Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 47: Dạ Linh Trong Mắt Chúng

Lúc Lý Thanh Lân suất quân vây công Trường Sinh Quan, Tần Dịch mới vừa vặn bị tập kích. Hai địa phương trên lý luận không xa, Trường Sinh Quan đến hoàng cung vốn cũng không xa. Chỉ bất quá, cái gọi không xa đối với kinh thành thật ra bằng một huyện thành từ Đông đến Tây, hai bên công thủ không sai biệt lắm đồng thời tiến hành, lại lẫn nhau không biết tình hình.

Thẳng đến khi Đăng Tiên Đài bị đốt lửa cháy thấu chân trời, Tần Dịch mới đang trên đường từ phủ công chúa chạy về phủ thái tử.

Trông thấy đại hỏa phương xa, Tần Dịch dừng bước một chút, nghi hoặc trong lòng sáng tỏ thông suốt, cái gì cũng đã minh bạch.

- Anh vợ thật sự là một đồng đội thần nhân!

Hắn yên lòng, cười với Lưu Tô.

Lưu Tô bình thản mà "Ừm" một tiếng, người hợp tác như Lý Thanh Lân thật sự rất đáng tin cậy, đáng tin cậy đến trình độ nó có chút mất hứng —— cảm thấy không có kịch xem.

Giờ khắc này, Tần Dịch thậm chí nổi lên một ý nghĩ... Mang Chiến thấy đại hỏa này, tất nhiên chạy trốn khỏi thành... Trên lý luận, hệ số nguy hiểm của phủ thái tử lúc này hẳn không lớn, mình có lẽ không cần trở về, mà nên nghĩ cách đi kéo chân sau Mang Chiến mới đúng, để cho hắn chết tại Nam Ly?

Ý nghĩ chỉ thoáng qua, cân nhắc một hồi, trong lòng cuối cùng không cách nào kiềm chế lo lắng đối với Lý Thanh Quân, vẫn chạy vội về phủ.

Dạ Linh bị thương chưa lành, một khi xuất hiện một con đại yêu Hóa Hình Kỳ, các nàng vẫn rất có thể gặp nguy hiểm.

Mộc Kiếm Trận là tử vật, không cách nào di động sử dụng. Nếu hai muội tử một mực đứng khu vực an toàn của tâm trận, đương nhiên không có việc gì, vấn đề là mục tiêu của địch nhân chưa chắc là các nàng. Một khi tàn sát bừa bãi khắp nơi, ví dụ như đi bắt nội quyến của Lý Thanh Lân, vân vân, vậy Lý Thanh Quân sẽ không kìm nén được mà rời trận đi cứu viện.

Nếu không đó cũng không phải Lý Thanh Quân.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

... ...

Đại yêu Hóa Hình Kỳ xuất hiện ở phủ thái tử, không phải một con, mà là hai con. Lúc Minh Hà phát động Thất Tinh Ngự Trận, vừa vặn không nằm trong phạm vi, may mắn tránh được kiếp nạn, trở thành chủ lực cuối cùng trong tay Đông Hoa Tử.

Một con Ưng yêu, một con Lang yêu, đều đã hóa hình thành công, có bộ dạng nam tử nhân loại. Chỉ có điều một tên mũi ưng đặc biệt dễ làm người khác chú ý, đã đến trình độ thành cái móc; một tên còn có răng nanh chưa tiêu, trên mặt không ít lông xám.

A... Thật ra, để cho bọn hắn giả trang nhân loại có chút khó xử, bởi vì rất khó tìm được nhân loại xấu như vậy...

Rõ ràng, cả hai đều là Hóa Hình sơ kỳ, nhưng đã rất không dễ dàng. Nếu như hai vị tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ uyên bác nắm giữ các loại thuật pháp cao cấp, hai người hợp tác ăn ý một chút cũng có thể khiến cho toàn bộ Nam Ly long trời lở đất, đừng nói chi một phủ thái tử.

Cũng may, thực lực hai vị này không sai biệt lắm với Dạ Linh, không có học qua đồ vật gì. Nếu muốn để cho bọn hắn đi xông thiên quân vạn mã, trong vạn quân còn có Tiên Thiên chiến tướng như Lý Thanh Lân dẫn đầu, vậy vẻn vẹn chỉ hai yêu bọn hắn thì thật cách nào phát huy tác dụng quá lớn; nhưng dùng để xông phủ thái tử cưỡng ép nội quyến của Lý Thanh Lân, vậy thì không người có thể ngăn.

Nếu có thể bức bách Lý Thanh Lân rút quân, vậy hươu chết về tay ai vẫn còn chưa biết.

Đông Hoa Tử quả thật rất quyết đoán.

Hai yêu lăng không lao đến, còn chưa tới nội viện, mấy trăm cung nỏ không biết mai phục ở đâu bắn liên tục vào bọn chúng trên không trung.

Ưng yêu cười gằn một tiếng, tay phải vung lên, cuồng phong sinh ra, thổi mấy trăm mũi tên tản mát ra hết.

- Nếu vạn tiễn cùng bắn thì chắc còn có chút phiền toái, chỉ mấy trăm phát mưa bụi như vậy, chẳng phải gãi ngứa cho Ưng gia gia ta sao?

Ưng yêu dang hai tay, có hư ảnh vỗ cánh cực lớn hiện ra, vèo một cái đáp xuống.

Lang yêu đột nhiên bắn ra, nháy mắt đã đến cửa sân.

Đều là yêu vật dùng tốc độ nổi danh... Nhưng chúng không nghĩ tới, có người có tốc độ còn nhanh hơn chúng.

Hắc mang hiện lên, hai cây lông vũ màu đen giống như điện bắn thẳng đến cổ họng hai yêu, tốc độ nhanh đến mức mang theo tiếng rít thê lương giống như không khí như bị xé rách.

Thân hình hai yêu ngừng lại, hiểm hiểm né tránh. Quay đầu nhìn lại, thân ảnh nho nhỏ của Dạ Linh đang nhanh chóng vọt tới phía bọn hắn, xa một chút còn có Lý Thanh Quân dẫn theo ngân thương, liều mạng đuổi tới đây.

Tần Dịch đoán không sai, gần như vừa trông thấy yêu vật lăng không lướt tới nội viện, Lý Thanh Quân đã bắt ầm ngân thương lao ra. Dạ Linh đành phải đuổi theo, tốc độ của nàng rất danh, tới trước Lý Thanh Quân.

- Chiêu Dương công chúa...

Lang yêu trông thấy Lý Thanh Quân đằng sau Dạ Linh, cười khặc khặc ra tiếng.

- Bắt nàng, có phải càng hữu dụng hơn nếu so với bắt lão bà của Lý Thanh Lân?

Ưng yêu rất tán thành.

- Loại người như Lý Thanh Lân, lão bà chết còn có thể lấy lão bà khác, bắt nội quyến của hắn có tác dụng gì. Chiêu Dương công chúa ít nhất có thể bức hiếp Tần Dịch kia...

Ý kiến hai yêu đồng nhất, không tiến về nội viện, ánh mắt đồng thời rơi vào trên người Dạ Linh.

Muốn bắt Lý Thanh Quân rất dễ, tiểu nha đầu này mới phiền toái.

- Tiểu xà lúc trước chạy ra khỏi Luyện Yêu Trận...

Thần sắc hai yêu đều có chút ngưng trọng.

Tư vị của Luyện Yêu Trận, bọn hắn đã hưởng qua.

Đông Hoa Tử lưu lại cửa sau trong Hóa Yêu Chướng, phàm là yêu quái bị Hóa Yêu Chướng thúc đẩy sinh trưởng, đến thời điểm Thông Linh đỉnh phong ngưng tụ yêu đan đều sẽ cảm nhận được Tâm Linh Triệu Hoán, mình đần độn mà tiến vào Luyện Yêu Trận, sau đó bị luyện sống không bằng chết, yêu đan bị hút ra, loại đau khổ này, ngôn từ thật khó hình dung.

Bọn hắn đều bởi vì chịu không nổi thống khổ mới quỳ xuống xin Đông Hoa Tử tha thứ, lập Yêu tộc huyết thệ, thần phục hắn. Sau đó lại được cơ duyên khác, đột phá hóa hình.

Càng nhiều yêu quái Thông Linh đỉnh phong giống như bọn hắn lúc trước, ngay cả khí lực xin tha đều không có, bị luyện chết, bọn hắn thấy quá nhiều.

Chỉ có một ngoại lệ.

Một con tiểu xà đã mọc cánh, thế mà đột phá Hóa Hình Kỳ trong thống khổ tột cùng của Luyện Yêu Trận, cậy mạnh phá trận mà ra, tại thời điểm mọi người kinh ngạc không kịp phản ứng, đã biến thành hắc điện, biến mất ngoài miếu.

Vào ngày thái tử bị ám sát, nghe hộ vệ của thái tử nói "Hắc quang hiện lên", từ trên xuống dưới Trường Sinh Quan đều biết rõ hung thủ là ai.

Đó là một đại yêu khủng bố nương theo thống khổ cực hạn mà tự mình đột phá, cứng cỏi ẩn nhẫn vượt xa đồng lứa.

Hồi ức chỉ thoáng qua, Dạ Linh đã đến trước mặt bọn hắn, chống nạnh mắng.

- Hai tên xấu xí, lêu lêu lêu ~

"? ?"

Hai yêu đờ đẫn.

Đại yêu... Khủng bố?

Có phải có chút không đúng hay không?

Trong lúc nói chuyện, Lý Thanh Quân cũng đã đến trước mặt, tiếp tục trào phúng.

- Đều là hóa hình thành người, vì sao Dạ Linh ta xinh đẹp như vậy, các ngươi xấu như vậy? Ta thấy các ngươi vẫn nên quay về Luyện Yêu Trận gì đó luyện lại một chút đi, quá mất mặt người, không, quá mất mặt yêu.

Hai yêu giận sôi máu.

Dạ Linh lại nói.

- Dù sao bọn hắn cũng đã sớm mất mặt yêu rồi, công chúa không biết đâu, lúc trước bọn hắn quỳ xuống dập đầu lập huyết thệ với Đông Hoa Tử, hận không thể gọi gia gia, chậc chậc...

Lang yêu kia nhịn không được lạnh lùng nói.

- Chẳng lẽ ngươi không lập huyết thệ với Lý Thanh Lân? Nếu không hắn làm sao có thể tin dùng ngươi?

- Giải rồi.

Dạ Linh cười hì hì.

- Điện hạ tặng ta cho Tần Dịch liền đã giải rồi, sau đó Tần Dịch không muốn ta lập thề, ta là một yêu tự do. Hâm mộ hay không?

Nói thật, bọn hắn thật sự rất hâm mộ. Ai nguyện ý đeo một huyết thệ trên lưng, làm trâu làm ngựa cho người ta không nói, nếu chủ nhân tử vong, bọn hắn cũng phải chết theo, cái này ai mà chịu nổi!

Trước mắt có một biện pháp giải thoát, Đông Hoa Tử hiện tại có phiền toái, nếu như bọn hắn bắt Lý Thanh Quân về, vậy có cơ hội xin Đông Hoa Tử giải huyết thệ.

Hai cặp yêu nhãn đều nhìn chằm chằm vào trên người Lý Thanh Quân, mắt lộ ra hung quang.

Lý Thanh Quân bình tĩnh, cổ tay trắng rung lên, ngân thương khẽ động.

Nàng biết tốc độ của mình không sánh bằng loại yêu quái này đấy, muốn dẫn bọn hắn quay về trận đã không thể, Tần Dịch khổ tâm bố trí kiếm trận đã triệt để mất đi ý nghĩa.

Nhưng nàng không hối hận.

Nếu vì an toàn bản thân mà trốn trong trận, ngồi nhìn gia quyến của ca ca gặp chuyện, vậy cũng không phải Lý Thanh Quân.

Dạ Linh thở dài giống như tiểu đại nhân, cũng buông tha ý tưởng tiếp tục dùng lời nói nhảm để kéo dài thời gian.

Bên kia, Trường Sinh Quan đã cháy ánh lửa ngất trời, hai yêu này ngu xuẩn đến mấy cũng không đến mức thật sự bị vài câu nói nhảm kéo ở chỗ này.

Phải đánh.

Ánh mắt của Dạ Linh bỗng nhiên trở nên có chút hung lệ, bàn tay nhỏ bé lật một cái, một đóa hỏa diễm màu đen yêu dị nổi lên.

Đằng Xà, Hỏa thần, Gia Tại Tị, rất kinh khủng đáng sợ, là một vật hung.