Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 166: Luận Đạo Như Thế

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Cốc Vũ chớp mắt đã tới, Tiên cung luận đạo đại hội chính thức bắt đầu.

Thời điểm đi tới ngọn núi được khai phá làm hội trường luận đạo, Tần Dịch mới cảm nhận rất sâu lý do vì sao đại hội này thường xuyên thất bại.

Một ngọn núi rất lớn, khai phá mấy khu vực tỷ thí bất đồng, phân cho đệ tử tu vi khác nhau tỷ thí. Kết quả, khu tỷ thí của Đằng Vân cảnh một người đều không có, Cầm Tâm cảnh nhìn qua cũng thưa thớt, cũng chỉ có khu tỷ thí của Phượng Sơ cảnh còn náo nhiệt một chút.

Còn không náo nhiệt bằng một đại hội thể thao trường học bình thường...

Cái này dẫn đến các vị lão đại vốn nên đi quan sát khu tỷ thí của Đằng Vân cảnh cuối cùng bất đắc dĩ đều đến khu của Cầm Tâm cảnh.

"Đài chủ tịch" ngồi năm vị lão đại, Cư Vân Tụ chính là một trong số đó, lúc này yên tĩnh mà ngồi ở tận cùng bên phải, cúi đầu đọc sách. Theo như vị trí này nhìn lại, hẳn là chỗ ngồi của cung chủ và tông chủ của tứ đại hệ thống.

Trước kia Cư Vân Tụ cũng không tới đấy, lần này đã có môn hạ tham dự, không đến thì không được...

Nhưng kỳ quái là vị trí chính giữa trống, cung chủ không tới.

Trong lòng Tần Dịch nổi lên một tia cảm giác không khỏe. Theo lý, cung chủ rất coi trọng chuyện này, nhưng không tự mình tham dự, cái này lộ ra vẻ không coi trọng nha.

Được rồi, tâm tư của lão đại không dễ đoán.

Bên tay trái Cư Vân Tụ có một vị đạo nhân đang ngồi, Tần Dịch phát hiện mình từng gặp.

Chính là lúc mới vào núi, người đánh cờ cùng Kỳ Si... Lúc ấy vội vàng đi ngang qua, chỉ nhìn thấy một bên mặt, hôm nay chăm chú nhìn lại, nói là "Lão đạo" cũng không đúng, đầu đầy tóc bạc nhưng khuôn mặt lại rất trẻ.

Thậm chí có thể nói đây là thanh niên đầu bạc.

Cũng có thể lý giải, người địa vị ngang Cư Vân Tụ, không nên là lão niên đắc đạo, từ lúc còn trẻ đã Kim Đan cố hình, dung nhan không thay đổi.

Trên thực tế hắn cũng đã vượt qua nghìn tuổi, có lẽ còn lớn tuổi hơn Cư Vân Tụ nhiều. Đầu hắn bạc chưa chắc già yếu, càng có khả năng là vì đạo.

Bởi vì đây là tông chủ của Y Bói Mưu Tính Tông, Thiên Cơ Tử.

Hai vị tông chủ khác thì chưa từng thấy qua, một công tượng toàn thân vô cùng bẩn, trong tay đang loay hoay cái gì đó; một tửu quỷ, bây giờ vẫn đang ôm hồ lô lớn uống rượu.

So sánh với bọn họ, Cư Vân Tụ yên tĩnh mà đọc sách càng có thể làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, tâm thần sảng khoái, để cho Tần Dịch lựa chọn một vạn lần, cũng sẽ lựa chọn gia nhập Cư Vân Tụ...

Nói trở lại, mặc dù xung quanh khán đài thưa thớt còn không bằng đại hội thể thao trường học, đó là bởi vì cả một ngọn núi được khai phá, địa phương quá lớn, lộ ra vẻ người thưa. Tính toán nhân số cũng không quá ít, bởi vì vẫn có rất nhiều đồng môn Phượng Sơ, Cầm Tâm đến xem thi đấu, ấn chứng đạo của mình.

Bốn khán đài xa xa chính là người của bốn hệ thống phân biệt ngồi cùng một chỗ. Nhân số nhà người ta coi như cũng được, chỉ có một tòa khán đài phía Đông, một tiểu cô nương lẻ loi trơ trọi ngồi ở đó, thấy ánh mắt Tần Dịch nhìn tới, phất tay hô to.

- Sư thúc mạnh nhất!

Đây là lần đầu tiên Tần Dịch tham dự trận "Tông môn thi đấu" tại thế giới này cùng với một cổ động viên duy nhất.

"Keng!"

Trên đài cao có một người trưởng lão gõ chiêng đồng, cao giọng nói.

- Truyền thống 5000 năm của Tiên cung, Cốc Vũ luận đạo đại hội sắp bắt đầu. Vẫn quy củ cũ, hai bên ước định nội dung tỷ thí, có thể luận võ thắng bại, cũng có thể ấn chứng các đạo. Nhưng phải nói rõ, bất kể dùng phương thức tỷ thí gì, phải so tính chung. Nếu như Y đạo tìm Kỳ đạo so luyện đan, xảo kỹ tìm đánh bạc so chế tạo, đây không có chút ý nghĩa, không được tán thành.

So tính chung, điển hình nhất chính là, họa hồn hữu dụng, hay chế tạo khôi lỗi hữu dụng? Một trong những khâu ấn chứng của các đạo, thật ra theo Tần Dịch, những thứ này đều thuộc về phạm trù "Thuật", mà không phải đạo. Nhưng nếu như muốn so, cũng chỉ có thể so "Thuật" tương đối trực quan, "Đạo" thì nói không rõ.

Đương nhiên, trong mắt Tần Dịch, trực quan nhất chính là chiến đấu thắng bại, ta đánh phục ngươi, vậy chính là đạo của ta càng hữu dụng, không cần nói nhiều.

Nhưng rất nhiều người trong Vạn Đạo Tiên Cung không nghĩ như vậy...

Tần Dịch trợn mắt há hốc mồm mà nhìn người quen Tây Tương Tử đứng trong sân thi đấu, quay qua nói với một tên mập bên cạnh.

- Sư đệ, lần trước ta và ngươi chưa phân thắng bại, lại thử một ván, như thế nào?

Mập mạp cười ha hả mà vào sân.

- Đang chờ sư huynh đấy.

Nói xong tay béo lật một cái, trong tay nhiều hơn một lồng bánh bao hấp, bốc hơi nóng.

- Bánh bao vừa mới lấy ra khỏi lồng, sư huynh có muốn thử một chút?

Tây Tương Tử cũng lấy ra một viên đan tiên khí mơ hồ.

- Sư đệ mời dùng.

Vì vậy mập mạp ăn đan, Tây Tương Tử ăn bánh bao, cũng không lâu lắm, hai người đều mềm nhũn mà ngã xuống đất.

Con mắt mập mạp có chút mông lung.

- Mị dược này của sư huynh tại sao quái dị như thế...

Tây Tương Tử cũng đổ mồ hôi đầy đầu.

- Đây là bánh bao gì?

- Cái này gọi bánh bao căng bụng, bên trong đều là trướng khí không cách nào tiêu hóa, nếu muốn luyện chế đan dược tương ứng để tiêu hóa chúng, chỉ sợ không kịp.

Mập mạp vỗ vỗ hai gò má đỏ bừng.

- Chỉ có bánh bao đói bụng của ta mới có thể trong nháy mắt giải...

Tần Dịch thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

Cuối cùng, Tây Tương Tử giải không được bánh bao căng bụng, "Thực liệu" của mập mạp của cũng giải không được mị dược đặc chế. Trưởng lão trên đài phán quyết: "Hòa."

Tần Dịch ngồi trên "Chỗ ngồi của tuyển thủ" liều mạng lắc đầu, loại phong cách tỷ thí này, hai vị lại so một ngàn năm chỉ sợ cũng là hòa!

Lại nói, phong cách tỷ thí này thật sự chênh lệch quá xa với suy nghĩ của mình, chút thủ đoạn Cầm Kỳ Thư Họa này của mình có ứng phó được không...

Quay đầu nhìn Cư Vân Tụ tựa vào trên ghế ngủ mất rồi.

Mập mạp kia lắc lư rời sân, vừa vặn đặt mông ngồi bên cạnh Tần Dịch, trong miệng lầm bầm.

- Tây Tương Tử này tiến bộ rất lớn, mị dược này đã có thể ảnh hưởng tinh thần rồi...

Trong lòng Tần Dịch hơi động, cười hỏi.

- Vị sư huynh này họ gì?

- Miễn quý họ Kim, nghiên cứu bánh điểm tâm.

(Miễn quý: từ khiêm tốn, biểu thị dòng họ của mình cũng không cao quý hơn người khác.)

- Kim sư huynh, Tây Tương Tử trước kia không dùng loại thủ đoạn này sao?

Mập mạp quay đầu nhìn hắn một cái, lắc đầu nói.

- Cũng dùng, bất quá không có trình độ này, kích thích dục vọng thân thể và tinh thần là hai chuyện khác nhau, đan dược đã đến trình độ ảnh hưởng tinh thần cũng không tầm thường, hoặc trình độ đột nhiên tăng mạnh, hoặc có được phương thuốc mới. Còn dùng ánh mắt cũ nhìn hắn, là thất sách của ta.

Con mắt Tần Dịch nheo lại.

Hắn cũng tìm hiểu qua, Y Tông của Tây Tương Tử cũng không phải loại khái niệm y đạo tế thế cứu người, mà trầm mê luyện chế các loại dược vật, càng tiếp cận với luyện kim thuật sư. Bởi vì trường kỳ cùng "Mưu" "Tính" "Bói" lăn lộn cùng một chỗ, luyện ra đồ vật âm hiểm một chút cũng rất bình thường.

Vốn hắn không có để trong lòng, dù sao mình luyện chế dược vật linh hồn đã rất lâu. Nhưng mập mạp vừa nói liền nhắc nhở hắn, đan dược này cũng không phải phá hư thần kinh, mà trực tiếp ảnh hưởng linh hồn, bất cứ việc gì đạt tới trình độ ảnh hưởng linh hồn đều là cấp bậc rất cao, mình cũng chưa chắc có thể giải, nếu như lại thi đấu cùng Tây Tương Tử, phải lưu ý điểm này.

Lúc này mập mạp lại nói.

- Vị sư đệ này, chính là ngươi ngày đó dùng cừu béo kéo hết hài tử đi?

Tần Dịch nói.

- Đó là công của sư tỷ.

- Ngươi rất có ý tưởng đấy, sư đệ!

Mập mạp vỗ vai của hắn.

- Cừu béo kia đến ta nhìn đều thích, còn có nữ tử ngốc ngốc mặc áo lam kia nữa, thật đáng yêu!

Tần Dịch né ra nửa thước nhìn hắn.

- Sư huynh chỉ làm bánh bao thôi à, có làm đồ uống không?

- Có làm chứ, chẳng lẽ sư đệ có ý kiến tốt nào?

- Ừm... Ta cảm thấy có một loại đồ uống rất thích hợp với ngươi, màu đen, có thể bốc lên khí, vị ngọt, uống vào ừng ực ừng ực rất thoải mái...

- Còn có đồ uống tốt như thế?

Mập mạp cảm thấy hứng thú.

- Hôm nào thử nghiên cứu chế tạo một chút... Đồ uống này gọi là gì?

- À, gọi là Mập Trạch Khoái Lạc Thủy (Cocacola), rất thích hợp với sư huynh.

Tần Dịch nói.

- Thật ra còn có một món ăn nổi tiếng, gọi Tứ Trai Chưng Tim Ngỗng (đồng âm với tử trạch thật buồn nôn), sư huynh cũng có thể thử xem...

- Sư đệ có ý tưởng như vậy, hôm nào đến học làm đồ ăn cùng ta đi...

Lúc này, trong sân truyền đến âm thanh của một trung niên nhân xa lạ.

- Tần sư đệ, kỳ kỹ công tượng chi thuật thỉnh giáo thư họa chi hồn.