Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 146: Đêm Trong Khách Xá

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Khách xá ở ngay sau nhà chính, thanh tịnh yên tĩnh.

Thanh Trà mang theo Tần Dịch đến ngoài cửa liền vung chân chạy, nói là vẫn chưa hoàn thành bức tranh kia, đó là bài tập của nàng.

Tần Dịch cũng không có đi quản tiểu nha đầu, yên tĩnh mà đứng sau phòng ngắm cảnh.

Có mấy gốc hoa sơn trà khẽ nở bên phòng, sơn tuyền chảy qua ngay dưới hoa, nước chảy thanh tịnh nhu hòa, chợt có cánh hoa rơi xuống, theo nước trôi đi, không biết trôi đi phương nào.

Ngẩng đầu nhìn xa, sắc trời ảm đạm, núi xa ở trong mây sáng tắt lờ mờ khó phân biệt. Sơn mạch mênh mông không thấy rõ, bao la mờ mịt mà xa xưa. Có hạc kêu nơi đầm sâu, tiếng vọng tới trời cao.

- Cảnh này đẹp như tranh.

Tần Dịch thấp giọng tán thưởng.

- Nếu như ta thật sự là một họa sĩ, thật sự có khả năng sẽ vĩnh viễn ở chỗ này không muốn đi.

Lưu Tô nói.

- Lúc ở Tiên Tích Thôn, ngươi còn có tâm xem sâu ngủ ve kêu ban đêm, vẻ đẹp của trời sao. Sau khi rời núi ngày càng hối hả, ngược lại mất đi những thứ này.

- Ừm, thật ra ta vẫn có bệnh làm thơ văn đấy Bổng Bổng?

- Như nhau.

Lưu Tô thản nhiên nói.

- Tìm kiếm Tiên đạo, cái gì gọi là 'Đạo'? Đạo pháp tự nhiên. Nếu như ngay cả vẻ đẹp của tự nhiên đều vội vàng mà qua không biết thưởng thức, lại nói gì đến đạo? Chẳng qua là lực lượng chồng chất, bỏ lỡ chân ý. Cho nên Thư Họa chi đạo này có chút ý vị đấy, ngươi có thể tham tường nhiều hơn.

- Đạo pháp tự nhiên... Ngay cả ma bổng như ngươi đều nói như vậy...

- Tại thời điểm sớm nhất, thật ra đạo cũng không có phân chia chính tà, mọi người tiếp cận chính là nguyên sơ. Cái gọi là chính tà, chẳng qua là hai mặt của âm dương, nếu xem như cách nhìn của mỗi người, cũng không sai lệch bao nhiêu.

Lưu Tô nói.

- Yêu quái cũng thế, cái gì là yêu? Tiên Hạc bay lượn không phải yêu, Thanh Trà tiểu cô nương chẳng qua chỉ là một lá trà non biến thành, cũng không phải yêu. Dạ Linh Đằng Xà hung lệ, Thiên Hỏa ngang ngược, vậy chính là yêu rồi... Nói là nói không rõ đấy.

- Ách, vấn đề biên chế?

"Ha..."

Lưu Tô không nhiều lời, cười nói.

- Ngươi không có gì để nói cùng gia hỏa nhận thức bị đứt gãy mấy vạn năm như ta đâu, loại chuyện này thì sau này ngươi có rảnh nên thảo luận cùng Minh Hà một chút.

Tần Dịch gật gật đầu, lại nhìn cảnh sắc một hồi, thẳng đến khi mặt trời triệt để xuống núi, sắc núi như mực, hắn mới quay người vào phòng.

Tiện tay búng ra liền có một đốm lửa chuẩn xác mà rơi vào đế đèn trên bàn, ngọn đèn nhẹ nhàng dấy lên.

Nơi đây rõ ràng không phải dùng minh châu gì đó, cũng không phải thuật pháp chiếu sáng, mà là đèn dầu. Ẩn sĩ chân chính, ở trong núi mây mù lượn lờ, quay lại tự nhiên.

- Nói đến chỉnh thể, Vạn Đạo Tiên Cung này thật sự không tính tà ma ngoại đạo, chẳng qua lý niệm bất đồng.

Tần Dịch rốt cuộc nói.

- Nếu nhìn vào ngọn núi này, các nàng ngược lại là Tiên gia chân chính, ít nhất ra dáng hơn nhiều so với Vạn Tượng Sâm La Tông.

Lưu Tô không trả lời, đây chính là thứ mà Tần Dịch cần dùng tâm mình nghĩ, bởi vậy mới có thăm đạo, nó nhiều lời thì không còn ý nghĩa.

Gian khách xá này cũng rất không giống bình thường.

Bốn phía đều là tranh thị nữ, trông rất sống động, nếu như không phải biết rõ đây là tranh, nói không chừng Tần Dịch lần đầu nhìn thấy sẽ cho rằng đây đều là ảnh chụp, pixel còn rất cao.

Bởi vì thật sự quá chân thực.

Căn bản cũng không giống thành tựu bút mực thuốc màu có thể đạt thành, quả thật như máy ảnh chụp ra.

Tần Dịch đưa tay sờ sờ một bức họa trong đó, vững tin đây quả thật là giấy vẽ mà không phải ảnh chụp.

Chỉ có điều chất giấy kỳ lạ, ẩn tàng linh lực, ngay cả mực cũng rất đặc thù.

Tựa như lúc trước mình chế phù, giấy vàng chu sa đều là vật hiếm, mà Kinh Trạch bởi vì có một cây Kinh Hồn Bút cho nên được Vạn Tượng Sâm La Tông mời chào, đạo lý không sai biệt lắm. Vạn vật của thế gian, vẽ không được bảo vật Tiên gia.

Mà một mặt tường khác đối diện tủ đầu giường là một tủ sách, bên trong đều là tàng thư, rậm rạp không biết bao nhiêu.

Lưu Tô bỗng nhiên nói.

- Điển tàng bình thường, chỉ cần dùng loại ngọc giản ghi chép mà Minh Hà đưa cho ngươi, một pháp thuật có thể thu nạp ghi lại hơn trăm triệu văn tự, cũng không cần tủ sách như vậy. Đây là kiên trì đặc thù, cũng đừng làm hư sách của người ta.

Tần Dịch "Ừm" một tiếng, điều này Lưu Tô không nói hắn cũng biết, Tiên gia còn dùng sách giấy, bình thường đều là đồ vật tương đối long trọng, ví dụ như quyển kinh của Phật đạo. Đối với nữ tử nơi đây, đều xem bất kỳ một quyển sách nào như một loại điển tịch.

Đặt trong khách xá, cũng không phải một ít kinh điển tối nghĩa, cơ bản đều là loại sách truyện dân gian, cho khách nhân giết thời gian tiêu khiển.

Tần Dịch tiện tay rút ra một quyển, mở ra, ngược lại còn có chút thú vị.

Đây dù sao cũng là một thế giới có văn minh từ xa xưa, thư họa đều có thể nhập đạo, trình độ sáng tác tự nhiên sẽ không kém.

Nhưng nhìn một hồi, ánh mắt của hắn có chút đăm đăm.

Lại là văn hậu cung, mùi vị tình yêu còn rất đậm đặc, một ít tình cảnh mập mờ có thể khiến cho người xem mặt đỏ tới mang tai. Mặc dù còn không tính là một quyển sách văn chân chính, nhưng cũng thật sự không giống như đồ vật nữ tử nơi đây xem nha...

A, nàng hơn phân nửa chưa có xem qua, chẳng qua tùy tiện đặt loại sách giải trí này vào trong khách xá cho khách nhân xem?

Nếu như trước khi xuyên việt, Tần Dịch đại khái sẽ rất muốn xem hết, nhưng lúc này xác thực không có tâm tư đọc tiểu thuyết, tùy tiện mở ra cũng một lần nữa đút trở về.

Trong lòng hơi cảm thấy buồn cười. Tại phàm trần thế tục, ở phủ thái tử - loại địa phương vốn nên có rất nhiều sách cùng điển tịch này, trong phòng không có sách, lúc trước còn gọi Lý Thanh Quân tìm chút sách cho hắn xem, kết quả Lý Thanh Quân đột nhiên tức giận, cho tới bây giờ, ngoại trừ bí kíp thì hắn chưa xem được một quyển sách. Kết quả đến trong tiên cảnh, địa phương tiên nhân ẩn cư, ngược lại trông thấy một tủ sách giải trí, thật sự là thế gian điên đảo.

Đã như thế, mình nhớ rõ một ít câu chuyện, đợi ngày mai tặng cho nàng cũng không tệ, xem như để văn minh Trung Hoa nở hoa kết quả ở chỗ này, cũng coi như kết một thiện duyên cùng lão đại Huy Dương.

Nghĩ tới đây, Tần Dịch không quan sát nữa, tắt ánh nến, tĩnh tọa trên giường.

Từ khi chính thức tu tiên, giấc ngủ của hắn cũng đã hoàn toàn bị tĩnh tọa thay thế, cũng thật sự không biết nữ tử nơi đây vì sao ngủ giỏi đến mức bị đồ đệ nhà mình nói thành heo.

Bóng đêm dần dần sâu.

Tần Dịch đang vận chuyển chu thiên, tâm thần hỗn dung, trong lòng chợt nổi lên báo động.

Đây là thói quen sau khi rèn luyện mang đến, từ lúc vào phòng hắn đã bố trí đơn giản một trận pháp nhắc nhở, phàm có dị lực tiến vào phạm vi đều sẽ đánh thức hắn.

Tần Dịch thu hồi tâm thần, mở mắt, vừa nhìn đã ngây người.

Tranh thị nữ bên tường, mỹ nhân trên một bức trong đó rõ ràng thướt tha mà chậm rãi đi xuống từ trong bức họa, bức họa kia chỉ còn bối cảnh, cũng không có dấu người.

Nữ tử thấy Tần Dịch mở mắt nhìn nàng, nhếch miệng mỉm cười, khẽ mở môi anh đào.

- Ban đêm khổ hàn, khách nhân ở một mình cô đơn lạnh lẽo, ta đặc biệt đến thị tẩm.

- Ta không cần thị tẩm.

- Khách nhân không cần bối rối.

Nữ tử rất có khí chất mà hành lễ.

- Chúng ta chỉ là hồn trong bức họa, vừa không có trong sạch của nhân gian, cũng không có âm u của quỷ thần. Làm bạn khi chàng tịch mịch, là chuyện thuộc bổn phận của khách xá họa hồn chúng ta, ở ngoài khách xá này, chúng ta cũng không có ý nghĩa tồn tại.

Tần Dịch nhìn mấy bức họa khác trên tường, do dự một chút, hỏi.

- Tất cả các ngươi đều được chuyên môn vẽ để đãi khách sao?

- Vâng.

Nữ tử mím môi cười khẽ.

- Chẳng lẽ công tử cảm thấy một người không đủ?

Lời còn chưa dứt, nữ tử trên các bức họa khác cũng đi xuống, giống như mai lan trúc cúc, hương thơm khác nhau, tất cả đều xinh đẹp, tất cả đều bộ dạng phục tùng mặc chàng hái.

- Tùy ý công tử phân công.

Tần Dịch chậc chậc thở dài.

- Học Họa chi đạo lại có chỗ tốt này, có thể tự mình tùy tiện vẽ mỹ nhân hưởng dụng?

- Đây chính là năng lực của Tiên gia.

Nữ tử cầm đầu cười nói.

- Chủ nhân giao phó ý thức cho chúng ta, chúng ta chỉ tồn tại vì chủ nhân, muốn dùng để làm cái gì đều có thể.

Tần Dịch giống như xác nhận mà hỏi một lần.

- Thật sự làm gì cũng có thể?

Nữ tử mị nhãn như tơ, thò tay hơi mở vạt áo, mị hoặc nói.

- Đương nhiên cái gì cũng có thể.

Hai gò má của những nữ tử khác cũng đều đỏ bừng, khẽ tách vạt áo.

"Ah."

Tần Dịch gật gật đầu, nghiêm túc nói.

- Các ngươi đã do chủ nhân nơi đây vẽ ra, chắc hẳn đều hiểu Thư Họa chi đạo. Trong lòng ta có một ít sách giải trí, có thể ghi vào ngọc giản. Các ngươi chép nó thành sách, tặng cho chủ nhân nơi đây, xem như Tần Dịch trả ơn ngủ lại.

Mấy vị nữ tử trợn mắt há hốc mồm.

Ngươi giữ chúng ta lại, nói làm gì cũng có thể, cuối cùng là bảo chúng ta giúp ngươi chép sách?

Trên giường nhà chính, nữ tử mở mắt, thần sắc giống như cười mà không phải cười, đôi mắt đẹp trong đêm tối sáng rực như sao.