Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 14: Đạo Cô

Ngoài linh đường, trên nóc nhà đối diện, một một đạo cô chẳng biết lúc nào lẳng lặng đứng đấy. Đạo bào xanh trắng đan xen lắc nhẹ theo gió dưới ánh trăng, đạo y trắng nhẹ nhàng phiêu đãng tựa như tiên tử thuận gió mà đi.

Nàng yên tĩnh nhìn hết thảy trong linh đường, phảng phất như có thể thấy rõ bộ dạng của hai người dưới lòng đất.

- Yêu khí nồng đậm như vậy, nơi đây không biết giết hại bao nhiêu mạng người... Không nghĩ tới Chiêu Dương công chúa của Nam Ly lại sẽ tự thân mạo hiểm, mặc dù lỗ mãng, nhưng can đảm rõ như nhật nguyệt.

Đạo cô thấp giọng tự nói.

- Lại xem nàng có thể phá cục hay không.

Trong động quật.

Trước đây Tần Dịch cho rằng Lý Thanh Quân không có ngực.

Cho dù bị hắn xối một xô thuốc dính ướt cả người, hiển lộ đường cong lả lướt, nhưng vẫn nhìn không ra có bao nhiêu ngực.

Nhưng lúc này, Tần Dịch thề thật ra nàng có ngực. Nếu không, xúc cảm trong tay không có khả năng mềm mại như thế. Hơn phân nửa đã bị quấn qua?

Ý nghĩ trong đầu chỉ thoáng qua, Tần Dịch lập tức cảnh giác, hắn ngửi thấy được mị dược.

Đầu óc có chút cảm giác choáng váng, bụng dưới có cỗ nhiệt lưu đang trào lên, noãn ngọc ôn hương dưới thân vô cùng hấp dẫn, hắn có thể cảm giác được nhiệt độ hai gò má cùng lồng ngực phập phồng của Lý Thanh Quân —— hắn ngửi thấy khí, Lý Thanh Quân đương nhiên cũng ngửi thấy.

Kết quả Lý Thanh Quân ngửi thấy chính là, phản ứng đầu tiên của bất kỳ nữ tử nào nên là đẩy nam nhân trên người ta, nàng lại không đẩy. Đáy lòng mơ hồ có chút hỗn loạn, cảm thấy hắn đè trên người rất khó chịu, bàn tay to phủ lên chỗ nào đó càng làm cho người nóng lên, nhưng lại mơ hồ cảm thấy người này cũng không đáng ghét, chỗ đó thật ra cũng rất thoải mái...

Trong khoảng thời gian ngắn chỉ có tiếng hô hấp trở nên nặng nề của hai người, địa quật hắc ám thấy không rõ mặt hai bên, lại càng làm cho tình cảnh trở nên kiều diễm, làm cho lòng người vô ý thức cảm thấy, có thể làm mấy thứ gì đó... Dù sao đều là kết quả của trúng thuốc, dường như có thể thuận lý thành chương?

Tần Dịch dùng sức cắn môi dưới, nhảy dựng lên.

Người khác có thể giả bộ thuận lý thành chương, hắn không được.

Hắn là phương sĩ, là dược sư, là người trong nghề.

Bên cạnh hắn còn có Lưu Tô đang xem cuộc vui.

Tần Dịch nhanh chóng thò tay vào ngực, lấy ra một phần dược hoàn nhét vào trong miệng, bất kể đúng bệnh hay không, tốt xấu gì cũng giảm bớt một chút đầu óc choáng váng và dục niệm, quẹt đá lửa, cũng đút một viên dược hoàn cho Lý Thanh Quân.

Đạo cô thấp giọng tự nói.

- Tinh thần thiếu niên này bằng phẳng, rất có định lực, là một chính nhân quân tử...

- Ngươi quả nhiên là thái giám...

Lưu Tô xem cuộc vui hồi lâu phát ra cảm thán hoàn toàn trái ngược.

"..."

Tần Dịch vận công khu trừ dược lực còn sót lại, không rảnh đối đáp với hắn.

Lý Thanh Quân uống xong thuốc, nửa ngồi dậy, ánh mắt phức tạp mà sửa sang lại vạt áo. Ánh lửa thấp thoáng, má phấn của nàng vẫn còn ửng hồng, vạt áo còn có chút tán loạn, nhìn qua càng có một loại dụ hoặc khác.

Tần Dịch quay đầu đi không nhìn, Lý Thanh Quân khẽ ngẩng đầu, cũng chỉ trừng mắt nhìn hắn, dường như muốn mắng người, lại không biết mắng từ đâu.

Lưu Tô tiếp tục cảm thán.

- Nữ nhân nói đạo lý, sống tương đối mệt mỏi. Cho nên nữ nhân nên có quyền lực không nói đạo lý, lúc này mắng tối thiểu có thể làm cho chính nàng giảm bớt xấu hổ.

Tần Dịch nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, một tay kéo Lý Thanh Quân dậy.

- Không sao chứ?

- Không sao...

Lý Thanh Quân nhúc nhích môi, cuối cùng biến thành..

- Người luyện võ, chút độ cao như vậy, ngã không đau.

Là vấn đề ngã hay không ngã à? Tần Dịch rất thông minh, hiểu ý nàng nên thuận theo, nghiêm trang trả lời.

- Ừm, đại khái khoảng một hai trượng.

Phối hợp của hắn làm cho Lý Thanh Quân thở dài một hơi, lại nói.

- Hình như ta lại lỗ mãng rồi?

Tần Dịch nói.

- May mà coo lỗ mãng, nếu không ngày đó ta không phải sẽ bị cô đánh?

Lý Thanh Quân bật cười, ngày đó chính vì mình lỗ mãng trúng bẫy của Tần Dịch mới bị treo ngược lên, lúc ấy cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng hôm nay ngược lại đã thành ngôn ngữ an ủi của Tần Dịch.

Tần Dịch này thật ra... Cũng không tệ, rõ ràng bị mình hố vào cạm bẫy, cũng không trách cứ ngược lại an ủi. Hơn nữa...

Hình như là chân quân tử. Nếu không phải quân tử chân chính, mình nói không chừng đã thất thân lần thứ hai cho hắn.

Khoảnh khắc kiều diễm vừa rồi, chớ nói hiện tại giả vờ bình tĩnh, Lý Thanh Quân tự biết đầu mình vẫn đang nghĩ đến. Chỉ có thể dựa vào giả vờ bình tĩnh, cùng hắn có ăn ý, nếu không nàng cũng không biết có nên đâm đầu vào tường chết luôn hay không.

Hai người đều rất ăn ý mà không nói những thứ này, quay đầu nhìn xung quanh, Lý Thanh Quân bỗng nhiên rùng mình một cái, tâm tư rối loạn đều bị dọa không còn gì.

Tần Dịch cũng mím chặt môi.

Xung quanh đều là xương trắng, cũng không phải lộn xộn chất đầy đất, mà có người bày nó thành tám phương vịm khoảng cách chỉnh tề, trên mỗi phương vị đều có một cỗ cốt cách, cốt cách bị tháo rời bày thành một cái đài, đầu lâu bày ở trên đài. Bọn hắn rơi vào chính giữa, nhìn xung quanh vừa vặn là tám cái đầu lâu theo bốn phương tám hướng bao vây bọn họ, tròng mắt đen nhánh trống rỗng nhìn chằm chằm, hàm răng khép kín như đang chế nhạo.

Có khí màu hồng tràn ra từ trong miệng khô lâu, ngửi thấy sẽ làm cho tim người ta đập rộn, không dám nhìn nhau.

Lý Thanh Quân không lưu loát mà nói.

- Đây chính là những người mất tích?

- Hẳn là vậy.

Tần Dịch thấp giọng nói.

- Đây là trận pháp do con người bố trí, như vậy chúng ta xâm nhập đã bị người bày trận phát hiện. Lúc này không phải thời điểm tra xét ngọn nguồn, nên lập tức ly khai, nếu không đây là tử địa.

Lý Thanh Quân ngẩng đầu nhìn lại, miệng hố rơi xuống đã khép kín, bốn phía nhìn như không có đường ra, mà phiến đá trên đỉnh xem ra cũng cũng không dễ dàng đánh mở.

- Làm sao đi ra ngoài?

Nàng chờ mong hỏi Tần Dịch.

- Ngươi hiểu loại trận pháp này đúng không?

Tần Dịch một bên nghe Lưu Tô chỉ điểm, một bên nói.

- Đây là một loại Tụ Linh Trận, công hiệu là tụ họp khí tức của sinh linh để hấp thu tu luyện, ngoài ra chứa một ít công năng của Bát Môn Kim Tỏa, chỉ cần đi đúng cửa, cơ quan cửa ra ngay tại chỗ này, nếu đi nhầm, chỉ sợ có chút không ổn.

Trên thực tế, lời của Lưu Tô là như vậy.

- Trận này bố trí cực kỳ ngu xuẩn, công hiệu tụ linh tu luyện cũng không có phát huy bao nhiêu, sinh khí tan hết, chỉ thừa lại một ít tử khí rác rưởi. Còn không biết xấu hổ chồng thêm Bát Môn Kim Tỏa vào trong, liếc mắt đã có thể thấy Sinh Môn, thối không ngửi được... Đừng hoảng hốt, bày trận là một phế vật, nếu đến trực tiếp gõ chết nó là được.

Lý Thanh Quân đương nhiên không nghe được linh hồn Lưu Tô trao đổi, nhìn bộ dạng đã tính trước của Tần Dịch cũng không khỏi an tâm vài phần. Lại thấy Tần Dịch nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đi về hướng khô lâu ở sườn Đông.

Đạo cô đang bấm đốt ngón tay tính toán.

- Bát Môn Kim Tỏa này, gặp thời mà biến, hợp chín mươi sáu loại biến hóa, có chút tinh diệu, chỉ bọn hắn ra không được, xem ra bần đạo phải giúp nàng... Ồ?

"Ồ" một tiếng, tự nhiên thấy Tần Dịch chuẩn xác mà đi về hướng Sinh Môn, thuận tay nhấn một cái trên đầu lâu, cửa động khép kín trên đỉnh liền mở.

Lý Thanh Quân đại hỉ, kéo tay Tần Dịch nhẹ nhàng nhảy lên, liền ra khỏi miệng hố.

- Thì ra thiếu niên này lại là một vị đạo hữu, hai trận chồng lên nhau, đan xen phong tỏa, liếc mắt đã phá. Cử trọng nhược khinh đến nước này, nơi đây không có việc gì rồi.

Đạo cô cười một tiếng, đột nhiên biến mất không thấy.

Trên thực tế, ngay tại thời điểm nàng nói những lời này, bên ngoài linh đường cũng đã vang lên tiếng người, Thiếu trang chủ dẫn theo một đám người giơ đuốc cùng đao kiếm, bao vây Lý Thanh Quân Tần Dịch.

Đạo cô kia rõ ràng nhìn thấy trận địa bậc này, lại không thèm để ý chút nào mà tỏ vẻ "Nơi đây không có việc gì", cũng không biết quá mức tín nhiệm vũ lực của Lý Thanh Quân, hay tín nhiệm thủ đoạn của "Đạo hữu", hay căn bản không để trong lòng đối với tranh đấu giữa người với người?

Thiếu trang chủ cũng không biết tiên tử đã đến, hắn dẫn người bao vây Tần Dịch Lý Thanh Quân, phản ứng đầu tiên cũng là trong lòng lộp bộp. Mẹ kế đã đi tìm Lý Thanh Lân rồi, hai người này lại đến xông linh đường... Vậy Lý Thanh Lân bên kia?

Lòng hắn như lửa đốt, nhanh chóng gọi một trang đinh đi tới phòng Lý Thanh Lân xem tình huống, một bên cười lạnh nói với Tần Dịch.

- Gia mẫu có hảo tâm thu nhận chư vị làm khách, thì ra lại là tặc?

Tần Dịch còn chưa nói chuyện, Lý Thanh Quân lạnh lùng nói.

- Ngầm bố trí bẫy rập trong linh đường, phía dưới quan tài, xương trắng chất đống! Ai mới là tặc!

Thiếu trang chủ cười lạnh.

- Đây là tổ từ nhà của ta, phía dưới đều là xương cốt tổ tông nhà ta, có quan hệ gì với người khác? Bố trí cạm bẫy chính là để đối phó loại trộm mộ như các ngươi!

Lý Thanh Quân trừng mắt, nhất thời lại bị sặc nói không ra lời.

Tần Dịch thản nhiên nói.

- Loại trận pháp tà môn tụ họp khí tức sinh linh để tu hành kia cũng do tổ tông của ngươi bố trí?

Thiếu trang chủ ngẩn người.

- Trận pháp nào?

Tần Dịch nhíu mày.

Thiếu trang chủ hiển nhiên không có tâm tư nói nhảm cùng bọn họ, khua tay ra lệnh.

- Bắt lấy bọn họ!

Trang đinh đồng loạt lao lên, Lý Thanh Quân giơ trường thương.

Đúng vào lúc này, phòng trọ cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, âm thanh vô cùng thê lương, mang theo cực hạn thống khổ cùng sợ hãi, làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.

Là âm thanh của Trương phu nhân. Chẳng qua giờ phút này đã biến dạng, giống như quỷ lệ.

- Không tốt!

Thần sắc thiếu trang chủ đại biến, mặc kệ hai người bị bao vây, cuống quít phóng về phía tiếng la, lúc đi ngang qua cánh cửa còn lảo đảo một cái, lộ ra vẻ kinh hoàng.