Tiên Y Ngờ Nghệch

Chương 27: C27 Thật sao bác sĩ

“Tôi chữa bệnh chưa bao giờ đòi tiền, sau khi chữa khỏi, cô tự xem rồi trả. Giờ tôi có thể nói với cô, tôi có thể chữa khỏi bệnh của bố cô, không cần lo lắng về tính mạng.” Lâm Hoài nói bằng giọng khẳng định chắc nịch.

“Hả? Thật sao bác sĩ?”

Nghe Lâm Hoài nói vậy, Hứa Chân nhất thời kích động, dù trong tiềm thức không tin tưởng tuyệt đối nhưng cũng có chút gửi gắm hy vọng. Cô ấy đã tìm các bác sĩ trên toàn thế giới để chữa bệnh cho bố rồi nhưng đều không chữa được, hôm nay có hy vọng nên đương nhiên vô cùng mừng rỡ.

“Tôi đã dám nói thì dám chịu trách nhiệm với lời nói của mình, tôi không phải là thần côn!” Lâm Hoài cười nói.

“Tốt quá, tôi tin anh, tôi lập tức mang anh đi chữa bệnh cho bố tôi” Hứa Chân kích động nói.

“Tôi đã hiểu bệnh tình rồi, giờ tôi cho cô công cụ chữa bệnh, cô đặt trên người ông ấy là được.” Lúc nói chuyện, Lâm Hoài đưa cho cô ấy một viên đá cuội.

Hứa Chân đang tràn đầy hy vọng, thấy Lâm Hoài đưa viên đá cuội cho mình thì sửng sốt.

“Đây?” Hứa Chân ngạc nhiên nhìn Lâm Hoài.

“Nếu cô tin tôi thì cứ làm như tôi nói, đây không phải là đá bình thường, luôn mang theo bên cạnh sẽ đảm bảo bệnh của bố cô nhanh chóng khỏi hẳn.”

Lâm Hoài rất rõ trong viên đá này có thứ gì, hắn đã phong ấn rất nhiều chân khí thuộc tính thủy vào đó. Đối với những bệnh nhân mắc bệnh thuộc hệ hỏa độc, dùng thuốc cũng có thể hết, nhưng cần hắn hao phí nhiều thời gian đi vào núi sâu để tìm. Hắn không rảnh rỗi đến thế nên mới hao phí một chút chân khí.

“Sao tôi nghe lời này giống lời tên thần côn kia thế? Một hòn đá có thể trị bệnh sao? Tôi thật sự không dám tin.” Hứa Chân vẫn chưa nhận, hai tay xoắn lại với nhau.

“Cô không tin thì tôi cũng hết cách rồi!" Lâm Hoài thấy vậy thì thu viên đá lại.

Thấy Lâm Hoài đã thu viên đá lại, Hứa Chân hơi xoắn xuýt. Vất vả lắm mới tìm được chút hy vọng cứu sống bố mình, bây giờ lại để tuột mất, quả thật rất đáng tiếc.

“Được rồi! Tôi tin anh.” Chỉ do dự một chút, Hứa Chân cầm lấy viên đá trong tay Lâm Hoài.

“Được, nhớ cho bệnh nhân đeo theo bên người, tôi tin ông ấy sẽ hết bệnh sớm thôi.” Lâm Hoài cười nói.

“Thứ này bao nhiêu tiền?” Hứa Chân hỏi theo bản năng.

Lúc đối phương nhắc đến tiền, Lâm Hoài biết trưa nay mình có cơm rồi, trong lòng rất kích động.

“Vốn dĩ tôi chữa bệnh không thu tiền, nhưng bây giờ tôi thật sự rất cần tiền. Thế này đi, tôi chỉ lấy cô tiền hai bữa cơm, còn lại thì cô đợi đến khi bệnh nhân khỏi rồi hẵng trả, cụ thể bao nhiêu thì cô tự quyết định.”

Trong lòng nghĩ gì, Lâm Hoài nói ra hết cái đó.

“Thế này đi! Tôi quét mã chuyển cho anh một ngàn tệ, nếu vật này có tác dụng thì tôi cho anh một triệu cũng được, nhưng nếu anh dám gạt tôi thì chúng ta không xong đâu. Anh không để ý chứ?” Hứa Chân nhìn chằm chằm Lâm Hoài, hỏi.