cùng linh khí trong không khí tạo ra.

Tần Dịch lắp bắp kinh hãi.

- Tốc độ của cương thi không phải nên rất chậm sao?

Lưu Tô nói.

- Ai nói cho ngươi? Huống chi đây là Thiết Thi có tu vi, không phải cương thi bình thường.

Tần Dịch yên lặng.

Thân ảnh Minh Hà biến thành tàn ảnh, Thiết Thi đánh vào khoảng không, bàn tay cắt vào trên tường đá như cắt đậu hũ.

Chân thân Minh Hà sớm đã đến một góc khác của phòng. Trường kiếm trong tay chỉ xéo xuống mặt đất.

Bên trong phòng đá rất nhanh biến thành băng sương, vô số băng tinh qua lại trong phòng, bao quanh vây khốn Thiết Thi.

- Vô Phương Biến Ảo thuật, Băng Ngục Hàn Lam thuật.

Thanh âm Lưu Tô càng thêm thú vị.

- Phương thức thi thuật và pháp quyết đã có chút cải tiến vi diệu, hiệu quả lại không có yếu bớt, rất tốt rất tốt.

Tần Dịch có chút muốn chửi thề, rốt cuộc là ta đang xem kịch hay ngươi đang xem?

Bất quá, người thường xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo, Lưu Tô quan sát Minh Hà chiến đấu, đương nhiên có thể nhìn thấy càng nhiều giá trị, nói không chừng vừa nhìn như vậy, Lưu Tô đã có thể tham khảo tổng kết, cải tiến pháp môn của chính nó.

Đối với bản thân Tần Dịch, có thể xem và hình dung Minh Hà là… Một pháp sư.

Nàng tuy cầm kiếm, nhưng không biết kiếm pháp gì, nhìn động tác vung kiếm thay vì nói là chém thì không bằng nói là múa, kiếm kia trong tay nàng chỉ là đồ vật môi giới, lúc tế ra là một pháp bảo mang theo uy lực vô tận.

Cho dù với tư cách pháp bảo công kích, cũng không phải "Phi kiếm" thông thường, mà là một loại huyễn quang kỳ quái, dường như này có tác dụng khắc chế rất mạnh đối với yêu vật hoặc Thi Ma, kiếm quang nhẹ nhàng sượt qua cánh tay của Thiết Thi, Thiết Thi kia đã thống khổ gào thét, thân thể vốn không có huyết dịch rõ ràng chảy xuống nùng huyết màu xanh đen, đó là thi độc trong cơ thể bị kiếm quang ảnh hưởng thối rữa rơi xuống.

Cái mũi Tần Dịch sụt sịt, u oán mà nhìn về phía Bổng Bổng trong tay.

Vừa không thể cung cấp hiệu quả ngưng tụ tăng trưởng pháp lực trong cơ thể, cũng không thể cung cấp công dụng dẫn dắt Thần Lôi Thiên Hỏa bên ngoài, cũng không thể bộc phát ra thần uy kỳ diệu nào đó đả thương người... Cầm nó trong tay chỉ dùng để đập nện thuần túy, ném ra ngoài có Lưu Tô khống chế bay trở về, không hơn...

Người ta cũng tu tiên, ta cũng tu tiên... Nhưng vì sao cảm giác ta là một kẻ man rợ...

Lưu Tô ung dung nói.

- Không nên nhìn ta như vậy, ta biết rõ ngươi đang suy nghĩ gì... Sự thật là vì cấp bậc của Lang Nha bổng quá cao, ngươi ngoại trừ dùng đập với nện, căn bản đụng không tới những tác dụng khác.

- Tốt xấu gì cũng nói một chút nghe thử xem.

- A... Răng sói, gai nhọn có thể bỗng nhiên nổ tung, hiệu quả này thế nào?

Cúc hoa Tần Dịch siết chặt, nghĩ tới một ít tình cảnh rất đáng sợ.

Bên kia, Minh Hà quát một tiếng, trường kiếm đã đâm vào tim Thiết Thi, có băng hàn chi ý theo vết thương lan tràn khuếch tán, toàn bộ thân thể Thiết Thi đã sắp ngưng băng.

- Thành rồi?

Tần Dịch gãi gãi đầu, mặc dù nói tới xem Minh Hà nghiền ép, nhưng khi thấy nàng nhẹ nhàng giải quyết BOSS, luôn cảm thấy trong lòng trống vắng, chỗ nào đó không đúng...

Trong lúc nghĩ như vậy đã thấy thần sắc Minh Hà khẽ biến.

- Ai đánh thức xác ướp cổ!

"Ầm ầm..."

Rung động nhỏ truyền đến từ lòng đất, thi ý hoang vu tĩnh mịch lập tức lan tràn khắp nơi.

"..."

Tần Dịch quả thật muốn cho mình một cái tát! Thuận thuận lợi lợi không tốt sao? Gây sự làm gì!