Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 134: Vẽ hồn

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Tần Dịch quả thật học vẽ đấy. Chỉ bất quá, hắn cũng không có tình yêu cuồng nhiệt đối với chuyên ngành của mình, xuyên việt đã rất lâu, cũng chỉ vẽ một bức tranh tả cảnh Tiên Tích Sơn vào tháng đầu tiên, treo trên tường làm trang trí. Sau đó không còn vẽ qua, chuyên ngành lúc trước được ứng dụng dùng để vẽ bùa, cũng không biết thầy của hắn trông thấy có tức chết hay không...

Chắc hẳn không có chút vui vẻ nào, giống như vô số người tìm công tác không đúng chuyên ngành, kiến thức học bốn năm đại học cũng không biết dùng làm gì. Hắn tốt xấu gì còn dùng tới khi vẽ bùa...

Cho nên giờ khắc này, hắn vẫn có một chút cảm giác thân cận đối với vị Kinh công tử này, tốt xấu gì cũng "Cùng ngành".

Hơn nữa, hắn còn cảm ứng được một ít linh khí trên người Kinh công tử.

Không phải tu hành chân chính, có điểm giống như sắp tìm được con đường lại không thể vào, thiếu một vị cao nhân chỉ điểm. Tần Dịch vốn còn muốn tán gẫu vài câu, nếu như thuận mắt sẽ chỉ điểm hắn một chút, coi như làm một chuyện tốt?

Kết quả, nhiệt tình của Tần Dịch đụng phải một cái mũi tro.

Kinh công tử cũng không để ý đến hắn, chỉ lo ăn xong màn thầu, rất nhanh chậm rãi rời đi trong tiếng cười nhạo của mọi người.

Tiểu nhị bưng thức ăn tới, cười nói.

- Khách quan có hảo tâm, nhưng Kinh công tử người ta tâm cao khí ngạo, sẽ không tùy tiện nhận ân huệ của người khác.

- Ăn bữa cơm nói gì đến ân huệ?

- Một bữa cơm cũng là ân.

"A..."

Tần Dịch hỏi.

- Tình huống công tử này như thế nào, nhìn khí chất hắn không tầm thường, vẽ tranh bán không được?

- Kinh công tử này tên Kinh Trạch, vốn là nhân vật nổi tiếng nơi đây, cha mẹ đều là thi họa danh gia, khách tới thăm không dứt, rất nổi danh.

Tiểu nhị nói.

- Bản thân Kinh Trạch này cũng thành danh từ nhỏ, một tay thi họa xuất sắc, được xưng thần đồng. Nhưng mấy năm trước đi ra ngoài du học trở về, cũng không biết ngủ mấy năm ở trên người kỹ nữ nào, trình độ họa không hề có tiến bộ. Ngươi trưởng thành nhưng chỉ vẽ được như khi còn bé, ai mua tranh của ngươi?

Tần Dịch ngẩn người.

- Đây là khởi đầu của thiên tài biến củi mục...

- Khách quan nói cái gì?

- Ah, không có gì, ngươi tiếp tục.

- Đến khi cha mẹ của hắn mất, tranh của mình lại bán không được, lại không có sinh kế khác, gia cảnh tự nhiên sa sút. Hắn còn không chịu bán nửa món đồ vật trong nhà, muốn dựa vào mình bán tranh mà sống, cũng chỉ có thể gặm màn thầu như hiện tại.

Tần Dịch nhẹ gật đầu.

- Là người có khí tiết, rất không tệ.

Thầm nghĩ trong lòng trách không được Kinh công tử này có chút cảm giác bồi hồi trên con đường tu đạo, nếu có thể bảo trì tâm thái, trên trình độ nào đó cũng xem như là đạo.

Thần sắc tiểu nhị có chút cổ quái, muốn nói lại thôi. Hắn ngược lại cho rằng cái này gọi là ngu xuẩn, khí tiết cái rắm? Cũng nhờ thành chủ nể tình hảo hữu với Kinh gia, còn chiếu cố một hai, người khác không dám xằng bậy. Nếu không, nhà hắn không ai hộ viện, những danh họa, đồ cổ kia không bán, sớm muộn gì cũng bị trộm sạch?

Tần Dịch cũng chỉ gặp chuyện tùy tiện hỏi, cũng không phải thật sự muốn quản chuyện của Kinh công tử, càng không có khả năng luận tam quan với tiểu nhị.

Ăn cơm xong, màn đêm buông xuống liền ngủ lại khách sạn, nghỉ ngơi một chút.

Mấy ngày nay chạy băng băng mấy ngàn dặm, tính toán ra thì đã chạy xuyên qua mấy Nam Ly Quốc rồi, cho dù tu vi đã không tệ, vẫn mệt mỏi không nhẹ. Ngày mai sẽ đi Hoằng Pháp Tự bái phỏng một chút, nhìn xem có thể tìm được người tu hành chân chính hay không, cầm đan dược, linh thạch vân vân đổi pháp bảo để mình sử dụng...

Đêm dài vắng người, đèn đuốc như sao.

Tần Dịch đứng trước cửa sổ phòng khách sạn, nhìn Phật quang của Hoằng Pháp Tự phía xa.

Trong lòng hơi thất vọng.

Cái gọi "Phật quang", dựa theo lời của tiểu nhị thì đó là Xá Lợi của cao tăng, ẩn chứa Phật pháp vô cùng, Phật quang phổ chiếu vào ban đêm. Nhưng Tần Dịch quan sát, đó chỉ là một Xá Lợi phong ấn Quang Diệu Thuật, bản thân không có pháp lực gì đáng nói, dùng phát sáng chỉ để lừa người.

Từ nơi này nhìn lại, các "Cao tăng" bên trong hoặc lừa đảo, hoặc chỉ có một chút tu vi cấp thấp, hơn phân nửa ngay cả Đông Hoa Tử cũng không bằng.

Lưu Tô cười nói.

- Không kỳ lạ. Phật đạo thế gian, lừa đảo chiếm đa số, người tu hành chân chính có mấy ai lăn lộn nhân gian? Nếu như ngươi đi đến một thị trấn, miếu liền có vấn đề, đi đến thành thị, chùa lại có vấn đề, vậy không gọi khắp nơi là tiên, mà là điềm xấu.

Tần Dịch ngẫm lại cũng phải, không khỏi lắc đầu bật cười.

- Đáng tiếc, ta ngược lại hy vọng bọn hắn thật sự có vấn đề, ta quá cần pháp bảo.

- Ngày mai đi xem là được. Cho dù không phải người tu hành chân chính, loại địa phương cung vàng điện ngọc vơ vét tiền tài của dân chúng này luôn có khả năng tồn tại một ít bảo bối cần dùng, chúng ta đoạt tới, tế luyện lại sử dụng là được.

- Bớt nói nhảm.

Tần Dịch tức giận xoay người ngồi trở lại trên giường.

- Ta sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi dụ thành một ma đầu.

Lưu Tô cười lạnh.

- Đến lúc đó cũng đừng trách ta.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

...

Tần Dịch khoanh chân tĩnh tọa, khôi phục một đêm, ngày hôm sau sảng khoái tinh thần mà đi Hoằng Pháp Tự.

Cửa chùa mở rộng, trước chùa là một quảng trường lớn, du khách như mắc cửi. Xung quanh hoa đào nở rộ, một biển hoa mênh mông, đẹp rực rỡ. Rất nhiều đại cô nương, tiểu tức phụ qua lại trong biển hoa, hoa đào thêm cảnh ý, tiếng cười nói dịu dàng quanh quẩn, tăng thêm sắc xuân.

Tần Dịch thưởng thức cảnh đẹp, trong mắt rất ngạc nhiên.

- Lúc này còn chưa đến tháng ba, hoa đào nơi đây nở thật sớm.

Lưu Tô không đáp, yên tĩnh mà nhìn biển hoa rực rỡ, trầm mặc.

Cũng không biết nhớ tới cái gì.

Ánh mắt của Tần Dịch lúc này lại bị quán nhỏ bên quảng trường hấp dẫn.

Quán nhỏ có bán hương khói, bán trái cây, vân vân và vân vân, đồng thời còn có họa quán, vẽ chân dung cho du khách đạp thanh, như điểm chụp ảnh của hiện đại.

Kinh Trạch công tử mà hôm qua hắn thấy an vị vẽ tranh ở một bên.

Họa quán không phải chỉ có một mình hắn, đại bộ phận đều vây đầy người, chỉ có trước người hắn thưa thớt, khách nhân lác đác không có mấy.

Vẽ đặc biệt kém sao?

Tần Dịch tò mò đến gần nhìn thoáng qua.

Sau khi xem có chút ngạc nhiên, tranh này rất khá...

Tần Dịch không biết hội họa thế giới này phát triển đến trạng thái nào, nhưng chỉ sợ càng mạnh hơn thế giới kia của mình một chút, bởi vì đây là một thế giới linh khí cực kỳ nồng đậm, "Tinh khí thần" của con người bị nó ảnh hưởng, bất luận thủ đoạn vẽ hình truyền thần, đều bất đồng.

Tranh của Kinh Trạch trước mắt đã cho Tần Dịch vài phần cảm thụ đến Cố Khải Chi (*), bút pháp nồng đậm, như tằm xuân nhả tơ, lưu thủy hành địa. Người trong bức họa được miêu tả vô cùng tinh tế đến cả nếp nhăn y phục, thiếu sót duy nhất là... Con mắt vô thần.

[Cố Khải Chi: hoạ gia Trung Hoa, làm quan đời Đông Tấn. Người đời khen Cố Khải Chi có "tam tuyệt" (tài tuyệt, si tuyệt, hoạ tuyệt), tôn làm bậc hoạ thánh. Là nhà lí luận và hoạ gia vẽ tranh nhân vật xuất sắc. Chủ trương "truyền thần tả chiếu", vẽ người phải "thực đối" để từ đó "suy nghĩ tìm tòi thấy được chỗ kì diệu". Bằng sáng tác và lí luận, Cố Khải Chi đã sớm đưa giới hoạ gia trở nên có tên tuổi, có vị trí xã hội vượt lên khỏi hàng thợ thủ công, điều mà đến thời Phục hưng thế kỉ 16, Châu Âu mới đạt được.]

Nhưng đây đã là tiêu chuẩn người ta "Khi còn bé" đã đạt đến, quả thực là thần.

Quay đầu nhìn họa quán của người khác, Tần Dịch nhíu mày.

Nói như thế nào đây, đại bộ phận đều chưa chắc vẽ tốt hơn Kinh Trạch, có một ít thậm chí còn kém hơn nhiều, nhưng người khác muốn để cho bọn hắn vẽ. Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, đại bộ phận người không hiểu sâu, chẳng qua bảo sao hay vậy, chỉ nghe thanh danh, nghe nói Kinh Trạch vẽ giống như khi còn bé, không có tiến bộ, ai nguyện ý để cho một họa sĩ vẽ như đứa bé vẽ chân dung cho mình?

Kinh Trạch vẽ xong cho khách nhân nam trước người, rất nhanh trước quán liền trống.

Hắn thở dài, cũng không ngừng bút, trực tiếp kéo qua cuộn tranh mới, nhìn chằm chằm vào nữ tử đi ngang qua bên người, bắt đầu vẽ chân dung.

Nữ tử giống như có cảm giác, trợn mắt nhìn.

Kinh Trạch cười làm lành.

- Không cần tiền đâu.

Nữ tử mấp máy miệng, cũng không nói gì, quay đầu mang theo thị nữ rời đi. Lờ mờ truyền đến tiếng các nàng nói nhỏ.

- Tại sao Kinh công tử này trở nên bỉ ổi như thế, vẽ trộm người ta...

Kinh Trạch không lộ vẻ gì, vẫn chậm rãi hoàn thiện bức họa.

Ánh sáng trước mắt bỗng nhiên tối sầm.

Kinh Trạch ngẩng đầu, lại là người áo xanh hôm qua mời hắn ăn cơm đứng trước mặt đang cười híp mắt nhìn hắn.

- Vẽ một bức cho ta được không?

- Tốt.

Kinh Trạch thu hồi tranh nữ tử lúc trước vẽ trộm, lại kéo qua một tờ giấy mới.

- Một bức ba văn.

- Ba văn?

Tần Dịch lắc đầu.

- Ngươi vẽ nam nhân xác thực chỉ đáng giá ba văn. Nhưng thời điểm vẽ nữ nhân, trong bức họa bỗng nhiên có hồn ý, ba vạn văn cũng không đổi được một bức, ngươi lại miễn phí?

Kinh Trạch bỗng nhiên ngẩng đầu, con mắt nheo lại.

Tần Dịch chăm chú nhìn hắn nhìn một hồi, bỗng nhiên nói.

- Ta muốn ngươi vẽ loại tranh chứa đựng hồn ý kia, cho ngươi ba trăm lượng bạc.

Kinh Trạch cúi đầu xuống, giống như đang chọn lựa bút vẽ, trong miệng chậm rãi nói.

- Tốt, mời khách nhân mặc nữ trang.